Edit: Bống Sabj
Beta: Qin
Nhận được
điện thoại của anh, tâm trạng không hiểu sao đột nhiên tốt hẳn lên, thấy xe taxi bị cướp cũng không quá thất vọng, mùa hè cũng không nóng khiến
người ta khó chịu.
“Nghe mẹ tôi nói tôi và em hẹn nhau đi ăn cơm, vì sao tôi lại không biết chuyện này
nhỉ? Hửm?” Lời nói mang theo ý trêu chọc, Cố Hàng đang trong phòng làm
việc làm luận án gần như có thể tưởng tượng được bộ mặt 囧囧 của người nào đó.
Chỉ cần
khuôn mặt của cô xuất hiện trong trí óc, khóe miệng sẽ vô thức nở nụ
cười, vẻ mặt này đập vào mắt người vừa bước vào cửa – đồng chí An Duy
khiến anh vô cùn buồn bực, má nó chứ làm luận án mày cũng say được hả!?
Nhan Giai
bên này đúng là 囧 ba giây không biết nên nói thế nào, chắc chắn đây là
công lao của mẹ cô rồi, “Xin lỗi là tôi nói dối mẹ tôi đó, anh chỉ cần
nói với mẹ anh là chúng ta có hẹn là được…”
Tiếng ô tô quen thuộc trong điện thoại khiến Cố Hàng nhanh chóng nghĩ ra, “Lại đang ở ngoài tìm đồ sao?”
“Tôi đi mua nước, tôi đang tập thể dục.”
“Tập thể dục trên đường?”
“…”
“Em đang ở đâu?”
“Tôi đang thực tập.”
“Thế trâu có cần ăn cỏ không?”
Nhan Giai
mỉm cười, đúng lúc này vẫy được một chiếc taxi, cô vội vàng nói địa chỉ
cho tài xế nên không nghe rõ lời anh nói, “Tối nay chúng ta cùng đi ăn
nhé, được không?” Mẹ của người nào đó đã sung sướng tới mức thay con
trai chọn lựa âu phục.
“Hả? Xin lỗi, anh vừa nói gì thế?”
“Tối nay em định làm gì?”
Nhan Giai
nói đương nhiên là muốn viết mở đầu báo cáo luận văn tốt nghiệp rồi, gần đây cô vội vàng thực tập nên đã hoàn toàn vứt nó sang một bên, nói
chung số phận của sinh viên năm ba đã định là bị thực tập và luận văn
hành hạ.
Cố Hàng im
lặng, lúc này An Duy đang một tay cầm keo UV, định gọi anh vẽ hộ một
đường thẳng nằm ngang thì lại nghe thấy tên vốn chuẩn bị dán mô hình lại đột nhiên nói phải về trường học.
“Vậy người
anh em của mày phải làm sao!? Mày lừa tao đến đây sửa mô hình, còn mày
thì cắp mông về trường hả?” An Duy hai tay ôm đầu, cào cào tóc như núi
lửa sắp phun trào đến nơi. Tên này không chỉ về trường mà còn muốn mượn
xe của anh nữa chỉ vì không thể lái xe của mình,“Hôm nay mày định lại
giở trò gì thế?”
Cố Hàng lạnh lùng nghiêng đầu chỉ ra cửa, có đi không thì bảo?
“Mày về
trường làm gì? Giờ ăn thì cũng qua rồi, giờ mày đến canteen đuổi ruồi
chắc?” An Duy hoàn toàn không thể hiểu nổi thằng bạn anh dạo này bị làm
sao, nghe chú Lưu nói đêm hôm khuya khoắt đột nhiên dắt xe thể thao ra
đi ship hàng, dở chứng đóng vai anh nhà giàu đẹp trai trong phim thần
tượng làm mấy cô nàng đều mơ tưởng chỉ cần là VIP thì 15 km cũng ship,
nộp hẳn một cục năm nghìn, tổ sư, fan của quán chúng ta thật không phải
dạng vừa đâu…“Bố tổ sư, má nó chứ không phải các chị gái lắm RMB thì
cũng là các em Lolita phơi phới, tao nói này Hàng soái, cái cô nàng đặt
đồ ăn hôm nọ tròn méo thế nào? Định dùng mặt mày để quẹt thẻ thật đấy
à?”
Hoàn toàn
không thèm quan tâm người nào đó đang lải nhải, Cố Hàng tìm chìa khóa xe trên bàn, thuận miệng giải thích muốn về viết mở đầu luận văn.
“Nhổ vào
nhé! Mày mà chưa viết mở bài luận văn ư, mày định lừa tao chắc, học bá*
mà cũng chưa viết!? Nếu tao là mày thi tao xấu hổ chết mất, mấy nghìn
chữ đó tao viết xong từ đời tám hoánh rồi cơ…”
(*học
bá: Học Bá” là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa
chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.)
Cố Hàng im lặng nhìn anh, mày có đi hay không, mày có đi hay không? Lắm mồm thế!
“Được được
được, tao chịu mày rồi, tao sẽ đi lái xe ngay đây.” An Duy mặc kệ mái
tóc như cái chuồng gà, dù gì nó cũng không làm giảm bớt chút nào vẻ đẹp
trai của anh, thân hình cao một mét tám ba, chân dài sải bước, áo T
shirt đen của Harajuku* bị gió thổi bay bay, ngoại hình giống chàng trai xã hội đen có vài phần côn đồ, tuy nhiên đôi mắt lại vô cùng trong
suốt.
(*Harajuku là tên thừong gọi chỉ khu vực gần Harajuku Station, trên tuyến
Yamanote, thuộc quận Shibuya ở thành phố Tokyo NHật bản, khu phố này nổi tiếng là nơi tập trung những người teen trẻ tuổi với những style quần
áo hết sức lạ lùng.)
Bạn cùng
phòng kiêm bạn cùng lớp sáu năm, cùng nhau trải qua những tháng ngày
thanh xuân tươi đẹp, cùng nhau phản nghịch cũng cùng nhau trưởng thành,
Cố Tiểu Hàng ngày nào giờ đây đã trở nên trưởng thành chín chắn, trong
khi An Duy vẫn như một đứa trẻ, đeo chiếc gối chữ U hình con vịt vào cổ, nghe thấy cô gái nào đó gọi mình là ‘nam thần’thì da gà da vịt tự động
nổi đầu tiên, không phải quá buồn nôn hay sao…
“Cổ vẫn đau
à?” Cố Hàng nhìn gối con vịt trên cổ người nào đó, bởi thường xuyên phải cúi đầu thiết kế đồ họa, hơn nữa lại mê chơi game trên di động nên
xương cổ của cậu chàng hay tái phát cơn đau.
“Ài không
sao, ba tao tìm được một thầy thuốc Đông y được lắm, ông ấy châm cứu mấy lần đỡ nhiều rồi. Tao thích con vịt này bởi vì mỗi lần đeo nó lên lại
cảm thấy giọng tao hay hơn.” An Duy cười hì hì xoay xoay cổ, sau đó mở
nhạc lên, nói với Cố Hàng, không tin cho mày nghe thử.
Mấy vạch đen trên đầu Cố Hàng lập tức rơi xuống, bạn tốt của anh từ bé đã thích hát
hò, vấn đề là đã hát không hay nhưng còn hay hát, chơi game trên di động cũng phải hừ hừ theo tiếng nhạc. Giống như bây giờ, trong xe âm nhạc
vừa vang lên, An Duy lập tức hát vang bài ca ‘oh baby baby baby, oh my
baby*’ đến đoạn highnote ở điệp khúc đột nhiên lắc đầu, á một tiếng lại
lắc eo, lắc trái lắc phải y như tên thần kinh, đến bài của Lady Gaga lại càng không thể ngăn được virus cơn bệnh, hoa chân múa tay vui sướng, vẻ mặt khi thì vặn vẹo cười to khi thì thâm tình chân thành, có khi còn
tặng cho người ngồi ghế phó lái một cái hôn gió…
(*Đây là bài Tuyệt Đối Không Thể Đánh Mất Em – OST Vườn Sao Băng phiên bản Đài Loan.)
Bạn bè đều
nói: Ngồi xe An Duy lần nào là có xúc động muốn đạp người lái xe xuống
đường lần đó. Cố Hàng đã quen với việc cứ lên xe là An Duy lại phát
bệnh, mà bệnh này có khả năng lây xuyên biên giới. Mùa hè năm ấy ở Mỹ
hai người lái xe đến bãi biển lướt sóng, trên đường An Duy hú hét ‘o ho
ho hoh~~I love the beach’ làm cho mấy cô nàng đi hóng gió chửi vào mặt
anh ‘*!!!’ An Duy vô cùng khó hiểu hỏi Cố Hàng, mấy em gái ngoại quốc
nói gì thế? Cố Hàng nâng tay che mặt, có đi ra biển thôi hét cái gì mà
hét, mà có hét cũng không được hét beach chứ! Đồ ngốc này! [Lời tác giả: beach cùng bitch đồng âm.]
Một khi
virus bệnh thần kinh của An Duy phát tác, chỉ có cách chờ đến lúc xe
dừng lại thì lỗ tai mới được yên tĩnh. Đi qua cửa đông bắc của đại học
D, An Duy ngoan ngoãn xuống xe, đưa thẻ sinh viên cho bảo vệ, rồi quay
lại bất lực nhìn Cố Hàng. “Hôm nào cho anh em mượn thẻ thông hành vài
ngày dùng đi, cái mày cho tao làm mất là lỗi của tao, đúng, đúng, việc
này là lỗi của An Duy tao, nhưng không có nó bất tiện lắm ý, mỗi lần
phải chịu đựng cái trừng mắt của ông bảo vệ mặt gãy kia tao lại bị đau
con mẹ nó trứng, má nó chứ tao lái xe vào trường có gì sai, xe tao
nghiền nát con kiến chắc!? Trừng cái đầu ông ta!”
Cố Hàng giả
điếc. Hồi khai giảng anh phải tốn bao nhiêu nước miếng mới thuyết phục
được mẹ xin cho hai cái thẻ thông hành, dặn đi dặn lại An Duy không được vứt lung tung, kết quả vẫn bị tên dở hơi cẩu thả này làm mất khiến anh
tiếc đứt cả ruột.
An Duy kể lể nỗi bất tiện khi không có thẻ thông hành, đặc biệt vào những ngày mây
mù mưa tuôn tuyết đổ mà phải bước xuống xe trình thẻ sinh viên mới khổ
làm sao, Cố đại soái ca, Cố đại thiện nhân, Cố đại mỹ nhân…“Oh my nam
thần! Xin dì cho tao tờ khác, được không?”
“Dừng xe, tao xuống ở đây.” Không nhìn người nào đó đang cố tỏ ra đáng yêu, Cố Hàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa số.
“Tổ sư, mày
muốn đến thư viện của khoa mỹ thuật á!?” An Duy vốn định đến thư viện
tổng hợp, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đậu xanh rau má, khoa mỹ thuật đó,
khoa mỹ thuật là nơi nào chứ. Là cái nôi nuôi dưỡng mỹ nữ cho đại học D, là nơi tụ tập nữ thần của đại học D, nhìn không ra thằng nhóc này…“Hừ!
Tưởng mày vội vội vàng vàng thế đi đâu, thì ra là về trường tán gái, Cố
Hàng này suy nghĩ của mày rất bitch đấy!”
Nói lắm! Cố Hàng đánh một phát lên mặt tên ngớ ngẩn kia, biến đi.
***
Khi Nhan
Giai đi taxi về trường đã là chạng vạng, cô ôm laptop từ cửa đông bắc
muốn đến thư viện khoa mỹ thuật tự học, như vậy thì lát nữa về ký túc xá cũng tiện đường.
Bận rộn thực tập cả ngày, từ lúc bước chân xuống khỏi xe taxi Nhan Giai đã ngáp lên
ngáp xuống, vì thế cô đến khu buôn bán ở tầng hai tòa nhà A khoa mỹ
thuật mua một cốc Vanilla latte. Ở đây đồ ăn thức uống quanh năm đều có
đủ. Không chỉ vậy, cà phê xay hoặc sữa chua có thể chọn bỏ thêm ngũ cốc
và hoa quả, kiến trúc được thiết kế theo phong cách sang trọng tao nhã
của khoa mỹ thuật, hơn nữa còn dựng một ván gỗ ghi chữ ‘Dù trời có sập
xuống cũng chẳng sao’.
Đối với sinh viên khoa mỹ thuật phải thức thâu đêm suốt sáng nghĩ ý tưởng, đói bụng
đương nhiên phải kiếm đồ ăn. Bình tĩnh nhàn tản chính là phong cách của
sinh viên theo ngành nghệ thuật, mà thư viện khoa mỹ thuật lại không
giống thư viện tổng hợp không cho phép mang đồ ăn vào. Có lẽ là nghệ
thuật chính là tự do nên đồ ăn của khu buôn bán có thể xuất hiện trong
thư viện. Cảm giác thoải mái này là nguyên nhân Nhan Giai thích nơi đây.
Theo cầu
thang cong đi lên phòng tự học tầng hai, Nhan Giai đến vài gian đều đã
có người ngồi, còn một gian trống duy nhất trên bàn lại đặt một cốc cà
phê, cô nghĩ chắc không có ai nên tạm thời chọn chỗ này.
Mỗi gian
trong thư viện thường vừa cho bốn người tự học, tuy nhiên gian nào có
cặp đôi thì gian đó chỉ có hai người, căn bản không ai muốn làm bóng
đèn.
Hôm nay Nhan Giai cầm Macbook đến công ty để tranh thủ lúc rảnh rỗi viết mở đầu luận văn, đáng tiếc Dung ma ma không chịu tha cho cô. Bây giờ là bảy rưỡi,
mở đầu cần phải viết bằng tiếng Anh, chưa kể còn phải phiên dịch, cô dự
định hoàn thành trước 10 giờ khi thư viện đóng cửa, nếu không lại phải
ôm Macbook ra McDonald ở cửa đông ngồi cả đêm… Mà ở đó là căn cứ địa làm luận văn của sinh viên đại học D.
Kế hoạch luôn hoàn mỹ, nhưng thực tế thì tàn khốc. Nhan Giai chưa viết được năm trăm chữ đã gục xuống bàn ngủ lăn quay.
Trước khu
buôn bán một chàng trai mặc áo sơmi caro đang đứng, cô bé bồi bàn đang
pha cà phê cũng không nhịn được nhìn lén anh vài lần, rồi quay sang nói
với cô bé khác, thấy chưa, anh chàng vừa đến đây mua cà phê ý, đẹp trai
không chịu nổi luôn.
Chẳng lẽ
sinh viên khoa mỹ thuật? Hình như chưa thấy bao giờ. Cô bé bồi bàn vốn
đã miễn nhiễm với trai xinh gái đẹp, nhưng anh chàng đẹp trai trước mắt
này có khí chất y như công tử trong tiểu thuyết, đặc biệt khi cúi đầu
lông mi vô cùng dài, ánh mắt rất thâm thúy… Cô bé mê trai gợi ý cho anh
hương vị Vanilla latte, hương vị thuần khiết rất thích hợp với việc đọc
sách.
Cố Hàng ngẩng đầu, liếc nhìn menu cà phê trên tấm bảng đen,“Được, Vanilla latte.”
Nam thần!!!
>////
Cố Hàng sải
bước trên cầu thang cong, anh chỉ để một cốc cà phê rỗng ở phòng tự học
kia đặt chỗ, thầm nghĩ rất có thể đã bị người khác chiếm mất rồi, nhưng
trong khoảnh khắc mở tấm kính mờ ra, mùi nước hoa quen thuộc xông vào
mũi…
Là… Nhan
Giai? Tầm mắt dừng ở cô gái đang ngủ say, trái tim anh đập mạnh. Bước
chân đột nhiên cũng trở nên nhẹ nhàng, nhìn cô yên bình ngủ ở đó, một
bên mặt bị tóc che khuất, trên áo voan màu xám nhạt lộ ra hình xương
cánh bướm, cô có vẻ thật gầy.
Anh lặng lẽ
đến gần cô, cúi người xuống nhìn khuôn mặt bị giấu trong tóc, đúng vậy,
đúng là cô. Anh vốn định lập tức tách ra, nhưng đột nhiên dừng lại, dưới ánh đèn làn da cô mịn màng như em bé, còn có cánh mũi chuyển động khi
hô hấp… Anh nhấp môi, yết hầu khẽ nhúc nhích, trái tim giống như có đàn
cá đang quẫy đuôi bơi ra.
Đầu cô bỗng
nhiên nhúc nhích, anh vội vàng chuyển mắt, khẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế ra ngồi đối diện cô, chống cằm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, cửa kính phản chiếu mái tóc đen và một bên mặt của anh, kèm theo nụ cười vui thích.
Không biết
đã ngủ bao lâu, Nhan Giai mơ mơ màng màng tỉnh lại, mí mắt nhấc lên, trí nhớ mơ hồ đã mua cốc cà phê, cộng thêm trong lòng đang hối hận vạn phần vì ngủ quên, cô cầm cốc cà phê định uống hết trong vòng một nốt nhạc!
Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp, “… Cốc em uống là của tôi.”
“Ối?” Nhan Giai sửng sốt, phát hiện gương mặt đẹp trai phía đối diện, trong nháy mắt cà phê phun thẳng ra ngoài…