Ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, bốn phía yên tĩnh.
Thật là muốn ngủ, thân thể mỏi lợi hại, động cũng không muốn
động, cảm giác bên cạnh có một thân thể ấm áp, trong lòng bỗng dưng thay đổi
phong phú, lật người, ôm thân thể này thật chặt, dùng cả tay chân, hết sức chặt
như dây mây bám víu. Chẳng qua là, chân trái trần truồng giống như đội lên một
cây gật sắt nóng bỏng, không đợi phản ứng, thân thể đã bị lật lên, cũng không kịp
kêu lên, gậy sắt của đối phương đã tiến vào đường hầm của nàng, bắt đầu luật động.
Sở Liên Nhi vô lực yêu kiều một tiếng: “Còn phải làm a?” Sao
hắn tuyệt không mệt mỏi a? Từ mặt trời nhô lên cao đến mặt trời chiều ngã về
tây, đều đã đến giờ lên đèn, hắn còn không chịu dừng lại, không sợ túng dục quá
độ a?
“Liên Nhi, ngươi đã lạnh nhạt ta suốt cả một tháng mười bảy
ngày.” Đông Ly Thuần trả lời lẽ thẳng khí hùng.
Sở Liên Nhi bật cười, sẳng giọng: “Còn không phải là ngươi
làm hại.” Nếu như không phải là hắn hạ chung độc rên người nàng, nàng sẽ lạnh
lùng với hắn sao?
Hắn cúi đầu hôn môi đỏ mọng của nàng, “Thật xin lỗi, Liên
Nhi, chờ hồi kinh rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp giải chung độc cho ngươi.”
“Ừ.” Chung độc không dễ giải, Sở Liên Nhi cũng không thúc giục
hắn, cảm nhận được tình yêu nồng đậm của hắn đối với mình, nàng cũng thích rồi.
Ai kêu nàng đã yêu hắn, thật sâu không thể tự thoát.
“Nhưng, ngươi hồi kinh rồi sẽ phải cử hành đại điển lên ngôi,
sẽ rất bận rộn.” Tân hoàng lên ngôi sẽ có rất nhiều chuyện phải xử lý, tiền nhậm
hoàng đế lưu lại cục diện rối rắm, còn có các thế lực phải trấn an, cũng không
phải là chuyện một ngày hai ngày.
“Ta sẽ sớm xử lý tốt.” Hắn đâm thật sâu vào nàng lần nữa, “Liên
Nhi, gả cho ta.”
“Ta không muốn!”
Động tác ngưng, Đông Ly Thuần hỏi: “Tại sao? Liên Nhi, có phải
còn chưa có tha thứ ta hay không?”
Chợt nghĩ đến, sau này Đông Ly Thuần sẽ là hoàng đế rồi, làm
hoàng đế, người nào không tam cung lục viện bảy mươi hai tần phi, hơn nữa lão
bà phi tử hắn cưới không người nào không phải thân thể thuần khiết trong sạch.
Nhưng mình thì sao?
Nàng nhìn hắn, bóng đêm bên ngoài dần dần dày, bên trong
phòng tối tăm, đã không thấy rõ ánh mắt của hắn, chỉ còn lại một đôi con ngươi
như trân châu nhanh chóng tỏa sáng.
“Thân phận của ta. . . .” Thật ra thì theo như đạo nói bình
thường mà nói, nàng và Đông Ly Thuần coi như là quan hệ thúc tẩu (em chồng chị
dâu), nào có đạo lý tiểu thúc cưới chị dâu. Huống chi, tiểu thúc này còn là
hoàng đế tương lai.
Đông Ly Thuần in lại một cái hôn ở trên mặt nàng, cười nói:
“Ngươi chỉ là Liên Nhi của ta, nữ nhân lòng ta yêu.”
“Nhưng. . .”
“Liên Nhi, không cần cố kỵ nhiều như vậy, tin tưởng ta, ta sẽ
không để cho ngươi chịu ủy khuất.”
Nàng dĩ nhiên nhìn ra hắn sẽ không ủy khuất nàng, nhưng,
thân là đế vương, nữ nhân bên cạnh còn có thể ít sao? Nàng chỉ muốn hắn, tình
yêu là duy nhất, nàng không muốn chia sẻ hắn cùng nữ nhân khác. Nhưng, những lời
này nàng còn chưa nói ra miệng. Nàng là thân phận gì? Hắn là thân phận gì?
Nàng không quyền không thế, tất cả đều phải dựa vào hắn sống
qua ngày, một khi mất đi bảo hộ của hắn, nàng cái gì cũng không phải. Nàng
không muốn biến thành nữ nhân, vì yêu, mà đem mình thấp vào trong bụi bặm, phụ
thuộc vào nam nhân vâng vâng dạ dạ.
“Liên Nhi, tại sao không nói lời nào?” Trán của hắn chống đỡ
trán của nàng, nhìn cặp mắt nàng lóe lên, không hiểu nàng vì sao không vui vẻ,
hắn cảm giác nàng mặc dù vẫn còn ở dưới người mình, nhưng lại cảm thấy nàng
cách mình thật là xa.
Trên người nàng rất cô tịch, lạnh quá.
Sở Liên Nhi buồn buồn nói: “Đông Ly Thuần, ngươi thật muốn lấy
ta sao?”
Hắn gật đầu, thanh âm kiên định, “Chỉ cần Liên Nhi gật đầu,
ta lập tức cho người chuẩn bị, ở ngày ta lên ngôi, chúng ta cùng nắm tay mặc
cho bách quan quỳ bái.”
Hít vào một hơi, nàng không thể tin nhìn hắn, lắp bắp nói:
“Ý của ngươi là, muốn, muốn. . . .”
“Đúng, ta muốn Liên Nhi làm hoàng hậu của ta.” Đông Ly Thuần
nhìn nàng, con ngươi thật là sáng, “Liên Nhi, ngươi nguyện ý làm hoàng hậu của
ta không?”
“Nguyện, nguyện ý!” Lập tức lên tới thiên đường, một loại cảm
giác không thành thật. “Nhưng, ngươi vẫn sẽ lấy rất nhiều nữ nhân. . . . Làm
hoàng hậu cũng không có quá không được, vườn không nhà trống, ban ngày bày ra
uy nghiêm của hoàng hậu, giữ danh hiệu hoàng hậu, lại chỉ có thể mặc cho trượng
phu của mình một tần phi một nữ nhân ở trong cung.
“Chỉ mình ngươi.” Hắn hôn vành tai của nàng, “Ta chỉ cưới
mình ngươi.”
“Ngươi. . . .” Giật mình lần nữa, không thể tin, nàng trừng
trừng mắt hạnh: “Ngươi là hoàng đế, không thể nào làm được.” Nhìn chung lịch sử,
hoàng đế ao không phải là hậu cung ba nghìn giai lệ, nàng cũng không tin Đông
Ly Thuần tuổi xuân đang chính trực hết sức, lại sẽ không chiêu mộ Tần phi. Cũng
không phải là lão đầu tử bảy tám chục.
Đông Ly Thuần mỉm cười: “Ai nói ta không làm được, Liên Nhi,
ta nói luôn luôn giữ lời.”
Nàng mím môi, “Ngươi đã từng đáp ứng giải chung độc thay
ta.” Đáng tiếc nói dối.
Thân thể hắn cứng đờ, áy náy nói: “Liên Nhi nếu như không
tin ta, vậy ta có thể lập tức chiếu cáo thiên hạ, chỉ cưới mình Liên Nhi làm vợ,
cả đời không dâng Tần phi.”
Trái tim Sở Liên Nhi nóng lên, nam nhân kiêu ngạo như thế,
có thể vì nàng làm đến trình độ này, đã là rất hiếm thấy. Đầu nàng chôn thật
sâu vào lồng ngực của hắn, hút lấy hương cỏ xanh đặc biệt trên người hắn, mặt của
hắn có dấu vết mồ hôi, tuy nhiên lại không có một tia vết bẩn, nam nhân này
hoàn mỹ khó có thể tưởng tượng.
Không nhịn được đưa tay nhéo lồng ngực hắn, làm nũng: “Đáng
ghét chết đi, mau dậy đi.” Đè ép nàng nửa ngày, thật là đau.
“Liên Nhi, chờ thêm chút nữa.” Hắn bắt đầu luật động ở trên
người nàng. Nàng đấm hắn, “Không muốn làm tiếp nữa, người ta không chịu nổi.”
“Nhịn chút nữa.” Hắn không có ngừng động tác.
Lưng eo đều thật mỏi, lại càng không nói cặp chân, vẫn duy
trì tư thế mắc cỡ này cũng rất mệt, nàng sẽ trên người hạ duy nhất năng động
đúng là cánh tay rồi, nàng dùng sức đẩy hắn: “Đã dậy rồi, người ta bụng thật
đói.”
“Liên Nhi lại đói bụng?” Đông Ly Thuần cười khẽ, tăng nhanh
tốc độ. Sở Liên Nhi uốn éo không qua hắn, chỉ đành phải mặc hắn ở trên người muốn
làm gì thì làm.
Ai, thật mệt quá. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Sáng sớm, ánh mặt trời từ song cửa sổ bắn vào, Sở Liên Nhi
quen ngủ say mở mắt ra, bên tai nghe được chim hót thanh thúy bên ngoài, cùng một
vài tiếng bước chân vỡ vụn, cách bình phong gấm thêu non xanh nước xanh, mơ hồ
có thể thấy được bóng người tán loạn bên ngoài.
Giật giật thân thể, cảm giác thân thể bủn rủn, không khỏi hận
hận mắng Đông Ly Thuần, thật là quá đáng, quả thật muốn cái mạng nhỏ của nàng.
Bỗng dưng, trong không khí hiện lên một dòng nước ấm, nàng
quay đầu, thấy nơi bình phong đi vào một bóng người cao gầy, thân thể đang chống
đỡ ngồi dậy lại lập tức lùi về trong chăn.
“Liên Nhi.” Là Đông Ly Thuần, hắn mặc áo bào xanh gấm thêu đồ
án sơn thủy, đai lưng chỉnh tề, đi lại, ưu nhã nhẹ nhàng, bất cứ lúc nào, hắn đều
là ưu nhã, hoàn mỹ.
Hắn đi tới trước giường, nhìn vào ngượng ngùng và tức giận
trong mắt nàng, con ngươi chói lọi như sao cười híp mắt, hắn ngồi vào trước giường,
tròng mắt đen nhìn nàng, ôn nhu trước sau như một, “Liên Nhi, tỉnh, tối hôm qua
ngủ có ngon giấc không?”
Nhìn chằm chằm con ngươi cười rực rỡ của hắn, nàng lại xấu hổ,
buồn buồn nói: “Nếu như điện hạ không mãi quấy rầy ta, ta sẽ ngủ ngon hơn.”
Đông Ly Thuần nhẹ nhàng cười với nàng một tiếng, “Còn mệt không? Vậy làm sao
bây giờ? Hôm nay chúng ta sẽ phải lên đường.”
“Lên đường?” Sở Liên Nhi kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm
gương mặt trong sáng như ngọc của hắn, “Không phải là chờ tới tháng chín sao?”
Hắn tự tay nhè nhẹ vỗ về gương mặt mịn màng của nàng, cười
nói: “Ta sợ đêm dài lắm mộng, càng sợ Liên Nhi lại tạm thời đổi ý không gả cho
ta.”
Nàng vội vàng lắc đầu: “Không có, ta sẽ không đổi ý.” Cực phẩm
nam nhân như thế, không lấy thật đáng tiếc.
Cặp mắt Đông Ly Thuần sáng lên: “Liên Nhi thật sẽ không đổi
ý?”
“. . .” Sao nàng có loại cảm giác là lạ?
“Quyết định như vậy, chúng ta hồi kinh liền kết hôn, bất kể
đã xảy ra chuyện gì, ngươi không thể đổi ý nữa.”
“Ừ, được.” Sao nàng có loại bị lừa cảm giác?
Bên ngoài truyền đến thanh âm Xuân Hồng: “Chủ tử, Hoàng Tướng
quân có việc gấp muốn gặp ngài.”
Đông Ly Thuần cất giọng nói: “Ta lập tức đi qua.” Hắn cúi đầu,
nhìn Sở Liên Nhi, “Liên Nhi, ta đi một chút sẽ tới, ta bảo Xuân Hồng hầu hạ
ngươi thay quần áo.”
Nhìn thân ảnh của hắn biến mất ở sau tấm bình phong, Sở Liên
Nhi nháy mắt mấy cái, hung hăng bấm bắp đùi một cái, đau nhe răng nhếch miệng, thì
ra, đây không phải là nằm mơ, là chân thật.
Xuân Hồng tiến vào, nàng bưng chậu đồng nhẹ nhàng linh hoạt
đến trước giường, nhìn Sở Liên Nhi vẻ mặt ngây thơ lại ngọt ngào, cười nói: “Tiểu
thư, tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?”
Gương mặt Sở Liên Nhi đỏ lên, chiều hôm qua đến tối, nàng và
Đông Ly Thuần vẫn làm, vẫn làm, nói không chừng đã sớm truyền khắp cả tòa phủ đệ,
ông trời, nàng thật muốn vĩnh viễn núp ở trong chăn không dám gặp người.
Xuân Hồng tiến lên, “Tiểu thư, bây giờ không phải là thời điểm
xấu hổ, mau rời giường, chủ tử đã chuẩn bị lên đường.”
“Ta không thể ngủ tiếp một lát?” Nàng bây giờ không dám đứng
dậy.
Xuân Hồng thở dài một tiếng: “Tiểu thư, canh giờ đã không
còn sớm rồi, đại đội nhân mã đều chờ một mình người.”
Sở Liên Nhi không có cách nào, chỉ đành phải nhắm mắt đứng dậy,
dưới chăn trợt, lộ ra nửa người trên trần truồng.
“Tiểu thư, đây chính là nguyên nhân ngươi không muốn rời giường?”
Xuân Hồng nhìn phía dưới cổ nàng đều là vết hôn xanh xanh tím tím, vốn còn muốn
chọc nàng, thấy bên tai nàng đỏ ửng, biết nàng đã thẹn thùng sắp cháy rồi, liền
cố nén cười nói: “Thật không nhìn ra, chủ tử nhìn như lịch sự nho nhã cũng sẽ
thô lỗ như thế.”
Sở Liên hơi cúi đầu, mặc quần áo tử tế thật nhanh, vén chăn
lên xuống giường, chân vừa mới tiếp xúc mặt đất, hai chân bỗng dưng mềm nhũn, mềm
nhũn té xuống, Xuân Hồng vội vàng đỡ nàng, “Tiểu thư, ta xem hay là đi gọi hai
thị vệ tới.”
“Gọi thị vệ làm cái gì?”
“Mang ngài đi ra ngoài a, ngài ngay cả đường cũng đi không nổi.”
Sở Liên xấu hổ, làm bộ muốn đánh nàng, trong miệng mắng:
“Nha đầu chết tiệt kia, cứ chọc ta.”
“Tiểu thư tha mạng a, nô tỳ cũng không dám nữa.” Xuân Hồng vội
vàng xin khoan dung, đỡ nàng ngồi ở mép giường, thay nàng rửa mặt, lại một nha
hoàn đi vào, Sở Liên Nhi nhận lấy chén ngọc trong tay nàng, rửa sạch khoang miệng
rồi, Xuân Hồng nói: “Tiểu thư, dùng đồ ăn sáng không?”
Sở Liên Nhi lắc lắc thân thể, “Không phải nói đại đội nhân
mã đều đang chờ ta rồi? Vận nên đi ra ngoài đi, ở trên xe ăn.”
“Tiểu thư rốt cục hiểu được suy nghĩ vì đại cục.” Xuân Hồng
nói, lại đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, nàng lại đi vào, cầm một cái hộp phấn hồng
trong tay, mở ra, bên trong phát ra ánh sáng trong suốt, vừa nhìn đã biết là cực
phẩm giá trị liên thành.
“Tiểu thư, ngươi xem, đây là đồ trang sức buổi sáng hôm nay,
chủ tử ra phủ đến Nam Phù cung, tự mình lựa chọn thay người, thật là xinh đẹp
nha. Tiểu thư, chủ tử đối đãi ngươi thật tốt.” Sở Liên Nhi nâng một cái hoa tai
hình thoi làm từ mã não, cân cân ở lòng bàn tay, nặng nề, ít nhất cũng mười lăm
gram, đeo vào trên lỗ tai không biết nặng bao nhiêu. Còn có những thứ cực phẩm
ngọc thạch khác, Đông Ly Thuần biết nàng yêu thích, thích nhất ngọc yhạch cùng
trân châu, trong hộp đều là ngọc hòa điền tuyết trắng ôn nhuận, dùng Nam Hải
trân châu sáng trơn xuyên thành dây chuyền, còn ngọc thạch màu đỏ thưởng đẳng
mài thành phượng đầu sai loan phượng hòa minh chim loan gọi phượng, ngọc thạch
nhỏ cài tóc thật nhỏ đều đều mài mượt mà, và vòng tay ngọc thạch lửa đỏ, cùng
dây đeo chân khảm chuông, mỗi một món đều là thượng đẳng cực phẩm, không biết
lên giá bao nhiêu tiền.
“Rõ ràng thiếu bạc, sao còn xa xỉ lãng phí như vậy, thiệt
là.” Đang cầm hộp trang sức tinh sảo, Sở Liên Nhi vừa cảm động vừa oán giận, cảm
động Đông Ly Thuần có thể tự mình thay nàng chọn lựa đồ trang sức, mỗi một món
đều là nàng thích nhất. Lại oán giận hắn thật có tiềm lực làm hôn quân. Rõ ràng
quốc khố thiếu bạc xài, hắn còn xa xỉ như vậy.
Xuân Hồng nhìn nàng, đáp: “Tiểu thư đang lo lắng thay chủ tử
sao? Ta hình như nghe nói chủ tử áp dụng biện pháp của tiểu thư, đem châu báu từ
chỗ Trương đại hộ thu được trước dùng cái hộp xinh đẹp đựng, sau đó viết lên một
câu thành ngữ hoặc là thi từ hợp với châu báu, lấy đến các nơi bán đấu giá, lấy
danh nghĩa hoàng thất, tiểu thư, ngài rất lợi hại a, biện pháp ngài nghĩ thật hữu
dụng, chủ tử áp dụng biện pháp của người, một khỏa trân châu bình thường nhất
cũng có thể bán được mấy chục lượng bạc.”
Thì ra là Đông Ly Thuần đã giải quyết chuyện khó về bạn,
không trách được muốn lên đường trước. Sở Liên Nhi tới hăng hái, không hề đau
lòng hộp đồ trang sức này nữa, “Xuân Hồng, còn chờ cái gì a, mau chải đầu cho
ta, đeo lên cho ta.”
. . . . . . . . . .
Mặt trời chói chang nhô lên cao, đại đội nhân mã chờ đợi bên
ngoài phủ, tất cả đều mồ hôi đầm đìa đứng vững vàng dưới ánh nắng nóng.
Tiếng ngựa trận trận, cờ bay phấp phới, đội ngũ dài chừng mười
trượng từ đại môn dọc theo đến phía sau, trừ tiếng vó ngựa nóng nảy ra, không một
tia tiếng vang. Đám binh sĩ mặc giáp sắt nhìn Đông Ly Thuần trước xe ngựa, ánh
mắt mang theo kính ngưỡng, sùng bái.
Chủ tử anh minh quả quyết như thế, nữ nhân của hắn khẳng định
cũng không phải là vật phàm, bọn họ tình nguyện bị mặt trời chói chang bạo chiếu,
cũng muốn gặp diện mạo thật của hoàng hậu tương lai nuôi ở trong thâm khuê một
lần.
Những binh lính bình thường này cũng không biết hoàng hậu
Đông Ly Thuần dự định là thần thánh phương nào, nhưng đám người thị vệ trưởng
Lý Hoa Lăng Bân bên cạnh Đông Ly Thuần, kỵ binh dũng mãnh doanh vạn kỵ trưởng
Liễu Nhất Thanh, Thần Cơ Doanh Tống Hưu, Đại tướng quân Hoàng Duẫn Phong lại
đen mặt, bất đắc dĩ nhìn chủ tử nhà mình, bọn họ quả thật không hiểu, chủ tử
anh minh quả quyết, phong hoa tuyệt đại, vì sao lại có mắt không tròng coi trọng
loại nữ nhân như Sở Liên Nhi.
Nhìn nữ nhân thật sĩ diện, đến lúc nào rồi rồi, còn chưa rời
giường, biết rất rõ ràng hôm nay chủ tử sẽ phải lên đường hồi kinh, nàng lại
còn ngủ nướng, hơn nữa còn để cho tất cả mọi người đợi mình nàng, thật là không
biết nặng nhẹ. Loại nữ nhân không biết đại cuộc này có thể nào làm hoàng hậu của
bọn họ? Ngay cả thay chủ tử xách giày cũng không xứng.
Nhưng, bọn họ cũng biết trình độ chủ tử yêu nàng, coi như
trong lòng không tình nguyện, cũng phải tiếp nhận, ai kêu yêu nữ kia làm pháp
thuật, mê đảo chủ tử thật sâu rồi?
Bất quá, mặc dù hành vi lúc trước của yêu nữ kia quả thật
làm người ta căm hận, nhưng không thể phủ nhận, nàng mất đi móng vuốt cũng
không thể khinh thường. Nàng vẫn có chút tài năng, vài ba lời mưu kế của nàng
có thể đánh bại Hoa quốc, khiến cho Đông Ly quốc quanh năm đứng ở địa vị người
yếu rốt cục hãnh diện một phen. Đối phó Tát Ta hung mãnh, nàng chọn lựa chính
sách phân hóa, vừa hóa giải vừa tấn công, tránh đi mũi nhọn, lấy đạo của người
dùng cho người, ra tay từ sau đối phương, kéo lung Nữ Chân, thành công làm suy
nhược thực lực của Tát Ta, tiêu trừ quẫn cảnh bên trong lo bên ngoài chạy lâu
dài của Đông Ly quốc.
Nàng đổi làm nông canh, khiến cho Đông Ly Thuần rốt cục
thoát khỏi khống chế lương thực Hoa quốc mang đến. Đúng dịp thi mưu kế, thành
công bắt được Trương đại hộ gian tế của Hoa quốc ở Nam Lăng, nàng còn nói lên
chủ ý tuyệt diệu, biến đá thành vàng, đem vàng bạc châu báu vốn chỉ trị giá
trăm vạn ngân lượng, thành mấy ngàn vạn ngân lượng, thành công thay Đông Ly Thuần
tìm đủ bạc vàng, có thể vào kinh trước thời hạn, khao tam quân.
Sở Liên Nhi, nàng không như một cô nương nuôi ở khuê phòng
không biết thời sự, nàng là người là âm hiểm, gian kế quỷ kế tầng tầng lớp lớp,
nữ nhân như vậy không khiến người vui, chỉ có thể dùng làm con cờ, quả thật
không thích hợp làm thê tử.
Nhưng Đông Ly Thuần cố tình lại ưa thích chiếm hữu nàng, vì
nàng liều lĩnh, nỗ lực chống lại ý đám đông muốn lập nàng làm hậu, những thần tử
như bọn họ, cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần về sau nàng không
còn đùa bỡn âm mưu, cũng liền theo nàng đi.
Sở Liên Nhi ăn mặc thỏa đáng ở bọn nha hoàn nâng đỡ, rốt cục
thiên hô vạn hoán ra tới.
Khi người đẹp tuyệt diệu được đỡ ở giữa từ trong cửa lớn đỏ
thắm đi ra thì tất cả mọi người tại chỗ đều mở to mắt, nhìn mỹ nhân mềm mại vô
lực, làm động lòng người đó, ở hai người nha hoàn nâng đỡ vượt qua ngưỡng cửa,
xuống bậc thang, tất cả đều hít khẩu khí.
Hôm nay Sở Liên Nhi không mặc tùy ý, đơn giản như thường
ngày, nàng hôm nay, mặc dù nhìn như đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng lại
làm cho người ta cảm giác kinh diễm. Nàng mặc áo khoác tơ tằm cân xứng màu trắng,
váy lan, thêu bách hợp và mai, áo tơ lụa xanh biếc, eo nhỏ nhắn không đầy nắm
tay,nơi làn váy rũ một khối huyết ngọc thượng đẳng, đôi mắt sáng lóe hạnh phúc,
mặt đỏ bừng trong trắng lộ hồng, sáng bóng động lòng người, đầu búi tóc hơi
nghiêng đơn giản, cắm vào phượng đầu sai loan phượng hòa minh, dây chuyền trân
châu, ở trên cổ tuyết trắng ngọc, cùng ánh mặt trời khúc xạ, tản mát ra tia
sáng chói mắt, hoa tai hình thoi khảm mã não khiến gương mặt càng thêm sáng ngời
ôn nhuận, vòng tay ngọc thạch lửa đỏ, nàng một tay nhẹ nhàng xách theo váy áo,
mơ hồ lộ ra giày vải thêu hoa hồng đỏ, đạp bước nhỏ liên tục, động tác nhẹ động
lòng người.
Tường cao, ngói đỏ, mặt trời chói chang nhô lên cao, đỉnh đầu
có ô màu trắng thêu hoa đào, mỹ nhân mảnh mai nhẹ nhàng động lòng người, và nền
gạch đá xanh sinh động mê người, xuất trần phiêu dật, lông mày trong như nước
mưa, cười lúm đồng tiền quyến rũ động lòng người, khí chất diễm lệ rồi lại mát
mẻ, khiến mọi người ở đây đều ngừng hô hấp.
Liễu Nhất Thanh, Lăng Bân Lý Hoa Hoàng Duẫn Phong cũng thay
đổi chán ghét và khinh thường trước kia, nhìn cười lúm đồng tiền động lòng người
lại hơi ngượng ngùng trên mặt nàng, trong mắt sáng như trân châu, ngay cả ánh mặt
trời cũng thất sắc không ít. Một đôi mắt đẹp của nàng, không có nhìn bất luận kẻ
nào, mà là thẳng tắp nhìn về phía Đông Ly Thuần đứng ở bên cạnh xe ngựa, nàng
kiều mỵ cười một tiếng với hắn, vừa giận vừa oán, lại có thẹn thùng.
Nữ nhân ngơ ngác hướng về phía chủ tử cười lúm đồng tiền kiều
mỵ động lòng người, thật sự là yêu nữ độc ác lại âm hiểm trong ấn tượng sao?