Từ Nay Về Sau, Cùng Anh Lưu Luyến

Chương 11: Chương 11: Cảm Giác Hôm Nay Em Hơi Khác




Edit: Qin

Beta: Sabj

Gì cơ? Lộ hết rồi á? Nhan Giai vội vàng đứng lên, theo bản năng nắm lấy mép váy kéo xuống, đúng lúc này chợt phát hiện ánh mắt Cố Hàng chưa từng rời khỏi mình, cô căng thẳng hỏi, “Anh nhìn gì đấy?”

“À… Cảm giác hôm nay em không giống bình thường.” Hai mắt nheo lại ẩn chứa cảnh tượng sặc sỡ, lá cây xào xạc trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh của gió.

“Hôm nay… Có trang điểm à?”

Nhan Giai gật đầu, giải thích hôm nay đi thực tập, tổ trưởng Pecy của tổ trang phục yêu cầu các tổ viên phải trang điểm. Mới ngày đầu tiên đi thực tập mà cô đã bị giáo huấn quan niệm thế này: Con gái không đẹp là lỗi của bố mẹ, nhưng con gái không biết ăn mặc thì bố mẹ không có lỗi, lỗi tại bản thân. Thân là phận gái, trang điểm ăn mặc cũng quan trọng như ăn cơm vậy.

Cô cảm thấy khó hiểu, hôm đầu tiên gặp anh cô cũng trang điểm nhưng có thấy anh nói gì đâu, hay do phải trang điểm đi làm nên trông có vẻ sắc sảo hơn, không dùng son dưỡng môi? Hay là kẻ mắt thất bại? Rốt cuộc là không giống bình thường chỗ nào chứ… Nghĩ đến vụ kẻ mắt, Nhan Giai đột nhiên uể oải – hôm nay bị cả ngàn người nói.

“Thực tập?” Người nào đó còn tưởng rằng cô chỉ trang điểm khi đi xem mắt, gặp hai lần ở trường, bọn cô đều để mặt mọc, khi cười phá lên thì bọng mắt thấp thoáng xuất hiện.

Nhan Giai lại giải thích thêm, cô đang thực tập ở tạp chí thời trang, hôm nay là buổi chụp ảnh bìa, cho nên… Ánh mắt chuyển đến chiếc gối lông bị người nào đó dùng để kê mông, cô ngớ người a lên một tiếng, khẽ nói, “Cái này không thể ngồi đâu, anh đứng dậy đi.”

“Hả?” Cố Hàng không hiểu gì, nhưng cũng không chịu đứng dậy.

Nhan Giai sốt ruột, “Đây là đạo cụ chụp hình quan trọng của tạp chí bọn tôi hôm nay đấy, không thể để cho anh bạ đâu ngồi đấy được. Ngộ nhỡ anh… đánh rắm thì biết làm sao!?”

“…”

Ế… Đột nhiên không khí có chút xấu hổ, Nhan Giai cảm thấy mình nói cũng có gì sai đâu. Là nam thần thì sẽ không thối chắc? Không lẽ khi nam thần đánh rắm thì sẽ ra mùi nước hoa Hermes à? =.=

Cố Hàng không khỏi mỉm cười. Nụ cười này hóa giải xấu hổ, trong thâm tâm Nhan Giai vô cùng 囧 nhưng ngoài mắt cũng cười đáp lễ. Anh đứng dậy phủi bụi trên gối đi, lúc đưa lại cô cũng lễ phép giải thích, anh không biết đây là đạo cụ.

Nhan Giai kiểm tra trái phải trên dưới lông chim yêu quý của mình, nhìn đồng hồ chỉ cách thời hạn có 15 phút. Cô phải mau chạy về khách sạn Kerry thôi, nếu không bị trễ, lại bị ánh mắt sắc như dao của Dung ma ma đâm nát mất. Cô chuẩn bị lên ngựa xuất phát, không ngờ Cố Hàng lại gọi giật lại.

“Vừa rồi em vội vội vàng vàng là vì lấy đạo cụ? Em định chạy đến khách sạn Kerry hả?”

Ánh mắt ngờ vực ấy dường như là đang nghi ngờ cô, nhưng Nhan Giai rất tự tin trả lời, “Đừng có xem thường tôi, tôi có thể chạy thật mà, chừng ấy chạy có thấm gì đâu.”

Cuộc sống thực tập sinh của tạp chí thời trang có vẻ cũng không được thoải mái lắm. Cố Hàng liếc nhìn đôi giày cao gót màu be Michael năm phân của cô, “Mặc thế chạy không mệt à?”

“Không đâu.” Đáp chắc như đinh đóng cột, Nhan Giai không muốn từ bỏ, dù sao vất vả lắm cũng mới nhận được offer thực tập, “Tôi phải làm như trâu bò mới được!”

Cố Hàng bỗng nhiên muốn cười to, như trâu bò? “Là trâu bò thì điều kiện đầu tiên cũng phải ăn cỏ đã, có thực mới vực được đạo.” Bụng người nào đó đã bắt đầu kêu rọt rọt, liên tục mấy lần khiến anh không muốn nghe cũng không được.

Nhan Giai chịu thôi, cô đâu có thời gian ăn chứ, đâu giống vị thiếu gia này, có thể rảnh rỗi đến mức lái mô tô phân khối lớn đến vành đai hai mua Pizza ăn. Cô bận bịu nhiều việc, vội vàng đi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, vội vàng muốn chứng minh bản thân không phải là thực tập sinh ngu ngốc. Đương nhiên, mấy thứ này cô không nói cho anh biết, chàng trai mới gặp qua chỉ vỏn vẹn hai lần này, cô không hề muốn chia sẻ tí tâm tình nào cả, mà cũng chưa từng nghĩ tới việc đó.

Cố Hàng nhìn dáng vẻ muốn chiến đấu một trăm phần trăm của cô, tại thế giới nhỏ của bản thân, cô có mục tiêu của riêng mình. So với mấy lần gặp trước, cô dịu dàng, còn mang theo chút kiên cường.

“Tôi có vài thứ đây, có thể cho em ăn lót dạ.” Anh chợt nghĩ đến điều gì đó rồi tìm đồ trong hộp giữ ở đuôi xe, Nhan Giai còn tưởng anh sẽ trực tiếp đưa pizza cho cô, không ngờ… Anh lấy áo khoác thể thao ra, sau đó lại từ trong túi lấy ra một hộp gì đó màu sắc sặc sỡ.

“Này, nhận lấy!”

Từ trên trời rơi xuống một hộp sô cô la M&M. Nhan Giai đón lấy hộp sô cô la, ngạc nhiên như khi phát hiện ra xe mô tô vậy, “Anh thích ăn cái này?”

“Ừ, thói quen thôi.” Ngữ khí thản nhiên không có gì gọi là giải thích, Cố Hàng quay đầu lại hỏi, “Em không thích ăn sô cô là à?”

“Đâu có, tôi không ghét sô cô la.” Trong tay là sô cô la năm màu sặc sỡ, mỗi một viên đều khắc chữ m, cô nhớ lại Tiếu Tiếu vừa bảo phải giảm béo, lại vừa ăn M&M, “Tiếu Tiếu ở ký túc xá bọn tôi thích ăn cái này lắm…”

“Có lẽ ai cũng có lý do riêng để thích món ăn vặt của mình.” Về sô cô la M&M, nó cũng ẩn chứa một câu chuyện cũ của anh. Nếu cô muốn nghe, sau này anh sẽ kể cô nghe. Cố Hàng giơ tay nhìn đồng hồ, rồi nhanh chóng lấy mũ bảo hiểm ra đưa cho Nhan Giai, “Để tôi chở em đi.”

Cái gì? Ngồi mô tô á!? Nhan Giai trợn mắt há mồm. Nếu bị mẹ cô thấy, lúc về cô nhất định sẽ bị treo ngược lên trần mà đánh. Mẹ Nhan đã đem hết tinh lực nuôi dạy con gái thành thục nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho dù sau đó gặp phải ba nàng dở hơi mà thất bại trong gang tấc, nhưng mà… ngồi trên mô tô dính chặt vào sau lưng một chàng trai xa lạ. Nhan Giai bước lùi hai bước, lắc đầu nói, cô không ngồi đâu, cô chạy trước đây.

“Tôi chở em chỉ có năm phút là cùng, em tình nguyện đi giày cao gót chạy à?”

“Nhưng mà… Tôi chưa từng ngồi xe này.”

“Nó cũng chưa từng chở con gái lần nào đâu, đây là lần đầu tiên đấy, xin chỉ giáo.”

Tiện tay vỗ vào vị trí ngồi phía sau xe, hai chân đan chéo, Cố Hàng dựa vào chiếc xe máy phân khối lớn đen ánh bóng cực ngầu, anh đẹp trai tóc đen áo trắng lúc này nhìn qua chợt như quý công tử ăn chơi đẹp mắt không thôi.

Nhưng cũng cám ơn phần khí chất đẹp trai kia đã tỏa sáng khiến mấy từ như ‘ăn chơi’ ‘lưu manh’ ‘tiểu lưu manh’ rơi rụng như hoa hết, càng giống như mỹ thiếu niên trong bài thơ tuổi thanh xuân hơn, tại ngày hè năm tháng ấy, vô tình bất ngờ gặp được nhau.

Tựa như giấc mộng khẽ say sau giấc ngủ trưa, cô gái chợt tỉnh từ trong mơ đẩy mấy sợi tóc che khuất mắt ra, giờ phút này anh như tỏa ra quầng sáng vô tà trong suốt, con ngươi trong veo như nước suối.

“Yên tâm, tôi không phải là người xấu, sẽ không hại em đâu.” Cố Hàng không che dấu vẻ đẹp trai của mình, anh vẫy tay, giống như đang nói, Nhan Giai, em lại đây.

Cô vẫn còn do dự, “Tay lái của anh… có tốt không?”

“Đừng lo, tôi lái xe này cũng tốt như hôm đó lái con xe kia vậy.”

Nhan Giai đứng bất động, cái này có thể so với Cayenne à!? Cái này có an toàn không, có che nắng không? Cô có thể che mấy chỗ hở sao? Cô khó xử kéo kéo váy ngắn của mình, mà anh hình như cũng đã nhận thấy sự băn khoăn trong mắt cô, lại bắt đầu lấy ra áo khoác thể thao màu đen trong hộp đồ lúc nãy, vừa che nắng lại chống hở.

“Mặc cái này vào.” Giơ tay đưa áo ra nhưng lại không có người nhận lấy, Cố Hàng hắng giọng, “Em không muốn mặc, là vì tôi đã mặc nó sao?”

“Á… không phải đâu.”

“Lúc chơi bóng rổ tôi thường mặc áo này, nhưng mà cũng không có mùi gì đâu.”

Giúp việc nhà anh ngày nào cũng vơ vét tìm xem có gì đem đi giặt không, hận không thể tháo rèm che ga giường nhà anh ngày ngày giặt một lần. Giọng nói của anh rất dịu dàng, nói xong tự nhiên đưa tay ra sau chống, bờ vai gầy được áo T Shirt ôm lấy, cổ áo lập tức bị gió thổi đứng lên.

Đơn giản, sạch sẽ, giống như cậu bé mới lớn, trong túi áo còn có sô cô la M&M.

So với nam sinh cúi đầu im lặng nghịch điện thoại trong lần gặp mặt đầu tiên thì dường như không giống. Có lẽ cả hai dần quen biết nhau hơn, vui vẻ nhận lấy sự trợ giúp thiện ý này, cũng là một kiểu cám ơn, cám ơn vì hôm nay đã gặp được nhau.

Nhan Giai một tay nhận mũ bảo hiểm, một tay đón lấy áo khoác màu đen, giống như tiếp nhận trang bị từ tay kị sĩ, công chúa sắp xuất phát, nghênh đón thách thức của phù thủy, áo khoác Streelball phủ lên váy ngắn kẻ ca rô Snidel, thục nữ cũng có thể biến thành ngạo nữ. Vì để không đến muộn, vì để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, thì mấy câu lải nhải của mẹ cũng có thể như bát canh gà vậy, đổ đi thôi.

Cố Hàng vòng đôi chân dài ngồi lên xe, chân kia duỗi thẳng, quay đầu lại nhìn cô đã ngồi nghiêng một bên ở sau xe, bỗng nhiên mở miệng, “À, còn một việc quên nói cho em biết… Xe này là tự tôi lắp.” Trong giọng nói của anh nhất định không có ý cười xấu xa, chắc chắn.

Thịch… Tiếng tim đập nặng cộng với tiếng cài quai mũ vang lên, Nhan Giai càng không yên lòng ngồi sau xe, đoán rằng nhất định là anh cố ý, cố ý nên mới để cuối cùng mới nói cho cô biết cái này không phải do nhà máy chính quy sản xuất!!! Nhãn hiệu Cố Hàng là hiệu quái gì thế!? Có đáng tin không!?

“Tay em phải ôm chặt tôi đấy.” Giọng nói từ trong mũ bảo hiểm truyền ra, lại cách một lớp dày nên càng thêm mềm mại, còn cô thì dưới sự nặng nề của mũ bảo hiểm dày cộp bất an hỏi, anh đang nói gì thế? Tôi nghe không rõ…

Thế là bất đắc dĩ, anh trực tiếp nắm lấy tay cô, ôm chặt eo anh, rồi đưa ra ngón cái với cô – tin tôi, không sao đâu.

Một giây sau, Nhan Giai còn không kịp rối rắm, theo quán tính thôi thúc cảm giác sợ hãi càng lúc càng tăng, thế là càng ôm chặt lấy anh, mũ bảo hiểm kề ngay sau lưng anh, cô hỏi không sao chứ, có đụng vào anh không? Đáng tiếc không thể trông thấy vẻ mặt buồn cười được anh che giấu sau mũ bảo hiểm.

Nhan Giai à, em lần nào cũng nghiêm túc đến đáng yêu vậy sao?

Mà cô lúc này còn đang nghiêm túc đếm tốc độ xe, nhanh quá, anh phóng nhanh quá rồi! Trong lòng cô không rõ đã hét ầm lần thứ bao nhiêu rồi, nhanh quá, a a a chậm chút thôi, á á á á á… Rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật tiếng, “Cố Hàng anh chậm lại đi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.