Dịch: Hoàng Hi Bình
Ở đầu cầu thang, Đỗ Duy trực tiếp vươn tay nắm lấy mặt của nó, muốn chộp lấy nó.
Nhưng nó có vẻ sợ hãi, lập tức rút lui, trốn vào trong bóng tối.
Tuy nhiên, nó đã không biến mất.
Bởi vì Đỗ Duy có thể cảm nhận rõ ràng trong bóng tối có một ánh mắt ác độc vô cùng tham lam và khao khát, đang nhìn chằm chằm vào mình, không chút dao động.
Ánh mắt này thuộc về ác linh Mary Shaw.
Như thể vào lúc này, nó chợt trào dâng khao khát mãnh liệt với mình.
Có phải do ác linh hoá hay không? Hay là do cái gì khác?
Đỗ Duy liếc mắt một cái, tay phải cầm súng lục bắn vào bà chủ khách sạn Mary Shaw, kẻ đang lao lên lầu.
Bùm...
Headshot.
Sau đó hắn lập tức lao vào phía bên kia của hành lang mà không cần quan sát.
Khi vào khách sạn, hắn đã tìm cách được con đường để rút lui an toàn.
Bốp...
Đỗ Duy dùng khẩu súng trường đập vỡ kính trên tầng hai, và những con rối lao về phía hắn như điên. Nhưng vô ích.
Đỗ Duy không chút do dự, tay phải cầm chiếc ô màu đen, và quả bóng bay màu đỏ, trực tiếp nhảy xuống từ tầng hai.
Độ cao là khoảng 4 mét so với mặt đất.
Bên ngoài trời đang mưa to.
Trước khi Đỗ Duy tiếp đất, hầu hết cơ thể của hắn đã bị mưa làm ướt, vì lạnh, nên hắn không ngừng run rẩy.
Bùm ……
Thân thể chạm đất, Đỗ Duy thuận thế lộn vòng để làm lực ngã, nhưng dù sao cũng không phải người chuyên nghiệp, khó tránh khỏi bị thương nhẹ.
Cánh tay phải đập vào mặt đất, tạo ra một lỗ hổng lớn, máu lập tức chảy ra.
Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến Đỗ Duy.
Vì bản thân quá trình ác linh hoá của hắn có vấn đề, sau này tiếp xúc với Annabel, lại càng dị biến, và mất hết xúc giác.
Ngay cả khi cơ thể bị cắt lìa bộ phận nào đó, hắn cũng không cảm thấy đau đớn.
Đỗ Duy hít sâu một hơi rồi đột ngột quay đầu lại.
Trong bóng đêm, hắn lập tức nhìn thấy ở trước mỗi cửa sổ trên tầng hai của khách sạn, đều có một người đang đứng.
Trong số đó có Allen, người hắn đã nhìn thấy anh ta vào ban ngày.
Alln lúc này mặt không cảm xúc, trở nên cứng ngắc.
Anh ta cũng là một con rối, nhưng đáng sợ hơn nhiều so với mấy đứa bản sao của hắn.
Một ý nghĩ điên rồ xuất hiện trong đầu của Đỗ Duy.
Sau khi giết những người này, ác linh Mary Shaw đã biến họ thành những con rối.
Vào ban ngày, mọi thứ vẫn bình thường, nhưng vào ban đêm, họ là những con rối đáng sợ do ác linh Mary Shaw điều khiển.
Nhưng những con rối bắt chước hắn rõ ràng bị lỗi.
Chỉ bằng cách giết chính mình và đổ linh hồn của mình vào thì mới là một con rối đạt chuẩn.
Đỗ Duy quay đầu lại, liếc nhìn quả bóng bay màu đỏ buộc vào tay phải.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Thằng hề Pennywise bên trong quả bóng bay.
2 ác linh hoàn toàn khác nhau, có một số điểm tương đồng đáng kinh ngạc.
Tất cả chúng dường như cách biệt với bản thân, hoặc mình khắc chế chúng ở phương diện nào đó.
Thằng hề đại diện cho sự sợ hãi, còn ác linh Mary Shaw thì sao?
Đỗ Duy không thể nghĩ ra câu trả lời, vì vậy hắn cũng chỉ có thể xếp nó vào sợ hãi...
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, ác linh Mary Shaw còn nguy hiểm hơn cả Thằng hề, nó không thể trực tiếp giết mình mà có thể thao túng con rối, và gián tiếp tấn công mình.
Khi nghĩ đến điều này, Đồng tử của Đỗ Duy đột nhiên co rút lại.
Có cái gì đó không đúng...
Có quá ít con rối...
Ác linh Mary Shaw không thể gần đây mới xuất hiện, giáo hội biết truyền thuyết kinh dị về nó, và phải xuất hiện lâu rồi mới đúng.
Nhưng hắn chỉ thấy khoảng 20 con rối.
Xung quanh đột nhiên có một màu trắng.
Tiếng sấm nổ vang trời, một tia chớp xẹt qua bầu trời u ám.
Đỗ Duy đứng bên ngoài khách sạn, sau khu phố Tulip.
Và lần này, trong khu phố Tulip, tất cả các cửa phòng đều đã được mở từ lâu, tiếng bước chân máy móc và đều đặn chậm rãi vang lên.
Bên ngoài khu phố, hơn chục người đàn ông mặc sắc phục cảnh sát cũng tụ tập đông đủ.
Đỗ Duy cứng ngắc quay đầu lại, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên vô số hình bóng, hàng trăm con rối đủ giới tính và lứa tuổi đang đi về phía hắn.
Hơn nữa, trong trạng thái Quỷ Nhãn, trên cơ thể mỗi con rối xuất hiện một số sợi tơ màu đen, giống như nó được dùng để điều khiển con rối.
Những sợi tơ đen đó tụ lại, hội tụ về phía bầu trời.
Ánh mắt của Đỗ Duy dõi theo những sợi tơ đó, bèn rơi vào tòa chung cư vắng vẻ ở một góc xa xôi của khu phố.
Đồng thời, một người phụ nữ với làn da lở loét, mái tóc bạch kim và đôi mắt đen láy, đứng ở cửa sổ trên tầng 5 với nụ cười hở lợi.
Trong trường hợp này, nụ cười trông thật đáng sợ và quỷ quyệt.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, ánh mắt u ám nói: “Xem ra ác linh vừa rồi chỉ là con rối hoàn mỹ của mày, thảo nào ô đen cũng vô dụng với mày, bởi vì mày mới là bản thể.”
“Nhưng tại sao, mày cho tao cảm giác, mày rất muốn biến tao thành con rối... là vì tao có thể ác linh hoá, hay là bởi vì nguyên nhân khác?”
Vừa nói, Đỗ Duy vừa dứt khoát chạy đến chỗ đậu xe gần khách sạn.
Sự việc ác linh ở thành phố Yard nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Vốn dĩ hắn nghĩ giải quyết ác linh Mary Shaw sẽ rất đơn giản, bởi vì ác linh này liên quan đến sợ hãi, mà thứ này không có tác dụng gì với hắn.
Đỗ Duy là khắc tinh trời sinh của hắn.
Pennywise như thế, Mary Shaw cũng vậy.
Nhưng ngay từ đầu, Mary Shaw đã ẩn mình trong bóng tối, hoàn toàn không tiếp xúc trực tiếp với Đỗ Duy, và điều khiển con rối để giết hắn.
1-2 con rối thì không sao, hàng trăm con rối dù có đứng yên thì hắn cũng phải dùng súng và dao giết đến rạng sáng.
Hơn nữa, Đỗ Duy vốn dĩ không giỏi trong việc chống lại ác linh.
Mọi phát bắn đều có thể bắn trúng con rối, cũng vì khoảng cách gần.
Ác linh dễ giải quyết nhất đã trở thành nguy hiểm nhất...
...
Đỗ Duy mở cửa xe, trực tiếp khởi động xe.
Nhưng những con rối đó nở một nụ cười kỳ quái nhìn Đỗ Duy lái xe đi.
Mưa xối xả càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã che khuất những con rối, khiến chúng trở nên mờ ảo, mơ hồ.
Đột ngột……
Trong hàng trăm con rối đột nhiên trống một số vị trí, một số con rối trực tiếp biến mất.
Trong xe hơi, Đỗ Duy đạp chân ga, đồng thời lấy smartphone ra gọi cho Giám mục Slivika.
Lần trước gặp mặt, hắn và 2 giám mục đã trao đổi số điện thoại của nhau, điều này tình cờ hữu ích vào lúc này.
Lý do hắn không gọi cho Cha Tony là vì khoảng cách quá xa...
Slivika và Giám mục Jon đều ở Essegrin, 2 thành phố này nằm cạnh nhau.
Giờ hắn cần hỗ trợ gấp.
Ngay khi Đỗ Duy gọi điện, một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trong toàn bộ Thành phố Yard.
Dọc theo những ngôi nhà gần khu phố Tulip, một số người đang ngủ bỗng mở mắt.
Đôi mắt họ trống rỗng và chết chóc.
Trên cơ thể họ có một sợi chỉ đen...
Như Đỗ Duy nghĩ, số con rối không thể ít như vậy, ngược lại nhiều kinh người...
Theo một nghĩa nào đó, sự kiện ác linh Mary Shaw đang sắp đạt tới tầm của đường cao tốc kinh khủng ở Massas, cái loại lột xác kỳ dị đó.
Nhưng sự xuất hiện của Đỗ Duy, cùng với một số đặc thù của bản thân hắn, đã có một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đối với ác linh Mary Shaw, khiến cho sự biến đổi chưa hoàn thành này bùng nổ trước thời hạn.