Khi Đỗ Duy xuống xe, hắn đứng ở cửa sau, duỗi tay phải ra.
Andrew Dawkwe đi đầu bước xuống xe.
Đỗ Duy bắt tay nó.
Thái độ rất thân thiện.
Andrew Dawkwe trông như một ông già, nhưng y cao hơn Đỗ Duy một cái đầu, ít nhất là 1,9 mét.
Nó cúi đầu nhìn Đỗ Duy chằm chằm bằng ánh mắt u ám.
Trong tích tắc, cái lạnh không thể chống lại xâm nhập vào các cơ quan nội tạng dọc theo lỗ chân lông.
Cơ thể của Đỗ Duy cứng đờ, máu như đông cứng lại.
Cảm giác này rất khó chịu.
Áp lực mà Andrew Dawkwe áp vào hắn, còn kinh khủng hơn rất nhiều ác linh, thậm chí còn đạt tới cấp bậc của Mary Shaw, thứ chỉ kém ma linh.
Nhưng ánh mắt của Đỗ Duy vẫn bình tĩnh, cùng lý trí cực độ khiến hắn không để ý nỗi đau thể xác.
Không một cảm xúc nào lộ ra.
Ý thức của hắn điều khiển cơ thể, không phải cơ thể ảnh hưởng ý thức.
Dù cảnh này nói thì dài, nhưng thực sự chỉ diễn ra trong tích tắc.
Đánh Dấu thành công.
Đỗ Duy lập tức buông tay đứng sang một bên.
Mà Andrew Dawkwe không hề có ý định giết hắn, mà đi về phía trung tâm của ngôi trường, tức là Ngôi nhà kinh dị.
Các tài xế ác linh khác lần lượt xuống xe.
Đỗ Duy giở lại trò cũ, thành công Đánh Dấu tất cả chúng là.
Lần này, ngoài Annabelle, ác linh đã được Đánh Dấu chỉ có đám tài xế, và xe buýt.
Mà những gì Đỗ Duy phải làm tiếp theo rất rõ ràng.
Đường sống duy nhất là rời khỏi phạm vi của Ngôi nhà kinh dị. Nhưng Đỗ Duy đã lún quá sâu, chỉ dựa vào sức của bản thân không thể làm được.
Vì vậy, cần một chút trợ giúp từ bên ngoài. Như chiếc xe buýt.
Chỉ cần chiếc xe buýt đè ép Ngôi nhà kinh dị, mang trường học đi, Đỗ Duy có thể nhân cơ hội lên xe rời đi, tạm biệt Ngôi nhà kinh dị.
Hiện tại xe buýt và Ngôi nhà kinh dị vẫn chưa phân thắng bại, có vẻ cái sau mạnh hơn cái trước.
Bởi vì ngôi trường đã bị Ngôi nhà kinh dị cướp đoạt, xe buýt tới đây để giành lại.
Đây là địa bàn của Ngôi nhà kinh dị.
Đỗ Duy biết rất rõ chuyện này, nên dự định giúp xe buýt một lần, đương nhiên việc này cũng là giúp chính mình.
……
Vào lúc này, trong trường học.
13 ác linh bỗng dưng biến mất.
Đỗ Duy nhìn xung quanh, mọi thứ đều u ám.
Mưa to vẫn đang rơi, quần áo của hắn đã ướt nhẹt, tóc và mặt dính đầy nước mưa.
Đột ngột...
Một tia chớp xẹt lên giữa đám mây đen, chiếu sáng cảnh vật xung quanh.
Hàng trăm học sinh ác linh cầm ô đen, đang lang thang gần đó.
Chiếc ô đen che đi phần trên cơ thể của chúng, khiến người ta khó có thể nhìn rõ mặt.
Đôi mắt của Đỗ Duy sáng lên.
“Có cách đối phó với Ngôi nhà kinh dị rồi.”
Những ác linh học sinh này cùng với trường học bị Ngôi nhà kinh dị kéo đi, nhưng bọn chúng vẫn chưa trở thành một phần của Ngôi nhà kinh dị. Nói cách khác, Ngôi nhà kinh dị tạm thời chưa thể làm được điều này.
Cũng có lẽ, Ngôi nhà kinh dị không thể tiêu hóa nhiều ác linh cùng một lúc.
Nghĩ về điều này, Đỗ Duy cởi bỏ mặt nạ, tương đương với cởi bỏ lớp vỏ của Cái Bóng.
Đeo mặt nạ sẽ có được thân phận của Cái Bóng, tương đương với việc trở thành một ác linh, tất cả ác linh nhắm vào hắn sẽ mất đi mục tiêu.
Nhưng cởi bỏ mặt nạ, ác linh sẽ phát hiện Đỗ Duy là con người.
Những ác linh học sinh lập tức dừng lại.
Ngay giây tiếp theo, tất cả đều quỷ dị quay lại nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy cười với bọn họ: “Các em học sinh, thày của các em đã trở lại.”
Ngay lập tức, tất cả ác linh học sinh cầm ô đen, từng bước đi về phía Đỗ Duy.
Những chiếc ô đen được kết nối với nhau, thật u ám và kỳ dị.
Vấn đề không lớn...
Đỗ Duy lùi lại một bước, cơ thể đã không còn cảm nhận được xúc giác.
Chiếc xe buýt đã biến mất không dấu vết, chắc nó đang quyết chiến với Ngôi nhà kinh dị.
Chỉ là, loại đấu tranh này khác với ác linh, có thể không tồn tại trong hiện thực.
Đỗ Duy bỏ chạy.
Ác linh học sinh nhìn Đỗ Duy chật vật chạy trốn, lần lượt nâng ô lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, và lạnh lẽo.
Chúng còn rất trẻ.
Những ác linh học sinh có ấn tượng sâu sắc về cựu giáo viên tâm lý “Đỗ Duy“.
Tất cả ác linh học sinh dường như nhận được tín hiệu, đồng loạt đuổi theo Đỗ Duy.
Cảnh này trông rất buồn cười.
Đỗ Duy chạy trước, theo sau là hàng trăm ác linh học sinh cầm ô đen.
Cứ như đang chạy đua.
……
Hơn mười phút sau, Đỗ Duy đã thở hổn hển.
Chạy dưới mưa tiêu tốn rất nhiều sức lực của hắn. Đằng sau là những ác linh học sinh, chúng đuổi sát không tha.
Phía trước chính là lối vào của Ngôi nhà kinh dị.
Bầu trời tối tăm, âm u, nhìn từ xa giống như một cái miệng khổng lồ giữa vực thẳm, sương mù mịt mờ.
Bên tai nghe thấy tiếng của ai đó đang thì thầm. Âm thanh dai dẳng không chịu biến mất.
Cực kỳ nguy hiểm.
Phía sau chính là đám ác linh học sinh.
Không có lối thoát.
Đỗ Duy đứng ở trước cổng của Ngôi nhà kinh dị, đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía ác linh học sinh.
Cùng lúc đó, ác linh học sinh cũng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.
Bầu không khí bị đè nén đến cực điểm, hết sức căng thẳng.
Đỗ Duy liếc nhìn đám ác linh học sinh.
Hơn mười phút sau khi chạy trốn, Đỗ Duy mơ hồ mò ra được vài điểm kỳ quái.
Tốc độ của đám ác linh học sinh này không nhanh, cũng không quái dị như lần trước.
Có thể là do chiếc xe buýt đã bắt đầu quyết chiến với Ngôi nhà kinh dị.
Trường học là đối tượng bị đôi bên tranh đoạt, chúng nó chắc chắn chịu ảnh hưởng bởi sức mạnh của xe buýt và Ngôi nhà kinh dị.
Nhưng điều này không quan trọng. Điều quan trọng là chúng đã bị Đỗ Duy dẫn tới trước Ngôi nhà kinh dị.
Có vẻ như Đỗ Duy đã bị ép vào ngõ cụt.
Nhưng sự thật lại không phải vậy.
Đeo mặt nạ lại, Cái Bóng bèn đoạt xác.
Trong khoảnh khắc, tất cả đám ác linh xung quanh đều sững sờ, vô hồn nhìn ngó khắp nơi.
Kế hoạch bắt đầu. Đỗ Duy đi thẳng về phía ác linh học sinh.
Các ác linh không làm gì cả.
Ngay sau đó, Đỗ Duy bước đến gần một ác linh học sinh, đây là một cô gái tuổi teen trẻ đẹp, body nóng bỏng.
Hắn duỗi ra cánh tay phải ác linh hoá đặt lên vai của nó.
Cảm giác giá lạnh từ bàn tay truyền tới.
Đánh Dấu thành công.
Những ác linh còn lại không có phản ứng gì, cứng nhắc vô cảm, đồng thời liên tục di chuyển, hình như không muốn ở quá gần Ngôi nhà kinh dị.
Thấy vậy, Đỗ Duy chế nhạo nói: “Thày rốt cục đã trở lại trường học, các em cứ vậy rời đi? Làm gì có chuyện dễ ăn như vậy.”
Hắn lập tức đuổi theo, nhanh chóng Đánh Dấu từng đứa một.
Các ác linh học sinh không nhận ra được tất cả những gì “thầy” đã làm với chúng, trong mắt chúng không có người sống nào cả.
Chẳng mấy chốc, Đỗ Duy đã Đánh Dấu gần hết các ác linh.
Đây là điều điên rồ nhất mà hắn đã làm kể từ khi hắn có năng lực Đánh Dấu: xe buýt, cộng với 13 ác linh tài xế khủng khiếp, giờ là gần một trăm ác linh.
Cộng lại gần thành đại đội rồi.
Nhưng vào thời điểm này, có một sự bùng nổ.
Một tia chớp đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, chiếu sáng khu vực xung quanh.
Cùng lúc đó, trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy nhìn thấy một thành phố khác, chính là hình ảnh phản chiếu mà hắn đã thấy trước đó.
Xe buýt đang chạy trong thành phố đó.
Nhìn xung quanh, mọi thứ đều trang nghiêm, cả thành phố dường như đã chết.
Nơi đó chỉ có chiếc xe buýt, dường như nó đang định làm cái gì đó.
Cùng lúc đó, trong Ngôi nhà kinh dị ở phía sau, ác ý ùn ùn tràn ra một cách khó hiểu.
Đỗ Duy mới phát hiện ra.
Hóa ra bóng tối mà mắt thường nhìn thấy được, đều đến từ Ngôi nhà kinh dị, thứ đã ảnh hưởng đến cả thành phố này.
Không chỉ là một trường học, nó còn muốn biến Ghana thành một phần của Ngôi nhà kinh dị.