Hiên Viên Khanh Trần nghe thấy những lời này của nàng thì trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Hắn vốn tưởng nàng sẽ cự tuyệt như tối hôm qua; trên mặt hé mở một nụ cười tươi, đã không còn cái vẻ tàn khốc như ngày xưa, đôi mắt tha thiết khóa trụ lấy thân mình kiểu nhỏ, tinh tế của nàng.
- Khi nãy ta tìm thấy một rừng mai mai đã vào cuối mùa; vừa vặn có thể cùng nàng đi tới đó xem thử; bằng không thì phải chờ tới ngày mai mới có thể đưa nàng tới đó. – hắn phát hiện ngoài ý muốn nên liền nhớ tới bộ dáng vui vẻ của nàng khi thưởng mai trong Bắc an vương phủ.
Mị Nô, nếu có thể đảo ngược lại thời gian thì ta hy vọng có thể trở lại như lúc trước, ít nhất lúc ấy ta và nàng còn được làm những đứa bé ở bên cạnh nhau, ít nhất nàng không hận ta như lúc này. Nếu có thể.. nếu thật có thể thì…
Lời nói chất vấn của Vô Ngân vẫn còn rõ ràng, đúng thế, hắn không hy vọng của của mình sẽ bị người khác biết được. Trong những đêm tối, hắn không ngừng nói với chính mình rằng không cần lòng thương hại của người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
- Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn thay quần áo! – Cảnh Dạ Lan thấy hắn còn đứng đó nên lên tiếng nhắc nhở. Ánh mắt nhu hòa của hắn thậm chí khiến nàng có cảm giác nó êm dịu, trong suốt như nước vậy!
- Được! Ta chờ nàng! – hắn theo lời nàng đi ra ngoài, từ khi nào thì Hiên Viên Khanh Trần hắn lại nghe theo mệnh lệnh của một nữ nhân chứ? Cuối cùng thì cũng chỉ có mình nàng, Hoa Mị Nô mà thôi!
Cảnh Dạ Lan có chút hối hận vì sao khi nãy lập tức đáp ứng đi với hắn; chẳng lẽ vì chuyện tối qua, nàng nghĩ tới bí mật tận đáy lòng Hiên Viên Khanh Trần nên sinh ra lòng thương hại với hắn?
Đúng là quỷ quái! Nàng vỗ vỗ mặt mình, liều mạng nhéo một cái, đau quá! Ai, không nghĩ nữa, dù sao cũng chẳng có chuyện gì rõ ràng. Nghĩ vậy nàng nhanh chóng thay quần áo rồi ra ra khỏi doanh trướng.
Cách đó không xa, Hiên Viên Khanh Trần và Mặc Câu đã đứng sẵn chờ nàng.
- Sao chỉ có một con ngựa?
- Thân thể của nàng rất yếu, ngồi chung với ta đi! – Hiên Viên Khanh Trần vươn tay nhưng không có chủ động đi lên. Hắn bắt đầu chú ý thấy những cử chỉ của Hoa Mị Nô, hình như nàng không thích bị người khác chạm vào mình.
- Sợ ta chạy thì nói một tiếng, ta làm sao cũng không thể chạy được, không phải sao? – nàng thở ra ngụm khí màu trắng, nó nhanh chóng tiêu tán mất, con ngươi đen như mực phiêu liếc hắn một cái.
- Được, Mặc Câu để cho nàng cưỡi! Hiên Viên Khanh Trần cầm dây cương đưa cho nàng.
Cảnh Dạ Lan không khách sáo tiếp nhận, đảo mắt nhìn Mặc Câu, trong lòng âm thầm tán thưởng. Màu lông thuần không có tạp sắc, hơn nữa ánh mắt của nó khiến cho Cảnh Dạ Lan nhìn mà rất muốn cười. Rất giống Hiên Viên Khanh Trần, bạo ngược, chán ngán nhìn ngắm người tiếp cận nó. Dường như nó được sinh ra để dành riêng cho hắn thì phải.
Nàng khẽ vuốt bộ lông con ngựa thì thấy nó bất tuân thở phì phì; nếu không phải chủ nhân của nó còn đứng bên cạnh thì phỏng chừng nó đã sớm giơ lên đá bay nàng đi rồi.
Ngươi chỉ là một con vật mà cũng dám khi dễ ta hả?!
Cảnh Dạ Lan cười khiêu khích, xoay người ngồi lên ngựa, hai chân kẹp chặt hai bên sườn bụng ngựa.
Một tiếng hí vang trời, Mặc Câu nhảy dựng phía sau đương muốn vung vó ngựa, tỏ vẻ phiền chán ra sức muốn ném người đang ngồi trên lưng nó xuống.
- A Mặc! – Hiên Viên Khanh Trần lớn tiếng quát rồi vội xông lên phía trước. Hắn thật không ngờ mình còn ở bên cạnh mà Mặc Câu lại dám nổi lên bản tính ương ngạnh, tuyệt nhiên không chịu nghe lời. – A Mặc, dừng lại… – tay hắn đã muốn bắt được dây cương.
Cảnh Dạ Lan ngồi vưng lại, kéo chặt dây cương, đẩy Hiên Viên Khanh Trần ra rồi dùng sức khống chế tốt Mặc Câu.
- Tránh ra, không cần ngươi quản! – nàng hô to một tiếng, trong mắt nồng đậm ý chí bất tuân. Càng những thứ không dễ dàng gì có được trong tay thì nàng lại càng kiên nhẫn để có được nó.
Mặc Câu cất vó chạy như điên, Cảnh Dạ Lan đè chặt dây cương trong tay kìm nó lại, lại tiếp tục tốc độ chạy như điên, xóc nảy hỗn loạn. Mặc Câu vẫn không chịu thuận theo mà lỗ mãng như trước. Còn Cảnh Dạ Lan thì cũng không chịu dễ dàng từ bỏ, một vòng lại một vòng giằng co qua lại, ý cười trong mắt nàng ngày càng nồng đậm hơn.
Mái tóc tung bay trong gió, một màu sáng bóng cứ như suối nước đan trút xuống bao lấy thân thể nàng càng làm nổi bật mị thái tự tin của nàng hơn. Ý cười càng rạng rỡ như ánh nắng ban mai khiến cho ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần truy đuổi theo nàng không thể rời dù chỉ một khắc.
Cuối cùng, khí lực của Mặc Câu dường như tiêu hao không ít, mà thể lực Cảnh Dạ Lan cũng sắp chống đỡ không nổi. Đồng thời một lúc, Mặc Câu rốt cuộc không còn nổi giận phản kháng nữa chịu dừng cước bộ; còn Cảnh Dạ Lan thì thở hắt một tiếng rồi cả người mềm nhũn ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Hiên Viên Khanh Trần vẫn đi theo sát nàng thấy vậy lập tức lao đến, cánh tay ấm áp, khỏe mạnh ôm lấy nàng, dùng sức áp nàng vào trong ngực.
Hắn lo lắng, dùng ánh mắt thân thiết chăm chú nhìn khuôn mặt khéo léo của nàng, hai má trắng nõn ẩn hiện một tầng đỏ ửng.
- Ta không có cho ngươi cứu ta, ai kêu ngươi nhiều… – nửa lời nói phía sau bị nụ hôn bá đạo của hắn ngăn chặn lại. Trong triền miên khiến cho hắn bạo dạn dẫn đường cho nàng.
Nắm tay thành quyền, nàng cố đấm vào đầu vai hắn; miệng không thể nói, thân thể cũng không thể giãy dụa.
- Nàng thử động một lần nữa xem! – Hiên Viên Khanh Trần miễn cưỡng ép mình phải rời khỏi đôi môi thơm lành của nàng trong chốc lát, đồng mâu nheo lại nồng đậm dục tình khiến cho thân thể Cảnh Dạ Lan run lên. Nàng trừng lớn hai mắt giống như đang cảnh cáo hắn.
- Vừa rồi nàng làm ta sợ, thật sự là như vậy! – hắn không thèm nhìn tới đôi mắt đang trừng tròn của nàng, đem tay nàng đặt lên ngực mình. – Có thể cảm nhận được tim của ta đang nhảy lên mãnh liệt không?
Bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo cho dù cách một tầng quần áo vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng bờ ngực hắn đang đập liên hồi. Bị đôi mắt nóng rực của hắn nhìn khiến cho Cảnh Dạ Lan nóng nực vô cùng, hai má không hiểu sao phừng phừng đỏ, bối rối rút tay về.
- Tim mà không đập thì chẳng phải là người chết sao? Không hiểu ngươi đang nói cái gì nữa. – nàng vội rời khỏi lòng ngực hắn.
- Mị Nô, đừng né tránh ta. – hắn nỉ non, ánh mắt nàng bối rối không có thoát khỏi cái nhìn của Hiên Viên Khanh Trần. Thừa dịp nàng hãy còn đang thất thần, hắn lại một lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại khẽ nhếch lên của nàng, nhấm nháp thứ tốt đẹp mà hắn lưu luyến.
- Ưm… – vừa rồi bị con ngựa chết tiệt kia ép buộc tới nửa ngày trời nàng đã không còn khí lực; ban đầu nàng còn yếu đuối phản kháng Hiên Viên Khanh Trần nhưng dần dần cũng đành im lặng, thuận theo.