Tư Nhân Hỉ Sự

Chương 1: Chương 1




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chương 1: Gặp nhau

1.

Đầu tháng sáu, Lĩnh Thành trời nóng đến hù chết người.

Hứa Tri Hiểu đứng ở cửa ký túc xá, nhìn ánh nắng cay sáng ngoài hành lang, cảm nhận hơi nóng phả vào mặt, trên mặt trấn tĩnh, kỳ thực trong lòng đang điên cuồng chiến đấu với ông trời.

Một lúc lâu, cậu quay mặt sang, hỏi đang Giang Siêu đang chơi game, “Hôm nay dự báo thời tiết bao nhiêu độ?”

Giang Siêu đang chơi Tam Quốc Sát, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Ba mươi tám? Ba mươi chín? Quên rồi.”

“…”

Hứa Tri Hiểu đóng rầm cửa lại, thẫn thờ đi về chỗ ngồi của mình, “Tao không đi.”

“Không đi cái gì?”

“Trực ca.” Nói, cậu bắt đầu động tác nhanh nhẹn mở máy vi tính.

“Ồ?” Giang Siêu rốt cục chia một ánh mắt cho cậu, “Mày từ bỏ cái máy ảnh mới kia rồi à?”

Tay nắm chuột cứng đờ, nửa ngày, suy yếu thu lại, che mặt, “… Làm ơn đừng nói nữa.”

“Nhiếp ảnh nghèo ba đời, máy ảnh SLR hủy một đời.” Giang Siêu cười hì hì, không chút lưu tình đâm thêm một đao, “Mày còn mười phút nữa liền muộn.”

Hứa Tri Hiểu biểu tình bình tĩnh, trong lòng lại đang giãy dụa đau đớn, “Ra ngoài phơi nắng…”

“Sợ cái gì? Ngược lại mày đều bung dù.”

Hứa Tri Hiểu còn chưa muốn di chuyển.

Giang Siêu ha ha la lớn, “Hứa Ngốc, cẩn thận a, lại đi Nam Kinh nữa, cậu nên dọn qua lầu số ba đi.”

Lầu số ba là ký túc xá của học sinh nữ của học viện họ.

—— ở giữa hồng tâm.

Hứa Tri Hiểu đứng rầm cả dậy, hai giây sau, cửa ký túc xá lại một lần nữa bị đóng sầm.

2.

Hứa Tri Hiểu đúng thời gian vào phòng tài liệu của trường, suýt chút nữa đâm vào giáo viên đang ra khỏi cửa.

“Thầy đang tìm em.” Thầy nhìn qua rất vội vàng, vừa lấy điện thoại di động gọi một cú đi ra ngoài, vừa nhanh chóng dặn dò Hứa Tri Hiểu, “Thầy đang có tiết, bây giờ lập tức phải đi. Hồ sơ tốt nghiệp đảng viên còn có mấy học viện chưa sắp xếp xong, em làm xong rồi thông báo họ chiều tới lấy. Đúng rồi, lát nữa có người tới giao hồ sơ nhập học nghiên cứu sinh, em thu xong rồi để trên bàn thầy, nhớ dán tờ ghi chú. Alo? Lão Trương à? Là tôi đây…”

Lời còn chưa dứt, thầy đã gọi điện thoại bước bước đi xa.

Hứa Tri Hiểu vào văn phòng trống rỗng, đầu tiên là đứng ở trước máy lạnh hóng mát.

Hai phút sau, cậu thoải mái thở dài một tiếng ——

Sống rồi.

3.

Tùng tùng tùng.

Hứa Tri Hiểu đang ở trong phòng vùi đầu thu dọn hồ sơ, nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, vừa nhìn, giữa phòng làm việc đã có người đang đứng.

“Xin chào, xin hỏi có gì ——” Tiếng nói im bặt.

Hứa Tri Hiểu khiếp sợ nhìn người đến, hoàn toàn quên mình dự định nói gì, chỉ còn dư lại một cái tên lăn vài vòng trên đầu lưỡi, cuối cùng lại bị nuốt vào.

Đối phương cao hơn cậu nửa cái đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào cậu, “Xin chào, tôi đến giao hồ sơ.”

Hứa Tri Hiểu ngơ ngẩn từ trong tay hắn nhận túi hồ sơ, cúi đầu vừa nhìn tên, quả thật là hắn.

Vương Khiên.

Hứa Tri Hiểu nhìn chằm chằm hai chữ kia, nhất thời không có phản ứng.

Vương Khiên hỏi: “Có vấn đề gì không?”

“Không, không có gì.” Hứa Tri Hiểu lập tức phục hồi tinh thần lại, có chút lúng túng, che giấu nói, “Anh ngồi chút trước đã, để em nhìn xem tư liệu đủ hết chưa.”

Vương Khiên hơi gật đầu, nhưng vẫn đứng thẳng, không có ý muốn ngồi xuống.

Hứa Tri Hiểu cầm túi hồ sơ đi về bàn làm việc của mình, trong đầu vẫn chóng mặt.

Đúng là Vương Khiên?

Hắn không phải đã tốt nghiệp sắp hai năm rồi hay sao? Tại sao lại trở về?

Hứa Tri Hiểu vừa nghĩ, vừa rút tư liệu trong túi hồ sơ ra, nhanh chóng kiểm tra một lần.

Sau khi xác nhận không có sai sót, cậu nhìn chằm chằm tấm ảnh trên tư liệu, không cẩn thận liền ngây ngốc

Người đàn ông trong hình trẻ tuổi, mặc một bộ quân phục màu xanh nhạt bình thường, lông mày anh tuấn đôi mắt sáng ngời, khí chất xuất sắc, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt.

So với khi ở trên, hắn nhìn qua càng trưởng thành hơn rồi.

Nhưng mà, vẫn đẹp trai như trước kia.

Đặc biệt là loại tinh thần ung dung bình tĩnh kia, cho dù là cách bức ảnh cứng ngắc cũng không hư hao chút nào.

Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên trên đỉnh đầu cậu, “Bức ảnh có vấn đề?”

“À? Không, không có!”

Hứa Tri Hiểu cuống quít đứng lên, ghế tựa lại bị đụng phải ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai khó nghe.

“…”

Hứa Tri Hiểu cúi đầu xuống, tốc độ nhanh chóng nói: “Tư liệu đã đủ, tôi sẽ chuyển giao cho thầy.”

Thanh âm trên đỉnh đầu không nhanh không chậm, ôn hòa mà trầm ổn, “Được rồi, cảm ơn.”

“Không cần.”

Tiếng bước chân dần dần đi xa, cho đến khi không còn nghe thấy.

Hứa Tri Hiểu thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, nhìn cửa, nhất thời lại có chút mờ mịt.

4.

Buổi tối trở về ký túc xá, Hứa Tri Hiểu ma xui quỷ khiến từ trong máy tính đúp mở tấm hình cũ mấy năm trước, yên lặng mà nhìn chằm chằm, ngây ngốc.

Giang Siêu tắm rửa sạch sẽ đi ra, thấy cậu nhìn chằm chằm màn hình không có động tĩnh, tò mò đi tới, vừa nhìn, nhất thời mất hứng thú, “Hứa Ngốc, được rồi a, liếm bình nam thần của mày đến mấy năm rồi cũng không chán.”

Hứa Tri Hiểu đột nhiên nói: “Tao hôm nay nhìn thấy anh ấy.”

“Ai?” Giang Siêu cho rằng cậu đang nói đùa, “Nam thần của mày?”

Hứa Tri Hiểu quay qua, quay mắt về phía hắn, vẻ mặt thành thật, “Anh ấy trở về học nghiên cứu sinh rồi.”

Giang Siêu ngẩn ra, “… Mày nói ai?”

“Vương Khiên a.” Hứa Tri Hiểu nói, “Anh ta xế chiều hôm nay đến phòng hồ sơ giao hồ sơ, tao tiếp khách.”

“Mịa nó!” Giang Siêu trợn to mắt, sợ hãi hét một tiếng, “Mày nói thật?! Tao còn tưởng rằng là mày đang mơ!”

Hứa Tri Hiểu lườm hắn một cái, đứng lên, chuẩn bị đi tắm.

Giang Siêu nhìn cậu, liền thấy Vương Khiên trên màn hình đẹp trai y như ngôi sao điện ảnh, bỗng nhiên cười hì hì, “Hứa Ngốc, tiếp xúc gần gũi với nam thần có cảm giác gì? Trái tim nhỏ có đập bình bịch không?”

Hứa Tri Hiểu cầm đồ, trực tiếp vào phòng tắm.

Giang Siêu nhắm mắt theo sát, liên tục ghé vào lỗ tai cậu cằn nhằn: “Anh ấy trở về học nghiên cứu sinh, học chuyên ngành nào vậy? Chà chà, khỏi nghĩ cũng biết, chắc chắn là đẹp trai hơn nữa à nha? Nhìn mày say đắm vậy, vừa gặp mặt đã tìm không ra bắc. Nhưng mà, tao nói mày chưa? Đã lâu như vậy rồi mà mày còn nhớ mãi không quên. Nam thần được hoan nghênh như vậy, nói không chừng còn không nhớ rõ mày, ai…”

Rầm một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.

Nhìn chằm chằm ván cửa gần trong gang tấc, Giang Siêu sờ mũi một cái, ngậm miệng.

Hứa Tri Hiểu đứng dưới vòi sen, giội nước ấm, nhắm mắt lại, trong đầu còn đang nhiều lần vang vọng câu nói sau cùng của Giang Siêu.

Nói không chừng còn không nhớ rõ mày…

Không nhớ rõ là đương nhiên.

Vương Khiên là ai?

Được nhiều người mơ ước, ngưỡng mộ như vậy, hắn sao có thể nhìn thấy cậu đứng trong bóng tối chứ?

Chương 2: Tạm biệt

5.

Gặp Vương Khiên là niềm vui bất ngờ, mà cuộc sống dù sao cũng không phải lúc nào cũng đều có kinh hỉ.

Sau một quãng thời gian rất dài tất cả đều không còn chút rung động nào.

Nghỉ hè thực hành chuyên ngành, Hứa Tri Hiểu không ở lại Lĩnh Thành, mà là trở về quê hương Vân Thành, mãi đến tận tháng chín khai giảng mới trở về trường.

Bắt đầu học kỳ này, cậu liền lên đại học năm tư, chuyện tìm công việc cũng bị đưa ra lịch trình.

Ý kiến của cha mẹ Hứa gia rất thống nhất, hi vọng cậu sau khi tốt nghiệp trực tiếp về Vân Thành.

Cha Hứa có một tập đoàn đầu tư quy mô không nhỏ ở Vân Thành, mấy năm qua phát triển rất tốt.

Hứa Tri Hiểu năm đó điền nguyện vọng liền dưới sự chỉ đạo của ông mà chọn đầu tư tài vụ, nghỉ hè tham dự một hạng mục quan trọng, tích lũy một ít kinh nghiệm, trước mắt đang thích hợp tiến vào công ty làm từ cơ sở trở lên.

Trong rất nhiều chuyện, Hứa Tri Hiểu đều thuận theo cha mẹ. Bởi vì cậu biết, cậu đã quyết định một chuyện quan trọng nhất, nhất định phải để cho cha mẹ đau lòng thất vọng rồi.

Nhưng lần này, cậu chậm chạp không quyết tâm đính hôn được, ngay cả chính cậu cũng không biết là tại sao.

6.

Hứa Tri Hiểu ăn cơm trưa xong, về ký túc xá nghỉ ngơi, Giang Siêu cũng quay về rồi.

Vừa vào cửa, Giang Siêu liền đưa điện thoại di động cho cậu xem, “Nam thần của mày sắp tới liền hot nữa rồi.”

Hứa Tri Hiểu ngẩn ra mới phản ứng được.

Chỉ thấy trên weibo đã lật tung trời, ảnh của Vương Khiên bị lướt đến khắp nơi. Bất kể là trước đây biết hắn, hay là sau khi hắn tốt nghiệp mời vào trường, tất cả đều đang điên cuồng share rộng.

Chủ đề weibo “Hotboy Lĩnh Đại trở về” được nhanh chóng lên đỉnh đứng trong ba hạng đầu tìm kiếm hot nhất.

Hứa Tri Hiểu mở ảnh trong weibo lên, nhìn qua là chủ nhân weibo chụp trộm.

Trong ống kính Vương Khiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen rất đơn giản, vừa đi vừa gọi điện thoại, bóng dáng mạnh mẽ, chứa rõ khí chất binh lính, có vẻ vừa ngầu vừa đẹp trai.

Thoát ra, lại mở ra ảnh của một tin khác, Hứa Tri Hiểu ngây ngẩn cả người.

Bức ảnh là một tấm ảnh cũ nhìn quen mắt.

Trong hình Vương Khiên mặc quân phục mùa hè của sinh viên quốc phòng, nghiêm túc đội mũ lính, thậm chí còn đeo bao tay trắng, trên vai gánh cờ đỏ năm sao tươi đẹp, bước nghiêm ngang nhiên đi về phía ống kính.

Hắn lúc ấy, hình dáng nhìn qua ngây ngô không ít, màu da cũng đen hơn, nhưng vẫn đẹp trai bức người.

Chủ nhân weibo ở weibo giới thiệu hắn là “Ba vị trí đầu của 100 hotboy của các trường đại học trong nước”, “Hotboy hàng đầu Lĩnh Đại”, “Sinh viên quốc phòng đẹp trai nhất”, danh hiệu liên tiếp, nhìn qua sáng mù mắt người.

Hứa Tri Hiểu tổng thể đọc lướt qua tin tức, sau đó trả điện thoại lại cho Giang Siêu.

Giang Siêu có chút bất ngờ, “Bình tĩnh như vậy?”

“Không thì sao?”

“Nam thần của mày được nhiều người mơ ước như vậy, mày cư nhiên thờ ơ không động lòng?”

“Anh ấy cũng không phải của tao, tao kích động cái gì ?”

Hứa Tri Hiểu nói xong, từ trong ngăn kéo lấy ra túi máy ảnh, bắt đầu kiểm tra tình hình của máy ảnh SLR.

“Mày muốn ra ngoài?” Giang Siêu thuận miệng hỏi một câu.

“Ừm, có hoạt động.”

7.

Hứa Tri Hiểu hứng thú với nhiếp ảnh, là bắt nguồn từ thời trung học.

Sau khi thi đại học, Lĩnh Đại đưa thư thông báo trúng tuyển đến, cha Hứa liền hào phóng thưởng cho cậu một chiếc máy ảnh SLR.

Năm đầu đại học sau khi vào trường, cậu gia nhập CLB nhiếp ảnh, thời gian nghiệp dư ngoại trừ làm công, gần như toàn bộ đều tiêu xài trên máy ảnh cả.

Sau đó luyện ra trình độ, được giáo viên đề cử đến bộ biên tập của báo tường, chuyên chụp ảnh cho các hoạt động cỡ lớn của trường.

Từ sau khi bắt đầu học kỳ năm ba đại học, thầy có ý định giảm bớt lượng công việc của cậu. Nếu như không phải thực sự không tìm được người, bình thường sẽ không gọi cậu.

Hôm nay cậu phải tham gia, vừa vặn là lễ khai giảng nghiên cứu sinh năm nay.

Khi đến hiện trường, cách điển lễ bắt đầu còn nửa tiếng.

Năm nay Lĩnh Đại tổng cộng tuyển hơn ba ngàn nghiên cứu sinh, toàn hội trường đã ngồi đầy, chỉ còn dư lại hàng đầu cố ý để trống.

Hứa Tri Hiểu dạo một vòng trong lễ đường, xác định vài nơi có tầm nhìn tốt để chụp ảnh, sau đó lặng lẽ ngồi xuống vị trí sát ngoài cùng nhất ở hàng đầu.

Chẳng được bao lâu, khách quý cùng lãnh đạo lục tục trình diện, hàng đầu trống không nhanh chóng được lấp đầy.

Liền vào lúc Hứa Tri Hiểu vùi đầu chơi điện thoại, một người ngồi xuống cạnh cậu.

Cậu theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn lên ——

Á!

Tựa hồ là cảm thấy ánh mắt cậu quá mức trực tiếp, người bên cạnh quay đầu nhìn sang, ngẩn ra, sau đó khẽ gật đầu, “Xin chào.”

Hứa Tri Hiểu không cần soi gương liền biết mình bây giờ là cái dạng ngốc gì, mặt vốn không có biểu tình gì phút chốc đỏ lên, chật vật chuyển tầm mắt, cứng ngắc chào hỏi, “Chào, chào đàn anh!”

Ánh mắt Vương Khiên rơi xuống máy chụp hình trong tay cậu, “Cậu tới chụp hình à?”

Trong đầu Hứa Tri Hiểu toàn là keo hồ, mặt đơ như khúc gỗ, theo bản năng mà gật gật đầu.

Tựa hồ là nhìn ra cậu không tự nhiên, Vương Khiên khẽ cười một cái, “Cậu hình như rất căng thẳng?”

Hứa Tri Hiểu trái lương tâm mà lắc đầu, không dám nhìn tới mắt hắn.

“Lần trước tôi đi giao hồ sơ gặp cũng là cậu phải không, thật đúng dịp. Cậu tên gì?”

Tim Hứa Tri Hiểu đập nhanh, trong ***g ngực đều chấn động đến mức màng tai cậu nổ tung từng trận.

Cậu liếm liếm đôi môi hơi khô, chỉ cảm thấy mặt đã bỏng đến không thể cảm nhận được tác dụng làm lạnh không khí của máy lạnh, âm thanh nói ra khỏi miệng cũng mơ hồ có chút run rẩy, “… Hứa Tri Hiểu.”

“Hứa Tri Hiểu.” Vương Khiên đọc một lần, sau đó vươn tay ra với cậu, trên mặt mũi tuấn lãng mang theo ý cười nhàn nhạt, hai mắt trầm tĩnh hữu thần nhìn thẳng vào cậu, “Làm quen một chút đi, tôi là Vương Khiên.”

Hứa Tri Hiểu ngơ ngác nhìn bàn tay mạnh mẽ thon dài kia, phản ứng hồi lâu, mới chậm rãi đưa tay mình ra nắm lấy.

8.

Cả lễ khai giảng, trong đầu Hứa Tri Hiểu luôn là choáng váng.

Chờ sau khi hoạt động kết thúc vừa nhìn, mới phát hiện trong hơn 100 tấm hình, thậm chí có một phần ba đều là ảnh của một mình Vương Khiên.

Từ khi hắn làm đại biểu sinh viên mới lên bục phát biểu đến khi hắn xuống bục, tổng cộng mới 15 phút, nhưng cậu dĩ nhiên một hơi chụp gần năm mươi tấm.

Tưởng tượng Vương Khiên ở trên đài nhìn mình như một tên ngốc điên cuồng liều mạng theo đuổi thần tượng, Hứa Tri Hiểu mặt mũi trắng bệch.

Vào giờ phút này, cậu chỉ muốn lập tức chạy bay về ký túc xá, hoàn toàn ẩn giấu mình đi.

Nhưng hiện thực vĩnh viễn tàn khốc hơn suy nghĩ.

Có người sau lưng đang thân thiết gọi cậu, “Bạn học chụp hình đằng trước ơi, phiền qua đây chụp tấm cho chúng tôi với.”

Cậu xoay người, thấy hiệu trưởng đang kéo Vương Khiên, cười hiền lành với mình.

Hứa Tri Hiểu bước chân cứng đờ đi tới, nghe thấy hiệu trưởng hài hước nói: “Hai hotboy trước đây của Lĩnh Đại, ngày hôm nay rốt cục cũng có cơ hội chụp ảnh chung.”

Chuyện cười này thật ra là có điển cố.

Lúc trước trên internet phát động bình chọn “100 hotboy của các trường đại học trong nước”, dưới rất nhiều bạn học đề cử, Lĩnh Đại tổng cộng có hai người tiến vào danh sách cuối cùng.

Một người là Vương Khiên bằng vào tấm quân phục giương cờ chiếu sáng vang dội toàn internet, cuối cùng lấy được hạng hai mà một người khác, là thầy hiệu trưởng dựa vào nhân cách xuất chúng mị lực chinh phục trên dưới Lĩnh Đại, thành công bước lên thứ hạng tám mươi sáu.

Có người nói, trong lễ tốt nghiệp của Vương Khiên năm đó, hiệu trưởng lúc bắt tay với hắn, còn trêu đùa nói: “Thì ra em chính là Vương Khiên, nhóc con đúng là đẹp trai hơn thầy chút a.”

Lúc này nghe hiệu trưởng nhắc lại chuyện xưa, Vương Khiên cũng cười.

Hắn nói: “Nếu như em nhớ không lầm, đây hẳn không phải là lần đầu chúng ta chụp ảnh chung, trước đây còn có qua một lần.”

“Ồ?”

“Trong lễ tốt nghiệp, có người thay chúng ta chụp chung một bức.” Vương Khiên nói, nhìn về phía Hứa Tri Hiểu, trong đôi mắt còn mang theo ý cười, “Nhưng hôm nay đổi thành chính thức.”

Lời này nghe vào trong tai Hứa Tri Hiểu, lại như tiếng sấm giữa trời quang, cảm xúc kinh hoảng như thủy triều mãnh liệt ào tới.

Hắn làm sao biết được?

Bức ảnh lén chụp chung kia, cậu chưa bao giờ cho người thứ hai xem qua.

Hứa Tri Hiểu run tay, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma.

Cuối cùng tấm hình này rốt cuộc chụp như thế nào, bản thân cậu cũng không biết.

Chương 3: Lần gặp thứ ba

9.

Sau khi nộp lên ảnh đẹp, chuyện lễ khai giảng xem như là chính thức có một kết thúc.

Hứa Tri Hiểu cũng dần dần quên đi cái việc làm cho cậu hốt hoảng ngờ vực kia.

Đại học năm tư không có lớp, cậu tạm thời không vội đi tìm việc làm, liền toàn tâm vùi đầu vào viết đề báo cáo cho luận văn.

Giang Siêu gửi một đống sơ lược lý lịch ra ngoài, tạm thời còn chưa nhận được tin tức, vì vậy cũng theo cậu toàn bộ ngày ngâm nước quán.

10.

Liền qua một buổi sáng hoa mắt váng đầu, hai người từ thư viện đi ra, đến căn tin gần đó ăn cơm.

Đang là giờ cao điểm ăn cơm, trong căn tin đâu đâu cũng có người, cơ hồ không nhìn thấy không vị.

Hai người phân công nhau làm việc, Giang Siêu mua cơm, Hứa Tri Hiểu chiếm ghế.

Hứa Tri Hiểu đi cả một vòng to, rốt cục chiếm được một bàn bốn ghế còn trống.

Góc này không tính là dễ thấy, nhất thời cũng không có ai đến tìm cậu ngồi chung.

Cậu vùi đầu nhắn tin cho Giang Siêu, bỗng nhiên, nghe thấy một âm thanh bất ngờ ——

“Xin hỏi ở đây có người ngồi không?”

Hứa Tri Hiểu run tay một cái, ngẩng đầu lên, nỗ lực kéo ra một nụ cười lễ phép, khô cằn nói, “Chào đàn anh.”

“Là cậu a, đàn em Hứa, đã lâu không gặp.” Vương Khiên khẽ mỉm cười, lông mày anh tuấn cặp mắt sáng sủa, đặc biệt dễ nhìn.

Hứa Tri Hiểu đứng lên, có chút lúng túng đưa tay mời, “Đàn anh ngồi đi, còn có hai chỗ trống.”

Vương Khiên nói tiếng cám ơn, sau đó trực tiếp ngồi chỗ đối diện Hứa Tri Hiểu.

Hứa Tri Hiểu cứng đơ, theo bản năng muốn thay đổi vị trí, nhưng lại không dám, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi ngồi xuống, từ cổ đến eo đều kéo thẳng đứng.

Vương Khiên thấy trước mặt cậu trống không, có chút hiểu rõ, “Đợi bạn mua cơm?”

Hứa Tri Hiểu gật đầu, trên mặt không hiểu sao có chút nóng lên.

Vương Khiên hỏi: “Đúng rồi, gặp nhiều lần như vậy, tôi còn không biết cậu là chuyên ngành gì, năm nay năm mấy rồi?”

“Em là đầu tư tài vụ, năm nay là đại học năm tư.” Hứa Tri Hiểu thành thật trả lời.

Vương Khiên nhướng mày lên, đang định nói gì, lại bị một vị khách không mời mà đến cắt đứt.

“Hứa Ngốc, mau tới phụ một tay! Tao bưng không hết!”

Giang Siêu một tay một khay nhanh chóng xông lại, hai tay đều đang run rẩy nguy hiểm.

Hứa Tri Hiểu liền vội vàng đứng lên giúp đỡ.

Vương Khiên cũng đứng dậy theo, nhận một cái khay đặt lên trên bàn.

Giang Siêu lúc này mới nhìn thấy hắn, giật mình trợn to hai mắt, nói cũng không nói lưu loát, “Nam nam nam nam thần? !”

Đầu Hứa Tri Hiểu ong một tiếng, mặt lập tức trở nên trắng bệch, vạn vạn không nghĩ tới đồng đội cư nhiên vừa tới liền bán đứng mình.

Cậu sốt sắng mà đưa tầm mắt hướng về Vương Khiên.

Cũng may, Vương Khiên chỉ là hơi run một tí, tiện đà thái độ vô cùng tự nhiên chào hỏi Giang Siêu, “Xin chào, cậu là bạn Hứa Tri Hiểu phải không?” Thoạt nhìn cũng không để cái danh xưng kia ở trong lòng.

Giang Siêu căn bản không ý thức được mình đã lỡ miệng, còn quay đầu liếc mắt đầu trộm đuôi cướp ra hiệu với Hứa Tri Hiểu, lúc này mới cười hì hì tự giới thiệu mình với Vương Khiên, “Chào đàn anh, chào đàn anh, em là bạn cùng phòng kiêm bạn học cùng lớp của Hứa Tri Hiểu, em tên Giang Siêu, ngưỡng mộ đàn anh đã lâu.”

“Xem ra không cần tôi tự giới thiệu rồi.” Vương Khiên cười nói.

Động tĩnh bên này đưa tới học sinh bên cạnh chú ý, Hứa Tri Hiểu nhìn thấy đã có bạn gái đang len lén lấy điện thoại di động ra chụp hình.

Cậu vội vỗ Giang Siêu, “Ngồi xuống ăn cơm.”

Giang Siêu nhanh chóng ngồi xuống cạnh cậu.

11.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, trên căn bản là Giang Siêu nói, Vương Khiên thỉnh thoảng trả lời.

Hứa Tri Hiểu từ đầu tới đuôi đều không mở miệng, luôn luôn cúi đầu ăn cơm.

Giang Siêu hỏi: “Đàn anh, anh học nghiên cứu sinh là học chuyên ngành nào thế? Là chuyên ngành ban đầu à?”

Vương Khiên nhìn Hứa Tri Hiểu, sau đó nói với Giang Siêu: “Không phải, cùng ngành với mấy cậu, quản lí xí nghiệp.”

Hứa Tri Hiểu vừa nghe, không nhịn được nâng đầu lên.

Vương Khiên bắt được kinh ngạc trên mặt cậu, cảm thấy có chút thú vị, hỏi cậu: “Rất bất ngờ sao?”

Hứa Tri Hiểu theo bản năng gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy giống như không quá thích hợp, vì vậy liền nhanh chóng lắc đầu, biểu tình cũng biến thành có chút lúng túng.

Vương Khiên không nhịn được cười.

Hứa Tri Hiểu hơi đỏ mặt, mang theo chột dạ chôn đầu xuống.

Cậu không nên ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu liền hài rồi…

“Trời ạ, đàn anh lại là ngành của chúng ta!” Giang Siêu bên cạnh lại kích động đến hai mắt tỏa sáng, “Đàn anh anh cũng trâu bò quá rồi! Nghiên cứu sinh nghành quản lý xí nghiệp rất khó thi a, tỉ lệ trúng tuyển hàng năm đều thấp đến mức hù chết người, hơn nữa anh còn là vượt chuyên ngành!”

Hứa Tri Hiểu cảm thấy mất mặt, thật không muốn thừa nhận cái tên hô to gọi nhỏ là bạn cùng phòng của mình.

Nhưng mà, có tầng quan hệ này, khoảng cách giữa ba người ngược lại càng gần hơn chút.

Giang Siêu đang trên đường tán gẫu với Vương Khiên, đột nhiên lại nhớ về một chuyện cũ, vội hỏi: “Đàn anh, kỳ thực chúng ta trước đây cũng đã gặp nhau, chỉ là chắc anh không có ấn tượng, lúc đó cũng rất lâu rồi.”

“Ồ?”

“Khi tụi em vào trường tập quân sự, đàn anh anh khi mới bắt đầu là đội trưởng của tụi em, anh còn nhớ không? Nhưng tiếc là sau đó chưa tới hai ngày liền đổi người rồi.”

“Thật sao?” Vương Khiên ngoài ý muốn nhíu mày, nhìn Hứa Tri Hiểu đang cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên hỏi cậu, “Đàn em Hứa, chúng ta trước đây thật sự gặp nhau?”

Đũa Hứa Tri Hiểu dừng một chút.

Cậu ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái, chậm rãi nói: “Hẳn là không đi.”

Giang Siêu bổ sung giải thích, “Thân thể Hứa Tri Hiểu không khỏe, không tham gia tập quân sự, bỏ lỡ. Nhưng mà sau đó —— ai nha!”

Giang Siêu bỗng nhiên hú lên quái dị, căm tức nhìn Hứa Tri Hiểu.

Hứa Tri Hiểu thần sắc tự nhiên, nhắc nhở hắn, “Mau ăn cơm, cơm nguội.”

Giang Siêu liếc cậu một cái, hừ hừ hai tiếng, nhưng vẫn im lặng, bắt đầu thành thật bới cơm.

Vương Khiên thu hành động của hai người hết vào đáy mắt, bỗng nhiên chủ động mở miệng nói: “Mấy cậu năm nay là đại học năm tư, sau này dự định học nghiên cứu sinh hay là đi làm?”

Giang Siêu liếc nhìn Hứa Tri Hiểu một cái, thấy cậu không có ý nói chuyện, liền thay cậu đáp: “Tụi em hẳn là đều phải tìm việc làm.”

“Vậy gần đây bận lắm sao? Nghe nói đã bắt đầu thời gian tuyển rồi.”

“Em cần, nhưng nó không cần.” Giang Siêu bĩu môi, “Nó gần đây rãnh lắm, đang chuẩn bị viết đề báo cáo.”

Bỗng nhiên, điện thoại Hứa Tri Hiểu vang lên.

Cậu giương mắt nhìn hai người, nghe điện thoại, không nói lời nào, đơn giản đáp lại vài tiếng, rất nhanh liền cúp.

Vương Khiên nhìn cậu, liền nghe được lời nói lễ phép mang theo khách khí dài nhất từ cậu sau ngày hôm nay gặp mặt, “Thật không tiện, đàn anh, em có chút việc gấp phải đi trước rồi, hai người từ từ ăn.”

Bị bỏ rơi vô cớ Giang Siêu ngạc nhiên, nhìn bóng lưng cậu nhanh chóng rời đi, nhỏ giọng lầu bầu một câu, “… Không phải chứ.”

11.

Hứa Tri Hiểu bưng khay thức ăn đến chỗ thu dọn, vội vã rời khỏi căn tin náo nhiệt, rốt cục thở phào nhẹ nhõm ở đáy lòng ——

Căng thẳng chết rồi.

Điện thoại di động lại vang lên.

Cậu cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhấn tắt ——

Đồng hồ báo thức mà thôi.

Chương 4: Lời mời

12.

Ngày đó sau khi ngẫu nhiên gặp ở nhà ăn, Hứa Tri Hiểu trong một quãng thời gian rất dài cũng không gặp lại Vương Khiên qua.

Mãi đến tận một hôm nào đó, Giang Siêu bỗng nhiên ở trong ký túc xá hỏi cậu: “Hứa Ngốc, nam thần của mày hỏi tao số điện thoại của mày, tao có nên cho hay không?”

Hứa Tri Hiểu phản ứng một giây đồng hồ, sau đó khiếp sợ, “Hai người có liên hệ?”

Giang Siêu nháy mắt với cậu cười haha nói, “Ai bảo lần trước ăn cơm mày đi trước, tao với nam thần mày sau đó trao đổi số điện thoại. Nhưng mày yên tâm, tụi tao vẫn luôn không liên hệ, hôm nay là lần đầu tiên.”

Hứa Tri Hiểu hỏi: “Anh ấy nói gì với mày?”

“Không có gì, nam thần nhà mày muốn lập đội thi gây dựng sự nghiệp, hỏi tao có hứng thú hay không, tao nói không có thời gian, anh ta liền muốn hỏi mày chút xem.”

Hứa Tri Hiểu hậu tri hậu giác trừng hắn, “Anh ấy không phải của nhà tao.”

Giang Siêu không nói, “Chú ý trọng điểm đi chú! Vừa nghe đến nam thần là mày liền bỏ chạy về trời.”

Hứa Tri Hiểu dừng một chút, nói: “Vậy mày cho anh ấy đi.”

Giang Siêu nhắn tin cho Vương Khiên, sau đó đưa điện thoại mình tới trước mặt Hứa Tri Hiểu, “Ầy, số của nam thần mày đây, cầm đi đi.”

Nhìn dãy số xa lạ này, đáy lòng Hứa Tri Hiểu đột nhiên khẽ run lên.

13.

Xế chiều hôm đó, Vương Khiên nhắn tin tới, không có bất kỳ quanh co lòng vòng, vào thẳng đề tài chính.

Hắn muốn lập đội tham gia cuộc thi gây dựng sự nghiệp học đường mỗi năm một lần của Lĩnh Đại.

Quán quân cuộc thi có thể lấy được tiền thưởng 1 vạn nhân dân tệ, còn có thể xin nhà trường mười lăm vạn làm tiền tài trợ gây dựng sự nghiệp.

Vương Khiên liền là hướng về phía mười lăm vạn này đi.

Trên tay hắn có một bộ hệ thống an toàn trí năng tự mình khai phá, đã xin độc quyền kỹ thuật. Hắn dự định vừa học nghiên cứu sinh vừa gây dựng sự nghiệp, mà tài chính khởi động chậm chạp không có, vì vậy đánh thẳng chủ ý lên cuộc thi gây dựng sự nghiệp.

Hắn thậm chí còn có lòng tham hơn.

Năm sau là một trăm năm ngày thành lập Lĩnh Đại, trường học muốn có hoạt động lớn.

Các bạn học sẽ hợp tác với chính quyền thành phố, năm sau tổ chức cúp khiêu chiến cả nước cỡ lớn tương tự gây dựng sự nghiệp, tiền thưởng đứng đầu phần thi cá nhân có thể đạt tới trăm vạn.

Nếu như bắt được quán quân tranh tài trong trường, sau khi được đề cử tham gia giải thi đấu, là có thể trực tiếp thi từ cấp tỉnh trở lên, sẽ tiết kiệm được không ít tinh lực.

Cơ hội như vậy, Vương Khiên tự nhiên không muốn bỏ qua.

Hiện tại đoàn đội của hắn đã hơi có quy mô, không thiếu kỹ thuật chủ chốt và nhân tài tiêu thụ, ngược lại là phương diện tài vụ và kế toán vẫn luôn không tìm được người quen có thể tin được gia nhập, cho nên hắn mới nghĩ tới đàn em quen biết không lâu.

Đối mặt với lời mời như vậy, Hứa Tri Hiểu cũng không phải không lay động. Nhưng ngoài lay động, còn có càng sâu do dự.

Đây chính là Vương Khiên.

Nếu như cậu thật sự đáp ứng, một quãng thời gian rất dài sau này, họ sẽ thường xuyên gặp mặt…

Vậy cậu trước đây lảng tránh khổ sở như vậy, là đang làm trò cười hay sao?

Cuối cùng, Hứa Tri Hiểu cũng chỉ đáp ứng là sẽ cân nhắc.

Thái độ Vương Khiên lại khoan dung ngoài ý muốn, thậm chí cho phép cậu cân nhắc đến ngay hết hạn đăng kí ——

“Cậu là lựa chọn hàng đầu của tôi, tôi sẽ luôn chờ câu trả lời chắc chắn của cậu.”

14.

Vương Khiên gửi rất nhiều tư liệu qua, bao gồm cả chứng nhận độc quyền kỹ thuật cùng kế hoạch buôn bán thành hình hơn phân nửa.

Hứa Tri Hiểu nghiêm túc xem qua, mà vẫn luôn không cho câu trả lời chắc chắn xác thực.

Vương Khiên cũng không giục cậu, chỉ tình cờ nhắn một hai tin nhắn qua, không thăm dò suy nghĩ của cậu, mà cũng không phải tìm để nói chuyện, nói chung thái độ không xa không gần, bình thường.

Hứa Tri Hiểu muốn trả lời lại không dám trả lời, đồng thời cũng không dám không trả lời, lén lút xoắn xuýt mình muốn chết.

15.

Trưa hôm nay, tới gần giờ cơm, Hứa Tri Hiểu đột nhiên bị một cú điện thoại gọi đi.

Không phải ai khác, chính là cha Hứa đến Lĩnh Thành nói chuyện làm ăn.

Hai người ăn cơm trưa ở khách sạn cha Hứa ngủ lại.

Trong bữa ăn, cha Hứa hỏi: “Chuyện công việc, suy xét thế nào rồi?”

Hứa Tri Hiểu dừng đũa, nhất thời không lên tiếng.

Cha Hứa quan sát kỹ vẻ mặt cậu, đoán, “Con có phải đã có quyết định rồi hay không?”

Hứa Tri Hiểu ăn ngay nói thật, “Con muốn ở lại Lĩnh Thành.”

Cha Hứa cũng không kinh ngạc, tự nhiên nói: “Lĩnh Thành mặc dù là tỉnh lị, mà trình độ phát triển của Vân Thành một chút cũng không kém hơn nơi này, trái lại lĩnh vực tài chính còn phát triển nhanh hơn một bước, cơ hội cũng nhiều hơn. Con nếu học chuyên ngành này, trong nhà lại có điều kiện tốt như thế, về Vân Thành có gì không tốt? Cách nhà gần, ba với mẹ con cũng yên tâm chút. Mẹ con mỗi ngày đều lo con ở ngoài ăn không no, ngủ không ngon, nói với ba rất nhiều lần rồi.”

Lời Hứa Tri Hiểu muốn nói liền nghẹn lại tất cả.

Cơm nước xong, cha Hứa đưa cậu về trường học.

Trước khi xuống xe, cha Hứa bỗng nhiên gọi cậu lại, hỏi: “Con nói thật với ba, con muốn ở lại Lĩnh Thành là tại sao?”

Hứa Tri Hiểu lộp bộp trong lòng, theo bản năng quay đầu lại.

Cha Hứa đang nhìn kĩ cậu, mặt bình tĩnh, không nhìn ra dị thường.

Nửa ngày, Hứa Tri Hiểu rốt cục nhỏ giọng nói: “Con muốn tự mình rèn luyện một lần.”

Cha Hứa im lặng chốc lát, không nói nữa.

Chương 5: Giằng co

16.

Sau đó không quá hai ngày, lễ tình nhân đã đến.

Với sinh viên mà nói, ngoại trừ vui hết mình qua Internet, ngày này còn có thêm những ý nghĩa khác —— lễ nam sinh thuộc về các nam sinh, lễ lưu manh thuộc về đám lưu manh, cùng với lễ tình nhân đặc biệt thuộc về các cặp tình nhân.

Báo tường chính thức mở chủ đề trên weibo, đặc biệt giúp các sinh viên thổ lộ.

Rất nhiều người hoặc lén lút giấu tên hoặc quang minh chính đại thông qua internet tuyên bố tuyên ngôn tình yêu, có vài nhân vật nổi tiếng càng được weibo thay phiên rất nhiều lần.

Buổi tối Hứa Tri Hiểu ngồi trước máy vi tính lướt hơn phân nửa, ít nhất thấy được năm, sáu cái đều là cho Vương Khiên.

Có fan não tàn mê trai hi hi ha ha, cũng có fan đích thực thổ lộ hàm súc khắc chế, thậm chí còn có người lớn mật tự thân ra trận.

Hứa Tri Hiểu nhấn vào weibo người kia, phát hiện là đàn chị nghiên cứu sinh học viện tự động hóa, tính ra khoa chính quy đúng lúc là đàn em trực hệ của Vương Khiên.

Từ bức ảnh nhìn ra, mặt mũi của đàn chị không tệ, trang phục cũng vô cùng khéo léo, khí chất trưởng thành mà hào phóng.

Hứa Tri Hiểu cảm thấy cô có chút quen mắt, thật giống như lúc trước khi báo tường làm chuyên đề học bổng đã từng phỏng vấn qua.

Nói thật, rất xứng với Vương Khiên.

Hứa Tri Hiểu nhìn một lát liền lui ra ngoài, ngơ ngác với máy vi tính.

Đột nhiên, Giang Siêu ở chỗ ngồi của mình la lên, “Oa! Hứa Ngốc, có người thổ lộ với mày kìa!”

Hứa Tri Hiểu phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện trong chốc lát mình đã bị thay phiên hơn mười bài.

Cậu mở ra xem, chính là đề tài thổ lộ của báo tường ——

Báo tường Lĩnh Đại V: # bắt đầu cởi sạch từ hôm nay # có người giấu tên @XZX nói: Lần đầu tiên nhìn thấy em đã bị em hấp dẫn, nhưng đáng tiếc thời gian động lòng không đúng, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua. Không biết em bây giờ có người thích hay chưa, nếu như không có, hy vọng có thể cho anh một cơ hội. Lần này, anh không muốn hối hận lần nữa.

Mặt sau là một chuỗi trích dẫn dài, đều là bạn học và bạn bè của Hứa Tri Hiểu, nội dung trích dẫn không ngoài các loại ước ao ghen tị.

Hứa Tri Hiểu mặt mũi thanh tú nhã nhặn, bên ngoài lễ phép tự tin, được thổ lộ không phải một lần hai lần. Mọi người tập mãi thành quen, thuần túy là đến xem náo nhiệt.

Hứa Tri Hiểu nhìn chằm chằm weibo kia một hồi lâu, rốt cục trích dẫn ——

XZX: Cám ơn lòng thành của cậu, nhưng mà xin lỗi, tôi đã có người thích rồi. Tin tưởng cậu nhất định sẽ tìm được hạnh phúc chân chính của mình. Cố lên. // Lĩnh Đại Tá báo V: # bắt đầu cởi sạch từ hôm nay # có người giấu tên @XZX nói: Lần đầu tiên nhìn thấy em đã bị em hấp dẫn, nhưng đáng tiếc thời gian động lòng không đúng, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua. Không biết em bây giờ có người thích hay chưa, nếu như không có, hy vọng có thể cho anh một cơ hội. Lần này, anh không muốn hối hận lần nữa.

Rất nhanh, Giang Siêu liền ở sau lưng chà chà cảm thán, “Hay cho một chiêu không thương hương tiếc ngọc!”

Hứa Tri Hiểu không để ý tới hắn, trực tiếp đi tắm.

Chờ cậu tắm xong đi ra, Giang Siêu chân sau cũng tiến vào nhà tắm.

Một mình ngồi trước máy vi tính lúc lâu, Hứa Tri Hiểu bỗng nhiên quyết tâm, thật nhanh mở weibo, ra ngoài tự động đăng ký tài khoản, một lần nữa click vào “lập tức đăng ký” ——

Quy trình liên tiếp rất nhanh hoàn thành, một lát sau, một người sử dụng weibo mới tinh đã đăng ký thành công.

Hứa Tri Hiểu mím chặt môi, một cách hết sức chăm chú mà thao tác con chuột, chú ý weibo Báo tường Lĩnh Đại, sau đó mở thư, liên tiếp gửi hai tin qua ——

( Chủ trang, xin chào, tôi muốn giấu tên @ Vương Khiên 0109 để thổ lộ, cảm ơn. Nội dung cụ thể như sau: )

( Có lẽ như vậy căn bản không phải yêu thích, chỉ là ngước nhìn cùng ước mơ, nhưng cảm giác động lòng liền quá rõ ràng, căn bản không có cách lơ là. Trước đây không muốn nói cho anh biết, bởi vì không dám quấy nhiễu cuộc sống của anh. Mà giờ đây, em cũng có thể cắt đứt vọng tưởng, tiếp tục tiến lên. Chỉ muốn để cho anh biết đã từng có một người luôn ngóng nhìn anh, sau đó hay là sẽ không, nhưng vẫn vĩnh viễn chúc anh hạnh phúc. )

Không hề dừng lại gửi tin này đi, Hứa Tri Hiểu thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Sau đó cậu không chút do dự, trực tiếp tắt đi máy vi tính.

17.

Hôm sau trời vừa sáng, chuyện đầu tiên Hứa Tri Hiểu rời giường chính là mở weibo.

Cậu lướt trang báo tường trong chốc lát, phát hiện lời thổ lộ giấu tên kia của mình đã post lên, thời gian là 11 giờ rưỡi tối hôm qua.

Trích dẫn cùng bình luận bên dưới cũng không nhiều, rất ít hai, ba cái, đoán chừng là đã thấy nhiều lời thổ lộ với Vương Khiên, tất cả mọi người đều chết lặng.

Mà bất kể là trích dẫn hay bình luận, đều không có Vương Khiên.

Đáy lòng Hứa Tri Hiểu nhẹ đi, không nói lên được là tư vị gì.

Cậu suy nghĩ một chút, thu lại tay muốn đánh chữ, thoát khỏi weibo.

18.

Hứa Tri Hiểu do dự ròng rã một ngày, buổi tối hơn 6 giờ, rốt cục quyết định, gửi tin nhắn cho Vương Khiên, từ chối lời mời vào đội của hắn.

Vương Khiên trả lời rất nhanh.

“Thật không tiện, bây giờ có chút không tiện. Về chuyện này, tôi còn muốn ngay mặt tâm sự với cậu, có rãnh đến dãy một không? Tôi ở phòng 303.”

Hứa Tri Hiểu không quá muốn gặp hắn, mà lại không dễ từ chối, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

19.

Phòng 303 dãy một rất náo nhiệt.

Hứa Tri Hiểu vốn cho rằng có người ở trên lớp, mà sau khi tới cửa phòng học, suýt chút nữa ngây người ——

Cái tiêu đề trên màn ảnh hình chiếu, thực sự là ý mà cậu hiểu ?!

Vương Khiên vốn ngồi ở hàng cuối cùng, vừa vặn quay đầu lại thấy cậu, gật gật đầu với cậu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra.

Hứa Tri Hiểu vẫn mơ màng, sững sờ nhìn hắn đi tới trước mặt, há miệng, không biết nói gì.

Hỏi hắn vì sao lại ở hiện trường tọa đàm văn hóa yêu đồng tính ở Châu Á?

Là trùng hợp, hay là cố ý?

Tầm mắt ngơ ngác rủ xuống, bất tri bất giác sót rơi trên cổ tay.

Đó là phật châu mà mẹ Hứa tới miếu cầu phước cho cậu, có người nói được cao tăng trước kia khai quang, hạt hạt mộc mạc trơn bóng, cậu đeo bên người đã qua mười năm.

Hứa Tri Hiểu lập tức tỉnh lại.

20.

Hai người rời đi dãy một, đi vào con đường nhỏ trong khu rừng không một bóng người ở gần lớp học.

Thời tiết cuối mùa thu và đầu mùa đông giao nhau, mặt trời xuống sớm, bây giờ sắc trời đã tối hẳn.

Trên đường khu rừng không có nhiều đèn đường, ánh sáng cũng có chút ảm đạm, làm bốn phía càng thêm yên tĩnh, khiến cho người không tự chủ được mà sợ hãi.

Hứa Tri Hiểu đi theo sau Vương Khiên, hai tay bỏ trong túi áo khoác, mặt mày buông xuống, hắn đi thì đi, hắn dừng thì dừng.

Cuối cùng, hai người dừng ở trong khu vực bóng tối giữa hai ngọn đèn đường.

Hứa Tri Hiểu nắm thật chặt nắm đấm trong túi áo, thanh âm hơi khô khốc, mở miệng trước, “Đàn anh, xin lỗi.”

Trong bóng tối, biểu tình Vương Khiên mơ hồ biến hóa, mà nhìn không rõ.

Tiếng nói của hắn có chút trầm thấp, “Không cần nói xin lỗi.”

Dừng một chút, lại hỏi, “Có thể nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu không?”

Hứa Tri Hiểu có chút khô miệng, không nhịn được nuốt cổ họng, “Ừm, em đang tìm việc làm, còn phải viết luận văn, sợ không có sức, không giúp được.”

“Em muốn tìm công việc gì?”

“… Ngành nghề tài chính đi, đại khái.”

“Còn ở lại Lĩnh Thành không?”

“… Ừm, hẳn là vậy đi.”

“Giờ đã rất bận rồi hả?”

“… Ừm.” Hứa Tri Hiểu có chút chột dạ, cho dù biết không nhìn rõ đối phương, cũng vẫn cúi đầu, “Kỳ thực em là sợ sau này sẽ bận hơn, không thể chú ý, làm lỡ toàn bộ tiến độ của đoàn đội.”

Vương Khiên im lặng chốc lát, đột nhiên hỏi: “Cậu từ chối, là có liên quan tới tôi sao?”

Hứa Tri Hiểu sợ hết hồn, “Cái gì? Không có không có!”

Âm thanh Vương Khiên rất bình tĩnh, nghe không ra vui buồn, “Cậu đừng sốt sắng, tôi chỉ là tuỳ việc mà xét.”

Mặt Hứa Tri Hiểu rất nóng, vào giờ phút này, cậu chỉ thấy vui vì chung quanh một màu đen kịt.

Cậu nói nhỏ: “Thật không có.”

Kỳ thực đáy lòng giả tạo đến rối tinh rối mù.

“Tôi phát hiện, cậu thật giống như không quá muốn nói chuyện với tôi, đều rất căng thẳng.” Vương Khiên nói, “Nếu như bởi vì tôi không tốt ở đâu, tôi xin lỗi cậu, hi vọng cậu bỏ qua cho, tôi thật sự rất thưởng thức cậu.”

Hứa Tri Hiểu càng thêm luống cuống, đứng tại chỗ không biết nên làm sao bây giờ.

“Đàn anh, anh hiểu lầm rồi, em vốn đã không nói nhiều…” Cậu vô lực giải thích.

“Vậy thì tốt.” Vương Khiên nói như vậy, trong lời nói lại nghe không ra bất kỳ ý tốt gì.

Im lặng, hắn tiếp tục nói: “Thật ra tôi còn hi vọng cậu có thể suy nghĩ thêm một chút. Hạng mục này tôi đã tìm cách hai ba năm, từ kỹ thuật đến sản xuất, trên cơ bản mỗi phân đoạn cũng đã làm thông. Đối với cuộc thi trong chường, có thể nói là nắm chắc. Mà một khi lấy được giải thưởng, tôi sẽ lập tức xin tài chính để gây dựng sự nghiệp. Lúc đó, đoàn đội dự thi có thể sẽ trực tiếp chuyển thành đoàn đội gây dựng sự nghiệp. Tôi tìm cậu, cũng không chỉ là cho cậu giúp đỡ cuộc thi, mà là thật sự muốn mời cậu cùng gây dựng sự nghiệp.”

Hứa Tri Hiểu nghe nghe, từ từ ngạc nhiên.

21.

Buổi tối hôm đó, Hứa Tri Hiểu nằm trên giường lăn qua lộn lại rất lâu, vẫn luôn ngủ không được.

Chạng vạng hơn một giờ, cậu rốt cục không nhịn được nhắn tin cho Vương Khiên.

“Đàn anh, anh tại sao lại chọn em?”

Gửi xong tin nhắn, thật giống như tháo xuống tảng đá vẫn luôn đọng lại trong lòng.

Cậu thở một hơi, chuẩn bị tắt máy ngủ, sáng sớm mai lại xem câu trả lời.

Mà không nghĩ tới tin nhắn Vương Khiên ngay lập tức liền truyền tới.

“Bởi vì tôi biết cậu rất ưu tú.”

Ánh huỳnh quang trên màn hình điện thoại chiếu vào trên khuôn mặt ửng đỏ của Hứa Tri Hiểu, có vẻ có chút không thật.

“A… Cảm ơn. Đàn anh nói như vậy, là có, ừm, hỏi thăm em qua sao?”

Hay cho một câu nói, bị cậu hủy tới thất linh bát lạc, mãi đến khi gửi đi mới phát hiện không đúng.

Hứa Tri Hiểu yên lặng che mặt.

… Cậu vì sao lại viết suy nghĩ lộn xộn trong lòng mình vào chứ!

“Ừm, giáo viên hướng dẫn của tôi trước đây có dạy cậu qua, thầy rất thưởng thức cậu. Tôi cũng cảm thấy cậu rất tốt.”

Hứa Tri Hiểu nhìn chằm chằm tin nhắn này cực kỳ lâu, mãi đến tận cơn buồn ngủ dấy lên, đáy lòng mới chậm rãi có chút cảm giác chân thật.

Hay là, hay là… có thể thử chút xem?

Chỉ cần không bị phát hiện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.