Từ Nay Về Sau, Cùng Anh Lưu Luyến

Chương 8: Chương 8: Dna Thì Thôi Đi, Mấu Chốt Là Cần Bản Báo Cáo Phân Tích Khả Năng 2




Edit: Qin

Beta: Sabj

Về chuyện thích ai này, Nhan Giai nhớ rõ lần đầu tiên có cảm giác này là hồi cấp ba, từng thầm mến một cậu bạn chuyên phản nghịch – đi học muộn, thích oánh lộn, còn hút thuốc nữa. Nhan Giai nói khi đó mình là thiếu nữ ôm mộng, cảm thấy cậu ta đẹp trai chết đi được. Năm ấy cô mười sáu tuổi, cho đến bây giờ chưa từng nhắc đến với ai, cho dù có nói ra, cô nghĩ cả lớp chắc cũng không ai tin. Hai người hoàn toàn ở hai thế giới khác nhau, không hiểu sao thu hút nổi, cho dù có nói chuyện cũng không hơn mười câu…

Chó thật chứ… Nét mặt Đường Hân cứng lại, “Cuối cùng thu phục nữ thần nếu không phải nam phụ cặn bã thì cũng là cha nuôi hay sao? Nghĩ đến đây thấy thật thương tâm.”

Nhan Giai 囧. Đường Hân tốt bụng khuyên, “Nhưng Giai Giai mày không cần phải thương tâm, nhất định mày phải đến một thế giới cực tốt, ép chết mấy ẻm green tea bitches* tâm cơ đi.” Em gái trà xanh nào đó cướp bạn trai trước của Đường Hân, từ đó vế sau khiến Đường Hân tạo ra một thế giới quan mới: con gái chia thành hai kiểu – trà xanh & phi trà xanh.

(*nguyên văn 绿茶婊 là ngôn ngữ mạng ám chỉ những người trước mặt người khác luôn tỏ ra ngây thơ đáng yêu trong khi bản chất thật lại ham giàu, đê tiện, dựa vào thân xác để leo lên)

“…” Nhan Giai cúi đầu im lặng ăn Tiramisu.

Niên Khê cầm lấy tách cà phê đen, không thể nào hiểu được tại sao nữ thần lại thích một thằng phản nghịch như thế? “Nhan Giai nếu mày thích kiểu sa sút như thế, cứ đến thẳng trại cai nghiện là có cả đống rồi.”

“…”

Nhan Giai nhìn hai khuôn mặt ưu sầu vì cô mà tỏ quan tâm này, đặt sách vở xuống, nghiêm túc hỏi, “Tao chỉ mới gặp anh ta hai lần, bọn mày đã khen anh ta đến tận trời, là do thật lòng cảm thấy người ta tốt, hay là vì thẻ thông hành trong xe anh ta?”

“Thẻ thông hành!” Trăm miệng một lời, dõng dạc nói to, khiến người không kịp bàn bạc.

“Tình bạn chấm dứt. Tạm biệt.”

***

Trải qua một ngày cuối tuần với một tin tức cỡ bom tấn, về cuộc đời cũng như phong cách của nhiều nhà thiết kế, cũng là về bản báo cáo đối tượng xem mắt tiếp theo, sáng thứ hai Nhan Giai đi thực tập, tranh thủ ngủ một giấc ở ghế phó lái trong xe Đường Hân, trong khi hai lỗ tai chịu sự tra tấn của Đường Hân đang cằn nhằn như mẹ già, gọi điện tìm anh Cố đưa mày đi không phải tốt sao, trai đẹp Cayenne để bỏ đi à, mày lại không biết xấu hổ lại để cho tao đi đốt tiền vào trạm xăng dầu ư. Không phải Hân mama ghét bỏ mày nặng, mày dán cái lông mi giả vào thì cũng nặng hơn được bao nhiêu chứ…

Nhan Giai à ờ gật đầu cả đường đi, bỗng nghe thấy Đường Hân nói đến trung tâm thương mại quốc tế rồi, cô lập tức ngồi dậy trang điểm, phết phết vài lần để trang điểm theo kiểu tháo hán tử*, chuẩn bị xuống xe thì bị Đường Hân gọi lại.

(*Chỉ những cô gái có dũng khí, từ trong tới ngoài, từ đầu tới chân đều tỏa ra sự thô bỉ. :3)

“Đã khuyên mày đi sớm chút không nghe, đứa nào ngồi trong xe mà kẻ được mắt thì đều là người ngoài hành tinh hết. Tự mày nhìn xem đi.” Đường Hân đưa tay kéo gương xe cho Nhan Giai tự nhìn, Nhan Giai thiếu chút hữa hét lên – cái quỷ gì thế này!

Đường Hân lắc đầu chậc chậc, lại làm ra tư thế như Hoa Phi nương nương giúp cô sửa lại tóc mái, “Bây giờ đối với phụ nữ mà nói, bút kẻ mắt quan trọng như tấm đệm nâng chiều cao trong giày bọn đàn ông vậy, mỗi tiểu tiết nhỏ đều ảnh hưởng quan trọng tới toàn dung nhan của chúng ta.”

Xin hỏi là ai tối hôm qua kéo cô trao đổi chuyện thực tập đến tận khuya khoắt hại cô sáng dậy không nổi chứ? Nhan Giai bất đắc dĩ kẻ thêm một lớp để che đi, nhưng lại cảm thấy đậm quá, bản tính của chòm sao Thiên Yết bùng nổ đúng lúc này, sau khi chọn tới chọn lui đậm nhạt xen kẽ, cuối cùng cô đến muộn một cách hoa lệ.

Khu đợi thang máy ở tầng một của trụ sở BI không một bóng người, Nhan Giai đi trễ tự bịa lý do đến n lần, nói là bởi vì kẻ mắt mà muộn thì nhất định sẽ bị các đồng nghiệp cười cho thối mặt, nếu lỡ rơi vào tai của nữ ma đầu Pecy kia, ngày ngày đều phải bị chị ta ‘ban thưởng’ ánh mắt rửa tội của hạc đỉnh hồng, cho dù ngay ngày đầu tiên cô đã lĩnh hội được công lực mắt quét hai chiều của ma đầu thì vẫn không chịu nổi.

Đột nhiên, trong văn phòng vang lên tiếng bước chân. Bước đi nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, hoàn toàn trái ngược với tiếng bước chân khi cô lao đến thở không ra hơi. Trong lúc vô tình cô quay đầu nhìn lại, giật cả mình.

Tổng thanh tra!?

Toàn thân mặc âu phục đen, một bên mặt khắc họa đường nét lưu loát, thân hình hơi gầy, nổi bật nhất trên gương mặt là đôi mắt sâu hút, chứa sự thâm thúy của người phương Tây. Người đàn ông này nhìn qua khoảng trên dưới bốn mươi, đó là tổng thanh tra của tạp chí BI Model – Laker.

Do trụ sở chính của tập đoàn KN đặt tại Newyork, lão phật gia đích thân đến Trung Quốc đảm nhận chức vụ tổng thanh tra, quản giáo tất cả công việc phát hành của tạp chí BI Trung Quốc, địa vị của ông ta cũng như đế vương, không thể nào lay động, mà cũng vì vị đế vương này nên BI mới có thể càn quét bảng xếp hạng tạp chí thời trang trong nước, cũng xác lập địa vị bá chủ nhiều năm bất động.

Bình thường ông mặc âu phục, đeo đồng hồ IWC, ví cầm tay Oxford trông rất có phong độ thân sĩ. Trong các tuần lễ thời trang tầm cỡ quốc tế, các nhà bình luận sẽ cùng các tổng thanh tra của tạp chí BI khắp thế giới bình luận một phen, kể cả vị tổng thanh tra tại khu vực Trung Quốc này – lạnh lùng, nghiêm túc, là ấn tượng đầu tiên ông để lại cho họ, tinh tế sang trọng không mắc sai lầm chặt chẽ cẩn thận chính là phong cách thường có của ông.

Công việc của Laker khá bận rộn, gần như rất ít khi xuất hiện ở khu vực làm việc, mà một khi ông ta đã đi qua thì toàn bộ dãy tạp chí đều kính ngưỡng như thần, còn ông ta thì cứ việc ung dung lướt qua, tựa như ca sĩ nhạc thính phòng trong nhà hát quốc gia đi xuống sân khấu sau màn chào cám ơn, mặc cho bao ánh mắt chiêm ngưỡng sau lưng, dù nhìn cũng không rõ trong đáy mắt ông ta chứa gì.

Laker thần bí như người ta đồn, đôi mắt đen trắng chống lại toàn bộ sắc màu muôn vẻ của cuộc sống. Còn đến tột cùng ông ta nhìn thấy màu gì, thì không người nào hay.

Ông chính là chủ đề tán gẫu sau bữa ăn của toàn bộ biên tập lớn nhỏ trong văn phòng, xoay quanh từ khi ông ta còn là thiếu niên áo trắng quay bộ phim phóng sự đen trắng đầu tiên, cho đến thời kì phản nghịch của tuổi trẻ bước lên con đường học kiến trúc ở Mỹ, một ông ta tao nhã vô song của quá khứ, một ông ta phong thái lấp lánh sáng lạn không thua gì của hôm nay, người đàn ông trải qua những tháng năm thăng trầm đọng lại, mắt như biển sâu, một mình cô đơn.

Nhưng mà, điều khiến mọi người không hiểu chính là, cho đến bây giờ ông ta vẫn một thân một mình sống trong căn biệt thự cao cấp, nhận lấy sự hưởng thụ của một ông hoàng cô độc.

Vị tổng thanh tra đại nhân có lý lịch dày này trong mắt Nhan Giai chỉ có ba chữ – quá lợi hại. Đối với người như thần này, cô luôn trốn tránh hết sức, bởi vì mỗi lần trông thấy Laker, cảnh xấu hổ trong thang máy ngày đó lại như thước phim chiếu trong đầu cô, có lẽ đối với ông ta chỉ là một chuyện nhỏ không để ý, nhưng đó lại là hạng nhất trong bảng xếp hạng xấu hổ cuộc đời của Nhan Giai.

“Cô không lên à?” Thanh âm trầm thấp lại có sức hút, giọng của Laker rất dễ nhận biết, lần đầu tiên khi Nhan Giai nghe ông ta nói, dù không nhớ rõ mặt nhưng lại nhận ra giọng trầm trầm của ông.

Ngón tay đặt trên nút mở thang máy, ánh mắt Laker hờ hững nhìn Nhan Giai, giống như nhìn tập tài liệu mỗi ngày, trong mắt không toát lên sự ấm áp nào, mà ngay lập tức bị ánh mắt lạnh lùng này soi mói, sẽ sinh ra cảm giác hồi hộp khó hiểu.

Lúc này Nhan Giai mới kịp phản ứng là thang máy đã đến, nhưng bây giờ nếu đi vào, ý nghĩ lại chuyển đến cô với Laker phải trải qua 23 tầng, trời ơi! Ngàn vạn lần không muốn đâuuuu. Tim đập thình thịch, Nhan Giai chỉ muốn ngay lập tức biến mất, để cho bọn người áo đen trong Ma Trận* từ trên trời giáng xuống đưa cô đến một hành tinh khác mà thôi, ở đây chờ đợi một giây thôi cô cũng không muốn.

(*Là bộ phim điện ảnh Ma Trận, The Matrix.)

Đương lúc nội tâm cô phát điên không ngừng thì chợt thấy người đàn ông trung niên thần sắc lạnh như băng lại nghiêm túc đứng ở một bên góc, giơ tay lên chỉ vào đồng hồ, dưới hàng mi là ánh mắt lạnh lùng, một mệnh lệnh không tiếng động, xin cô đừng làm trễ thời gian của tôi.

Nhan Giai lập tức cúi đầu đi vào thang máy, nhỏ giọng nói, “Cám ơn tổng thanh tra.”

Laker không thèm để ý, ánh mắt vẫn cứ nhìn thẳng phía trước, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã tạo ra cảm giác áp bách.

Không khí chợt bị đè nén như trong sơn động tối tăm. Vô hình trung Nhan Giai bước thụt lùi vào tận trong góc thang máy, hận không thể nhảy vào một nơi mà không ai có thể nhìn thấy cô, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ gáy của ai đó – Đúng là một bức tượng đầy lạnh lùng mà.

Vào giây phút như mệnh trung chú định này, điện thoại Nhan Giai đột nhiên vang lên, người gọi đến là Tiếu Tiếu, cô do dự không biết nên bắt máy hay không, nhạc chuông đơn điệu vang lên vài lần trong thang máy, cuối cùng cô đành trượt màn hình.

“Giai Giai, tao đang xem tưn vấ chăm sóc khách hàng của Okinawa, hè này chúng mình đến Okinawa chơi đi. Tỷ giá đồng yên của kỳ nghỉ trọn gói đã giảm rồi nè, đây là lúc tốt nhất để đặt đấy. Mọi chuyện cứ để tao lo, Hân mama với Khê ca đều đồng ý rồi, giờ chỉ thiếu mình mày thôi. Mày có đi không?” Thanh âm của Ninh Tiếu Tiếu ở tại sơn động tối tăm này nghe rất vui vẻ.

Nhan Giai gật đầu đáp một câu, Đi!”

“Được rồi, để tao nhập số chứng minh của mày, là xxxxxx à?” Ninh Tiếu Tiếu rất có tài trong mấy chuyện du lịch, nắm giữ toàn bộ số chứng minh, hộ chiếu, số hộ chiếu Hồng Kông của phòng ký túc xá, nếu muốn đặt vé tàu vé máy bay thì cứ đến tìm Ninh Tiếu Tiếu.

“Đặt bây giờ luôn hả?”

“Giờ mà không cướp được vé thì chờ ế đến chết cũng không có đâu cưng, muốn cướp thì chỉ có thể thừa dịp này thôi.”

Nhan Giai à ồ rồi không nói gì nữa. Tiếu Tiếu ở đầu dây bên kia cảm thấy được giọng của cô có chút kì quái, “Giai Giai hôm nay mày sao vậy, cả đám đi chơi với nhau mà sao mày không có chút hưng phấn gì thế?”

“Tao… tao hưng phấn mà.” Nhan Giai nhìn chằm chằm vào bóng lưng im lặng phía trước, hít sâu một hơi, bị tổng thanh tra bắt gặp mày đến muộn, mày vui nổi không?

“Ok, tao đặt đây. Đã xong! Muah muah.”

Nhan Giai chần chừ trong chốc lát nhưng không có lên tiếng.

Ninh Tiếu Tiếu ở trong điện thoại vẫn gào thét, “Hôm nay mày bị gì thế Giai Giai, sao mày không hôn gió lại tao!? Mày hôm nay lạnh lùng quá đó Giai Giai… Bây giờ mày đổi mốt sang chảnh hả, hừ hừ, mày không hôn lại tao, tối tao đem cánh gà nướng về không có phần mày đâu nhé.”

Cánh gà nướng ở trước cổng Nam trường đại học D đó…. Món ăn ngon nhất lúc đêm khuya đó. Nhan Giai nghĩ mà thèm, rồi mở miệng. “Muah muah muahh~~~”

Hôn xong chỉ thấy báo động mức cao ở phía trước, người nào đó bỗng nhiên đưa mắt nhìn cô một cái, đúng thế, nhìn một cái.

Lúc này thang máy vừa chạy qua năm tầng của công ty bách hóa xa xỉ, chạy qua mười tầng ngân hàng Standard Chartered với một đống núi tiền mặt, chạy qua thảo nguyên trong lòng Nhan Giai đang gào thét đê ma ma…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.