Đám người Liễu Nhất Thanh mơ hồ, hai mmắt không hề chớp nhìn
chằm chằm nàng, mặt mang xuân, mắt ngọc lộ thẹn thùng, dáng người mảnh khảnh
linh lung, thật mỹ mê người, đứng chung một chỗ với Đông Ly Thuần mặc áo dài
màu xanh lơ thêu mây đính kim tuyến, nam tuấn, nữ kiều, kim đồng ngọc nữ, có thể
nói là một đôi giai ngẫu.
Trước mắt bao người, Sở Liên Nhi được hai người hầu gái đỡ,
đi tới trước mặt Đông Ly Thuần, nàng nhìn hắn, ánh mắt oán hận, thanh âm thoải
mái: “Thật xin lỗi, để cho mọi người đợi lâu.” Nàng bất an nhìn hắn, hắn mặc áo
dài màu xanh lơ thêu mây, lưng thắt dây đai ngọc, cả người cao khiết ưu nhã, uy
nghi thiên thành.
Từ khi nàng vừa ra khỏi cửa, ánh mắt Đông Ly Thuần cũng chưa
rời đi nàng, nhìn nàng đến gần mình, cười cười đứng ở trước người, thật mê người,
hắn kìm lòng không được kéo hông của nàng qua, trước mặt mọi người, đôi môi đầy
đặn của hắn nhẹ nhàng quét qua môi đỏ mọng mềm mại mê người của nàng.
Sở Liên Nhi bị động tác to gan của hắn hù ngã rồi, cuống
quít tựa gần trong ngực hắn, tránh thoát tiếng hút không khí và những đôi mắt
trừng lớn từ bốn phương tám hướng.
“Ngươi thật đáng ghét.” Mặc dù thân là người hiện đại, tác
phong lớn mật, hôn trước mặt mọi người cũng không gì, nhưng không biết vì sao,
nàng ở trước mặt hắn, luôn dễ dàng xấu hổ.
Lồng ngực Đông Ly Thuần chấn động, ôm cả eo nhỏ mảnh khảnh của
nàng, cười nói: “Ai kêu hôm nay ngươi mê người như vậy.” Nàng hôm nay, so với
bình thường càng thêm phần quyến rũ mê người thanh lệ xinh đẹp, nàng thường
ngày đều là bộ dáng sinh khí dồi dào tùy tùy tiện tiện, nhưng hôm nay, ở hầu
gái đỡ, bước đi nhẹ nhàng, khiến cho hắn khắc chế không được muốn hôn nàng, muốn
ôm nàng ở trong ngực, không cho phép mọi người thấy vẻ đẹp của nàng.
Mặt Sở Liên Nhi thẹn thùng, đấm ngực của hắn lần nữa, sẳng
giọng: “Ghét, không nên nói nữa.” Nàng còn chưa ăn cái gì mà, chân cũng thật mỏi,
đi một khoảng cách lớn vậy, cho dù có hầu gái đỡ, thân thể vẫn ê ẩm mềm nhũn.
Đôi mắt đẹp lại không nhịn được trừng hắn, đều là hắn làm hại. Hại nàng mất mặt
trước mặt nhiều người. Phát hiện ánh mắt mập mờ của mọi người quét tới quét lui
trên người mình, nàng thật hận không tìm được một cái lổ đễ chui xuống.
“Tốt lắm, canh giờ không còn sớm, lên xe trước đi.” Thanh âm
Đông Ly Thuần vừa dứt, Xuân Hồng chẳng biết lúc nào đã cầm một cái ghế gỗ nhỏ tới,
đặt ở dưới chân nàng, nàng xách theo váy áo, giầy thêu màu đỏ giẫm trên ghế nhỏ,
ở Đông Ly Thuần đỡ , nhắc cái chân còn lại, đạp lên bản xe ngựa.
“Ai da. . . .” Vừa mới bước lên xe ngựa, thân thể liền mềm
nhũn ngã xuống, Đông Ly Thuần vội ôm ngang nàng lên, nhìn nàng đỏ bừng mặt, “Thế
nào?”
Sở Liên Nhi oán hận trừng mắt nhìn hắn, đấm nhẹ bờ vai của hắn:
“Đáng ghét chết đi, đều là ngươi làm hại.” Bên tai nghe được tiếng cười khẽ của
đám người Xuân Hồng, mặt càng thêm đỏ bừng, vội vàng chôn đến trong cổ hắn, thật
không mặt mũi gặp người.
Đông Ly Thuần ngẩn người, nghe tiếng cười ám muội của Xuân Hồng,
rốt cuộc minh bạch là chuyện gì xảy ra, gương mặt tuấn tú giương lên nụ cười tự
hào, ôm nàng, lên xe ngựa, tiến vào buồng xe, đặt nàng trên giường êm trong xe,
để cho nàng tựa vào trên vai mình.
Hắn hạ lệnh với Tả thị vệ trưởng Lý Hoa bên ngoài: “Hạ lệnh
lên đường!”
Lý Hoa lĩnh mệnh, hét lớn một tiếng: “Lên đường!”
Một hồi thanh âm lên yên đều nhịp, sau đó, là từng tiếng ngựa
hí cao, phu xe quát một tiếng: “Chiếc!” Xe ngựa khởi động, chậm rãi đi về trước,
sau đó tốc độ tăng nhanh, chờ dần dần thích ứng tốc độ xe rồi, Sở Liên Nhi rồi
mới từ trên vai hắn ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, cười nói: “Tây
Lăng cách kinh thành có xa lắm không?”
Hắn cúi đầu hôn môi đỏ mọng linh lung của nàng, nói: “Chờ đến
Nghĩa Châu, chúng ta đi đường thủy, chỉ cần thời gian một ngày.”
Sở Liên Nhi không có nói nữa, chẳng qua là dựa vào trên bả
vai hắn, “Ta mệt quá, còn muốn ngủ.” Nàng mở con ngươi sáng trong suốt nhìn hắn.
Hắn nhưng cười một tiếng, thả hai chân nàng vào trên giường
êm, tự mình bỏ đi vớ thay nàng, để cho nàng nằm ngang, cầm nệm êm tựa vào cổ
nàng, lấy thêm mền mỏng thêu tuyết lạnh mai vàng đắp lên cho nàng, nhìn khuôn mặt
xinh đẹp vẫn chưa tan đỏ ửng, mị nhãn ngây thơ oán hận nhìn mình lom lom, đôi
môi sưng đỏ, dưới cổ đều là vết hôn màu đỏ nhạt, cả người nhìn lười biếng cực kỳ,
quyến rũ tận xương, báu vật trời sanh, giở tay nhấc chân, đều là vô hạn phong
tình khiếp hồn người, chịu đựng cái đó lại sưng lên, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng
với nàng: “Xem ra tối hôm qua thật khiến ngươi mệt muốn chết rồi. Ngủ một giấc
thật ngon đi, đợi lát nữa ta sẽ gọi ngươi.”
Ra khỏi Tây Lăng, dọc theo đường ánh sáng sáng rỡ, cảnh sắc
vui vẻ, Sở Liên Nhi ăn no ngủ đủ đã mắt, nếu như không phải cố kỵ tất cả mọi
người đang đuổi đường (ý bảo đang đi nhanh chp kịp), nói không chừng nàng đã
nương nhờ nơi này không đi.
Nhìn hàng liễu xanh dày đặc hai bên đường rộng rãi, xe ngựa
đi ngang hàng liễu, đưa tay có thể đụng, nàng nhìn cảnh trí thiên nhiên mê người
này, cảm khái nói: “Cảnh tượng mê người vậy, đáng tiếc không thể thưởng thức
mãi.” Kinh thành nào có cảnh tượng mê người như thế. Vào kinh rồi, tiến vào
hoàng cung, nào có nhàn hạ thoải mái bước ra hoàng cung nửa bước? Nhớ tới cuộc
sống tương lai đều phải làm bạn với hoàng cung, không khỏi suy sụp mặt.
“Liên Nhi, nếu như ngươi thích, ta sẽ sai người trồng thật
nhiều cây liễu trong cung, đợi đến xuân về hoa nở thì ta liền dẫn ngươi đi thưởng
thức.” Đông Ly Thuần nắm tay nhỏ bé mềm mịn của nàng, hứa hẹn với nàng.
Sở Liên Nhi mặt mày sáng trong nhìn hắn: “Đông Ly Thuần,
ngươi như vậy sẽ làm hư ta.” Chưa nghe nói qua ỷ sủng mà kiêu sao? Nàng đã cảm
giác được các thần tử của hắn không thích mình vô cùng, nàng còn học Dương quý
phi, sợ rằng thực sự chỉ có một con đường chết.
Mặt mày Đông Ly Thuần đều là nụ cười, cúi đầu hôn gương mặt ở
dưới: “Không sao, ai kêu ngươi là thê tử của ta.”
Nàng ngọt ngào dựa vào trong ngực hắn, hưởng thụ lãng mạn ấm
lạnh sáng sớm .
Xe ngựa đi cả ngày, Đông Ly Thuần lại nhận được tin từ trong
kinh được bồ câu đưa tới, khi cởi xuống ống trúc ngắn từ chim bồ câu thì Sở
Liên Nhi phát hiện sắc mặt hắn thay đổi, sa sầm và lửa giận lên cao, mặc dù hắn
khắc chế vô cùng tốt, nhưng Sở Liên Nhi vẫn cảm giác được sát khí nồng đậm từ
trên người hắn tản mát ra.
“Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đông Ly Thuần vò giấy nhỏ thành một cục, xé thành mảnh nhỏ,
ném ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Không có gì, chính là còn có mấy người ngu
không hiểu thời sự và những người ngu xuẩn vọng tưởng thừa dịp cháy nhà hôi của.”
Sở Liên Nhi hiểu, mấy người bất mãn Đông Ly Thuần đi lên
ngai rồng, đều là những người dòng họ hoàng thất hơi có chút quyền thế, ngôi vị
hoàng đế ai không muốn làm, thừa dịp Đông Ly Thuần không có ở kinh thành, cũng muốn
tới chia một chén canh.
“Vậy ai thừa dịp cháy nhà hôi của đây? Là những người nào?”
Nàng hỏi.
Hắn nhìn nàng, do dự có muốn nói với nàng hay không. Sở Liên
Nhi giận, “Cho xin, ngươi không phải là muốn lấy ta làm thê sao? Ta là thê tử
ngươi, sẽ phải có nạn cùng chịu nha, ngươi đừng cái gì cũng gạt ta, như vậy ta
sẽ không an tâm.”
Hắn tiếp nàng, nói: “Liên Nhi, ngươi không cần thiết biết những
thứ này.”
“Tại sao ta không cần thiết biết?” Nàng nhìn hắn, có chút
không hiểu, nhưng thấy bộ dáng không muốn nhiều lời của hắn, chợt hiểu được.
Chợt có chút khó chịu, trong lòng hắn rõ ràng có chuyện,
cũng không nguyện nói với nàng, không muốn để cho nàng biết, hay không muốn cho
nàng tham gia chuyện của hắn? Trong lòng ê ẩm, hắn từng nói muốn lấy nàng,
nhưng lòng đề phòng lại mạnh như vậy?
Mắt bỗng dưng ê ẩm, nàng nháy mắt mấy cái, cúi đầu, lạnh
lùng thốt: “Thôi, là ta tự mình đa tình, về sau ta sẽ không bao giờ hỏi tới
chuyện của ngươi nữa.” Nàng là người nào a, là nữ nhân từng có tiền án. Hắn có
thể không kể hiềm khích lúc trước lấy nàng làm vợ, cũng coi là phúc từ đời trước
của nàng rồi, còn có thể xa cầu cái gì?
Hơn nữa, đây cũng không phải là hiện đại, nữ nhân có thể bày
mưu tính kế thay nam nhân, mà Đông Ly Thuần khác, hậu cung không được can
chính, sao nàng ngay cả cái này cũng quên. Không trách được chọc hắn mất hứng.
Đông Ly Thuần vội ôm hông của nàng, thở dài: “Liên Nhi, ta
không phải là ý này.” Hắn muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu nói từ
đâu.
Sở Liên Nhi ủy khuất trong bụng, tránh ra cánh tay của hắn,
nhích người cách hắn xa xa, cười lạnh: “Ngươi tất nhiên không phải là ý này, ta
chỉ là một người phụ nữ, dĩ nhiên không thể hỏi tới chuyện của nam nhân. Huống
chi, ta là thân phận gì.”
“Liên Nhi.” Đông Ly Thuần cau mày, kéo nàng qua lần nữa,
không để ý nàng giãy giụa, nói: “Liên Nhi, thẳng thắn nói cho ngươi biết, thật
ra thì, vừa bắt đầu, ta chỉ là muốn lợi dụng ngươi, nhưng, dần dần, ta bị ngươi
hấp dẫn, ánh mắt cũng không cách nào rời đi nữa. Nhưng càng bị ngươi hấp dẫn,
ta càng không muốn để cho ngươi biết ta lấy ngươi chẳng qua là đang lợi dụng
ngươi. Mặc dù trước kia ta đúng là ý định này, nhưng bây giờ, ta cũng không muốn
cho ngươi ta cảm giác lấy ngươi chỉ là vì lợi dụng ngươi.”
Sở Liên Nhi thích thích trong bụng, nàng dĩ nhiên rõ ràng
lúc đầu hắn giữ tánh mạng của nàng, chỉ là vì lợi dụng nàng, nếu không, sẽ
không cho nàng chung độc lợi hại bá đạo như vậy.
“Đông Ly Thuần, ngươi có thể nghĩ như vậy, nhưng sao ngươi
không biết tâm tư của ta?” Nàng nhìn hắn, vẻ mặt ủy khuất: “Ta là nữ nhân, một
cô gái yếu đuối, ở trong suy nghĩ của các ngươi, nữ nhân thì phải vĩnh viễn phụ
thuộc vào nam nhân sống qua ngày. Ta không thể so với những nữ nhân khác, ta
không có quyền thế, không có nhà mẹ hùng hậu làm chỗ dựa thay ta, ta chỉ là một
cô gái yếu đuối không nơi nương tựa, ta phụ thuộc vào ngươi, trong lòng ta cũng
rất sợ, chỉ sợ về sau ngươi không yêu thích ta nữa, không mê luyến ta nữa, chờ
ta già sắc đẹp tàn phai, không để ý ta nữa, đổi lấy những nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ
khác. Đến lúc đó tay không có tài sản bối cảnh liền thảm. Ưu thế duy nhất đối với
ngươi đó là có thể nghĩ kế thay ngươi, đây cũng là công cụ cầu sống duy nhất của
ta. Nhưng ngươi lại tước đoạt bản lĩnh cầu sống duy nhất của ta, ta, ta. . . .”
Nói xong, nước mắt của nàng ào ào chảy xuống.
Không hiểu tại sao đi tới cổ đại, không nơi nương tựa, ai
không sợ? Mặt ngoài nói nữ chủ hiện đại xuyên qua mà đến rất được nam nhân yêu
thích, nhưng đó cũng không thực tế. Nữ nhân hiện đại, muốn ôn nhu không có ôn
nhu, muốn đức không có đức, sao làm cho nam nhân khuynh tâm? Nam nhân cổ đại
cũng không đần, nữ nhân không có một chút bản lĩnh, có thể nào để cho bọn họ
ghé mắt coi trọng?
Đông Ly Thuần không giống nam nhân thường, hắn ưu tú, thâm
trầm, hơn nữa lợi hại tinh minh, nam nhân như vậy, dĩ nhiên thích nữ nhân thông
minh, nếu như chỉ bằng xinh đẹp đưa đến sự chú ý của hắn, đó cũng không phải là
lâu dài.
Đông Ly Thuần ôm chặt nàng, cằm xoa xoa gương mặt của nàng,
thanh âm thương tiếc: “Liên Nhi, ta không biết trong lòng ngươi yếu ớt như vậy.”
Hắn dừng một chút, nói: “Đi thêm năm mươi dặm đường, phía trước chính là Lương
Châu, nơi đó là đại bản doanh của tà giáo Di Lặc giáo.”
Di Lặc giáo? Sở Liên Nhi cau mày, nàng chỉ từng nghe Bạch
Liên giáp, còn chưa từng nghe nói có Di Lặc giáo.
“Di Lặc giáo là tà giáo có tiếng, thế lực bọn họ rất sâu,
lúc trước âm thầm điều khiển đến bây giờ rõ ràng trắng trợn, từ Đông Ly quốc ta
khai quốc đến nay, vẫn khắp nơi là địch với triều đình, bọn họ tà ác ác độc,
đùa bỡn những người nông dân ngu muội trong lòng bàn tay, bọn họ tự xưng thần
thông quảng đại, là phật Di Lặc giáng thế, cứu khổ cứu nạn, có thể biến đậu
thành vàng, nuốt kiếm phun lửa pháp lực vô biên, bọn họ còn lấy cờ hiệu lật đổ
triều đình áp bách nghèo khổ dân chúng chiêu binh mãi mã chung quanh, có lòng
phản tặc. . . Mấy năm qua, Đông Ly quốc chiến loạn hàng năm, dân chúng lầm
than, cũng cho bọn họ có cơ hội có thể dùng.”