Edit: Qin
Beta: Sabj
Em nói xem?
Nhan Giai kinh ngạc, nghĩ mãi không ra nụ cười kia của anh là có ý
gì, cũng không lục lọi ra được hình ảnh nào về anh, chỉ có thể đưa ra
câu trả lời theo thói quen của cô: Là cô nhìn nhầm người.
“Thế ư?” Câu hỏi không mang theo mong đợi, âm thanh anh vương vấn trong màn mưa mông lung.
“Dạ?” Nhan Giai khó hiểu ngẩng đầu, vừa hay đối mặt với ánh mắt dịu
dàng của anh, hai mắt trong như nước suối, phản chiếu khoảng không sạch
sẽ như được cơn mưa gột rửa.
Không cẩn thận lại mất hồn. Nếu như vô tình bắt gặp đôi mắt như thế.
“Em muốn đi ăn cơm không?” Cố Hàng nhìn đồng hồ, khóe mắt liếc nhìn
cô gái đang ngẩng đầu, phát hiện cô đang bật hơi thổi bay tóc mái, má
phồng lên rồi lại xẹp xuống – để lộ ra lúm đồng tiền nơi đó.
“Hết mưa rồi…” Lẩm nhẩm mấy từ không phải nói cho anh nghe, nhưng lại bị anh bắt gặp nhìn qua, Nhan Giai định thần hỏi, “A, anh nói gì cơ?”
“Bây giờ có đi ăn không?” Anh khẽ nghiêng đầu, ý bảo tiếp theo nên
làm gì, Cố Hàng khoát tay đặt lên đầu, vài sợi tóc ngắn theo giữa kẽ tay anh lộ ra. Canteen nhà ăn… Hay là làm theo tên An Duy kia bảo, ra ngoài ăn nhỉ… Đương lúc trong lòng anh đang vạch ra hàng loạt kế hoạch ra
ngoài ăn thì lại bị kẻ vô tình nào đó phá đám.
“Giữa trưa tôi có hẹn đi ăn với Niên Khê rồi.” Cô tự nhiên đáp lại, từ chối ‘chỉ thị hành động’ kia.
“Thế ư?” Động tác vò đầu dừng lại, Cố Hàng sửng sốt, lại là Niên Khê?
Vẻ mặt chứa đựng nghi vấn cùng tò mò, anh tựa như đang suy nghĩ điều
gì đó, Nhan Giai lại giải thích lần nữa, “Hôm qua chúng tôi đã hẹn đi ăn lẩu cay rồi.” Nói xong ôm lấy sách vở trên băng ghế, chuẩn bị về phòng
cất sách, sau lại tìm Niên Khê đi đến canteen số Bảy.
Cô xoay người định rời đi, đột nhiên phía sau anh lên tiếng, “Lẩu cay?… Ăn ngon không?”
“Hả?” Cô quay đầu lại thì bắt gặp vẻ mong chờ trong mắt anh, một
người đứng đó, ánh mắt như nở hoa, trong sân trường sau cơn mưa đầu hạ,
dạt dào một màu xanh, trong khoảnh khắc đó, anh sạch sẽ như thế, lại
chói lọi không ngờ.
Ánh mắt của cô gái khẽ cong, “Tuy vị thì rất cay, nhưng tôi với Niên
Khê thấy ăn ngon lắm, đầu bếp trong canteen cũng đều quen bọn tôi hết.”
Cười nói xong thì giơ tay vẫy chào.
… Lại là Niên Khê? Gương mặt anh tuấn của Cố Hàng giật giật, ánh mắt
nhất thời nhìn theo bóng lưng ai đó, cơn gió mát lạnh thổi bay tóc anh.
***
Giai Giai, hôm nay mày phải đi chữa trị hội chứng mù mặt* đi!
(*Hội chứng prosopagnosia hay “face blind”, là bệnh tinh thần, mù khả năng nhận diện khuôn mặt của người khác.)
Sau khi nghe Nhan Giai tường thuật chi tiết sự kiện ở thư viện khoa
Mỹ Thuật, ba người kia vốn đang học bài lập tức biến thành hội bàn tròn
nghiêm túc thảo luận đại sự cả đời của Nhan Giai. Hai vị thẩm phán làm ổ trên ghế sô pha mềm – Niên Khê với Đường Hân với bộ dạng chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép làm cô đổ mồ hôi. Thậm chí đến nam thần gặp hay
chưa cũng không nhớ, đây có còn vương pháp hay không, đạo lý kiểu gì
thế, bộ đây là thế giới của xem mặt hả?
“Hân mama, nhỏ giọng chút.” Nhan Giai suỵt một tiếng, tiếng tíc tắc của đồng hồ cũ bám đầy bụi trên tường truyền đến.
Buổi chiều ba giờ tại quán cà phê Mười Năm, em gái phục vụ buộc tạp
dề nâu chấm bi mang tách cà phê đến cho khách, ngoài cửa sổ bầu trời
quang đãng sau cơn mưa, ánh sáng trải dài trên giá sách gỗ.
Nhan Giai cầm lấy một tách đưa cho Niên Khê, Đường Hân ở bên cạnh rất có khí phách của nhà diễn thuyết, phân tích rõ ràng mạch lạc, “Cứ thử
nghĩ lại cho rõ đi, có ai rảnh rỗi lại hỏi lại mày đã gặp nhau hay chưa
chứ, nếu đã hỏi thế, cho dù chưa gặp cũng phải nói gặp rồi, cái này gọi
là duyên phận đấy! Có duyên phận mày còn sợ xấu hổ à? Còn sợ không nói
chuyện được sao? Giai Giai thần kinh thị giác của mày tê liệt nhiều năm
như thế, EQ của mày bao giờ mới tăng lên đây hả?”
Niên Khê đẩy vai Đường Hân một cái, “Giai Giai khó nhận biết là do cả đời nó vô vị quá, là tao thì tao tình nguyện đổi với mày. Anh ta không
mời mày ăn cơm sao?”
“Nhưng tao đã hẹn mày đi ăn lẩu cay rồi mà.” Đương nhiên không thể ăn với anh ấy được, sao có thể để Niên Khê leo cây được chứ – Nhan Giai
nghiêm túc đáp.
Niên Khê đỡ trán. Đường Hân thì đã chỉ tay lên trời mà phát hỏa rồi,
hận không thể đọc được câu thần chú có thể khiến máy thời gian xuất hiện để quay ngược thời gian. “Lại đây lại đây, nói sao vậy chứ, Nhan Giai
mày đến đây… Không dám đồng ý lời mời của nam thân hả, không dám ăn cơm
với anh ta hả, phải không hả!? Mày đã nói cái gì hả!? Lúc đó mày nhắc
đến Niên Khê làm gì chứ! Bộ sau này Niên Khê không thể đi ăn với mày nữa hả! Sau này cả lũ bọn tao không thể đi nữa chắc!”
Nhan Giai im lặng không nói lời nào.
“Nhan Giai mày không thể trọng sắc khinh bạn một lần được sao?” Đường Hân hận không thể rút đao ra ép cung, lúc năm nhất sau khi biểu diễn
màn dance xong, học trưởng mời đi ktv, mày lại đi ăn thịt xiên nướng với Tiếu Tiếu, năm hai khi họp ban khoa kế toán thì mày lại đi uống rượu
với Niên Khê, bây giờ đi xem mắt vất vả lắm mới biết được một chàng trai không tệ, vậy mà không chịu nắm chặt cơ hội. Nữ thần ơi nữ thần, mày
thật muốn lời tiên đoán của Tiếu Tiếu ứng nghiệm, ế đến mãn kiếp à?
Cái lưỡi độc ác của Hân mama tấn công mãnh liệt, Nhan Giai nhìn Niên
Khê bên cạnh cầu giúp, nhưng chỉ thấy Niên Khê bày ra vẻ mặt ‘à, mày cứ
xem như tao không tồn tại đi’.
Cà phê trong tay Nhan Giai khẽ sóng sánh.
Niên Khê hít sâu, “Nói thật đấy, Giai Giai mày nên nghiêm túc tính
chuyện yêu đương đi.” Không phải Niên Khê không muốn ở cùng cô ấy, nhưng cô càng hi vọng Nhan Giai có bạn trai. Niên Khê yêu xa, đã sớm nhìn
thấu nhân thế, yêu cũng chẳng khác gì không yêu.
Yêu xa là một kiểu yêu đương rất phản nhân loại, người ta thì cùng
bạn trai ríu rít, còn cô thì gõ bàn phím ầm ầm, từ skype đến msn rồi lại weixin, tình yêu của Niên Khê là nhân chứng cho sự phát triển khoa học
kỹ thuật. Mà lên năm ba đại học, Nhan Giai với Niên Khê ăn cơm dạo phố,
đã hẹn cùng nhau lên kế hoạch du lịch, nhưng vì Niên Khê thay đổi quyết
định đi gặp bạn trai du học ở Anh mà bị hẫng, đã hẹn cùng nhau xem phim
nhưng vì một cuộc điện thoại quốc tế mà đến muộn…
Bảo bối à, vào lúc này mày có thể đá bay tao đến Thái Bình Dương cho
cá ăn cũng được. “Sau này nam thần mời mày ăn cơm, xin mày đừng có nhắc
đến tên tao nữa, cả phòng chúng ta cũng miễn đi, mày ăn với bọn tao ba
năm rồi, còn chưa đủ nghẹn chết à.”
“…”
Tâm tình Nhan Giai khá phức tạp, có cảm giác quen thuộc như khi bị mẹ ghét bỏ – “Cuối tuần lại về nhà ăn cơm à, sao không đi tìm bạn trai hẹn nó ăn ấy, ăn cơm ở nhà nhiều năm thế rồi còn chưa đủ nghẹn à.”
“Mày uống cà phê với tao lâu thế rồi, uống chưa đủ no à?” Đường Hân
đi theo sau bổ đao, hai người họ sau khi ăn trưa lại đến quán cà phê tâm tình tình cảm thì thật là tốt. Nhan Giai mày tới gặp bọn tao làm gì
chứ, còn nhìn chưa đủ à?
Nhan Giai không nói gì, khuyên hai vị nương nương an tâm đọc sách,
cuối tuần mọi người còn thực tập, phải cố gắng để được lên chức.
“No, lên chức cùng với tấn công tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bây giờ chung thân đại sự của mày quan trọng hơn!” Đường Hân vội
vàng giật lấy sách trong tay Nhan Giai, tiếp tục hỏi cung, “Cố nam thần
ấy có thẻ thông hành vào trường rồi lại có thẻ mượn sách thư viện, anh
ta quả thật coi đại học D như nhà mình mà, mày không tò mò chút nào sao? Cũng không về hỏi mẹ mày ra sao à?”
Đường Hân là cô nương có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhất phòng
218, các bạn trai trước rất đa dạng, đủ mới lạ, khiến cô chịu đủ kích
thích với vui sướng không thôi. Theo lời cô, tính cách mỗi người đều là
một bức tranh thiếu mất một mảnh ghép, nếu vừa vặn tìm được mảnh ghép
phù hợp thì không còn gì hoàn hảo hơn. Nhưng đó là đóng phim truyền hình cho mọi người xem, nếu thật muốn hoàn hảo thì còn nói cái quái gì chứ.
Bằng kinh nghiệm nhiều năm của chuyên gia tình trường, trực giác nam
thần này không đơn giản. Không cho bài học biết người biết ta thì lỡ đâu con thỏ nhỏ Nhan Giai bị sói ác nuốt mất thì sao, đương nhiên, phù dâu
218 bọn họ tuyệt không cho phép xảy ra chuyện này, trước đấy sẽ sớm rút
dao ra giơ lên – phập!
“…”
Nhan Giai nghi ngờ BF tương lai của cô mãi không xuất hiện là bởi vì
cảm nhận được lực sát thương siêu cường của bên nhà gái, ngoại trừ mẹ
Nhan ra, còn ba vị mama khuê mật, nam sinh nào được bốn cái bóng đèn này thông qua thì nhất định không phải người.
Nhưng so với khuê mật, mẹ Nhan lại ở một level cao hơn, “Nếu bảo bà
ấy đi hỏi thăm, thì chắc chắn bà sẽ dùng cả tính mạng đi gom về toàn bộ
tin tức của anh ta cho tao mất, bao gồm bản trích phân tích báo cáo
DNA…” Nhan Giai nói, kinh động đến hoàng thái hậu, hậu quả rất nghiêm
trọng.
“DNA thì thôi đi, mấu chốt là cần bản báo cáo phân tích khả-năng.” Đường Hân nói thẳng.
Nhan Giai câm miệng, Niên Khê gật đầu, “Tìm đối tượng làm việc này, không ai có thể hiệu quả hơn mẹ mày.”
Nhan Giai không dám hành động thiếu suy nghĩ như mẹ, hòn vọng rể Nhan mama sốt ruột trách móc con gái sao chỉ nói chuyện với mấy đứa trong ký túc xá không thế, bà đặc biệt hi vọng trong lúc con gái tám chuyện có
thể nghe được tên người con trai nào đó, cho dù chỉ một mà thôi… Nhan
Giai gần như có thể tưởng tượng được mẹ cô mừng phát khóc khi nghe tên
Cố Hàng, thông báo với toàn bộ thế giới con gái bà đã nhận thức được là
chuyện tuyệt đối không thành vấn đề, ai nói xinh đẹp thì là đồng tính
chứ! Có con gái nhà mấy người mới thích nữ nhé, là con gái nhà mấy người mới phải đi khám tâm lý ấy!
“…” Niên Khê với Đường Hân đều cúi lạy Nhan mama, ở những năm không sạch sẽ ấy sinh ra đứa con xinh xắn cũng thật không dễ gì.
“Thật ra không cần hỏi mẹ mày, bọn tao cũng đoán được đại khái rồi.”
Mắt Niên Khê sáng lên, phân tích nói, căn cứ vào hai bằng chứng kia mà
đoán, đại học D không phải của nhà Cố Hàng, thì cũng có người quen ở
đây, “Rốt cuộc anh ta phải sinh viên khoa kiến trúc đại học D hay không
thì cứ đi qua ký túc xá nữ bên kiến trúc hỏi thử xem, tìm cô nàng đường
dây tin tức hỏi chút sẽ biết.”
Đường Hân với Nhan Giai đồng thời lên tiếng, “Mày thấy ai là đường dây tin tức vậy?”
“Thì tìm Tiếu Tiếu thôi.” Niên Khê đẩy mắt kính, nếu hỏi cô nàng ai
là học bá nam thần khoa báo chí thì đương nhiên câu trả lời là không
biết. Biết nam thần là ai thì liệu có thể viết luận văn giúp cô không,
có thể thi hộ TOEFL IELTS cho cô không, có tác dụng cái beep ý. Nhưng
vào ngày đầu tiên của huấn luyện quân sự hồi năm nhất, Ninh Tiếu Tiếu đã biết lớp bên cạnh ai xinh trai ai xinh gái nhất, nhìn một sân thể dục
toàn mỹ nữ mà hoa cả mắt, sau đó vui vẻ chạy về báo với mọi người: Giai
Giai có thể xếp top 3 nhé.
“Chuyện hỏi thăm Cố nam thần cứ giao cho Tiếu Tiếu làm đi.” Đường Hân tinh tưởng Ninh Tiếu Tiếu sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người.
Bỗng nhiên Nhan Giai cảm thấy không ổn, Ninh Tiếu Tiếu sẽ không đến
mức chạy đến khoa kiến trúc liệt kê tất cả các soái ca về cho cô đấy
chứ. Không được, không thể châm nổ quả bom Tiếu Tiếu này được, chỉ cần
Tiếu Tiếu ra tay, cả khoa kiến trúc sẽ biết cô mất.
Niên Khê tỏ vẻ đồng ý thử rời núi một lần, Nhan Giai nhanh chóng lắc
đầu, cầu mong mọi người không gây sức ép nữa, cô không có hứng thú với
vị nam thần này.
Đường Hân bó tay, “Ngay cả Cố nam thần mà mày không có hứng thú, thế
rốt cuộc mày thích con trai loại nào? Đừng nói với tao là, tình yêu đích thực của mày là Smart* đấy nhé?”
(**Smart: một trào lưu tóc tai – ảnh minh họa phía dưới)
“…”