Từ Nay Về Sau, Cùng Anh Lưu Luyến

Chương 10: Chương 10: Hey, Girl? 2




Editor: Bống Sabj

Beta: Qin

Nhưng mà, còn ước mơ của cô thì sao?

Tìm lông chim giữa tiết trời nóng bức ở trung tâm thành phố như thế này, chúa tôi, chẳng lẽ ước mơ của cô là tìm NPC trò chơi chắc?

Cô muốn có một cốc nước chanh và bánh bích quy giòn, trong buổi chiều nhàn rỗi viết “Cách chăm sóc da mùa xuân”, trao đổi cách trang điểm với hàng triệu độc giả, trả lời thư thắc mắc, đề cử sản phẩm must-have tâm đắc của mình. Cô thích chăm sóc da cẩn thận, thích thử nghiệm đồ trang điểm mới nhất, thích nghiên cứu cách trang điểm phù hợp với trang phục, không vì lí do gì khác, chỉ là vì muốn được chân thành chia sẻ — cô muốn trở thành biên tập viên làm đẹp cao cấp.

‘Phấn má hương Lavender rất được ưa chuộng năm nay’‘Dòng serum mới của Origins phục hồi làn da như có phép thuật’ hơn nữa ‘Son Dior Addict Lip Glow không hề có hại tí nào’—Trong giây phút nhận được lời offer Nhan Giai đã nghĩ công việc thực tập sinh là như vậy, thậm chí nghe thấy lời chúc mừng của Tiếu Tiếu còn kỳ vọng hơn nữa.

Tiếu Tiếu đã nói như thế này,“Làm ở tạp chí thời trang sướng đừng hỏi! Nghe nói biên tập viên ở BI dùng nước hoa Dior rửa chân, dùng serum tinh chất hoa trà của Chanel lau tay! Hàng năm các thương hiệu hợp tác đều tặng mẫu mới nhất cho biên tập tổ làm đẹp dùng thử, dùng đến đời nào mới hết.”

“Không chỉ có vậy, nghe nói năm nào cũng có một lần đi du lịch nước ngoài, mà ở mấy bữa tiệc thời trang thì tất nhiên không thiếu tiểu thịt tươi* chờ người ta hái rồi.” Đường Hân miêu tả đến mức không thể tốt hơn.

(*nguyên văn: Tiểu tiên nhục (小鲜肉) là ngôn ngữ mạng chỉ những anh chàng đẹp trai trong độ tuổi từ 12-22.)

Ngay cả Niên Khê cũng hâm mộ. “Không cô gái nào có thể cưỡng lại những thứ này.”

Thời trang không thể cưỡng lại, cái đẹp không có tội – tất cả chỉ là ánh trăng lừa dối*. Channel chết tiệt, Dior cái con khỉ, càng nói gì đến trai đẹp! Chỉ có đau nhức vì đi giày cao gót quá nhiều, chỉ có mấy gã đàn ông cả người nồng mùi mồ hôi mà thôi!

(*nguyên văn: 倒鸡汤 đổ canh gà, nó giống như một dạng chân lý nghịch đảo gồm 125 điều. Trong trường hợp này có nghĩa thể hiện một điều gì đó không đúng sự miêu tả.)

Nhan Giai đi bộ trong thời tiết 27 độ vào giữa trưa, mồ hôi chảy đầm đìa, cả người uể oải vô cùng, hai mươi năm qua cô chưa bao giờ nghi ngờ bản thân mình như bây giờ, cảm thấy mình nhẹ như lông hồng, cảm thấy mình chẳng khác gì chú hề. Không biết bao nhiêu năm đèn sách để làm gì, thành quả sau khi được đại học D đào tạo chính là đi giày cao gót Prada làm trò hề cho mấy nữ ma đầu hay sao?

Thất vọng cùng nôn nóng tràn ngập trong lòng Nhan Giai, cô đã chạy qua mọi cửa hàng lớn nhỏ ở đường vành đai thứ hai, chạy tới mức hai chân đau nhức, chạy đến mức tuyệt vọng muốn khóc, thậm chí thấy thần Cupid bày trên cửa kính cửa hàng cũng muốn kiểm tra xem trên cánh có phải lông chim không? Cuối cùng cô mua một cái gối lông trong Wu Mart, sau đó từ trong kho đạo cụ của một hiệu ảnh lấy được một túi lông chim giả màu trắng.

Đối mặt với ánh mắt hoang mang của thợ chụp ảnh, Nhan Giai trầm mặc. Bây giờ một mỹ nữ đi vào hiệu ảnh không phải để chụp chân dung mà là mua đạo cụ. Có phải bị thần kinh không?

Đúng. Có bệnh. Mà còn là bệnh không nhẹ. Vốn có thể thoải mái nằm ngủ trưa ở ký túc xá, vì sao phải chạy vòng vòng về phía đông mặt trời mọc, vì sao phải đứng giữa đường ôm cái gối như đồ ngốc muốn bắt taxi mà một chiếc cũng không chịu dừng lại!!! Nhan Giai sắp điên rồi đây.

Mười hai giờ trưa, tài xế không đi ăn cơm thì cũng nghỉ trưa nên ít đón khách. Bất kể là bắt trực tiếp trên đường hay thông qua các phần mềm cũng không thể bắt được một chiếc dù cô đã đợi hai mươi phút. Cô quyết định cứ ôm cái gối mà chạy thôi, cô sẽ lao tới khách sạn ném lông chim lên mặt Dung ma ma rồi nói đi mà làm thiên thần của chị đi, hôm nay cô phải làm một tiểu ác ma đầu đội trời chân đạp đất!

Cô đang chạy trong sự sụp đổ và bất lực lại đột nhiên nhận được cuộc gọi từ số lạ, tưởng điện thoại từ nơi chuyển phát nhanh nên không đợi đầu bên kia mở miệng cô đã nói,“Để hộp đó ở chỗ cô trông coi ký túc xá hộ tôi, khi nào về tôi sẽ lấy, cám ơn.”

“Alo? Nhan Giai? Tôi là Cố Hàng.” Thanh âm nhẹ nhàng giống như trước đây, không lộ ra chút cảm xúc.

Là anh? Nhan Giai kinh ngạc hỏi,“Vì sao anh biết số điện thoại của tôi?”

Cố Hàng giải thích là do mẹ anh hỏi mẹ cô, hai bà mẹ già này dường như rất hay trò chuyện qua điện thoại, còn có gặp mặt hay không thì hai người trẻ tuổi đành chịu. Cố Hàng giải thích ngắn gọn mục đích gọi điện. “Tôi có thứ này muốn đưa cho em, em đang ở trường sao?”

“Không phải, tôi đang ở đường Wai Avenue…” Nhan Giai sốt ruột muốn đến khách sạn, không có thời gian nói chuyện với anh,“Hôm khác đưa cho tôi cũng được.” Nếu lại là mấy món tráng miệng mẹ anh đưa thì thôi. Những lời này đến bên miệng thì dừng lại, Nhan Giai nghĩ đến bài niệm chú của mẹ già ở nhà, thôi coi như đây là một thủ tục trong quá trình xem mắt vậy.

“Đường Wai Avenue? Đúng lúc tôi cũng đang ở gần khu Hujialou, để tôi đi tìm em.” Nghe thấy tiếng hít thở dồn dập cùng với tiếng còi xe từ đầu bên kia điện thoại, Cố Hàng nhíu mày,“Em đang chạy à? Có chuyện gì gấp lắm sao?”

“Bây giờ tôi không có thời gian giải thích với anh, tôi… tôi… cúp máy trước đây.” Không đợi bên kia hỏi rõ ràng Nhan Giai đã kết thúc cuộc gọi, cô nghĩ ngay cả Dung ma ma cô cũng dám chọc thì điện thoại của đối tượng xem mắt có gì mà không dám cúp.

Tính qua loa thì bây giờ là mười hai giờ, chạy đến Kerry mất khoảng hai mươi phút, như vậy còn mười phút để nghỉ ngơi. Vì thế Nhan Giai chạy một đoạn lại dừng lại nghỉ hai phút. Giữa trưa mùa hè đi giày cao gót chạy thục mạng, trên tay còn ôm hai túi lông chim, Nhan Giai mệt đứt cả hơi, thật sự không thể chạy nổi nữa, ném cái gối xuống cầu thang bên vệ đường sau đó đặt mông ngồi xuống, dùng tay chống đầu ngồi thở hổn hển, ngay cả mồ hôi cũng không sức lau đi.

Vài người đi đường đi ngang qua nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, Nhan Giai cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ của cô buồn cười đến mức nào.

Uể oải, mất mát, mệt mỏi, đủ loại cảm xúc ở quấy phá. Cô muốn gọi điện thoại than thở với hai vị cũng đang ngồi trên con thuyền thực tập Niên Khê và Đường Hân, nhưng lại nhớ tới buổi thảo luận trao đổi kinh nghiệm đêm hôm qua ở ký túc xá.

Nhan Giai hy vọng trong tháng đầu tiên bản thảo của mình có thể xuất hiện ở một chuyên mục, nhưng ý tưởng này ngay lập tức bị hai vị còn lại phủ định.

Đường Hân nói, trong ba tuần thực tập phải quan sát sắc mặt và lời nói, không được chọn sai nhóm, không được chọn giống nhóm bên cạnh, lại càng không được chọn mấy đứa không khác gì heo vào đội, vừa tức hộc máu vừa chỉ tổ bận rộn. Tuy nhiên có lẽ mày cũng chẳng có quyền được chọn nhóm đâu“Công ty tức là chính trị, nhất là công ty có nhiều con gái, cho dù chỉ là thực tập sinh thì cũng phải tìm được không gian để thở.”

Niên Khê cũng đồng ý, đề nghị Giai Giai nên đập tan ý tưởng đó từ trong trứng nước.“Ngoài việc làm quen với đồng nghiệp, môi trường và công ty, ba tuần đầu tiên chính là để khảo nghiệm sự kiên nhẫn của thực tập sinh. Mày có biết trong ba tuần đó tao chỉ ngồi soát tài liệu không, soát đến mức muốn nôn, không biết đây là đâu và tao là ai nữa luôn… Ngày nào cũng như cái xác không hồn.”

“Thực tập chính là con đường đẫm nước mắt, Hân mama tao đây năm đó vừa phải dịch tài liệu, vừa phải dịch đống ý tưởng quảng cáo ra tiếng Trung rồi làm PPT*, mấy việc này học sinh trung học cũng biết làm, bắt tao làm không phải sỉ nhục IQ của tao sao? Nhưng sau đó tao mới biết, làm PPT cũng phải có kỹ thuật, người thì làm thành bộ dạng người mẫu mặc, người lại chỉ làm thành bộ dạng người mua mặc… Giai Giai, chúc Thượng Đế sẽ yêu thương mày nhiều hơn trong tuần thứ hai.” Đường Hân ném cho cô một ánh mắt ‘cố lên’, Nhan Giai cảm ơn bằng cách chắp tay ‘tảm tạ tiền bối chỉ giáo’, nâng cao tinh thần lên một trăm phần trăm chào đón ngày mai!

(*PPT: Powerpoint)

Ngày mai không tốt đẹp, ngày kia cũng tàn khốc. Nhan Giai không thấy ngày mai, cũng không biết ngày mai sẽ lại có mặt ở khách sạn nào để cầm cái váy mới cho một vị minh tinh, sau đó bôn ba chạy ngõ lớn ngõ nhỏ ở thành phố Bắc Kinh chỉ vì linh cảm thóang qua của tổ trưởng… Cô dự cảm mình chính là vật hi sinh trong chiến tranh chính trị của mấy bà tổ trưởng, không được làm việc mình muốn, vậy tiếp tục ở lại có ý nghĩa gì?

Ánh nắng tháng năm len lỏi vào mái tóc cô gái in một cái bóng xuống mặt đường bê tông, ngón tay cô lướt qua từng số trong danh bạ điện thoại, tuy nhiên không hề có một nút gọi nào được bấm.

“Hey, girl?” Một giọng nam nhẹ nhàng thoải mái vang lên, Nhan Giai ngẩng đầu, ngạc nhiên đến mức thốt lên.

“Cố Hàng?”

Giờ phút này bầu trời xanh đến lạ, không giống với Bắc Kinh chút nào, dưới bầu trời đó là một chàng trai với nụ cười tỏa nắng, anh giống như đang cười, đây là em ư? Là Nhan Giai mà tôi biết?

Đôi chân dài bước qua chiếc xe máy màu đen, trong nháy mắt mái tóc đen thoát khỏi sự trói buộc của mũ bảo hiểm, ánh sáng lung linh bắn ra bốn phía, ánh nắng trên đỉnh đầu như càng thêm chiếu rọi vào vẻ đẹp trai của anh — Cố Hàng quăng cái mũ bảo hiểm đè nặng tóc, như thể thoát khỏi cái khô nóng của mùa hè, chỉ còn lại ngọn gió mát lạnh mùi bạc hà.

Anh gọn gàng thoải mái xuất hiện trước mặt cô, buồn cười ngồi xổm xuống nhìn vẻ mặt cô mệt đến sắp khóc.

“Tôi đang nhặt được em ở vỉa hè sao?”

“…”

Nhan Giai khóc không ra nước mắt, nghẹn khuất trong lòng cũng không buồn giải thích, tình huống này không thể không khiến người ta tự động bổ não ‘Thiên kim đại tiểu thư ôm gối trốn khỏi nhà’‘Đại mỹ nữ không có tiền về nhà lang thang nơi vỉa hè làm ăn mày’…

“Em sao thế? Nhan Giai?” Lần này ánh mắt trở nên mềm mại thân thiết, Cố Hàng đứng dậy khua khua tay trước mặt cô, hay bị say nắng rồi?

“…”

Nhan Giai vẫn không giải thích dáng vẻ chật vật hiện tại, cô chỉ hiếu kì về màn vừa rồi, thoạt nhìn giống như tên cầm đầu bốn mươi tên cướp đội mũ bảo hiểm giá đáo quang lâm, không ngờ đến khi bộ mũ ra lại biến thành anh chàng đẹp trai đừng hỏi.

Ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc xe máy cực ngầu đằng trước, không, nên gọi là mô tô mới đúng chứ. Chiếc mô tô bao ngầu bao soái bao chất này cũng có thể là thứ nam thần cưỡi sao? Cô cẩn thận nâng ngón trỏ lên, chỉ chỉ cái máy xe.“Đây là?… Mẹ anh có biết anh đi loại xe này không?”

“Cái này gọi là bình thường nghiêm túc, thỉnh thoảng sexy.”

Nói đùa xong, Cố Hàng để ‘gối lông chim’ ra chỗ khác sau đó cũng ngồi xuống, chống cằm cùng Nhan Giai thưởng thức anh cái xe sexy của anh, trên tay cầm còn treo một hộp Pizza rất không ăn nhập.

Phụt — Nhan Giai nhịn không được bật cười. Đây là một mặt khác của Cố Hàng ngoan ngoãn sao? Không cẩn thận bị cô phát hiện sao? Tâm trạng mừng thầm giống như nắm giữ bí mật nhỏ của người khác, Nhan Giai gật gật đầu,“Ừ, công nhận sexy.”

“Không, em mới sexy.” Cố Hàng cười mà không nói để mặc cô hoảng hốt, ánh mắt thản nhiên chuyển xuống đôi chân trắng nõn của cô đang duỗi thẳng, hàng cây nhãn trên đầu cũng in bóng lên chân cô…

Giọng điệu anh vô cùng nghiêm túc.“Váy hơi ngắn.”

“Hả!?”

————

Mẩu truyện nhỏ:

Cố Hàng: Thật ra ngay lúc ở xa, tôi đã thấy rõ có một đôi chân đang lắc lắc trước mắt mình…

Nhan Giai:… Đâu phải cho anh nhìn đâu.

Cố Hàng: Em tính để cho ai nhìn hả? Để tên nam phụ còn chưa xuất hiện nhìn á?

Nhan Giai: Cho Niên Khê nhìn không được sao?

Niên Khê: Đừng nhắc đến tôi có được không vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.