Sứ thần Kim quốc, cầm đầu là một người nhìn qua hơn ba mươi
tuổi, cũng không mặc triều phục, mà là một bộ đồ kiểu văn sĩ, đầu đội bát
phương khăn, trong tay còn đong đưa một cây quạt trắng vẽ hình trúc xanh, đây
là cách ăn mặc thịnh hành của nhã sĩ (người có học tao nhã) trong kinh, nhưng
trong mắt Sở Liên Nhi, lại cổ hủ khoe khoang làm ra vẻ.
Lạc Nguyệt Hiên, phòng nghị sự rộng rãi, Đông Ly Thuần ngồi
trên vị trí đầu não, Sở Liên Nhi thanh tú động lòng người đứng ở bên người hắn,
nàng không sợ hãi chút nào với tầm mắt dò xét phía dưới, trên mặt một mực bảo
trì mỉm cười mê người, đáng yêu, hồn nhiên, giống như tiểu cô nương không hiểu
chuyện đời.
Khi sứ giả Kim quốc và đám người Mã Văn Trọng biết được một
nha đầu nho nhỏ bên cạnh Đông Ly Thuần có thể trả lời ba vấn đề xảo trá Mạch Lực
Khang đưa ra, tất cả đều vừa mừng vừa sợ, đều đến Lạc Nguyệt Hiên tìm tòi kết
quả.
Nhưng, bọn họ tuyệt đối không có ngờ, vị nha đầu tài nữ này,
lại là Sở Liên Nhi mà bọn họ chán ghét vô cùng.
Nhìn nàng thần khí nổi lên đứng ở bên cạnh Đông Ly Thuần,
chán ghét và khinh thường trong nội tâm hoàn toàn biểu lộ không thể nghi ngờ.
Sở Liên Nhi và Đông Ly Thuần, một người đứng, một người ngồi.
Một người tuấn mỹ, một người xinh đẹp, một người trầm ổn nội
liễm, khí độ phi phàm, một người tự tin bay lên, tuổi trẻ mỹ lệ, dường như một
đôi Kim Đồng Ngọc Nữ bầu trời sinh ra, làm cho tất cả người ủng hộ Đông Ly Thuần
mà chán ghét Sở Liên Nhi đều tức đỏ mắt.
Nàng Sở Liên Nhi là thân phận gì, có thể nào có tư cách xuất
hiện ở đây? Còn có, nàng có cái gì năng lực trả lời ba vấn đề xảo trá kia?
Sứ thần Kim quốc Mạch Lực Khang cũng cực kỳ giật mình, hắn mới
không tin một tiểu cô nương đáng yêu xinh đẹp như vậy có bản lĩnh đáp ra vấn đề
căn bản không có khả năng trả lời, vì vậy, hắn không có ý tốt chằm chằm vào bộ
ngực cao vút của Sở Liên Nhi, mê đắm nói: “Tiểu cô nương, ba cái vấn đề này cả
nhị hoàng tử điện hạ tài hoa hơn người và danh nhân nhã sĩ Đông Ly quốc đều
không thể trả lời, ngươi có thể được sao? Nếu như trả lời không ra, vậy phải bị
phạt nha.”
Cực kỳ chán ghét ánh mắt người này, Sở Liên Nhi thầm giận
trong lòng, biểu hiện ra lại cười ngọt ngào: “Chưa thử qua làm sao biết ta
không thể trả lời ? Vị đại nhân này, mời ra đề a.”
Mạch Lực Khang thấy bộ dáng nàng khờ dại không biết chuyện đời,
không khỏi cười thầm trong nội tâm, chẳng lẽ Đông Ly quốc thật sự không có ai
sao?
Lại đem hi vọng đặt ở trên người tiểu nha đầu này.
Mã Văn Trọng phát hiện khinh miệt và khinh thường của Mạch Lực
Khang, không khỏi âm thầm quăng cái ánh mắt cho Lý Hoa đứng ở sau lưng Đông Ly
Thuần không xa.
Lý Hoa hiểu ý, nhẹ nhàng đi đến bên người Đông Ly Thuần, ghé
vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Chủ tử, hai nước giao tranh, cũng không phải là
trò đùa, nếu như Sở Liên Nhi có thể trả lời, đó là vinh hạnh của chúng ta,
nhưng, ngộ nhỡ nàng ăn nói lung tung, khiến Đông Ly ta mất mặt trước Kim quốc.
. . .”
Đông Ly Thuần quét mắt Sở Liên Nhi, con ngươi trong trẻo lạnh
lùng hiện lên sát ý lạnh lẽo.
Sở Liên Nhi ngẩng cái cằm lên hướng Lý Hoa khiêu khích, trả
lời: “Nếu thật sự là như thế, vậy tất nghe xử trí.”
Lý Hoa cười lạnh: “Đây chính là ngươi nói. Bây giờ còn kịp hối
hận, bằng không, đợi lát nữa đừng trách ta vô tình.”
Sở Liên Nhi hừ lạnh một tiếng: “Nếu như ta trả lời ra, ngươi
phải dập đầu cho ta hai mươi bốn cái trước mặt mọi người.”
Lý Hoa cắn răng, tay nắm thật chặc chuôi kiếm ẩn lộ gân
xanh, hắn từ trong kẽ răng bài trừ ra mấy chữ: “Được, một lời đã định.”
. . . . . . .
“Vấn đề thứ nhất, từ kinh thành Kim quốc đến kinh thành Đông
Ly quốc, dùng đi bộ, cần bao nhiêu bước?” Mạch Lực Khang khinh miệt nhìn Sở
Liên Nhi, nói ra vấn đề thứ nhất.
Sở Liên Nhi khinh thường liếc mắt hắn, nhẹ nhàng cười:
“789562345623 bước.”
Mọi người kinh hãi, đều nhìn về phía nàng.
Mạch Lực Khang giật mình không nhỏ: “Ngươi tự mình đi qua
sao? Làm sao biết số này?”
Sở Liên Nhi không đáp hỏi lại: “Vậy còn ngươi, ngươi vừa tự
mình đi qua chưa? Ngươi làm sao biết không phải số này?”
Mạch Lực Khang bị chắn á khẩu không trả lời được, trừng Sở
Liên Nhi thật lâu. Kỳ thật hắn cũng không đi qua, ra vấn đề này, chỉ có điều muốn
tận lực khó xử Đông Ly Thuần mà thôi. Biết rõ Sở Liên Nhi nói lung tung, nhưng
hắn lại tìm không ra chứng cớ.
Bất quá, hắn có thể đưa ra vấn đề này, cũng chứng minh người
này cũng là người xảo trá, vì vậy, con ngươi hắn đảo một vòng, âm hiểm cười:
“Ngươi nào biết ta chưa từng đi, ta đã từng đi. Cô nương, ngươi trả lời sai rồi.”
Trong nội tâm bọn người Đông Ly Thuần trầm xuống. Ánh mắt
nhìn về phía Sở Liên Nhi mang thất vọng và sát ý.
Sở Liên Nhi không sợ hãi chút nào, tự nhiên cười: “Thật
không, như vậy xin hỏi vị Mạch đại nhân này, ngươi đi lúc nào, có nhân chứng, vật
chứng không?”
Mạch Lực Khang đang muốn trả lời, Sở Liên Nhi vượt lên trước
mở miệng: “Mạch đại nhân, chư vị ở đây cũng không phải là người bình thường, mà
là hoàng tử điện hạ Đông Ly quốc, tùy ý lừa gạt, chính là tội mất đầu.” Nàng mỉm
cười, nhìn sắc mặt hắn cứng ngắc, sung sướng nói: “Mạch đại nhân, nghĩ lại a.”
Mạch Lực Khang cứng ngắc nghiêm mặt, dưới ánh mắt chằm chằm
bức người của mọi người, không thể không hậm hực mở miệng: “Được, lần này coi
như ngươi đáp đúng.”
Sở Liên Nhi mỉm cười mà chống đỡ, nhìn Đông Ly Thuần, ánh mắt
đắc ý.
Đông Ly Thuần thần sắc phức tạp nhìn nàng, lòng bàn tay nắm
chặt, lặng yên buông ra.
“Đề thứ hai!” Thua một lần khiến Mạch Lực Khang oán hận trừng
mắt Sở Liên Nhi, hận không thể lột da của nàng, hắn không có ý tốt cười nói: “Vấn
đề thứ nhất, tính cô nương may mắn trả lời, bất quá, vấn đề thứ hai không phải
dễ trả lời, xin cô nương chuẩn bị tốt.”
“Cứ nói!”
“Xin hỏi cô nương, bầu trời này rốt cuộc có bao nhiêu vì
sao!”
Quả thật là vấn đề xảo trá, bất quá, cái này há có thể làm
khó Sở Liên Nhi?
Nàng nhìn Mạch Lực Khang. Nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật có lỗi, Mạch
đại nhân, vấn đề này, thứ cho ta không cách nào trả lời.”
Oanh! Một hồi tiếng ông ông vang lên, tay dần dần buông ra của
Đông Ly Thuần lại nắm thật chặc, Lý Hoa chăm chú đè lại chuôi kiếm bên hông, rất
có hình thức Đông Ly Thuần vừa ra lệnh một tiếng liền chém đứt đầu Sở Liên Nhi.
Mạch lực Khang cười to, thanh âm đắc ý, khinh miệt.
“Bất quá. . . .” Thanh âm tỉnh táo của Sở Liên Nhi xuyên thấu
đại sảnh ầm ỹ.
“Sao trên bầu trời này nhiều không kể xiết, ai có thể đếm rõ
được, Mạch đại nhân, ngươi thế này chẳng phải làm khó Đông Ly ta?”
“Cô nương nói vậy giải thích thế nào?”
Sở Liên Nhi nhẹ nhàng cười, thanh âm lạnh như băng: “Bầu trời
rốt cuộc có bao nhiêu vì sao, cả tiểu hài tử ba tuổi cũng biết, đây là không có
khả năng trả lời, nhưng Mạch đại nhân thân là sứ thần Kim quốc, lại ra một cái
vấn đề xảo trá như vậy, không phải cố ý làm khó dễ Đông Ly ta sao?”
Mạch Lực Khang nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhưng hắn đã trải
qua nhiều tình cảnh, rất nhanh liền trấn định lại, cười ha ha: “Cô nương nói thế
sai rồi, bởi vì không đếm ra được, cho nên bản quan mới có thể không ngại học hỏi
kẻ dưới, muốn nhờ hoàng tử điện hạ tài học hơn người giải đáp thay bản quan.”
Sở đúng nhi “uh” một tiếng, “Xin hỏi, Mạch đại nhân, ngài
không ngại học hỏi kẻ dưới, đại biểu chính ngài, hay là đại biểu vua quý quốc?”
Mạch Lực Khang lại bị hỏi khó.
Câu hỏi của Sở Liên Nhi cũng cực kỳ xảo trá, nếu như nói phải,
như vậy rơi vào tai hoàng đế, Mạch Lực Khang chính là đại bất kính, tự tiện vượt
quyền.
Cổ đại xử phạt rất nặng với thần tử tự tiện vượt quyền, Mạch
Lực Khang không dám nếm thử, bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Đương nhiên là đại
biểu chính mình.”
“Đã như vầy, Mạch đại nhân, ta thay hoàng tử điện hạ chúng
ta trịnh trọng nói cho ngài, nếu như Mạch đại nhân dùng vấn đề này làm điều kiện
ký kết hiệp ước giữa hai nước! Thật xin lỗi, Mạch đại nhân. Trở về nói cho vua
quý quốc, nếu như thật sự là thành tâm tiến hành hiệp ước với Đông Ly ta, vậy
phái sứ thần khác đến.”
Sở Hận Ưu mẹ của Sở Liên Nhi là nữ cường nhân trên thương
trường, đối với buôn bán đàm phán đã là quen việc dễ làm, từ tâm lý đối phương
và điều kiện bản thân để xác định phân phối ích lợi. Nếu như đối phương tận lực
làm khó dễ, biện pháp tốt nhất chính là dùng độc công độc! Gậy ông đập lưng
ông. Mạch Lực Khang rõ ràng tận lực làm khó dễ, như vậy, biện pháp tốt nhất,
dùng xảo quyệt chế xảo quyệt. Trở lại chính là bứt ra trở lui! Sở Liên Nhi đại
khái tính, Đông Ly quốc và Kim quốc tiến hành hiệp ước, thu lợi lớn nhất cũng
không phải Đông Ly, mà là Kim quốc. Nếu như Đông Ly quốc bởi vậy bứt ra, như vậy
tổn thất lớn nhất chính là Kim quốc. Mạch Lực Khang thân là sứ thần, hắn tận lực
làm khó dễ, hiệp ước giữa hai nước thất bại, sau khi hán về nước, cũng không có
quả ngon để ăn.
Mạch Lực Khang thật hoảng hốt rồi! Kim quốc bọn họ đương
nhiên kiệt lực hi vọng ký kết với Đông Ly quốc, chỉ cần ký hiệp ước, như vậy, địa
vị của hắn sẽ càng thêm vững chắc. Nhưng nếu như không công mà lui, tiền đồ của
hắn cũng hủy, nói không chừng! Còn có thể bị giáng tội.
Đông Ly Thuần bị Sở Liên Nhi nói như vậy, cũng mới thình
lình phát hiện, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Mạch Lực Khang làm khó dễ
bị Sở Liên Nhi nhìn ra, nhưng mình lại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường,
thế cho nên mới để đối phương thừa cơ, mà khiến bên mình mất tiên cơ.
Nghĩ tới đây, lúc này Đông Ly Thuần bỗng hiểu ra, nhìn qua Mạch
Lực Khang, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn đầy nghiệt khí, hắn trầm
giọng nói: “Mạch đại nhân, nếu như quý quốc thật sự là thành tâm ký kết, như vậy,
dừng lại ở đây, nếu không. . .” Con ngươi hắn một mảnh băng hàn, ngữ mang uy hiếp.
Mạch Lực Khang cân nhắc lợi hại, chỉ phải thôi, hắn tranh thủ
thời gian cười nói: “Hoàng tử điện hạ chớ trách, hạ quan chỉ là chỉ đùa một
chút thôi. Cô nương mồm miệng lanh lợi, bản quan tình nguyện lép vế. Vấn đề thứ
hai bỏ đi, mời cô nương trả lời vấn đề thứ ba.”
“Vấn đề thứ ba, cửa thành ở kinh thành quý quốc, mỗi ngày có
tổng cộng bao nhiêu người ra vào cảnh cửa đó?”
Sở Liên Nhi trợn mắt một cái, như thế nào, vấn đề xảo trá
không xong, lại đột nhiên thay đổi sao? Nàng nhìn mọi người thần sắc khác nhau
bên dưới, nháy mắt mấy cái: “Hai người.” Câu này ở Thanh triều đã có người trả
lời ra, nàng liền mượn trí tuệ người này để ác chỉnh tên này mới được.
Hai người?
Mọi người kể cả Đông Ly Thuần ở bên trong đều trừng lớn mắt.
Mạch Lực Khang cười ha ha: “Cô nương, vấn đề này ngươi dù
sao cũng phải nhận thua a? Mỗi ngày người ra vào cửa thành đâu chỉ ngàn vạn,
làm sao có thể nói hai người ?”
Sở Liên Nhi thản nhiên cười: “Ai nói, ta nói hai người cũng
không phải là người bình thường, mà là nam nhân, và nữ nhân, cộng lại, không phải
hai người sao?”
“Ách, cái này. . .”
“Mạch đại nhân, người mỗi ngày ra vào cửa thành, ngoại trừ
nam nhân, chính là nữ nhân, chẳng lẽ còn có người khác sao?”
“Cái này, cái này. . . .” Biết rất rõ ràng đây là Sở Liên
Nhi nói loạn, nhưng Mạch Lực Khang lại tìm không thấy từ phản bác, chỉ phải trừng
một đôi mắt trâu! Cứng họng.
Sở Liên Nhi nhìn hắn bị chắn á khẩu không trả lời được,
không khỏi cười: “Mạch đại nhân, ba vấn đề này, vấn đề thứ hai không tính. Vấn
đề thứ nhất và vấn đề thứ ba, nô tỳ đều đáp đúng, Mạch đại nhân, người phục hay
không?”
“Ta, ta. . . .” Mạch Lực Khang muốn nói không phục, nhưng thấy
được cái miệng lợi hại có thể nói đen thành trắng của Sở Liên Nhi, chỉ phải
không cam lòng không muốn nói một chữ “Phục”.
Sở Liên Nhi nghe vậy cười khúc khích: “Mạch đại nhân, ngươi
phục ta, nhưng, nô tỳ chưa phục ngươi a.”
“. . . Ách, cái này! Cái này. . . Cô nương muốn như thế
nào?” Mạch Lực Khang cảm giác mình ăn trộm gà không thành ngược lại khoét trúng
phân! Rõ ràng chính mình chiếm lấy ưu thế, nhưng sao một hồi cải cọ, hắn ngược
lại trở thành bị động?
Sở Liên mới nói: “Không như thế nào! Mạch đại nhân hđưa ra
ba vấn đề cho Đông Ly ta, nô tỳ trả lời hai cái, xem như vượt qua kiểm tra, như
vậy, có qua có lại mới toại lòng nhau, Mạch đại nhân, nô tỳ cũng muốn ra ba vấn
đề, mời Mạch đại nhân đáp lại.”
“A, cái này. . . .” Mạch Lực Khang bị nạn, kiến thức đến lợi
hại của nữ nhân này, hắn sợ nàng ra vấn đề xảo trá hại mình xuống đài! Vậy sẽ bị
mất mát.
Mã Văn Trọng nhìn bộ dáng cam chịu của Mạch Lực Khang, cuối
cùng mở miệng ác khí, lập tức tiếp nhận lời Sở Liên Nhi…, ôm quyền nói với Mạch
Lực Khang: “Mạch đại nhân, Sở cô nương nói rất có lý, có qua có lại mới toại
lòng nhau, cũng xin Mạch đại nhân trả lời ba vấn đề Sở cô nương đưa ra kế tiếp.”
Những người khác lập tức phụ họa! Kiến thức phản công xảo
trá chuyển bại thành thắng của Sở Liên Nhi, bọn họ cuối cùng tìm về mặt mũi và
đắc ý. Nguyên lai, đối phó người xảo trá, phải dùng phương pháp xảo trá ứng
phó, dùng biện pháp bình thường căn bản không thể thực hiện được! Bọn họ ngược
lại rất ngạc nhiên, Sở Liên Nhi sẽ ra đề gì khiến đối phương khó xử đây?
“Cái này, cái này. . .” Mạch Lực Khang cái này thật sự bị nạn.
Sở Liên Nhi lại nói: “Yên tâm đi, Mạch đại nhân, nô tỳ ra vấn
đề, nô tỳ đều có đáp án, nếu như Mạch đại nhân thật sự đáp không được, nô tỳ
cũng sẽ không cười nhạo ngài, chỉ cần Mạch đại nhân đáp ứng để thêm hai phần lời
trên hiệp ước cho Đông Ly ta là được.” Nàng vững vàng nắm giữ thắng lợi trong
tay mình, cũng làm cho đối phương nếm thử cảm giác có khổ nói không ra lời.
Đông Ly Thuần nhìn Sở Liên Nhi, con ngươi không hề lạnh như
băng, mà là nhiều hơn hào quang khác, kinh dị, vui sướng, nhẹ nhàng tán thưởng.
Hắn thấy Sở Liên Nhi đã nắm giữ chủ động, lại thấy sắc mặt thất bại của Mạch Lực
Khang, không khỏi hả lòng hả dạ, yên lòng, để nàng hồ đồ đi.
Mã Văn Trọng thấy Sở Liên Nhi làm cho Mạch Lực Khang luôn
luôn kiêu ngạo không xuống đài được, đều đang âm thầm vỗ tay bảo hay, rốt cục mở
miệng ghét bỏ, đều có cảm giác hãnh diện. Bọn họ tạm thời đã quên thành kiến với
Sở Liên Nhi, đều uy bức lợi dụ Mạch Lực Khang, nếu như không đáp ứng, vậy đừng
mơ tưởng ký được hiệp ước..
Mạch Lực Khang không có ngờ tới sẽ có loại kết cục này đâm
lao phải theo lao, chỉ phải kiên trì đáp ứng.