Tù Phi Tà Vương

Chương 145: Chương 145




Thân thể ốm yếu bị hắn ôm ngang vòng eo, người nàng kề sát vào ngực hắn, cảm thụ được hơi thở dồn dập của hắn.

- Chúng ta đi thôi! – Hiên Viên Khanh Trần khó khăn lắm mới khắc chế được ý niệm trong đầu, ôm Cảnh Dạ Lan đặt lên lưng Mặc Câu. – A Mặc, nàng là phu nhân của ta, ngươi không được quăng ngã nàng! – vuốt ve bờm Mặc Câu, hắn nhẹ giọng cười dặn dò sau đó xoay người ngồi lên ngựa, đem Cảnh Dạ Lan ấp vào trong chiếc áo choàng; đầu hơi hơi cúi thấp xuống để hấp thu hết mùi hương thơm ngát trên người nàng.

Phương xa bầu trời nhuốm một màu trắng pha lẫn xanh lam, giống như bị gió thổi qua mà những đám mây phía chân trời chầm chậm mở ra.

Vì mới xuất phát từ Bắc An, tuy nói là hành quân nhưng cảnh sắc chung quanh cũng không tệ lắm. Cảnh Dạ Lan rất thích mùa đông, trước kia chỉ cần nàng có thời gian rảnh sẽ cùng Quỷ Túc lái xe lướt gió; tốc độ khi đó chạy trên đường cao tốc thực sự khiến cho người ta sợ hãi, cảm giác như nháy mắt một cái sẽ bay ra khỏi con đường.

Nàng vẫn luôn mong được cảm nhận những thứ như lúc ấy nên từ đầu tới giờ nàng vẫn không buông tay, kiên trì cố gắng.

- Nghĩ cái gì? – hắn ghé vào gáy nàng nhỏ giọng hỏi. Không biết vì sao, chỉ cần mỗi lần nàng thể hiện ánh mắt như vậy, lạnh nhạt, xa cách, mơ màng giống như là sắp rời khỏi hắn vậy. Ngón tay hắn vô thức mơn trớn hàng mi cong cong của nàng, lông mi nhếch lên khẽ chạm vào đầu ngón tay hắn.

Đôi khi nàng giống như một cơn gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể bay khỏi tay hắn. Càng ngày hắn càng cảm thấy không nắm giữ được nàng nữa. Mị Nô, ta không muốn buông tay, cho dù có phải bẻ gẫy đôi cánh của nàng thì ta cũng muốn giữ nàng lại bên người.

- Không có gì, sao còn chưa tới? – đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào mi mắt nàng khiến một dòng nước ấm áp từ mi mắt chảy vào tận sâu trái tim nàng. Thân thể lạnh lẽo của nàng không hề cự tuyệt sự ấm áp của hắn.

- Nhanh thôi, nàng cứ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhìn nàng có vẻ rất mệt. – hai hàng mày của hắn khẽ nhíu lại. Hắn muốn thấy nàng cười vui vẻ, cái vẻ mặt bình thản của biểu tình im lặng này so với ánh mắt hận thù trước kia càng khiến cho hắn thấy khó chịu hơn.

- Ừm! – nàng nhắm nghiền hai mắt, ngay lập tức bị hắn ấn đầu vào trong ngực. – Ngươi làm cái gì đó, ta không thở được! – hai má nàng kề sát ngực hắn, bên cạnh là hơi thở quen thuộc của hắn. Tư thế quá mức ái muội này làm cho nàng thấy không thoải mái. Là vì thân thể của Hoa Mị Nô căn bản không chán ghét hắn ư?!

Trong khi miên man suy nghĩ thì lòng nàng dường như không còn kháng cự hắn nữa!

- Mặt áp vào ta, gió rất lớn, nàng sẽ không chịu được! – hắn nói xong một hơi; tuy rằng nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này nhưng lại nghe thấy tiếng hắn cười.

Một quãng đường dài, hắn ôm nàng cưỡi ngựa chầm chậm, bốn phía chỉ có tiếng gió thổi lướt qua, sự yên tĩnh này làm cho Hiên Viên Khanh Trần rất muốn thời gian hãy ngừng ngay tại khắc này. Người trong lòng hắn dù đã ôm ấp thật lâu nhưng sao cơ thể vẫn lạnh ngắt.

Trong lúc ngủ, thỉnh thoảng nàng vì hơi lạnh mà run rẩy; mái tóc đen mềm của nàng quấn quanh tay hắn; nhìn nàng nhu thuận ngoan ngoãn tựa vào lòng mình thì tim Hiên Viên Khanh Trần từ từ nhẹ nhõm. Theo bản năng hắn cúi đầu hôn lên vành tai nàng, nhẹ giọng gọi “Mị Nô!”

- Muốn nói cái gì?! – giọng nói của Cảnh Dạ Lan ngai ngái, nàng cũng chưa thèm ngẩng mặt lên nữa.

- Chúng ta đến rồi! – hắn xốc áo choàng lên, hương khí thanh nhã bay tới làm cho tinh thần Cảnh Dạ Lan rung lên.

- Nơi này thật sự rất đẹp! – nàng ngẩng mặt nở một nụ cười hiếm hoi với hắn.

- Ta biết là nàng thích mà! – hắn lại ôm lấy eo nàng giúp nàng xuống ngựa. Nhìn nàng bồi hồi đi tới cánh rừng mai, ánh mắt của Hiên Viên Khanh Trần khóa chặt lấy thân ảnh của nàng, hắn chỉ im lặng đi phía sau nàng.

- Hiên Viên Khanh Trần! – nàng đi được vài bước thì chợt dừng chân lại. – Vì sao lại đối tốt với ta như vậy?

Thật ra chính hắn cũng tự hỏi mình vì sao lại đối tốt với nàng như vậy? Nên trả lời nàng như thế nào đây? Hắn ngây người ra một hồi rồi đáp:

- Ta đã nói rồi, nàng là nữ nhân của ta, không phải nên làm thế này với nàng sao?

Nữ nhân của hắn? Không phải là nô lệ của hắn sao? Thay đổi thế này là vì sao chứ?

- Muốn bồi thường những gì mà ta đã mất đi ư? Ngươi không cần phí sức như vậy đâu. Thương tổn của ngươi dành cho ta đã quá sâu đậm, cho dù có làm cái gì cũng không thể nào thay đổi, lấp đầy được.

- Mị Nô… – hắn biết dù hắn có làm tất cả mọi chuyện thì vẫn không thể nào vãn hồi.. nhưng hắn vẫn muốn được bù đắp, sửa chữa.

- Hoa Mị Nô trước kia đã chết rồi, nàng đã biến mất cùng hết thảy những gì thiếu nợ ngươi. Còn ta chỉ là người hồi sinh lại vào nàng. – dứt lời, tim nàng đau thắt bởi vì nàng nhìn thấy trong mắt Hiên Viên Khanh Trần có nỗi đau khôn cùng.

Nỗi đau trong đáy lòng hắn không thể nào chạm tới được!

‘- Nàng đã biết rồi?! – giọng hắn khàn khàn, vẻ mặt tuấn mỹ vẫn lạnh lùng.

- Mẫu phi của ngươi vì Hoa Mị Nô mà chết, ngươi nên hận nàng và ngươi đã hận; ngươi muốn thương tổn nàng thì cơ hồ đã khiến ta sống không bằng chết. Không thể buông tha cho cừu hận thì ngươi làm gì để có thể cứu vãn mọi chuyện chứ! Cảnh Dạ Lan nắm chặt bàn tay lại.

Đừng tốt với ta, ngươi đã khiến cho ta hận ngươi thì không cần phải ép ta chấp nhận thêm một điều gì khác nữa. Ta không phải là Hoa Mị Nô trong lòng ngươi, ta không cầu những thứ xa vời, ta chỉ cần bình yên; không cần dùng ánh mắt của ngươi chăm chăm nhìn ta. Ta không cần!

Bốn mắt tương đối, nàng cố gắng làm cho chính mình duy trì sự bình tĩnh:

- Trở về thôi, cái cần xem ta cũng đã xem, việc nên nói ta cũng đã nói. Giữa ngươi và ta không có gì thay đổi hết, mãi tới thời khắc cuối cùng ta bị độc phát thì cũng chỉ như thế này mà thôi!

Khóe miệng gợn lên nụ cười thống khổ, nàng không muốn yêu thương bất kỳ một người nào, không ràng buộc, được tự do tiêu sái, sống tự tại cho tới thời khác cuối đời, cho dù là ngắn ngủi cũng được.

- Ta đã nói rồi, ta không cho phép nàng chết, cho dù nàng có chết thì cũng phải ở bên cạnh ta! – hắn tiến lên nắm lấy tay Cảnh Dạ Lan.

Nụ hôn bá đạo nhưng cũng không đánh mất sự ôn nhu, đầu lưỡi giao triền, lửa nóng gợi lên khiến cho tâm nàng đau đớn. Cảnh Dạ Lan nhắm mắt lại, nắm tay siết chặt vì sự âu yếm của Hiên Viên Khanh Trần đã chầm chậm buông thỏng xuống, mấy đầu ngón tay xanh trắng run nhè nhẹ, ngượng ngùng không biết nên để ở đâu.

Thân thể đang nói cho nàng biết ý niệm cự tuyệt trong đầu nàng đã yếu đi nhiều. Nụ hôn bất an của hắn đoạt lấy môi nàng, một nụ hôn thật sâu.

- Ngươi lại muốn làm cái gì… – hơi lạnh thình lình ập tới thoáng chốc lan khắp người Cảnh Dạ Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.