Edit: Bống Sabj
Beta: Qin Zồ
Sau khi xác
định anh đã đi Nhan Giai mới ngẩng đầu lên, vừa xấu hổ lại vừa 囧, cho
đến lúc vào kí túc xá đóng cửa lại, trái tim cô vẫn còn run rẩy, vừa rồi rốt cuộc là sao, thật sự… Bị anh bế hay sao? A a a a, cô lại che mặt
ngồi xổm xuống, cô ghét cảm xúc này, cũng ghét bản thân vừa hoảng hốt
vừa sợ hãi, mà sợ hãi sẽ biến cô thành một người khác, cô nhút nhát muốn trốn tránh nó.
Bỗng nhiên,
đèn kí túc xá sáng lên. Đường Hân híp đôi mắt ngủ đến sưng lên, thấy ở
cửa ai đó đang ngồi giống Nhan Giai, cô vốn đang định đi WC, bước xuống
giường phát hiện thì ra đó đúng là Nhan Giai.
“Giai Giai, mày về rồi à? Mày ngồi ở đó làm gì?” Đường Hân thấy cô hơi bất thường nên hỏi han.
“Tao, tao
cũng không biết… Tao, chân tao mềm oặt rồi.” Nhan Giai che trái tim vẫn
đang đập mạnh, không thể khống chế được cảm xúc hỗn loạn nơi đó, cảm
thấy mình thật không có tiền đồ. Vẻ mặt chán nản đó lần đầu tiên Đường
Hân nhìn thấy khiến cô sợ tới mức vội vàng hỏi, “Sao, khó chịu ở đâu?”
“Đau bụng đến ngày à? Hay uống ít nước ấm đi?” Ở cái giường cách cô gần nhất, Tiếu Tiếu cũng dậy.
Nhan Giai
lắc đầu, kể lại chuyện vừa rồi, Ninh Tiếu Tiếu không nhịn được thét chói tai, có tiến triển!!! Đến bây giờ thì Niên Khê cũng dậy luôn. Ba cô
nàng đã từng có kinh nghiệm từng trường đều có chung một phản ứng: Chẹp, có gì đâu, bế một tí thôi mà, không ngờ Giai Giai mày lại bảo thủ như
vậy.
“Cũng không
thể trách Giai Giai, đến tay của con trai nó còn chưa bao giờ nắm nữa
là, đột nhiên bị một người bế rồi đụng chạm…” Đường Hân nhắc mấy chữ
đụng chạm, mặt Nhan Giai lại đỏ. Niên Khê và Tiếu Tiếu liếc nhau, như
tên trộm hỏi, “Giai Giai, không phải mày thích Cố Hàng đấy chứ?”
Nhan Giai
lắc đầu, Đường Hân cũng phủ định, “Chẳng qua bởi vì anh ấy là đàn ông
làm chuyện đó với mình nên Giai Giai mới xấu hổ, đây là phản ứng tự
nhiên đối với người khác phái mà thôi. Tuy nhiên… Giai Giai, nếu về sau
Cố Hàng hôn mày, đừng nói mày sẽ ngất tại chỗ đấy nhé?”
Niên Khê
cùng Tiếu Tiếu không phúc hậu cười lớn, Nhan Giai xấu hổ đến mức có thể
nổ tung, hình ảnh đó cô không dám tưởng tượng, “Eo, ghê chết đi được…
Nhỡ chưa đánh răng thì sao?”
“Ha ha ha
ha… Giai Giai mày là cung Xử Nữ đúng không, ha ha ha.” Ninh Tiếu Tiếu
cười đến đau cả bụng, đồng ý với quan điểm của Đường Hân, Giai Giai căn
bản là do mày chưa thích nam thần, đợi đến lúc mày thích thật lòng rồi
mày sẽ tự chấp nhận toàn bộ mọi thứ của anh thôi.
“Đến đây
Giai Giai, ôm một cái, đừng sợ, Khê ca giúp mày giải độc.” Không bị anh
chàng đẹp trai ôm chân ôm eo, hơn nữa Khê ca còn đẹp hơn anh một trăm
lần, rất thích hợp dùng để giải độc. Niên Khê ôm Nhan Giai, an ủi cô
nàng đang bị sợ hãi quá độ, cô cũng đã từng sợ đến mức suy tim như vậy,
cô nhớ năm ấy vào thời điểm đang học cấp ba, cô chạy một mạch từ sân thể dục về nhà, lần đầu tiên cảm thấy toàn thế giới đều đang cười nhạo
mình, tuy nhiên giờ ngẫm lại đó cũng là một hồi ức đẹp. Bây giờ tất cả
những gì mày đang trải qua, bọn tao cũng đã từng trải qua, thế nên ôm
một cái, chính là lời thấu hiểu nhất.
“Nghĩ như
thế này đi, nếu không phải anh ấy bế mày xuống mà là ông tài xế thì còn
khủng bố đến mức nào.” Niên Khê vuốt tóc cô, đột nhiên hỏi câu không
liên quan, “Mày đổi dầu gội rồi à? Sao thơm thế…”
“Ừ, đổi rồi, đổi sang hãng Argelan…” Nhan Giai cũng không thấy mình thơm, ngửi thử thấy trên người chỉ có mùi mồ hôi dinh dính.
“Được rồi,
đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai Giai Giai còn phải xinh
đẹp thơm tho ra chiến trường đó…” Đường Hân lại đổi sang giọng điệu
mama, các chị em, tản ra đi ngủ thôi, nhân tiện trao đổi ánh mắt với hai người còn lại, hố hố, thẻ thông hành có hi vọng rồi!
Đêm nay đối
Nhan Giai mà nói vô cùng khó ngủ, so với lần vô ý đụng vào anh ở dưới kí túc xá còn khó xử hơn. Trong đầu cô thoáng hiện ra rất nhiều hình ảnh
của anh, lần đầu tiên gặp mặt anh im lặng cúi đầu nhìn di động, ngày hôm đó anh lái xe mô tô đứng dưới tàng cây ánh nắng chói lòa, cùng với hôm
nay anh nghiêm túc cùng cô viết phần mở đầu cho luận văn…
Người chưa
từng mất ngủ như cô lại vì sự xâm nhập của người nào đó mà trở nên trằn
trọc cả đêm, Nhan Giai nhìn trần nhà thở dài, không chỉ gặp anh, mà còn… gặp một chính mình hoàn toàn xa lạ. Thì ra mình cũng sẽ băn khoăn không chắc chắn như bây giờ.
Tiếng tim
đập giống như bông hoa nở rộ trong đêm, không khí di động, gió hè thổi
qua, lần đầu tiên nghe thấy âm thanh của màn đêm, thật im lặng, im lặng
đến mức không ngủ được…
Tâm trạng
rối loạn như vậy không chỉ có một người. Trong ký túc xá khoa kiến trúc
đại học D, chàng trai trở lại ký túc xá, đối mặt với chất vấn của bạn
cùng phòng chỉ đành lực bất tòng tâm.
Sau khi An
Duy biết nguyên nhân đêm nay người nào đó chạy về trường, quả thực không thể tin nổi, “Tổ sư!!! Cố Hàng mày ngay cả việc điên rồ cùng con gái
ngồi cả đêm viết luận văn cũng làm ra được à?”
Đây vẫn là
Hàng soái tự do tự tại đến và đi như gió ư? Đến tên của lèo tèo vài nữ
sinh trong khoa kiến trúc cậu ta còn chẳng nhớ, ngày trước mỗi ngày học
xong đều về phòng làm việc mò mẫm mô hình, sau khi từ nước ngoài trở về
thì lại cùng bạn bè cẩn thận cân nhắc kế hoạch mở rộng quán ăn, khi nào
muốn giải trí thì đi đánh trận bóng rổ… Cuộc sống Hàng soái của chúng ta vô cùng phong phú, phong phú đến mức không cần yêu đương.
Không chỉ không cần, mà trong mắt An Duy, trên đời không cô gái nào có thể xứng đôi với bạn tốt của anh.
Cố Tiểu Hàng là ai? Là thiếu niên với khuôn mặt rám nắng bởi ánh nắng mùa hè khi
cùng anh lướt sóng ở Bờ Biển Vàng, là người đàn ông nghiêm túc cùng anh
tranh luận từng phương án quảng bá sản phẩm, cũng như là một thiếu gia
ít nói ngồi trên ghế sa lon ôm con cún cúi đầu mỉm cười…
Anh được Thượng Đế yêu thương nhiều năm, lại không biết bị ai đó đánh cắp trái tim từ bao giờ.
“Chỉ là
trùng hợp gặp cô ấy mà thôi.” Cố Hàng với mái tóc ướt đẫm đi ra khỏi
phòng tắm, mũi không tự giác ngửi ngửi, bỗng nhiên nhớ tới mùi nước hoa
chỉ thuộc về cô, giống như đã xâm nhập vào khứu giác của anh, mùi hương
vô cùng quyến rũ, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy không thể tin được, lại bắt đầu lau tóc lung tung.
“Này, cô ấy là kiểu như thế nào?”
An Duy không thể không hiếu kỳ, cô gái có thể nắm bắt trái tim Cố đại soái ca sẽ
thần kỳ tới mức nào. Đêm nay là lần đầu tiên thấy dáng vẻ hối hận bối
rối của cậu ta, còn tưởng cậu ta mới đốt nhà rồi về ký túc xá lánh nạn
chứ!
Cố Hàng
không trả lời, chỉ ném cho An Duy một câu, ngủ. Sau đó lập tức nằm
xuống, mặc An Duy ấm ĩ như thế nào anh cũng không hé răng.
Ngoài cửa sổ đêm đã khuya, đôi mắt của chàng trai lại sáng như những ngôi sao lấp
lánh, trong đầu hiện lên một đoạn ngắn, về cô, im lặng hướng nội, có khi hơi ngu ngơ* nhưng thật ra lại rất ngoan ngoãn. Tuy nhiên vừa rồi… Nghĩ đến dáng vẻ kích động của cô, anh nâng tay che mắt, mái tóc đen rơi
xuống che khuất vẻ mặt, vừa rồi đã làm điều ngu ngốc gì vậy…
(*nguyên văn: vô li đầu (无厘头): dùng để nối những việc không đầu không đuôi hết sức vô lí, cũng dùng để chỉ một người nào đó có những lời nói hay hành vi chẳng có nghĩa lý gì
và ngu ngơ.)
Mẩu truyện nhỏ:
Nhan Giai: Vì sao anh không gọi tôi dậy?
Cố Hàng: Tôi chưa gọi sao?
Nhan Giai:…
An Duy:Cô nương, số lượng cô gái muốn sờ bạn tôi nhiều lắm đó!
Đường Hân: Để Giai Giai sờ thì hơn.
Tiếu Tiếu: Để Giai Giai sờ thì hơn.
Niên Khê: Để Giai Giai sờ thì hơn.
Cố Hàng: Được.