Trong Hoàng Cung Bắc Quốc nghiêm trang, hai hàng quan văn võ đứng trong điện. Bên trên ngồi một nam nhân uy nghiêm khí phách trong bộ long bào, gương mặt góc cạnh kiêu ngạo, hắn mở miệng nói “ Các ngươi có vấn đề gì muốn nói với trẫm ?”
Bên dưới bước ra một trung niên nam tử, tuổi tầm tứ tuần, hắn ôm quyền nói “Thưa Hoàng Thượng, người nên nghĩ đến chuyện lập Hậu, Bắc Quốc hậu cung không thể không có người đứng đầu. Trong hậu cung bây giờ chỉ có mỗi Lộ Chiêu Nghi, nhưng thân phận nàng .. không thể làm chủ hậu cung”
Mộ Dung Cảnh Hy trên mặt hiện vẻ không hài lòng, Tiếu Tiếu tuy xuất thân yếu hèn nhưng là một nữ tử có tấm lòng nhân hậu nhất hắn từng thấy. Hắn sẽ không thể để ai làm tổn thương nàng, ngôi vị Bắc Quốc Hoàng Hậu vốn sẽ thuộc về nàng.
Một quan võ cũng ôm quyền bước ra “Thần cảm thấy Hách đại nhân nói đúng, hậu cung không thể có mỗi Lộ Chiêu Nghi, Hoàng Thượng minh xét “
Hắn phũi tay phiền toái “ Đủ rồi, không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết, nếu ai còn xen vào giết không tha”
Bên ngoài vọng vào tiếng nam tử trầm thấp, bá quan văn võ như vớ được sợi dây cứu mạng, vội vã nhìn ngoài cửa “Hoàng Thượng, không thể lúc nào cũng đụng tới là đòi giết”
Từ ngoài nam nhân bạch y ưu nhã bước vào, mái tóc dài cột phía sau, ngũ nhan như điêu khắc, ôn nhu nhưng lạnh nhạt. Mộ Dung Cảnh Hy thấy người tới, bớt một phần kiêu ngạo thêm một phần kính trọng. “ Hoàng Thúc, ngươi có chuyện gì không ?”
Mộ Dung Sơ Tuyết ung dung chỉnh tay áo nói “ Hách Đại Nhân nói cũng không sai, Hoàng Thượng tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên lập hậu, để sau này còn có con nối dõi”
Mộ Dung Cảnh Hy mi mắt giật giật, Hoàng Thúc đây là muốn trả thù hắn, người nhìn bề ngoài ôn hoà nhưng tâm địa lại phúc hắc, hắn bất đắc dĩ nói “ Hoàng Thúc , Hậu vị trẫm chỉ đồng ý cho Tiếu Tiếu “
“ Hồ đồ” Mộ Dung Sơ Tuyết khẽ quát, đôi mày kiếm nhíu nhẹ “ Lộ Chiêu Nghi xuất thân không rõ ràng, ngươi muốn để Bắc Quốc mất mặt”
Hách Lỗ cảm thán, đúng chỉ có Lạc Vương Gia mới dám nói Hoàng Thượng. Mộ Dung Cảnh Hy cụp mắt, hắn biết là như vậy nhưng hắn không thể động lòng với ai ngoài Lộ Tiếu Tiếu.
Mộ Dung Sơ Tuyết im lặng nhìn hắn, 1 năm trước trong một lần đi du hành về, Cảnh Hy mang về một nữ tử nông thôn, tính tình thuỵ mị dịu dàng, sau đó không lâu thì lập thành Chiêu Nghi, vốn dĩ muốn lập thành Hoàng Quý Phi nhưng thân phận lại thấp kém. Hắn vốn dĩ không muốn làm khó dễ Hy, nhưng hắn đã cho người điều tra về nữ tử kia thì phát hiện nàng ta vốn dĩ không hề ở vùng thôn ấy, hắn muốn tìm ra người đứng sau.
“Sau khi đi Nam Quốc về hãy sắp xếp tuyển tú “ Hắn nói xong xoay người rời đi, Mộ Dung Cảnh Hy nắm chặt tay, hắn biết Hoàng Thúc không cho hắn lập nàng là có lí do, hắn không tin Hoàng Thúc là người suy nghĩ đơn giản như vậy.
Hách Lỗ bước đi ra ngoài, tiếp tục nói “ Tâu Hoàng Thượng, Nam Quốc chiến thần Tam Vương Gia liên tục lùi ngày hôn lễ với Khổng gia nữ tử, Nam Hoàng cùng Thất Vương Gia cũng không động tĩnh gì cho việc ngăn cản hắn”
Mộ Dung Cảnh Hy lấy lại phong thái, hất cầm cười “ Phượng Mặc Khuynh vốn dĩ nắm nửa phần binh lực Nam Quốc, Phượng Mặc Yên vốn dĩ sẽ không động tĩnh”
“Vậy chúng ta có thể thương lựơng với Phựơng Mặc Khuynh, chia cắt hai huynh đệ họ” Một vị đại thần mắt sáng rỡ nói, ai chả ham mê tài vị hắn không tin Phượng Mặc Khuynh không mê.
Mộ Dung Cảnh Hy khinh thường lên tiếng “ Phượng Mặc Khuynh đã từ chối tranh ngôi vị, ngươi nghĩ hắn sẽ đồng ý ? Đừng làm trò xằng bậy. Tứ Quốc thực lực ngang nhau. Nếu động một sẽ chết không toàn thây, Bạc Khinh Nhiễm vốn sẽ không ngồi yên , hắn chỉ chờ cho một người phát động”