Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 22: Chương 22: Bù nhìn




Dịch: Hoàng Hi Bình

Vào giờ phút này, Linda đã bị hành động của gã mắc bệnh lang beng, đội mũ lưỡi trai khiến cô hoang mang, khó hiểu.

Nhưng đối phương đã quay đầu sang hướng khác, không nhìn mình nữa. Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy ngoài mắc lang beng, não của người đàn ông này cũng có vấn đề.

Cô tiếp tục giao lưu với viewer trong room livestream, nhưng nhiều viewer đã send một vài comment có yếu tố linh dị. Đặc biệt là những truyền thuyết kinh dị về xe buýt, khiến bầu không khí trong room livestream trở nên vô cùng đáng sợ.

Vì vậy, Linda chỉ đành thỉnh thoảng nói vài câu, cố gắng đổi đề tài.

Thật ra, lá gan của cô cũng không lớn. Nhất là thời tiết kiểu này, trên cái xe buýt đầy rẫy chuyện kỳ dị, cô càng không muốn nói đến chuyện ma quỷ.

Trong thực tế, nhiều khi nguồn gốc của sự sợ hãi có rất nhiều.

Một số người sợ những điều chưa biết.

Một số người chỉ đơn giản là sợ bóng tối.

Một số người sợ độ cao.

Một số người sợ biển.

Nói một cách đơn giản: không có cảm giác an toàn.

Xe buýt là một không gian kín, có thể di chuyển bất cứ lúc nào. Dù nói thế nào đi nữa, nó cũng không thể sánh bằng tự đi trên chính đôi chân của mình.

Đỗ Duy ngồi ở ghế ngoài cùng bên trái, dựa vào cửa kính xe, một lúc làm hai việc, vừa xem giờ trên điện thoại vừa nhìn gã đàn ông bị bệnh lang beng.

Lúc 8:20 tối, tốc độ của xe buýt giảm dần và từ từ dừng lại.

Cửa sau mở ra, một cơn gió lạnh thổi vào trong xe. Đỗ Duy và Linda ngồi ngay phía sau xe, là những người đầu tiên cảm thấy cơn lạnh thấu xương.

Ngoài xe, mưa như trút nước, bầu trời tối đến đáng sợ. Mơ hồ nhìn thấy một cánh đồng lúa mì rộng lớn, ở xa xa trong cánh đồng lúa mì có một ngôi nhà nhỏ đang bật đèn.

Đỗ Duy bình tĩnh nhìn gã đàn ông, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc.

Hắn đã sống ở New York được 1-2 năm. Trước khi bị lũ ác linh đeo bám, hắn cũng đã lái xe lang thang khắp thành phố và vùng ngoại ô.

Dù sau đó hắn rất thất vọng, vì thành phố New York này không hề phồn hoa như trong tưởng tượng.

Nhiều lắm xem như thành phố hạng hai.

Nhưng dù là thành phố hạng hai cũng không có cánh đồng lúa mì ở vùng ngoại ô.

Nếu vậy thì giờ mình đang ở đâu?

Hắn lập tức bật định vị GPS trên smartphone, nhưng tín hiệu cứ chập chờn.

……

Lúc này, gã đàn ông đứng ở cửa sau xe ra hiệu cho Linda, như thể gã muốn cô đi cùng.

Tuy nhiên, Linda càng bối rối hơn trước hành động của gã đàn ông, lắc đầu không do dự.

Đùa sao, đêm khuya xuống xe với một gã đàn ông lạ, trừ khi cô bị điên!

Người đàn ông mắc bệnh lang beng có vẻ khá tức giận khi nhìn thấy điều này, trong cổ họng truyền ra tiếng thở dốc.

“Đinh ……”

Bên trong toa hành khách, một tiếng chuông chói tai vang lên.

Mọi người nhìn về phía đầu xe, chỉ thấy bóng lưng của tài xế nhấn chuông xe.

Khi tiếng chuông biến mất, gã đàn ông bị bệnh lang beng bước xuống xe không chút do dự. Đứng bên ngoài, ngẩng đầu lên và nhìn vào Linda ở trong xe.

Từ đầu đến cuối, Đỗ Duy đều đang quan sát gã đàn ông.

Lúc ở trong xe, bởi vì đội mũ lưỡi trai, hắn không thể nhìn rõ mặt. Nhưng giờ nhìn từ trên cao xuống, hơn nữa gã ta vẫn ngẩng đầu nhìn vào trong xe, Đỗ Duy vừa hay có thể nhìn rõ hơn.

Hắn đã thấy, dưới chóp nhọn của chiếc mũ là một khuôn mặt đầy đốm trắng. Khiến người ta liên tưởng đến một đám thiêu thân, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của gã, lại khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh tởm.

Ngay tại vị trí của đôi mắt, có hai quả cầu bằng rơm, hơi méo mó, trông khá thô kệch.

Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, nó cũng khiến người ta sợ hãi theo bản năng.

Bỗng dưng bụng của Đỗ Duy hơi quặn, bên tai vang lên tiếng rít ong ong chói tai, trực tiếp tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.

Lúc này, hắn thấy gã đàn ông bên ngoài xe buýt chính là một xác chết. Đằng sau gã ta là một đống rơm kết thành hình người, giống hệt như bù nhìn rơm do nông dân làm để ngăn chim chóc mổ thóc lúa.

Hai bó rơm xuyên qua sau đầu người đàn ông, kết nối họ với nhau.

Thứ này thực sự đang điều khiển xác chết.

Đỗ Duy cũng nhận thấy chân trái của bù nhìn bị một loại dao nào đó chém phải. Dù làm bằng rơm nhưng nếu nó cũng có thể hoạt động như người bình thường, không khó hiểu vì sao khi bước đi vai trái của gã đàn ông lại chùn xuống.

Hít sâu một hơi, Đỗ Duy cảm thấy da đầu hơi tê dại, thứ này cũng là ác linh?

Linda sợ tới mức run lẩy bẩy, ngay cả smartphone cũng rớt xuống đất. Mãi đến khi cửa đóng lại, bắt đầu lái về phía trước, cô mới mềm nhũn ngã xuống đất, thở hổn hển.

“Ôi...”

Linda thở nặng dọc, chỉ nhìn thấy thứ đó có vài giây, đầu óc của cô đã trống rỗng., Ngay cả hét cũng không dám, cô gần như ngã gục.

Sau đó, cô quay đầu lại, che miệng nhìn những người khác trên xe.

Người lái xe dường như không để ý đến phía sau, vẫn tiếp tục lái xe.

Đôi tình nhân da đen dựa sát vào nhau, giống như chưa hề có gì xảy ra.

Cô nhìn Đỗ Duy với gương mặt vô cảm ngồi ở bên phải, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Trùng hợp hơn, Đỗ Duy cũng đang nhìn cô, khiến cô sợ đến mức lập tức áp lưng vào thân xe, ánh mắt tràn đầy kinh hãi và cảnh giác.

Đỗ Duy thu hồi ánh mắt, không nhìn cô nữa, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Hắn vốn đang lo người phụ nữ xa lạ này sẽ sợ hãi, hét toáng lên, không ngờ đối phương vẫn có thể giữ được bình tĩnh, thế này thì quá tốt rồi.

Sau đó, cả chiếc xe lại lâm vào im lặng chết chóc.

Dưới màn đêm, chiếc xe buýt vẫn tiếp tục lao về phía trước, như thể nó sẽ không bao giờ dừng lại.

Đỗ Duy xoa xoa điểm giữa hai đầu lông mày, bắt đầu suy nghĩ.

Dựa theo tình hình hiện giờ, Cha Tony đã phán đoán vô cùng sai lầm.

Ông cho rằng ác linh quấy phá là chiếc xe buýt này.

Nhưng thực tế, lại không phải vậy. Thứ đáng ngờ nhất, chính là hành khách trong xe buýt.

Gã đàn ông mắc bệnh lang beng thực chất là một xác chết được điều khiển bởi một con bù nhìn.

Một đôi tình nhân da đen sống trong thế giới hai người, hiện giờ cũng không có biểu hiện gì dị thường. Bởi vì khi cửa xe đóng lại, hắn bèn rời khỏi trạng thái Quỷ Nhãn.

Người phụ nữ còn lại, trông bình thường nhất.

Đỗ Duy đã nhìn thấy màn hình smartphone của Linda, có vẻ cô ấy là một streamer. Xem ra, cô ấy là một người bình thường vô tình bước lên xe buýt.

Đỗ Duy thở phào, tạm ngừng suy nghĩ.

Giờ hắn chỉ có thể khẳng định 2 điều.

Thứ nhất, xe buýt có vẻ không nguy hiểm, ngược lại mối nguy chính là hành khách, vì họ có thể không phải là con người.

Thứ hai, xe buýt có khả năng cô lập sức mạnh của ác linh, dường như có một quy luật nhất định. Điều này thể hiện ở việc con bù nhìn kỳ dị lập tức xuống xe ngay khi tiếng chuông reo lên, mà không làm bất cứ hành động nào khác.

Đột nhiên, Đỗ Duy quay đầu lại, liếc nhìn Linda.

Toàn thân cô run rẩy, cầm smartphone, từ từ nhích lại gần hắn.

Mang theo hoảng sợ, hỏi rất khẽ: “Em biết, anh tên là Đỗ Duy, anh là bác sĩ tâm thần, đúng không ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.