Dịch: Hoàng Hi Bình
Ở băng ghế sau xe buýt, Đỗ Duy lạnh lùng nhìn người phụ nữ da trắng đang hỏi chuyện tài xế.
Dù biết chiếc xe buýt này có vấn đề, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định tiếp xúc với những người trên xe, nên không hề nói một lời.
Cái gọi là vé xe, hắn chỉ cần quăng một đồng là được.
Tài xế không đưa vé cho hắn, cũng không tỏ thái độ gì, những người khác cũng vậy.
Dường như không ai quan tâm, có vẻ không có thứ gọi là vé.
Vì vậy, hành động của Linda khiến hắn rất mong chờ điều sẽ xảy ra tiếp theo.
……
Sau khi Linda hỏi tài xế, cô mơ hồ cảm thấy như thể mình đã hỏi một câu không nên hỏi.
Cô liếc nhìn cửa xe, lúc này nó đã chầm chậm đóng lại, cho dù muốn xuống xe cũng đã muộn.
Lúc này, tài xế chỉ tay vào thùng tiền rồi rút tay về.
“OK, ok.”
Linda thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rút ví, lấy ra tờ 10 đô la rồi ném vào.
Cô không dám hỏi tiền thối, mà vội vã đi ra phía sau xe.
Trong quá trình này, Đỗ Duy nhận thấy cơ thể của tài xế không hề di chuyển, mà máy móc dùng ngón tay chỉ vào hộp đựng tiền.
Thông thường, khi một người hoặc động vật cử động chân tay, nó sẽ thúc đẩy toàn bộ cơ thể. Ví dụ, nếu bạn duỗi tay ra, các cơ nhất định sẽ cử động để di chuyển xương bả vai.
Ngay cả một xác chết cũng không thể bỏ qua cơ chế sinh lý.
Nhưng tài xế này thì không.
Hoàn toàn phản khoa học.
Đỗ Duy thu hồi ánh mắt từ phía sau tài xế, có vẻ như tài xế là người có vấn đề nhất trên chuyến xe buýt này.
Còn những người khác...
Đỗ Duy liếc nhìn người phụ nữ da trắng đang đi về phía mình, sau đó nhìn những người khác.
Dường như mọi người đều cư xử rất kỳ lạ, nhưng không xác định rõ là vấn đề gì.
“Nè... anh chàng đẹp trai, em có thể ngồi đây được không?”
Suy nghĩ của Đỗ Duy bị cắt ngang, hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh nhìn người phụ nữ da trắng đang nói chuyện.
Bị nhìn chằm chằm nên người phụ nữ có chút mất tự nhiên: “Chào anh, em tên là Linda.”
Linda thấy lạ khi mọi người trên chuyến xe này có vẻ thờ ơ và thu mình, không muốn tiếp xúc nhiều với người khác.
Đỗ Duy vẫn im lặng, trước khi sự việc kết thúc, hắn không muốn mình quá nổi bật.
Không cần biết chi tiết về tất cả “mọi người”, đó là cách an toàn nhất để khiến bạn trông giống mọi người.
Linda không ngờ anh chàng đẹp trai trước mặt, lại không muốn nói chuyện với mình, cô thấy hơi ngượng.
Đầu năm nay, lạnh lùng đã thành trend của các anh chàng đẹp trai rồi sao?
Vì vậy cô ngồi ở băng ghế cuối cùng như Đỗ Duy, ở cửa sổ bên phải, cách Đỗ Duy rất xa.
Sau khi cô ngồi xuống, tài xế cũng khởi động và bắt đầu lái xe đến điểm dừng tiếp theo.
Linda thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này, lấy smartphone ra, liếc nhìn viewer trong room livestream.
Nhiều viewer trở nên sôi động sau khi Linda lên chiếc xe buýt này. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy sự lạnh lùng của Đỗ Duy, nhiều viewer nữ đồng lượt send comment lia lịa.
[Ôi, anh chàng châu Á này đẹp trai quá. 】
【Tuy anh không phải người da trắng, nhưng gương mặt của anh rất hợp với gu thẩm mỹ của em. 】
【Mãnh liệt yêu cầu streamer hỏi phương thức liên lạc.... Tôi muốn lên giường với anh chàng Á đông lạnh lùng này. 】
Linda sững sờ, room livestream nhanh chóng bị rất nhiều viewer nữ quẩy nát, khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, những người phụ nữ này trước đây đâu có sôi nổi như vậy.
Có điều, người đàn ông Á Đông lạnh lùng này thực sự rất đẹp trai và phong độ!
Trái tim của cô có hơi xao động, nhưng sau khi nghĩ kỹ, cô lập tức từ bỏ ý định.
Không dễ gì tán đổ một gã đàn ông quá lạnh lùng, nếu bị từ chối thì thật xấu mặt.
Tuy điều đó khá bình thường, nhưng giờ cô đang livestream. Xấu mặt trước đám đông viewer, sau này sao cô còn livestream được nữa?
Tuy nhiên, Linda lại không đọc được comment này trong room livestream.
[Hình như đây là bác sĩ Đỗ Duy ở khu Bắc Brook, New York. Tôi có người bạn từng đi khám tại phòng khám tư vấn của anh ấy. Tại sao anh ấy lại đột ngột chạy đến Essegrin? 】
Essegrin là một thành phố cách New York hơn 50 km, phải mất một giờ lái xe liên tục mới tới được. Xe buýt, càng mất nhiều thời gian hơn.
Đỗ Duy lấy smartphone ra, kiểm tra thời gian, hiện tại là 8:14 PM.
Từ khi lên xe buýt đến điểm dừng đầu tiên, chỉ mới có 14 phút.
Nếu không tính thời gian xe đỗ lại, điểm dừng đầu tiên có thể sẽ chỉ mất 10 phút.
Vì ngoài trời đang mưa rất to, nên hắn không thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, không tính được tốc độ trung bình của chiếc xe.
Nhưng theo Đỗ Duy đoán, trong thời tiết như thế này, chắc tốc độ khoảng 50km/h.
Lúc này, hắn tình cờ nhìn Linda đang ngồi ngoài cùng bên phải. Đối phương cúi đầu nhìn smartphone, không biết đang làm gì, có âm thanh loáng thoáng truyền đến, hình như đang nói chuyện với ai đó.
Sau đó, Đỗ Duy không để ý đến cô ta nữa. Bởi vì lúc này, người mắc bệnh lang beng đội mũ lưỡi trai, mặc vest ngồi ở dãy ghế đầu tiên đang đi tới.
Chiếc mũ lưỡi trai che khuất nửa trên khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy miệng, mũi, và biểu cảm cứng đờ vô hồn.
Bước chân của gã cũng rất kỳ lạ, bước thấp bước cao, vai trái luôn chìm xuống mỗi khi gã bước đi.
Là một gã thọt.
Đỗ Duy vô cảm nhìn gã, ngực hơi ưỡn lên để camera mini có thể ghi lại toàn bộ hành động và khuôn mặt của gã ta.
Gã đàn ông mắc bệnh lang beng không nhìn Đỗ Duy, gã chỉ bước đi. Khi đến gần băng ghế sau cùng, gã dừng lại, nhìn Linda ngồi ở ngoài cùng bên phải.
Linda hơi sững sờ, nhìn đối phương, chả hiểu gì.
“Xin hỏi, có chuyện gì không?”
Cô nhận thấy ánh mắt của đối phương cứ dán chặt vào cơ thể mình, nên lên tiếng hỏi.
Nhưng mà, gã đàn ông mắc bệnh bạch biến không nói lời nào. Chỉ cúi đầu nhìn cô, bầu không khí vô cùng kỳ quái.
Đỗ Duy nhìn chằm chằm hai người, đồng thời quan sát hành động của những người khác.
Người khác nói đến đôi tình nhân da đen.
Lạ nha, đôi tình nhân da đen như thể đang đắm chìm trong thế giới của riêng hai người, làm ngơ trước mọi thứ.
Đột ngột... gã đàn ông mắc bệnh lang beng di chuyển...
Gã duỗi cánh tay phải toàn đốm lang ben ra, chỉ vào Linda. Khóe miệng hiện lên một nụ cười kỳ quái, sau đó quay đầu qua chỗ khác, chìm vào im lặng.
Đỗ Duy cau mày, nãy giờ trên xe buýt không có điều gì khác thường. Thứ khác thường duy nhất chính là những hành khách này.
Nhưng hắn đoán mãi không ra chuyện gì đã xảy ra với những hành khách này, và họ muốn gì...
Hơn nữa, Đỗ Duy cũng nhìn thấy gã đàn ông bị bệnh lang beng này đang đứng trước cửa ra xe buýt.
Lẽ nào đã đến điểm cần đến của gã?