Editor: Bống Sabj
Beta: Qin Zồ
Gần đến giờ ăn trưa ít người đến mượn
sách, vì vậy mượn không mất nhiều thời gian. Mặc dù Nhan Giai và Niên
Khê cùng nhau đi mượn sách nhưng sách Niên Khê muốn mượn nằm ở thư viện
của khoa báo chí, trong khi Nhan Giai cần đến khoa mỹ thuật mượn sách
thiết kế thời trang, hai người hẹn nhau buổi trưa cùng nhau ăn ma lạt
hương oa ở canteen số bảy, nữ hoàng Đường Hân đối với thức ăn cay từ
trước đến nay đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài, vì vậy đến quán cà phê
trước ăn mì hải sản.
Thanh danh món ma lạt hương oa ở canteen số bảy của đại học D đã lan truyền tới tận trường bên cạnh, hàng năm
không ít đội quân không biết xấu hổ kéo sang càn quét. Thật ra đến bản
thân Nhan Giai còn cảm thấy khó hiểu, lần nào ăn xong cô và Niên Khê
cũng bị cay tới mức hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, nghẹn nửa ngày không nói
gì, cuối cùng sau khi lau sạch mồ hôi trên trán thì lại khen tới tấp,
quá đã! Lần sau chiến tiếp!
Niên Khê đi trước, lúc Nhan Giai chuẩn
bị ra khỏi kí túc xá mới nhớ đến chiếc xe đạp đã cho Tiếu Tiếu mượn. Thư viện khoa mỹ thuật năm ở cửa đông đại học D, cách ký túc xá của cô hơi
xa. Đó là nơi được thiết kế phong cách nhất đại học D theo phong cách
BauHaus* hiện đại, địa điểm ưa thích của Nhan Giai là phòng tự học hình
vòng cung trên tầng hai, ánh nắng đầy đủ, bầu không khí ấm áp.
(*Phong cách Bauhaus: Bauhaus là
trường nghệ thuật tại Đức đầu tiên kết hợp thủ công và mỹ thuật khoảng
từ 1919-1933. Những quan điểm về thiết kế tại trường Bauhaus phát triển
thành phong trào thiết kế Bauhaus đỉnh cao, vẫn còn ảnh hưởng rất nhiều
đến cả nền thiết kế hiện đại.)
Trên đường tới thư viện sắc trời bỗng
trở nên âm u, hôm nay cô lại mặc một chiếc váy mori dài kẻ ngang phong
cách thôn nữ, cô nghĩ nếu không nhanh chóng mượn được sách, chắc chắn sẽ phiền toái.
Sau khi tra cứu số thứ tự của cuốn sách
theo hạng mục trên máy tính, bởi vì sách thiết kế có rất nhiều trang in
màu, lại còn vừa lớn vừa nặng nên bị đặt ở tầng thấp nhất, Nhan Giai
ngồi xổm xuống cẩn thận tìm kiếm, không chú ý tới các bạn học khác lướt
qua trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng nghe thấy ai đó nhắc nhở thì cô sẽ nhúc
nhích vài bước, cũng không ngẩng đầu lên nhìn là ai…
Ánh sáng len lỏi qua những khe sách,
chạm vào một quyển sách cũ ẩn dưới hương vị của nhiều năm tro bụi, những hạt bụi tinh mịn như nhung bám lên chùm sáng, giống lông chim màu xám
lọt vào tầm nhìn, nhẹ nhàng yên lặng, thời gian cũng như ngừng lại, đột
nhiên bóng hình thuần trắng ở giá sách đối diện lọt vào nơi sâu thẳm
trong đôi mắt trong suốt của một nam sinh.
Ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ đèn vẽ lên độ cong cho mái tóc cô gái, dáng vẻ cô ngoan ngoãn ngồi đó, lông mi rũ
xuống tạo thành bóng râm, mũi yên lặng hô hấp, ở cô toát lên một loại
khí chất yên tĩnh, chiếc váy trắng như bông hoa nở rộ trên mặt đất,
thanh nhã nhược lan, trong mắt anh lại có vẻ duyên dáng yêu kiều.
Đây là Nhan Giai 22 tuổi, sạch sẽ, im
lặng, thỉnh thoảng hơi ngốc, có nụ cười thuần mỹ. Nam sinh đứng sau giá
sách ánh mắt tuấn dật, dáng người thon dài dựa vào một bên, hai tay
khoanh trước ngực, đôi mắt anh trong suốt như nước, ẩn chứa ý cười yếu
ớt không biết tên.
Đột nhiên ngoài trời, đổ mưa.
Những giọt nước mưa bám lên cửa sổ rồi
từ từ lăn xuống, trên đường đi gặp nhau, rồi cùng nhau nhập làm một… Vào trận mưa mùa xuân hai tháng trước, cũng tại đây, cô gái ngồi đối diện
sau khi nghe điện thoại, đột nhiên đứng dậy cầm lấy chiếc ô anh để trên
bàn lao ra khỏi thư viện, anh vội vàng đi theo vỗ vai cô,“Bạn học, cô…”
Cô gái đang đứng ở cầu thang mở ô, nghe
vậy thì kinh ngạc quay đầu, để lộ hai gò má tràn đầy nước mắt, có lẽ ý
thức được dáng vẻ của mình rất kinh khủng nên vội lấy tay lau đi.
“Xin lỗi tôi nhầm người.” Giọt mưa tạt
thẳng vào mặt, nam sinh xoay người rời đi, suy nghĩ có phải cô ấy bị bạn trai đá hay không? Khi quay trở lại ký túc xá người ướt đẫm, bạn cùng
phòng An Duy trêu anh, người ta thất tình liên quan quái gì đến mày, nếu là tao thì tao nói thẳng, bạn học, bạn lấy nhầm hàng rồi.
“Ai? Cô gái đó trông thế nào?”
Anh cầm khăn vừa lau tán loạn mái tóc vừa suy nghĩ, chiếc mũi đỏ ửng lên vì lạnh,“Rất được.”
“Ồ ~~” Bạn cùng phòng đã hiểu.
Thì ra là cô. Giờ phút này, chàng trai
yên lặng nhìn chỗ ngồi trống phía đối diện, tầm mắt không khỏi di
chuyển, cho đến khi tìm thấy bóng váy trắng, anh chống tay lên mặt, nhìn cô đang chăm chú kiếm sách, khóe miệng bất giác mỉm cười.
A, trời mưa. Nhan Giai ngẩng đầu chú ý
ra ngoài cửa sổ, vội vàng ôm lấy sách vở, khi đi qua quầy trưng bày tạp
chí, bắt gặp tạp chí Thụy Lệ được đặt nổi bật nhất trong hàng tạp chí
thời trang.
Quyển tạp chí đó gợi lại kí ức cho Nhan
Giai về hai tháng trước, khi cô đang ngồi đọc sách thì nhận được điện
thoại của bên HR*, cô biết là kết quả của vòng phỏng vấn thứ tư, trong
cả tuần lễ đó cô đã cầu nguyện biết bao nhiêu lần cùng với chờ đợi mòn
mỏi, cuối cùng lại nhận được kết quả thất bại.
(*HR: human resource, phòng nhân sự)
Lần phỏng vấn đó Nhan Giai tự tin nhất,
cũng là công việc thực tập cô kì vọng nhất, mong muốn nhất, muốn đến mức chỉ cần được nhận cô sẵn sàng chấp nhận béo lên mười cân. Nhưng cô
không được. Cảm xúc mất mát đau đớn không khống chế được, nước mắt tuôn
như suối, cô không muốn khóc, nhưng không kìm nén được nước mắt. Cứ như
vậy khóc cả đoạn đường trở về ký túc xá, cho đến lúc Đường Hân hỏi cô
mua cái ô trung tính như vậy từ bao giờ cô mới hiểu: Hình như lấy nhầm ô của ai đó rồi thì phải?
Ngoài ý muốn là, đối thủ cạnh tranh của
tạp chí này, tạp chí BI cuối cùng lại nhận Nhan Giai. BI là một tạp chí
mới chính thống nghiêm túc lại mười phần uy tín, thuộc loại tạp chí quốc tế, nội dung hướng đến khách hàng cao cấp. Trụ sở chính của BI nắm ở
New York Mỹ, xâm nhập thị trường Trung Quốc đã nhiều năm, chiếm lĩnh vị
trí đầu trong trong các tạp chí thời trang. Khi Nhan Giai nhận được điện thoại quả thực không thể tin. Lúc đó cô khóc trông chẳng khác gì một
con cún ngu ngốc, đúng là không có tiền đồ. Nhan Giai trả quyển tạp chí
mơ ước trong dĩ vãng vào chỗ cũ, trong lòng nói, byebye.
Phải có niềm tin vững chắc, phải cố gắng lên, nhai hết đống trang phục phụ kiện từ xưa đến nay trên toàn thế
giới đi, nhai hết đống lịch sử nghệ thuật thế giới đi, nhai hết… Trong
lòng Nhan Giai sư tử rống, nhưng bề ngoài lại giống con thỏ nhỏ luống
cuống đứng chờ trước cửa thư viện, cầu mong mưa mau tạnh.
Mưa hắt vào tận cửa, cô lùi về phía sau
từng bước, cảm giác hình như đụng phải người nào đó, tiếp theo trên đỉnh đầu vang lên tiếng bật ô, che chắn mọi gió mưa thổi tới, cô bỗng nhiên
ngửi thấy mùi dầu gội đầu của chàng trai đấy, giây tiếp theo, không báo
trước ngẩng đầu lên đối diện với chiếc ô xanh đen và một đôi mắt trầm
tĩnh, tim cô đập bùm bùm.
“Anh… anh là…” Rõ ràng đã gặp một lần
nhưng lại không thể nhớ được tên của anh, Nhan Giai gấp gáp. Là người
ngày hôm qua còn đưa cô về, đúng, thẻ thông hành,“Anh… Anh là… Thẻ thông hành…”
Gọi anh là gì cơ!?
“Cố Hàng.” Khẽ nói một câu, nam sinh một mét tám ba nhìn thẳng vào cô.
Nhan Giai ồ vài tiếng, sau đó chậm lụt
hỏi,“Sao anh lại ở đây?” Anh không phải đã đi tốt nghiệp ở nước ngoài
sao? Chẳng lẽ đến trường các cô làm giảng viên? Tuy nhiên trông anh ta
cũng không lớn tuổi đến mức ấy, chắc không phải đâu.
“Mượn sách.” Ánh mắt Cố Hàng liếc nhìn
quyển sách trên tay, Nhan Giai nhìn theo, thấy trên bìa viết “Nghệ thuật thiết kế và trang trí trong kiến trúc”,“Anh học thiết kế kiến trúc à?”
“Ừ, ở viện kiến trúc.”
“À…” Nhan Giai nhìn trời ngẩn ngơ, không phải mẹ nói học tài chính sao? Hay cô nhớ lầm? Vậy rốt cuộc ai mới học
tài chính?– Nhan Giai đã mắc di chứng đi xem mắt quá nhiều.
Cố Hàng thấy cô đứng im không nhúc nhích thì liếc nhìn,“Nhan Giai?”
“Hả?”
“Đi theo tôi.” Giọng điệu của anh như thuận tiện, cằm khẽ hất chỉ vị trí bên cạnh anh, hôm nay bạn học Cố Hàng hơi lạnh lùng.
“À, được.” Nhan Giai mơ màng gật đầu.
“Đưa sách cho tôi.” Cầm đống sách từ
trong tay cô, Cố Hàng cầm ô, đôi chân dài bước đi, nhận thấy người bên
cạnh chưa đuổi kịp, quay đầu lại chứng kiến vẻ mặt ngây ngẩn của Nhan
Giai, anh không khỏi vừa ngạc nhiên vừa buồn cười nhìn cô, lười biếng
gọi.“Lại đây nào.”
Hôm nay sao lại… trùng hợp như vậy? Nhan Giai không thể hiểu nổi vì sao lại gặp anh ở trường, dọc đường đi cuộc
nói chuyện chỉ xoay quanh ‘Sách nặng lắm , để tôi tự cầm được rồi’‘Không nặng’‘Hay là đưa tôi đi’‘Không sao’‘Để tôi cầm’‘Không cần’ cứ như thế…
Hai người đi được một lúc, Cố Hàng đột ngột dừng bước, giọng nói rõ ràng của anh quanh quẩn dưới ô,“Em vén váy lên đi.”
Lúc này Nhan Giai mới chú ý hôm nay cô
mặc váy dài, vội vàng cúi xuống vén lên một ít, lộ ra bắp chân, sau đó
rón ra rón rén chọn chỗ không có vũng nước mà đi, ngẫu nhiên bả vai chạm vào cánh tay anh, cô sẽ trốn ra ngoài, giống như sợ thân mật quá sẽ
nhịn không được mà đạp bay anh, nhưng cô càng đi ra ngoài, ô của người
nào đó cũng nghiêng theo đến đó, tay áo sơ mi Paulsmith màu vàng nhạt đã ướt một mảng…
Mưa rào mùa hè nói đến là đến, khí thế
cũng mạnh mẽ, âm thanh nước mưa rơi xuống ô càng ngày càng nặng, Cố Hàng đề nghị đến cửa hàng tiện lợi chờ đến khi mưa ngớt rồi đi tiếp. Đến
nơi, Nhan Giai xoay người lau nước mưa bắn lên, trong lúc vô tình nhìn
thấy cánh tay áo ướt đẫm của Cố Hàng, cô cảm thấy rất áy náy, ngày hôm
nay đúng là đã phiền anh.
“Chỉ nói cảm ơn suông thôi sao?” Đôi mắt trong suốt đột nhiên nhìn thẳng vào cô, lọn tóc trước trán chàng trai khẽ bay lòa xòa.
Nhan Giai không ngờ anh sẽ hỏi như vậy,
phải làm sao để cảm ơn anh đây? Trong lúc nghĩ tới nghĩ lui thì cô nhìn
thấy tủ đồ uống lạnh màu cam,“Vậy tôi mời anh một cốc trà sữa được
không?”
“Trà sữa ư?…” Dùng ngón trỏ gãi gãi đầu, Cố Hàng ho nhẹ một tiếng.“Thôi coca đi.”
“Con trai uống nhiều coca không tốt
đâu.” Có một bạn cùng phòng cả ngày lẩm bẩm lại lẩm bẩm về vấn đề sức
khỏe bạn trai, vì vậy Nhan Giai vô cùng am hiểu.
Cố Hàng sửng sốt, còn nghiêm túc nhìn Nhan Giai ba giây,“Được, vậy thì trà sữa.”
“Trà sữa Buổi Chiều* ít béo được không?
Anh có quen uống lạnh không?” Có một bạn cùng phòng phải nghiên cứu số
calo rồi mới quyết định ăn hay không ăn, lại có một bạn cùng phòng thể
chất hàn cứ uống đồ uống nhiều đá là bị tiêu chảy, vì vậy Nhan Giai cũng vô cùng am hiểu.
(*Trà Sữa Buổi Chiều là một hãng trà sữa của Trung Quốc.)
“… Thế nào cũng được.” Giọng điệu hiền
hòa không hề mất kiên nhẫn, Cố Hàng nhận túi trà sữa, nhìn khuôn mặt
Hepburn trên túi đựng bằng plastic đang cười như không cười với anh, cứ
như vậy anh mở túi trà sữa Buổi Chiều đầu tiên của cuộc đời ra, giống
như bước chân vào một thế giới mới không biết tên.
Nhan Giai cúi đầu thì thấy dây giày bị
tuột, vì vậy kiễng chân đi đến bên cái ghế sơn màu xanh nhạt bên ngoài
cửa hàng tiện lợi, vén mái tóc dài sang một bên, cổ áo T-shirt hơi lệch, bả vai trắng cứ như vậy bại lộ, bởi vì dáng người cô rất gầy nên xương
quai xanh xinh đẹp lại càng đặc biệt rõ ràng, lại nhìn sâu xuống dưới
một ít, tầm mắt nam sinh đột ngột chuyển lên cành cây phía trên, còn cô
gái vẫn mải mê với việc buộc dây giày Converse…
Nhan Giai lại tiếp tục im lặng theo thói quen, không ai nói cho cô biết phải nói gì với đối tượng xem mắt khi
gặp lại, vốn nghĩ bầu không khí sẽ xấu hổ xa cách, tuy nhiên thực tế lại không hề mất tự nhiên. Nhan Giai thoải mái ngả ra sau, mái tóc dài xõa
trên vai, Cố Hàng cao mét tám ngồi xuống bên cạnh cô, hai chân vắt chéo, khuỷu tay đặt lên chân.
Một tay anh cầm đáy túi trà sữa, khẽ nói.“Cụng ly.”
“Hả?” Khi Nhan Giai hoàn hồn thì đã thấy túi plastic màu xanh đậm trong tay bị anh khẽ chạm, cô giật mình thất
thần, nhìn anh nhàn nhã uống một ngụm trà sữa, cổ áo sơmi tinh xảo khiến anh thoạt nhìn giống một quý công tử tâm ý rã rời, nhưng hành động lại
ngoài dự đoán của cô, Nhan Giai kinh ngạc hỏi,“Cụng ly vì cái gì?”
“Vì gặp nhau.” Khóe miệng anh khẽ cong lên, tuy nhiên cô chỉ nghe thấy âm thanh mưa rơi tí tách.
“Vì trời mưa sao?” Nhan Giai không rõ
nhìn màn mưa kéo dài, cơn mưa rào mùa hạ làm lá cây càng thêm xanh, hoa
thêm rực rỡ, tiếng ve râm ran khắp vườn trường mỗi buổi trưa, cụng ly vì trời mưa… Thật là một nam sinh kì lạ.
Cô nghiêm túc nhìn Cố Hàng, bên mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, lông mi như cánh bướm xinh
đẹp…, trong phút giây anh quay đầu lại cô vội vàng chuyển mắt, sau đó
lại nghiêng đầu nhìn kỹ một lần nữa, ánh mắt giống như đang so sánh với
bóng người nào đó mơ hồ trong trí óc,“Trước đây ở trường học tôi đã gặp
qua anh đúng không?”
Giọt nước mưa từ mái hiên rơi xuống bên chân tạo thành đóa hoa, nam sinh để tay lên mũi, ý cười bên miệng không thể che giấu.
“Em nói xem?”