Edit: Bống Sabj
Beta: Qin
Ninh Tiếu
Tiếu cầm Pizza trở về, cười như tên trộm miêu tả lại tình huống hai
người gặp mặt cho lũ cùng phòng nghe, có triển vọng có triển vọng, hai
người này có triển vọng. Ba cô gái im lặng trao đổi ánh mắt, sau đó đồng loạt nở nụ cười xảo trá, hố hố, lấy ngực báo đáp, một phát bắn trúng
bia!
Vỗ tay vỗ
tay, Tiếu Tiếu thật giỏi. Ba người hung phấn xắn tay áo gặm cánh gà,
uống nước trái cây, nhổ xương gà càn quét khoai lưới càn quét món điểm
tâm ngọt, phát hiện hương vị ngon đến mức muốn bùng cháy thì lại nhanh
chóng mò di động post weibo quảng cáo cho bạn bè:
–“Pizza tuyệt quá trời, cánh gà nướng ngon không cần bàn, khiến một người yêu ăn uống như tôi hạnh phúc muốn khóc QAQ”
–“Cho hẳn 5 sao luôn, anh ship hàng đẹp trai đến mức nứt cả hình*.”
(*vào
một ngày đẹp trời, QQ bên Trung Quốc đột nhiên không thể gửi được hình
ảnh mà chỉ hiện một tấm hình bị nứt. Từ đó trên Weibo có câu chào quen
thuộc: “Hôm nay bạn bị nứt hình nào?”)
–“Ngon cực.”
Sau khi càn
quét đống đồ ăn, ba vị bạn cùng phòng kiêm khuê mật cho Cố nam thần 80
điểm, 20 điểm còn lại, phụ thuộc vào cảm nghĩ sau này của Giai Giai về
phương diện nào đó của anh chứ còn gì nữa.
“Mẹ Giai
Giai chọn được con rể quá chuẩn, đáng tiếc với sợi thần kinh còn to hơn
cả chân của Giai Giai, chờ nó thông suốt không biết đến đời nào.” Đường
Hân vứt tờ khăn giấy xuống vỗ bàn một cái, “Giai Giai không có kinh
nghiệm, nhưng Giai Giai có chúng ta.”
Niên Khê chùi vết mỡ dính bên miệng, “Ôi chao! Hân mama mày định làm tổ trưởng đội bảo vệ tình yêu cho Giai Giai đấy à?”
Chuyên gia
tình yêu phòng 218, nữ hoàng đại nhân Đường Hân tạo dáng ‘Bản cung ra
tay là gạo xay ra cám’, rồi vèo một cái biến ra một cái bảng đen và một
cái thước dài, đường hoàng bước lên bục giảng như chị đại. Chương trình
Voice* bắt đầu, chủ đề hôm nay là phải làm sao để giúp đỡ nam thần ôm
được Giai Giai về nhà.
(*Voice (tên tiếng Trung 开讲啦) là chương trình lớp học mở đầu tiên của Trung Quốc do kênh CCTV1 và
Focus Media đồng sản xuất. Mỗi số phát sóng sẽ mời một người nổi tiếng
chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống và tình cảm, đồng thời cũng thảo
luận những vấn đề của thanh niên Trung Quốc.)
Đầu tiên!
Phải để Giai Giai nhớ kỹ nam thần! Chúng ta phải không ngừng lải nhải
bên tai Giai Giai rằng Cố nam thần tốt như thế nào, thứ nhất để nó có ấn tượng tốt, thứ hai, để nó coi đó là chuẩn mực so sánh. Mau liệt kê mấy
tên con trai mà ngày trước Giai Giai cảm thấy được hay có gì mờ ám ra.
Cho mấy vật hi sinh đó thành cặn bã hết đi, tất cả trần duyên gì đó, cắt hết, không thể để họ chiếm một vị trí nào trong lòng Giai Giai được.
Ba người cẩn thận tra xét những thanh niên từng mờ ám với Nhan Giai, hoặc đối tượng
xem mắt cô từng nhắc đến. Kết quả, chẳng có gì. Đường Hân như bị phang
cho một nhát dao trúng đầu, vì sao nữ thần ngay cả một cái lốp dự phòng
cũng không có vậy? Giai Giai của chúng ta có phải là nữ thần không vậy?
Niên Khê đẩy kính mắt,“Tiểu long nữ ở trong hầm băng nhiều năm chẳng thấy mặt tên
đàn ông nào nhưng vị trí nữ thần có bị lay chuyển đâu.”
“Nói như thế, Giai Giai còn khó theo đuổi hơn cả tiểu long nữ?” Ninh Tiếu Tiếu tổng kết.
Đúng! Đường
Hân cầm thước gõ lên bảng đen, bắt đầu phân tích Giai Giai như sau: Xinh đẹp, tính cách tốt, hướng nội lại hờ hững, không thiếu vàng không thiếu bạc, vật chất đối với nó chỉ là mây bay, cái nó muốn là phương diện
tinh thần, là cảm giác thích, feel rung động, à lát số? Một cô gái như
vậy nếu không thích chú, vậy thì chú mau hết hi vọng đi, nhưng một khi
đã thu phục được nàng thì sẽ chung thủy một lòng.
“Cái này gọi là gì ý nhỉ!? Tóm lại cô gái như vậy – muốn nó làm em gái còn khó!”
Đường Hân gõ ba lần thước lên bảng, giơ một ngón tay chỉ Niên Khê, “Khê
ca, số liệu!”
Đã hiểu!
Niên Khê bỗng lôi ra cái màn chiếu, căn cứ vào bảng báo cáo số liệu ta
thấy, sự bùng nổ của mạng xã hội SNS và Internet đã mang đến sự thay đổi vô cùng trọng đại trong network của mọi người: Xác suất kết bạn khác
phái thông qua Internet mà trở thành người yêu cao tới 30%… “Tiếu Tiếu,
đến mày.”
Đã rõ! Tổng
đà chủ hội gossip Ninh Tiếu Tiếu trong mắt lóe lên ánh sáng, tài khoản
mạng xã hội của nam thần ở trong tay cô hết! Với hội lệch múi giờ* thì
cư trú trên Ins, FB, còn dân bản xứ thì cắm rễ Weibo Wechat, cô phải làm cô gái mở đường cho Giai Giai tiếp cận bạn bè của anh!
(*Ý chỉ những thanh niên xuất ngoại.)
Tiếp theo,
cũng là điểm mấu chốt nhất. Chúng ta phải hoàn toàn vứt bỏ Giai Giai!
Đường Hân gõ thật mạnh lên bảng, nhìn đi, chúng mày nhìn đi, trong ba
năm nay, nó tiếp xúc với ai nhiều nhất. Mày mày mày, chính mày, Ninh
Tiếu Tiếu, có đi tiểu mày cũng phải kéo Giai Giai cùng vào WC, thật
không có tiền đồ! Còn mày mày mày, Khê ca! Ở nơi đất khách quê người đơn côi lẻ bóng nên coi Giai Giai làm lốp dự phòng phải không? Còn nữa…
“Sau này đi dạo phố bà đây không bao giờ tìm Giai Giai nữa!”
Cuối cùng
biến thành cảnh tượng quen thuộc của mama Bách Hoa Lầu, Đường Hân cầm
khăn tay chấm chấm nước mắt, ai ~~~ con gái lớn không thể giữ mà. Sau đó quay mặt một tay chống nạnh, lớn tiếng hỏi, các chị em, mục tiêu của
chúng ta là gì?
Một, không nữ phụ không nam phụ, chúng ta phải cho tất cả sinh vật có từ phụ trở về với cát bụi hết!
Hai, bán Giai Giai đổi lấy thần khí thẻ thông hành!
Cùng cố gắng nào cùng cố gắng, ghi nhớ nào ghi nhớ. Ba người chắp tay thở dài, xưa
có phi tử bị gói thành cái bánh tét đưa đến tẩm cung hoàng đế, nay có nữ thần bị khuê mật hiến dâng cho nam thần xơi, Giai Giai nên trao cho
chúng ta bảng hiệu: Khuê mật có tâm nhất Trung Quốc.
Ba người
diễn vô cùng sâu, đến khi Nhan Giai xuất hiện ở cửa chỉ thấy biểu tình
của ba cô gái đột nhiên thay đổi, từ dáng vẻ ‘Từ nay về sau sẽ bán mày
đi’ đến giật mình nói, “Giai Giai sao mày về sớm thế? Lấy quần áo cho
sáng mai à?”
Nhan Giai đầy vạch đen, bắt tên đầu sỏ đầu tiên, “Tiếu Tiếu, danh dự của mày đâu rồi! Vừa rồi mày cố ý, mày… mày…”
Ninh Tiếu
Tiếu tội nghiệp, “Ngực tao nhỏ, tao dễ dàng ư. Tao giành giật miếng
sandwich từ tay Hân mama Khê ca chỉ vì để lại cho mày, tao dễ dàng ư…”
Nhan Giai lại hỏi, thế sandwich đâu?
Đường Hân
mặt dày nói, “À, bọn tao nghĩ nam thần bế mày lên xe chạy đến hotel rồi
nên không để lại cho mày, xin lỗi mày nhiều, Giai Giai.”
Niên Khê đâm thêm nhát nữa: “Buổi tối ăn nhiều sẽ béo, chúng tao đều muốn tốt cho mày đó. Giai Giai.”
Nhan Giai
không rên một tiếng bò đi đánh răng, đánh được một nửa miệng đầy bọt lại lao ra kháng nghị, chúng mày là lũ vô lương tâm! Tình bạn chấm dứt tình bạn chấm dứt! Ba người còn lại trao đổi ánh mắt: Ồ ~ Giai Giai muốn vứt bỏ chúng ta để nhào vào vòng tay nam thần ~~ tình bạn đã chết, tình bạn muôn năm \\\\(≧▽≦)/~
***
Tại tòa nhà tạp chí thời trang BI, vào giờ nghỉ trưa, Nhan Giai đang tự hỏi một vấn đề vô cùng trầm trọng.
Từ ngày ăn
Pizza của người nào đó xong, Nhan Giai phát hiện bạn cùng phòng của cô
rất không bình thường. Buổi sáng Đường Hân không gọi cô mà lái xe đi
trước, không còn cách nào khác cô đành tự bắt xe đi đến chỗ thực tập.
Tiếu Tiếu cũng không để phần bánh mì nướng cho cô, mà vào lúc tự học
buổi tối Niên Khê cũng không giúp cô giữ chỗ trong thư viện nữa.
Rốt cuộc thì Pizza hôm đó là thứ quái gì mà lại biến đám bạn cùng phòng của cô thành trái tim sắt đá hết thế này… Nhan Giai nghĩ mãi không ra, cũng không
biết cô đã làm sai việc gì mà bị lạnh nhạt, chẳng lẽ do cô bảo cắt đứt
tình bạn vài lần nên tin luôn sao… Nhan Giai đang thất thần, đột nhiên
nhận được điện thoại từ trợ lý Rebecca của Dung ma ma, nhiệm vụ của cô
không phải tìm đạo cụ, mà là lấy một chai nước Voss tinh khiết.
Sự tình là
trong khi đặt hàng Rebecca đã ghi nhầm thời gian làm cho hôm nay Dung ma ma không có nước uống. Nước tinh khiết từ Na Uy nghe nói là nguồn nước
tốt nhất thế giới, hình dáng chai được đích thân cựu tổng thanh tra của
CK thiết kế, là nhãn hiệu nước rất được người trong giới thời trang yêu
thích. Tất nhiên Cốc Dung cũng không ngoại lệ, ngoài nó ra những nhãn
hiệu khác chị ta nhất quyết không uống.
Rebecca vô
cùng hối lỗi giải thích với Nhan Giai, sau đó đưa cho cô thời gian biểu
‘lối sống đơn giản khỏe mạnh’ của Dung ma ma: 10 giờ, sữa hữu cơ + táo
hữu cơ. 3 giờ, nước Voss tinh khiết + khăn mặt nóng + sữa chua hữu cơ. 5 giờ, nho hữu cơ + nước cà rốt hữu cơ.
Bởi vì
Rebecca có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng cần tới khách sạn Hilton ngay lập tức, vinh quang hoàn thành việc này rơi xuống đầu Nhan Giai, thoạt
nhìn nhiệm vụ chẳng có gì to tát, nhưng Dung ma ma luôn miệng thúc
giục,“Nước của tôi đâu, tôi muốn uống nước, vui lòng đưa chai nước đó
đến trước mặt tôi, lập tức, ngay bây giờ, now!”
Trong lòng
Nhan Giai hò hét ‘Tôi là biên tập, không phải bảo mẫu nhà chị’, mặc dù
vậy hành động không thể không nghe theo. Bắt đầu từ ngày tìm lông vũ, cô đã lãnh hội chiêu thức tổ chuyên đề khảo nghiệm thực tập sinh, tựa như
dùng hết mọi thủ đoạn trong cung đấu, tôi không tin không ép chết được
cô. Nhưng Nhan Giai cứ cố tình sống nhăn nhở đến cuối cùng đấy, từ tìm
lông vũ đến khăn lụa rồi lại bóng rổ… bây giờ tìm có một chai nước thì
có là gì!
Nước tinh
khiết Voss tự do kiêu ngạo, chưa bao giờ bày bán ở các cửa hàng tiện lợi hay siêu thị, chỉ có thể tìm thấy hoặc đặt hàng trong các nhà ăn, khách sạn cao cấp, câu lạc bộ tư nhân, trang web phục vụ cá nhân. May mắn
Nhan Giai đã từng nhìn thấy nhãn hiệu này khi ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng, thiết kế thủy tinh trong suốt của nó khiến cô ấn tượng. Tuy
nhiên Nhan Giai đột nhiên không thể nhớ ra nổi tên của nhà hàng đó, chỉ
nhớ bữa ăn đó kỷ niệm ngày kết hôn của ba mẹ.
Cô gọi điện
thoại hỏi ba, chưa kịp nói hai câu điện thoại đã bị mẹ cô giật lấy,
“Giai Giai mày càng lớn càng quấn ba là thế nào, mẹ gọi cho mày nhiều
như vậy mà mày không thèm quan tâm, được lắm, bây giờ mày lại chủ động
gọi điện tìm ba mày. Nói đi, mày và Cố Hàng đến bước nào rồi, thần thần
bí bí không tiết lộ cho trưởng bối gì hết, Giai Giai mày có để mẹ mày
vào mắt hay không hả…”
Mẹ Nhan Giai phát tiết toàn bộ oán hận đã dồn tụ mấy ngày ra, lải nhải liên tục như
nước lũ mùa mưa làm Nhan Giai đau hết cả tai. Chờ đến lúc mẹ cô nghỉ để
thở, cô tranh thủ hỏi tên nhà hàng nhưng mẹ cô cứ hỏi trái Cố Hàng, phải Cố Hàng, Nhan Giai bất đắc dĩ đành kêu,“Mẹ! Cố Hàng muốn mời con ăn
cơm, con đang chọn nhà hàng đó!”
Trong điện thoại chỉ còn tiếng cười như vỡ cả màn hình của mẹ cô.
“Được được
được, mấy đứa biết đi ăn cơm với nhau là tốt. Cái gì, muốn đến nhà hàng
lần trước ba con đặt hả? Được được được, để mẹ hỏi ba, ba đang ở ngay
bên cạnh đây.” Vương Ngọc Vi phấn khởi nói tên nhà hàng cho Nhan Giai,
sau đó còn post tin tức hai người định hẹn hò lên mạng: Con gái bảo bối
của tôi cuối cùng cũng đi ăn bữa cơm hẹn hò với một chàng trai rồi, địa
điểm còn ở nơi chúng tôi kỷ niệm ngày kết hôn nữa, thật xúc động…
Vừa post
xong đã có người vào bình luận, Vương Ngọc Vi nhìn avatar, yo, là mẹ Cố
Hàng, Diệp Mỹ Vân phu nhân, Diệp phu nhân mặt trái xoan mắt to, không
khó để nhìn ra hồi trẻ cũng là một mỹ nữ.
Nhan Giai
thấy mẹ cô post trạng thái kia lên thì đành im lặng, nhưng để nhanh
chóng có được tên của nhà hàng kia, cô không còn cách nào khác. Ba mẹ
không biết chuyện cô đi thực tập, họ chỉ có một tâm nguyện, con gái
trong nhà không cần phải lăn lộn ngoài xã hội, trong nhà lại không thiếu ăn thiếu mặc, kiếm đủ tiêu là được, sớm tìm được một tấm chồng tốt để
gả đi mới là việc đúng đắn, mẹ cô yên tâm bảo bối trong nhà có người
chăm sóc, ba cô lại càng thoải mái việc kinh doanh sau này có người tiếp quản, cho nên hai người chọn lựa con rể tương lai vô cùng thận trọng.
Đối với mong ước của ba mẹ, Nhan Giai cũng có thể lý giải, bởi một ngày nào đó cô
cũng phải làm mẹ, cũng phải quan tâm suy nghĩ cho con mình, cô nghĩ vào
lúc đó sẽ hiểu được tâm trạng của mẹ cô bây giờ. Vì vậy mấy yêu cầu xem
mắt của mẹ cô đều ngoan ngoãn nghe theo, nhưng mà thực tập lại khác, có
lẽ công việc sau này sẽ không được lựa chọn, nhưng thực tập nhất định
phải tìm việc mình thích.
Nhan Giai
cho rằng thực tập chính là trải nghiệm đầu tiên sau khi bước chân khỏi
tháp ngà voi. Bạn bè, trường học, tình yêu rất đẹp, thực tập, tốt
nghiệp, công việc cũng tốt đẹp, mặc dù khắc nghiệt, nhưng phải có khắc
nghiệt mới có vinh quang. Tựa như Đường Hân nói, trưởng thành là chuyện
tàn nhẫn nhất, cho dù như vậy vẫn phải lớn lên, bây giờ không phải mày
đang hưởng thụ giấc mộng đi giày cao gót trang điểm xinh đẹp của tuổi
mười sáu hay sao? Vì sao lại muốn ăn khổ khi còn có thể hưởng thụ?
Trưởng thành cũng là hạnh phúc, hạnh phúc tàn nhẫn khắc nghiệt.
Nếu sau này
không thể tự do không thể dũng cảm, như vậy ít nhất có thể vào thời khắc này hưởng thụ cảm giác cố gắng. Nhan Giai đứng trên tầng cao nhất của
nhà hàng cao cấp ngắm nhìn thành phố Bắc Kinh, luồng xe qua lại ở vành
đai hai phía Đông, một dòng sông phát sáng, giống như bầu trời đầy sao
mà cô đã ngắm khi ngồi trong lòng ba mẹ như cô công chúa nhỏ hồi bé,
hiện tại cô phải dấn thân vào dòng sông kia, chạy trốn khỏi giấc mơ của
mình bằng cách cầm bình nước lao ra đường cái, giữa dòng người đến rồi
lại đi, cô bỗng nhiên nghĩ, Tiếu Tiếu đang làm gì? Niên Khê đang làm gì? Đường Hân đang ở đâu?
Ba giờ chiều không khí khô hanh, cả cuộc đời đã bước vào những tháng ngày đầu tiên
của tuổi hai mươi hai, những cô gái có cùng độ tuổi trên thế giới này
đều muôn hình muôn vẻ, trầm ngâm suy nghĩ ở thư viện, vác máy ảnh DSLR*
vi vu tản bộ ở Thổ Nhĩ Kỳ, nhâm nhi tách hồng trà earl grey** trong khi
tám chuyện với hội chị em bạn dì, đứng trước gương cửa hàng thử một
chiếc váy màu hồng, đắm chìm trong trò chơi trên Internet, ôm chó đến
tiệm làm móng … hoặc như Nhan Giai cầm một chai nước chạy như điên trên
đường, chân giẫm lên giấc mộng đi giày cao gót của tuổi mười sáu, trải
nghiệm tuổi hai mươi hai không nuối tiếc.
(*một dòng máy ảnh của Nikon.
**Một loại trà bá tước Anh quốc.)
Không cần tình yêu tình báo, năm nay đã đủ tuyệt vời rồi.
Nhan Giai
vốn nghĩ vậy, nhưng cho đến khi nhận được điện thoại của người nào đó cô mới biết, thì ra suy nghĩ vẫn chỉ là ‘suy nghĩ’.