(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương 6: Chênh lệch
22.
Khi chân chính đáp ứng nhập bọn, trong lòng Hứa Tri Hiểu kỳ thực có chút lúng túng.
Dù sao trước đây không lâu mới trắng trợn từ chối qua một lần, nhưng bây giờ liền lật lọng đáp ứng, thật giống như có vẻ là mình làm dáng, xoi mói liền khó làm.
Cũng may thái độ của Vương Khiên vẫn thản nhiên trước sau như một, lặng thinh không đề cập tới khúc chiết lúc trước, lại khiến cho Hứa Tri Hiểu chậm rãi yên tâm.
Vương Khiên nhanh chóng giới thiệu cho cậu thành viên khác của đoàn đội.
Đây tuyệt đối là một đoàn đội tập hợp đại thần.
Hứa Tri Hiểu là thành viên bên báo tường, gần như sự tích chói lóa của mỗi người cậu đều có nghe thấy.
Mà làm khiếp sợ nhất là, cậu ở trong đoàn đội thấy được đàn chị ở trên weibo cao giọng thổ lộ với Vương Khiên.
Khi gặp nhau, tất cả mọi người đều bày tỏ hoan nghênh và tò mò với đàn em mới tới này.
Hứa Tri Hiểu vẫn không tự chủ được lưu ý giữa đàn chị và Vương Khiên.
Rất tự nhiên, cũng rất hoà thuận, so với những người khác trong đoàn đội, thậm chí còn thêm một loại thân thiết tự nhiên.
Cho nên, sau khi cao giọng thổ lộ như vậy, còn có thể thân thiết sớm chiều ở chung như thế…
Quả nhiên là ở bên nhau sao?
Cho dù không có, vậy cũng cách không xa đi.
Đáy lòng Hứa Tri Hiểu khó chịu không nói nên lời.
Thật giống như một chiếc xe đạp bể bánh, kiên cường chống đỡ chạy đến khúc cuối, rốt cục có thể tháo ra bánh xe bể, chậm rãi trút ra cảm giác bực bội.
Sợ rằng đã sớm biết nó đã hỏng, nhưng trơ mắt nhìn nó, từng chút từng chút, bị tháo ra hơi thở đã u ám, yếu ớt, im lặng, quá trình đó, vẫn làm người khó chịu.
Chỗ tốt duy nhất có lẽ là, một đường giằng co lo lắng và sợ hãi ròng rã trước kia, đã không còn cần thiết.
23.
Hứa Tri Hiểu rất nhanh phát hiện, mùi vị gia nhập đoàn đội đại thần, không hề tốt như cậu muốn.
Cậu là thành viên cuối cùng gia nhập.
Mà khi cậu gia nhập, lối suy nghĩ của toàn thể đoàn đội đã vô cùng hoàn thiện, bản thảo giấy tờ kế hoạch thương nghiệp gần như sắp hoàn thiện. Việc cần cậu làm, thực sự là quá ít ỏi.
Đám người kia trước khi cậu gia nhập cũng đã quen biết lâu rồi, phối hợp với nhau hết sức ăn ý, hiệu suất đoàn đội cao đến kinh người.
Làm sinh viên hệ chính quy duy nhất bên trong, lại hoàn toàn là người mới, Hứa Tri Hiểu không chỉ không nhúng tay vào làm việc được, trái lại nhiều lần luôn luôn bị nhắc nhở sự chênh lệch giữa mình và những người này.
Cậu rất cố gắng học tập người bên cạnh, mà hiện thực có lúc thật sự làm cho cậu cảm thấy u ám.
Tất cả mọi người đều rất tốt với cậu, coi cậu thành cậu em cần phải chăm sóc, mà khi chân chính làm việc, họ thật giống như căn bản cũng không cần cậu.
Cậu vốn cũng cảm thấy mình coi như ưu tú, nhưng ở đây, cậu một không kinh nghiệm, hai không lý lịch, lại thiếu hiểu biết với mọi người, không hiểu kỹ thuật, thứ hiểu được duy nhất lại như không cần dùng đến…
Có lúc, cậu thậm chí không nhịn được âm u nghi ngờ trong lòng, Vương Khiên đến cùng vì sao lại mời cậu? Chẳng lẽ là vì bổ sung cho phông nền chuyên ngành cho đoàn đội?
Không nghĩ ra điều gì, cậu chỉ có thể ép bản thân vứt bỏ suy nghĩ u ám này, cố gắng tích cực hơn chút, chủ động hơn chút, làm càng nhiều hơn chút, càng tốt hơn chút.
24.
Hiển nhiên, lúc trước Vương Khiên nói “Nắm chắc cuộc thi trong trường”, cũng không phải nói thuận miệng.
Hạng mục này hắn đã ấp ủ nhiều năm, đã sớm tới mức tích lũy lâu dài sử dụng một lần, nước chảy thành sông. Bây giờ lại có một đám đồng đội thần áp trận, lo gì nữa nào?
Vì vậy, bất kể là vòng loại xét duyệt giấy tờ kế hoạch, vòng bán kết biện luận bí mật, hay là vòng chung kết biểu diễn thực nghiệm, bọn họ đều mang khí thế như chẻ tre một đường hát vang tiến mạnh, cuối cùng dễ dàng lấy được quán quân.
Cái gì gọi là dễ như trở bàn tay?
Hứa Tri Hiểu tới hôm nay mới xem như thật sự cảm nhận được.
Cậu thậm chí cảm thấy mình còn chưa kịp phản ứng, tất cả cũng đã bụi bậm lắng xuống.
25.
Khi đứng ở trên đài chủ tịch nhận thưởng, Hứa Tri Hiểu mới rốt cục có cảm giác chậm rãi nhận ra dã tâm của Vương Khiên.
Hắn đúng là quay về gây dựng sự nghiệp đi.
Trình độ thi đấu như này, đối với hắn và toàn bộ đoàn đội mà nói, không đáng kể chút nào.
Bọn họ đều quá mạnh mẻ.
Dù cho cậu hiện tại đang sóng vai đứng chung một chỗ với họ, cũng có cảm giác là đang ở trong bóng tối ngước đầu nhìn lên ánh sáng xa không thể thành.
Phần vinh quang ấy, tương tự nắm ở trong tay cậu, lại căn bản không rơi trên vai cậu.
26.
Cuộc thi trong trường kéo dài hai tháng hoàn toàn kết thúc.
Thư xin tài chính của Vương Khiên cũng đã giao đi, chỉ chờ kinh phí phê xuống, tất cả đều có thể chính thức bắt đầu.
Hứa Tri Hiểu liền nhận được điện thoại từ nhà.
Mẹ Hứa ở đầu kia điện thoại rất ôn nhu hỏi: “Có công việc chưa?”
Lần này, Hứa Tri Hiểu nhếch miệng, muốn nói gì đấy, mà cuối cùng cũng không phát ra tiếng nào.
27.
Sau khi kết thúc trò chuyện, cậu từ ban công quay về ký túc xá.
Giang Siêu đang xem bằng khen của cậu, liên tiếp rung đùi đắc ý với cái tên bên trên, chà chà cảm thán, “Trâu bò! Quá trâu bò! Đều là người trâu bò a!”
Hắn ngẩng đầu lên, cười hắc hắc với Hứa Tri Hiểu, “Hứa Ngốc, xin ôm đùi bự! Sau này mày thành công, tuyệt đối đừng quên anh em trước đây, đi đâu cũng phải nhớ mang tao bay theo a!”
Mặt Hứa Tri Hiểu hơi hơi trắng bệch, trong phút chốc, gần như cảm thấy không đất dung thân.
Chương 7: Tiến lùi
28.
Cuối tuần, Hứa Tri Hiểu phá lệ chủ động hẹn Vương Khiên ra ngoài.
“Sao lại đột nhiên muốn gặp nhau?” Vương Khiên đánh giá bốn phía, “Còn hẹn ở đây.”
Quán trà này tuy rằng mở gần Lĩnh Đại, mà khung cảnh cổ điển, chi phí giá cả hơi cao, có rất ít học sinh lại đây.
Hứa Tri Hiểu hậu tri hậu giác ý thức được điểm này, tâm tình khi bắt đầu vốn cũng không quá tốt nhất thời kém hơn, gần như bị tâm tình ảo não đốp chát.
Cậu tại sao lại chọn gặp mặt ở quán vỉa hè chứ?
Đây căn bản không phải lựa chọn của sinh viên bình thường! Vương Khiên nhất định cảm thấy cậu rất kỳ quái!
Nhưng cậu thật sự không còn lựa chọn khác.
Căn tin? Quá không chính thức rồi.
Phòng học? Quá mức cứng ngắc rồi.
Thư viện? Cũng không phải trường hợp thích hợp để nói chuyện.
Tiệm cà phê?
Lại có chút… mập mờ.
Được rồi, có còn hơn không. Thế nhưng trong lòng cậu có quỷ, luôn cảm thấy hai thằng con trai hẹn gặp nhau ở đó dễ có hiểu lầm.
Trong đầu đầy suy nghĩ lộn xộn, trên mặt liền khó tránh khỏi có vẻ khô khan cùng nghiêm túc.
Vương Khiên nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, ánh mắt vốn buông lỏng cũng dần dần trở nên sắc bén, “Tri Hiểu, đến cùng là có chuyện gì?”
Đúng rồi, từ khi cậu gia nhập đoàn đội, hắn liền bắt đầu gọi cậu như vậy.
Kỳ thực bên cạnh có rất nhiều người đều gọi cậu như vậy, có vẻ rất thân thiết.
Mà Hứa Tri Hiểu rất sợ nghe Vương Khiên gọi cậu như vậy, cậu cảm thấy lòng quá hoảng loạn rồi.
Ngón tay vô lực cuộn lại dưới mặt bàn, Hứa Tri Hiểu thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Khiên, tín nhiệm và quan tâm bên trong cũng làm cậu không chịu nổi, “… Không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì cậu sẽ không hẹn tôi ra ngoài.”
Vương Khiên tựa hồ là đang cười, mà Hứa Tri Hiểu không thấy rõ, cũng không từ trong giọng nói của hắn nghe ra bất kỳ ý cười gì.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi nghiêm nghị.
Hứa Tri Hiểu hít sâu một hơi, lấy can đảm, nói: “Đàn anh, em muốn nói cho anh một chuyện.”
Vương Khiên bình tĩnh nhìn chăm chú vào cậu, không lên tiếng.
Sự im lặng này gần như rút đi một nửa can đảm của Hứa Tri Hiểu.
Cậu có chút hốt hoảng giương mắt, đối đầu với đôi mắt thâm trầm của Vương Khiên, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Đàn anh, kỳ thực em…”
“Vừa vặn anh cũng có chuyện muốn nói với em.” Vương Khiên đột nhiên nói cắt đứt cậu.
Hắn lần này là cười thật, mà sâu trong đôi mắt rõ ràng cất giấu cảm xúc càng có tính xâm lược.
“Tiền tài trợ xin lúc trước đã phê xuống, hai ngày nữa tôi sẽ triệu tập mọi người mở cuộc họp, thương lượng chuyện nhập cổ phần, khi đó liền cần người quản lý tài chính cậu đây phát huy tác dụng.”
Hứa Tri Hiểu không phản ứng lại, ngây ngốc nhìn hắn.
Biểu tình Vương Khiên nhu hòa đôi chút, nhìn thẳng vào mắt cậu, tiếp tục nói: “Trong đoàn đội chúng ta, chỉ có một mình cậu là nhân viên chuyên nghiệp ở phương diện này. Một khi chân chính bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tất cả việc có liên quan đến tài chính đều phải, và cũng chỉ có thể qua tay cậu, trách nhiệm của cậu sẽ rất nặng, mà tôi tin tưởng cậu có thể làm rất tốt. Tôi biết cậu trước đây luôn luôn học bù cho mình, hiểu biết về hạng mục bây giờ không kém hơn bất kì ai trong chúng tôi, cậu thiếu chỉ là một cơ hội để phát huy sở trưởng. Tôi có lòng tin với cậu.”
Hứa Tri Hiểu nhìn qua bất ngờ liền mờ mịt, “A…”
Kỳ thực, cậu hôm nay hẹn hắn ra, vốn là có ý muốn nói rút khỏi.
Cậu cảm thấy mình phụ lòng tín nhiệm của Vương Khiên, cho dù nỗ lực làm việc, mà thật giống như cũng không thể cống hiến nhiều cho thành quả của đoàn đội, cuối cùng còn tự nhiên hưởng thành tựu cùng vinh dự của đoàn đội.
Hai việc này đối với cậu mà nói, thực sự đều quá lúng túng rồi.
Mà Vương Khiên nói như vậy, hại cậu vốn chuẩn bị những câu nói kia khi bắt đầu, đột nhiên mất cả đất dụng võ.
29.
Hứa Tri Hiểu không biết Vương Khiên có nhận ra mình lùi bước hay không, nhưng cậu đến cùng cũng không nói lời ra khỏi miệng.
Hai người không hẹn mà cùng giữ yên lặng, không có bất kì ai nhắc đến lần gặp gỡ này.
30.
Vương Khiên cũng không nói sai, kinh phí sau khi xuống, Hứa Tri Hiểu lúc trước luôn đả tương du trong đoàn đội, lập tức liền bận rộn.
Trong cuộc họp đoàn đội, mọi người nhiều lần thảo luận, cuối cùng xác định phương thức nhập cổ phần.
Sau đó, Hứa Tri Hiểu tính toán ra kết cấu cổ phần vốn có của đoàn đội, bỏ ra mấy ngày, tỉ mỉ làm ra bảng khai báo tài vụ như mong muốn.
Để cho tiện người không chuyên tài vụ và kế toán, cậu còn làm bảng phân tích cặn kẽ khác.
Trước đây cậu cũng đã làm qua, còn ghi vào giấy tờ kế hoạch thương nghiệp dùng để thi đấu, chỉ là dữ liệu lần này có thể tin hơn.
Mà cuộc thi dù sao càng coi trọng sáng tạo hạng mục, cũng không coi trọng phân tích tài vụ. Thậm chí ngay cả rất nhiều người trong đoàn đội, lúc trước cũng chưa hề nghiêm túc xem qua những nội dung cậu viết.
Hiện tại dính đến vàng ròng bạc trắng, mọi người rốt cục coi trọng vấn đề này hơn, chủ động đọc phân tích, sau đó la to sùng bái.
Hứa Tri Hiểu thật giống như đột nhiên từ một cái bóng biến thành thực thể, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Mặc dù biết mọi người chỉ là đùa giỡn, mà Hứa Tri Hiểu vẫn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng.
Mùi vị ngồi không ăn bám, thật sự quá khó tiếp thu rồi.
31.
Có tài chính chống đỡ, công ty nhanh chóng chính thức thành lập.
Bên sản xuất và bên cung ứng đều đã sớm liên hệ xong, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Mà từ đầu tư kỹ thuật, trọng tâm của toàn thể đoàn đội từ từ chuyển đến trên khai thác thị trường.
Vương Khiên mang theo nhân viên và hàng mẫu bắt đầu chạy khách hàng chung quanh, thường thường mười ngày nửa tháng không ở trường.
Hứa Tri Hiểu đã biến thành nhân viên duy nhất lưu lại.
Sau khi giao đề tài báo cáo đi, cậu tạm thời nhàn rỗi, vì vậy lén lút xếp thời khoá biểu cho mọi người, giúp đi nghe một vài chương trình học quan trọng, viết bút ký.
Khoa nghiên cứu sinh không nhiều, rất nhiều khoa chỉ có mười mấy người thậm chí chỉ có mấy người.
Hứa Tri Hiểu mặt lạ hoắc ngồi bên trong, rất dễ thấy.
Cũng may cậu từ trước đến giờ không có bao nhiêu biểu tình, coi như trong lòng có ngượng ngùng lúng túng khổ sở đến sắp ngất, trên mặt cũng nhìn không ra.
32.
Chuyện giúp nghe giảng bài cậu không nói với ai, cho nên sau khi về trường từng người nhận được bút ký cậu phát, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Đặc biệt là chuyên ngành tự động hóa cùng máy tính, bởi vì mình là tay mơ, cho nên Hứa Tri Hiểu đặc biệt cẩn thận một chút, chỉ lo phạm sai lầm.
Một đám đàn anh chợt kêu to, khen cậu là “Nội trợ hiền” .
Hứa Tri Hiểu miễn cưỡng duy trì mặt không cảm xúc, kỳ thực trong lòng đã sớm tan vỡ tám trăm lần.
Cậu thật sự không thích bị nói thành như con gái…
Vương Khiên liếc nhìn bút ký dày đặc trong tay, nhất thời không nói gì.
Đàn chị để ý hắn —— Dư Hoan —— đột nhiên cười nói: “Tại sao bút ký của Vương Khiên còn nhiều hơn mấy anh chị vậy? Đàn em à, em cũng không thể một bên nặng một bên nhẹ a.”
Tim Hứa Tri Hiểu lặng lẽ căng thẳng.
So với những người khác, cậu đúng là giúp Vương Khiên nghe thêm một môn, mà có rõ ràng như vậy sao?
Cậu liếc notebook trong tay Vương Khiên, nhìn qua người khác một chút, cố gắng bình tĩnh giải thích, “Không phải, bởi vì thời khoá biểu của mọi người khác nhau, không thể mỗi môn đều đi, cho nên em sắp xếp lại một chút, vừa vặn liền giúp đàn anh nghe thêm một môn…”
“Được rồi, đừng dọa cậu ấy nữa.” Vương Khiên lên tiếng giúp cậu giải vây, “Có bút ký miễn phí còn chưa đủ?”
Mọi người dồn dập cười rộ lên.
Hứa Tri Hiểu liếc trộm biểu tình của Dư Hoan, không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường, lúc này mới thoáng thả xuống trái tim treo lên.
Chương 8: Tết xuân
33.
Mặc dù mọi người bỏ ra rất nhiều tinh thần đi mở rộng khách hàng, mà trong thời gian ngắn hiệu quả cũng không lý tưởng.
Quy mô sản xuất sản phẩm đầu tiên cũng không nhiều, mà thị trường không cần, tồn kho không cách nào giảm bớt.
Kéo dài thêm mỗi ngày, tiêu hao trên tài chính càng tăng thêm một phần.
Áp lực thời gian lại như một tòa núi lớn, nặng trịch gánh trên vai mỗi người.
Hiện thực rốt cục làm cho tất cả mọi người nếm trải sự vất vả khi gây dựng sự nghiệp.
Mà loại vất vả này cũng sẽ không vì bạn là thiên chi kiêu tử liền xuống tay nể mặt.
Hứa Tri Hiểu đảm nhiệm nhân vật khống chế hậu cần trong đoàn đội, cũng không tiếp xúc nghiệp vụ thị trường.
Mà bầu không khí đê mê trong đoàn đội vẫn lây qua cậu.
Trong lòng cậu sốt ruột, nhưng cũng nhất thời không giúp được gì.
Thời gian nhanh chóng áp sát cuối kỳ, nghỉ đông cũng lũ lượt kéo đến.
Vương Khiên quyết đoán cho đoàn đội ngày nghỉ, quyết định năm sau gặp mặt, nghĩ cách thoát khỏi cảnh khốn khó.
34.
Hứa Tri Hiểu không có gì để làm trong trường, liền trở về nhà sớm.
Sau khi về nhà, thái độ cậu khác thường, bắt đầu tích cực chạy qua công ty.
Cha Hứa vốn cho rằng cậu đổi ý, muốn về làm việc, mà sau khi tỉ mỉ lưu ý, phát hiện cậu cũng không phải đang làm hạng mục, trái lại tìm bộ nghiệp vụ cầm rất nhiều tư liệu khách hàng nghiên cứu, không biết đang suy nghĩ gì.
35.
Buổi sáng giao thừa, Hứa Tri Hiểu không đúng giờ xuống lầu ăn sáng.
Cha Hứa đi gõ cửa phòng ngủ của cậu, không ai trả lời.
Mở cửa nhìn, Hứa Tri Hiểu nằm nhoài trước bàn học, đang ngủ say.
Bị tiếng gõ cửa quấy rối, cậu vô ý thức giật giật cánh tay.
Người không tỉnh, mà tay đụng phải con chuột, màn hình máy tính tối đen lặng lẽ sáng lên.
Cha Hứa đi tới trước bàn, nhìn kỹ màn hình.
Mẹ Hứa bưng bữa sáng nóng hổi đi tới, thấy Hứa Tri Hiểu ngủ ở trước bàn học, liền cau mày, nhỏ giọng nói: “Sao lại ngủ ở đây? Buổi tối lạnh như thế, máy điều hòa cũng không mở, bị cảm thì sao bây giờ?”
Cha Hứa giơ tay tắt màn hình, khẽ giọng nói: “Đánh thức người, ăn cơm về giường ngủ.”
Mẹ Hứa chú ý tới động tác của ông, hỏi: “Ông vừa nhìn gì thế?”
Cha Hứa nghĩ tới thứ mình vừa nhìn, bỗng nhiên thấy xúc động, lời nói mang theo vui mừng nhợt nhạt, “Không có gì, con trai lớn rồi, biết vươn lên rồi.”
36.
Buổi tối chúc xuân muộn, Hứa Tri Hiểu bắt đầu nhắn tin chúc tết.
Mà có mấy người hiển nhiên đáng để chú ý đối đãi hơn.
Tin nhắn cậu gửi cho Vương Khiên được biên soạn rất nhiều lần, từ một đoạn thật dài ban đầu, nhiều lần sửa chữa, cuối cùng đã biến thành một câu đơn giản ——
“Đàn anh, chúc anh ăn Tết vui vẻ! Cả nhà hạnh phúc khỏe mạnh! Tin tưởng hạng mục sang năm nhất định sẽ thuận lợi!”
Tuy rằng đặt câu đều rất quê mùa, mà ba cái dấu chấm than nhìn qua vô cùng vui mừng.
Vương Khiên một lát sau trả lời: “Cảm ơn, cũng chúc cậu và người nhà năm mới vui vẻ! Sang năm chúng ta nhất định sẽ thành công!”
Ngẫm lại tác phong bình thường của Vương Khiên, hai cái dấu chấm than thật là có điểm không khớp.
Nhìn chằm chằm “Chúng ta” một hồi lâu, Hứa Tri Hiểu rốt cục đặt điện thoại di dộng xuống.
Cha Hứa ngồi cạnh quay đầu nhìn cậu, “Chuyện gì mà vui thế?”
Hứa Tri Hiểu tránh ánh mắt của ông, như không có chuyện gì xảy ra, “Không có gì.”
Nói xong liền cúi đầu xem điện thoại di động, nhưng thật ra là đang mượn cơ hội điều chỉnh biểu tình.
Trong lòng cậu cũng rất buồn bực, biểu tình của mình rất rõ ràng sao? Không có chứ?
Một lát sau, chỉ nghe thấy cha Hứa hỏi: “Con có phải đang nói yêu đương rồi hay không?”
Hứa Tri Hiểu sớm có phòng bị, lúc này lạnh nhạt nói thật, “Không có.”
Mẹ Hứa ngồi trên sôpha một người bên cạnh nghe cuộc đối thoại này, chuyển sang liếc nhìn hai cha con, thuận tiện chỉnh nhỏ âm lượng TV.
Cha Hứa nói tiếp: “Nói yêu đương cũng không có gì, tuổi con cũng lớn rồi. Trong nhà sẽ không cho con áp lực gì, con thích là tốt rồi.”
Mắt Hứa Tri Hiểu nhìn chăm chú điện thoại di động, “Ừ” một tiếng trong miệng.
Cha Hứa cùng mẹ Hứa liếc mắt nhìn nhau, nói tiếp: “Yêu thật thì mang về cho ba mẹ nhìn, đừng gạt trong nhà, ba mẹ vẫn rất văn minh.”
“Biết rồi.”
Mẹ Hứa tiếp lời, nói rằng: “Kỳ thực ba mẹ vẫn hi vọng con có thể ở trong trường tìm một người. Dù sao ra ngoài xã hội, rất nhiều người liền trở nên phức tạp, con cũng không có nhiều cơ hội đi hiểu rõ đối phương đến cùng là hạng người gì.”
Hứa Tri Hiểu ngẩng đầu lên, có chút không biết nói gì, “Mẹ, việc này con sẽ xem sao.” Sao nghe vào cứ như là sợ mình chịu thiệt chứ?
Chương 9: Phá bẫy
37.
Năm sau, Hứa Tri Hiểu từ trước đến giờ không có hứng thú đi chúc tết, phá lệ chủ động theo cha mẹ qua mấy nhà bạn bè trên phương diện làm ăn.
Tuy rằng không phải không ngại nhận tiền mừng tuổi, mà chú bác vẫn là quen biết nhau.
Sau đó cậu không ở nhà lâu thêm nữa, trở về trường sớm.
Kết quả vừa đến liền có tin xấu ——
Một đàn anh trong đoàn đội muốn rút lui, nguyên nhân là anh ta thi đậu nhân viên công vụ ở quê hương.
38.
Mọi người muốn mở tiệc tạm biệt đàn anh rút khỏi.
Trong bữa tiệc, Hứa Tri Hiểu không thể khống chế mà liên tiếp đưa ánh nhìn về phía Vương Khiên ngồi nghiêng ở đối diện.
Hắn nhìn qua trầm ổn trước sau như một, vẫn luôn kiên trì nghe mọi người nói chuyện, cùng chạm cốc uống rượu với anh em sắp rời đi, nhưng cũng chẳng thấy nửa phần say.
Đàn anh uống tới cuối, say đến trời đất đen kịt, chỉ biết kéo Vương Khiên, nghẹn cổ liên tục xin lỗi, “Đúng vậy tao có lỗi với mày! Anh em, xin lỗi! Tao thật sự có lỗi với mày a, cũng xin lỗi mọi người…”
Sau khi anh ta say ngất, bàn tiệc vốn náo nhiệt chậm rãi yên tĩnh lại.
Chỉ có Vương Khiên, vỗ nhè nhẹ lưng anh ta, còn khẽ giọng an ủi anh ta, tuy rằng anh ta căn bản không nghe thấy.
Hứa Tri Hiểu lẳng lặng nhìn trong mắt, đáy lòng mơ hồ mệt mỏi.
Từng giọt chua xót nho nhỏ tụ lại, cuối cùng trong sự im lặng của tất cả mọi người, lên men thành đau đớn nhẹ nhàng lại dài lâu.
39.
Một người rời đi, tựa hồ cũng không quá ảnh hưởng đến đoàn đội.
Vương Khiên lại bắt đầu dẫn người bôn ba khắp nơi.
Lần này, ngược lại rất nhanh liền có tin tốt truyền đến.
Một khu siêu thị cỡ trung đồng ý mua hệ thống này, nhưng giá rất thấp, gần như tiếp cậu giá quy định của đoàn đội.
Tuy rằng khách hàng này ở mọi phương diện đều có chênh lệch không nhỏ với sự kỳ vọng của mọi người, mà tốt xấu cũng là cuộc làm ăn đầu tiên, mỗi người đều cảm thấy phấn chấn.
Nhưng không biết có phải vận may đến cùng hay không, trong một đoạn thời gian kế tiếp, không ngừng vấp phải trắc trở lại biến thành cuộc sống ban đầu.
40.
Hứa Tri Hiểu trông coi hướng đi tài chính của đoàn đội, công ty đưa vào hoạt động tình hình thế nào, trình độ ra sao, cậu càng có quyền lên tiếng hơn Vương Khiên.
Lúc trước tiền tài trợ mà trường cung cấp thêm vào tài chính mà mọi người nhập cổ phần, tổng cộng hai mươi lăm vạn, nhìn qua không ít, mà căn bản không dùng qua.
Mất chi phí đưa vào sản xuất thì không nói, chỉ sợ họ đã giảm bớt chi tiêu công việc đến thấp nhất, thậm chí cũng không có địa điểm làm việc cơ bản, mỗi người mỗi tháng cũng chỉ nhận có chút lương, gần như tương đương với đang làm không công, mà theo mọi người cả ngày chạy ở bên ngoài, còn có một đống sản phẩm chất chứa trong kho hàng không thấy ánh mặt trời, các loại tiêu phí vẫn như nước chảy chi ra bên ngoài.
Mà điểm mấu chốt nhất là, bọn họ trước sau chỉ cho ra không lấy vào.
Cho dù là cuộc làm ăn duy nhất kia, cũng không thể mang đến lợi nhuận cho họ.
41.
Hứa Tri Hiểu gấp trong lòng, mà gấp hơn cả cậu, là luận văn tốt nghiệp của cậu.
Cậu chôn mình ở thư viện ròng rã nửa tháng, mất ăn mất ngủ, cuối cùng cũng viết ra luận văn sơ thảo.
Sau khi giải quyết chuyện này, cậu tính thời gian, tranh thủ trở về Vân Thành một chuyến.
Hai ngày sau, cậu mang theo một người khác về Lĩnh Đại.
42.
“Đây là Vương Khiên, người phụ trách công ty chúng tôi. Đây là bạn em, Lý Nhất Dương, làm việc ở Ngân hàng Hồng Nghiệp, mới từ Anh trở về, bây giờ đang đi làm ở tổng bộ Vân Thành.” Hứa Tri Hiểu giới thiệu hai người lần đầu gặp mặt cho nhau.
Vương Khiên cùng Lý Nhất Dương không lộ dấu vết nhìn kỹ lẫn nhau, sau đó mỉm cười nắm tay.
Trên người Lý Nhất Dương có khí chất công tử nhà giàu rất rõ ràng, bất kể là nụ cười hay là tư thái, đều mang theo giọng điệu không chút để ý, vừa vặn hình thành sự chênh lệch rõ ràng với Vương Khiên khắc kỷ tự tin.
Hai người vừa gặp mặt, liền cảm nhận khí tức “Không phải chủng tộc của mình” trên người đối phương.
Lý Nhất Dương ngoẹo cổ, lười biếng cười nói: “Tôi nghe Tri Hiểu nói rồi, tôi nghe Tri Hiểu nói, trên tay anh có một hệ thống an toàn tự khai phá dự định bán?”
Hứa Tri Hiểu nhắc nhở lườm hắn một cái.
Lý Nhất Dương vờ không nhìn thấy.
Vương Khiên rất bình tĩnh, lấy ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu giới thiệu sản phẩm trên tay một lần.
Lý Nhất Dương gật gật đầu, không tỏ rõ ý kiến, ngược lại trực tiếp nói với Hứa Tri Hiểu: “Cậu sao lại chạy đi làm cái thứ này? Cậu không phải không có hứng thứ với ngành kỹ thuật hay sao? Đổi tính rồi à?”
Hứa Tri Hiểu nghiêm mặt nhắc nhở, “Nói chuyện chính, đừng nói nhảm.”
Lý Nhất Dương tùy ý vung tay lên, “Có gì để nói? Ngày mai mấy người trực tiếp tới ngân hàng tìm người bàn bạc là được, tôi cũng không hiểu cái này.”
Hứa Tri Hiểu cau mày, “Vừa nãy không phải giới thiệu với anh ưu thế của hệ thống chúng tôi rồi hay sao? Tôi có thể cho anh một phần tài liệu, anh lấy về bàn bạc với lãnh đạo của anh chút đi, nếu như ông ấy đồng ý, chúng tôi có thể tới cửa phục vụ, tiến hành thí nghiệm tại chỗ.”
Lý Nhất Dương bật cười, “Cái này thì có gì để bàn…”
Vương Khiên nghiêm nghị nói: “Ngài Lý, tính năng của hệ thống này là tiên tiến nhất cũng hoàn thiện nhất trên thị trường hiện nay, trên phương diện điều khiển từ xa và phòng chống quấy nhiễu biểu hiện đặc biệt vượt trội, đối với ngân hàng, là lựa chọn rất lý tưởng, không chỉ có hệ số an toàn cao, hơn nữa còn có thể tiết kiệm nhiều nhân lực dư thừa cùng chi phí thiết bị.”
Lý Nhất Dương nghe cậu nói xong, đầu lông mày nhếch lên một cái, nụ cười khẽ bên môi gần như muốn tràn ra.
Hứa Tri Hiểu phịch đứng lên, lên tiếng kéo hắn ra khỏi chỗ ngồi, “Anh đi theo tôi một chút.”
43.
Trong góc hành lang quán trà, Hứa Tri Hiểu giằng co với Lý Nhất Dương.
“Làm gì? Giận tôi?” Lý Nhất Dương cảm thấy buồn cười, “Cậu có cần thiết hay không? Làm gì mà nghiêm túc như vậy.”
Hứa Tri Hiểu lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, “Cười đã chưa?”
“Cái gì?”
“Nhìn người khác nghiêm túc làm việc, anh cảm thấy buồn cười lắm sao?” Trong thanh âm Hứa Tri Hiểu đè nén tức giận, “Trước khi tới anh đáp ứng tôi cái gì? Biểu hiện vừa nãy, chính là ‘nghe thật tốt’ của anh hay sao? Anh không khỏi quá không tôn trọng người!”
Lý Nhất Dương thấy mặt mũi bị tổn hại, âm thanh lạnh xuống theo, “Tôi làm sao mà không tôn trọng người? Thái độ của tôi còn chưa tốt à? Tôi đã đặc biệt theo cậu chạy đến Lĩnh Thành rồi, cũng ngồi xuống nghe người phụ trách gì kia của cậu nói, cậu còn muốn tôi làm gì nữa? Không chỉ là một cái hợp đồng nho nhỏ thôi sao, trị giá bao nhiêu tiền? Một triệu hay là ngàn vạn? Đáng để cậu như thế?”
Hứa Tri Hiểu càng tức giận hơn, “Anh có ý gì? Anh cảm thấy tôi là đang cầu xin anh bố thí hợp đồng cho tôi sao?”
Lý Nhất Dương dừng một chút, lập tức chậc một tiếng, buồn bực nhếch lông mày, “Tôi không có ý này!”
Hứa Tri Hiểu cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, một lần nữa dùng lý trí nói chuyện, “Lý Nhất Dương, ngân hàng hợp tác với Hứa gia không phải chỉ có Hồng Nghiệp, tôi tìm anh cũng không phải là bởi vì chúng ta có quan hệ tốt, mà là bởi vì tôi thật sự cảm thấy cái hệ thống này là Hồng Nghiệp mấy người cần nhất. Cuối năm ngoái Hồng Nghiệp xảy ra sự cố an toàn, đến bây giờ cũng còn chưa dẹp loạn, tôi tới nhà anh chúc tết, còn nghe thấy ba anh nói chuyện này với ba tôi. Anh bây giờ được gọi về nước, chính là lúc để thể hiện bản lĩnh. Anh không phải vẫn luôn oán giận anh không có thành tích, bị người ta áp một đầu khắp nơi hay sao? Đây chính là cơ hội tốt. Nếu không thì tôi tại sao phải chờ anh từ Anh trở về, mà không trực tiếp đi tìm ba anh?”
Lý Nhất Dương nghe xong lời này, thật giống như lần đầu tiên quen biết Hứa Tri Hiểu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
“Nhìn cái gì?” Hứa Tri Hiểu bị hắn nhìn có chút không dễ chịu.
“Tôi phát hiện cậu còn thật sự có chuẩn bị.” Lý Nhất Dương cảm thấy rốt cục cũng bình tĩnh lại.
Hắn từ nơi nào lấy ra cái bật lửa tinh xảo, một tay bật lửa, tắt đi, lại bật, lại tắt đi.
Đây là thói quen suy nghĩ mà hắn nuôi ở nước ngoài.
Một lát sau, hắn dừng lại, “Đi thôi, trở lại.”
Hứa Tri Hiểu nghe vậy, rốt cục lộ ra nụ cười.
Lý Nhất Dương đột nhiên đưa tay, xoa tóc cậu, “Thằng nhóc cậu, bây giờ cũng biết học làm ăn rồi. Nhớ trước đây, cậu vẫn còn là thằng nhóc con theo sau mông tôi.”
Hứa Tri Hiểu phất tay hắn, “Công tư rõ ràng, nói chuyện chính đi đừng cứ thấy sang bắt quàng làm họ với tôi nữa. Hơn nữa anh cũng chỉ lớn hơn tôi một tuổi, đáng gờm lắm à?”
“Cậu còn sức nữa?” Lý Nhất Dương trừng cậu, “Có tin tôi nói chuyện cậu nhiêu tuổi đái dầm cho đàn anh kia của cậu biết không?”
“Anh!” Hứa Tri Hiểu dùng sức trừng hắn, lại chỉ đổi một nụ cười xấu xa lười biếng.
44.
Lý Nhất Dương lấy tài liệu đi, mãi đến tận ba ngày sau mới thông báo cho họ đi gặp nhân viên chủ quản an toàn của chi nhánh ngân hàng Hồng Nghiệp ở Lĩnh Thành.
Lúc này, hắn không tìm Hứa Tri Hiểu, mà trực tiếp liên lạc Vương Khiên.
Vương Khiên mang người qua, gặp quản lý gặp chủ tịch ngân hàng, vừa thí nghiệm vừa giải thích, phí với đối phương hơn nửa ngày, mới bước đầu bàn xong hướng hợp tác, mà giá cả thì hai bên đều không chịu nhường nhịn.
Ngày thứ hai, hắn đưa Hứa Tri Hiểu đi, quang minh chánh đại dùng mưu kế, rốt cục lấy được hợp đồng lợi nhuận đầu tiên của công ty từ khi thành lập tới nay.
45.
Trên đường về trường, Hứa Tri Hiểu không nhịn được lăn qua lộn lại xem hợp đồng, trên mặt từ trước đến giờ không bao nhiêu biểu tình cũng không khống chế được mà nở nụ cười mừng rỡ.
Vương Khiên nhìn cậu, ánh mắt vô cùng nhu hòa, “Vui thế sao?”
Hứa Tri Hiểu ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, “Đàn anh anh không thấy vui à? Đây là bút lợi nhuận đầu tiên của chúng ta a.”
“Cũng may, ít nhất tiền bây giờ còn chưa tới mức nợ nần.”
Hứa Tri Hiểu không nhịn được giơ ngón tay cái lên, “Đàn anh anh quá bình tĩnh rồi.”
Vương Khiên khẽ mỉm cười, “Lần này ít nhiều cũng nhờ cậu, trở về nhớ công lao đầu tiên cho cậu.”
Hứa Tri Hiểu lại lắc đầu một cái, nói: “Em chỉ là tranh thủ cơ hội thôi, nếu như không phải đàn anh anh làm ra sản phẩm tốt như vậy, cho dù chúng ta có quan hệ, người ta cũng sẽ không hợp tác với chúng ta. Hơn nữa biểu hiện của anh lúc đàm phán hôm nay thật bá đạo, đối mặt với chủ tịch ngân hàng kia, không có chút nào xuống hạ phong.”
Nói là vậy, có thể làm ra cống hiến quan trọng cho đoàn đội, cậu cũng rất kích động, rất có cảm giác hãnh diện.
Vương Khiên nhìn cậu trợn hai mắt, nghiêm túc nói chuyện, hơi suy nghĩ, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu.
Hứa Tri Hiểu hậu tri hậu giác phản ứng lại, mặt đỏ bừng, khó giải thích được chỗ bị vỗ có chút ngứa, không nhịn được đưa tay gãi gãi, “Đàn anh, anh…”
Vương Khiên nói: “Tôi phát hiện cậu bây giờ ở trước mặt tôi, không còn căng thẳng như trước đây nữa.”
“A…”
Hứa Tri Hiểu bị một câu nói đánh lại nguyên hình, trong nháy mắt tắt tiếng, không biết nên nói gì.
Bỗng nhiên, Vương Khiên kéo tay cậu, “Dừng lại chút trước.”
Hứa Tri Hiểu đứng lại.
Vương Khiên đưa tay vòng qua sau cổ cậu, cực kỳ tự nhiên thay cậu chỉnh lại cổ áo bị nhăn, “Bị nhăn, được rồi, đi thôi.”
… Mặt Hứa Tri Hiểu ửng đỏ, đi theo như bị mộng du.
Chương 10: Ô Long
46.
Lấy được hợp đồng của Ngân hàng Hồng Nghiệp, có khởi đầu tốt đẹp, tiến triển khai thái thị trường lập tức liền tăng nhanh hơn rất nhiều.
Trong đoàn đội liên tiếp có tin tức tốt truyền đến.
Tuy rằng cũng chỉ là hợp đồng nhỏ, mà chất lượng khách hàng thượng thừa, hơn nữa giữ ít thành nhiều, công ty rốt cục bắt đầu có khoản thu nhập rồi.
Mọi người nhìn thấy đều vui sướng, tràn ngập tự tin.
Dựa vào cỗ sĩ khí này, Hứa Tri Hiểu vào trung tuần tháng tư kết thúc luận văn bảo vệ tốt đẹp, lấy được điểm cao.
Vì thế, mọi người còn đặc biệt liên hoan chúc mừng cậu.
Nhưng mà, mới vừa gia nhập năm tháng, đột nhiên, lại có hai thành viên tuyên bố rút lui.
47.
Một người là đàn anh làm bên tiêu thụ, cha mẹ bị tai nạn xe cộ, bệnh tình nghiêm trọng. Anh ta thân là con lớn, nhất định phải lập tức chạy về chăm sóc. Kế hoạch tương lai cũng lật đổ theo, rất có thể sẽ không ở lại Lĩnh Thành nữa, phải về quê nhà làm việc.
Mà một người khác, lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người, dĩ nhiên là cô gái duy nhất trong đoàn đội —— Dư Hoan.
48.
Trong buổi chia tay, Dư Hoan không uống rượu, vẫn luôn không nhanh không chậm uống đồ uống, cười nhẹ nhàng, không nhìn ra quá nhiều thương cảm.
Cô lựa chọn rời đi là bởi vì được nhận vào trường OFFER nổi tiếng, muốn đi nước Mỹ học rộng hơn, có lẽ trong vòng năm, sáu năm sẽ không trở về.
Mặc dù là nhân viên chủ quản điều khiển chất lượng sản xuất trong đoàn đội, mà Dư Hoan ban đầu là nhập cổ phần tài chính mà không phải kỹ thuật, hiện tại người đi rồi, cổ phần vẫn cứ giữ lại.
Đối với cái hạng mục đã từ từ có chuyển biến tốt này, cô vẫn coi trọng.
Trên bàn cơm, Hứa Tri Hiểu vẫn luôn tập trung dùng bữa, ngoại trừ chạm cốc với Dư Hoan, cơ bản không nâng đầu qua.
Cậu đến bây giờ còn cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Một mặt là bởi vì đoàn đội vừa phấn chấn bước lên bước ngoặt quan trong, đột nhiên lại ít đi hai đồng đội mặt khác lại bởi vì, một người trong đó là Dư Hoan.
Cậu vẫn cho rằng Dư Hoan và Vương Khiên là một đôi, cho dù không phải, cũng hẳn là loại ngầm thừa nhận lẫn nhau kia.
Nhưng bây giờ Dư Hoan nói đi là đi, Vương Khiên nhìn qua cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hai người còn có thể mặt mày tự nhiên chạm cốc tán gẫu, chuyện này…
Đầu óc Hứa Tri Hiểu rất loạn.
Cậu cảm thấy mấy điều cậu nhận định trước đây, rất có thể cũng không phải như mình cho là vậy.
49.
Khi sắp hết tiệc, Vương Khiên đi trả tiền, Dư Hoan đi theo.
Hứa Tri Hiểu lúc nãy uống nhiều nước, rất nhanh liền ngồi không yên, đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Khi qua chỗ ngoặt ở hành lang, cậu mơ hồ nghe thấy trên ban công lộ thiên bên ngoài có động tĩnh nhẹ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau.
Đèn đuốc lấp lánh cùng ánh trăng mông lung, bóng dáng tựa sát lẫn nhau bao phủ cho nhau, ở trong vầng sáng màn đêm truyền ra một mảnh ôn nhu nhàn nhạt.
Hứa Tri Hiểu chỉ liếc mắt nhìn liền giống như bị điện giật cúi đầu, vội vã chạy đi.
50.
Nước lạnh rào rào trút vào tay, một lát sau, liền tự động dừng lại.
Tay Hứa Tri Hiểu còn dừng ở miệng ống nước chảy trống không, trên khuôn mặt rũ xuống là một mảnh mờ mịt, ánh mắt trống rỗng, không biết làm sao.
Chỉ một buổi tối, trong lòng cậu cứ như đã trôi qua cực kỳ lâu.
Lâu đến một ít thứ đã khô héo lặng lẽ thức tỉnh, rồi lại nhanh chóng bị trận lửa một lần nữa đốt thành tro bụi.
51.
Có người sau lưng đẩy cửa đi vào.
Hứa Tri Hiểu chợt thức tỉnh, ngẩng đầu từ trong gương nhìn lại, đối diện hai mắt bình tĩnh của Vương Khiên.
Cậu nâng người lên, không quay người, lúng ta lúng túng gọi một câu, “Đàn anh.”
Nhìn thấy là cậu, biểu tình Vương Khiên không khỏi buông lỏng, “Cậu còn ở đây? Chuẩn bị đi rồi, qua xem một chút, đừng quên đồ.”
Nói, hắn đi tới trước bồn rửa tay, đưa tay hứng nước lạnh, trực tiếp giội lên mặt, sau đó xoa mạnh hai cái, tựa hồ muốn dời đi những cảm xúc không nhận thấy kia.
Khi mở mắt ra, phát hiện Hứa Tri Hiểu vẫn còn duy trì tư thế vừa nãy, nhìn chằm chằm, hắn theo bản năng mà nhướng mày, “Làm sao vậy?”
Đầu Hứa Tri Hiểu nóng lên, ma xui quỷ khiến mở miệng, “Đàn anh, anh không sao chứ?”
Vương Khiên ngơ ngác, đột nhiên nở nụ cười, trong đôi mắt phảng phất có gì đó lập tức hòa tan.
Hắn quay người đối diện Hứa Tri Hiểu, nở nụ cười nhạt nhòa, nói: “Cậu muốn nói gì, nói đi.”
Dáng dấp cứ lúng túng.
Được cho phép, Hứa Tri Hiểu trái lại chần chờ.
Cậu tránh tầm mắt Vương Khiên, lời còn chưa ra khỏi miệng, đôi mắt cũng đã hơi ảm đạm đi.
“Kỳ thực… Tuy rằng đàn chị phải đi, thế nhưng chị ấy cũng không rút cổ phần, có nghĩa chị ấy vẫn ủng hộ đàn anh anh, cho nên đàn anh anh không cần quá khó chịu… Ừm, hơn nữa đàn chị đi OFFER tốt như thế, lựa chọn như vậy cũng là bình thường, chị ấy khẳng định cũng rất —— “
“Chờ đã.”
Vương Khiên đột ngột cắt đứt “an ủi” của cậu, vẻ mặt vô cùng quái lạ, tựa hồ là muốn cười, tựa hồ lại có chút không vui vẻ.
“Đàn chị cậu nói, là Dư Hoan?”
Hứa Tri Hiểu có chút mờ mịt, sao mà phản ứng của đàn anh không giống như cậu nghĩ vậy?
Mà cậu vẫn thành thật gật đầu.
Vương Khiên đột nhiên nở nụ cười, mà nhìn qua càng giống như là cười vì bị chọc giận, “Cậu đây là đang khuyên tôi đừng bởi vì Dư Hoan… Không phải, tôi sắp bị cậu làm cho loạn luôn rồi. Tri Hiểu, cậu có ý gì? Cậu cảm thấy tôi, thích Dư Hoan?”
Nói xong lời cuối, giọng nói của hắn không nhịn được cao lên, tràn đầy không thể tin.
Hứa Tri Hiểu rốt cục phản ứng lại, mình hình như đã náo loạn ra ô long.
Cậu xấu hổ đến sắp bốc hơi, nhưng lại không giấu được có một tia oan ức cùng không rõ, “Hai người… Không phải sao? Nhưng đàn chị rõ ràng có thổ lộ với anh mà.”
“Cái gì? Không thể!” Vương Khiên ngạc nhiên, “Dư Hoan là con gái dì họ tôi, làm sao có thể cùng tôi —— Tri Hiểu, cậu nghe ai nói?”
“Chính là lễ lưu manh lần trước, ở trên weibo, thật sự có, em cũng thấy…”
Hứa Tri Hiểu cũng hoảng rồi, nhưng rõ ràng cậu thấy a! Chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi?
“…”
Vương Khiên nhức đầu xoa trán, dở khóc dở cười giải thích, “Lần trước là tụi anh ra ngoài liên hoan, chơi mạo hiểm nói lời thật lòng, Dư Hoan thua bị phạt, là đùa giỡn. Cậu không phát hiện cái bài post kia rất nhanh liền bị xóa à?”
“A…”
Hứa Tri Hiểu ngây dại.
Cậu chưa từng hi vọng mình là một người chết qua như thế!
Vương Khiên nhìn bộ dáng cậu lúng túng đến sắp ngất, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười.
“Không nhìn ra, thằng nhóc cậu đây suy nghĩ cũng quá nhiều, cả ngày suy nghĩ lung tung gì đâu.” Hắn đột nhiên đưa tay, vỗ đầu Hứa Tri Hiểu một chút.
Hứa Tri Hiểu vốn đã chịu quá đủ kích thích, bị hắn đột nhiên làm như vậy, càng là đổ dầu vào lửa.
Cậu chóng mặt cả người, cuối cùng ngay cả bản thân yên bình trở về ký túc xá như thế nào cũng không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});