Trung niên đại thần xấu hổ cúi đầu, hắn đúng là nông cạn, tuổi cao nhưng không thể bằng Hoàng Thượng. Mộ Dung Cảnh Hy phất tay cho bãi triều, đứng dậy đi đến Ngự Hoa Viên.
Bên trong Ngự Hoa Viên, cây cối được tỉa gọn ràng. Hoa lá đua nhau khoe sắc xinh đẹp. Ngồi trong chiếc chồi, nữ nhân thanh tú đang thêu thùa, đôi tay điêu luyện trên mảnh vải, khoé miệng luôn giữ nụ cười. Mộ Dung Cảnh Hy trong mắt loé ôn hoà, triều đình tứ quốc tranh nhau, chỉ có nàng vẫn trong sáng như vậy.
Lộ Tiếu Tiếu ngẩng đầu thấy hắn, xấu hổ vội vàng đứng dậy hành lễ “ Tiếu Tiếu tham kiến hoàng thượng”
Mộ Dung Cảnh Hy cười dịu dàng đi đến, ngăn không cho nàng hành lễ, nhẹ giọng nói “ Trẫm đã nói trước mặt trẫm không cần phải hành lễ”
Nàng ngại ngùng cúi đầu “ Tiếu Tiếu thân phận hèn yếu, ngươi là bậc đế vương, hành lễ là điều hiển nhiên”
Hắn chậc lưỡi nhăn mi, nữ nhân này cho dù hắn nói thế nào cũng vậy. Nàng càng vậy hắn lại càng đau lòng, cũng trách hắn không cho nàng địa vị tốt, để nàng chịu thiệt “ Tiếu Tiếu, nàng có muốn đi Nam Quốc cùng trẫm ?”
Cúi đầu đôi mắt đột nhiên loé ánh sáng, Lộ Tiếu Tiếu ngẩng đầu nhìn hắn “Ngươi sắp phải đi Nam Quốc ? Tại sao ?”
Buông nàng ra, hắn cười nhẹ trả lời “ Nam Hoàng thoái vị , tân hoàng đăng ngôi,trẫm không thể không đến dự. Trẫm muốn nàng đi cùng”
Hắn muốn nhân cơ hội này nói rõ mọi người biết địa vị của nàng, xuất thân thấp hèn thì sao chứ ? Nàng vẫn luôn là nữ tử xinh đẹp dịu hiền nhất mà hắn từng biết. Chỉ có điều về phần Hoàng Thúc lâu nay vẫn không thích nàng, hắn biết Hoàng Thúc tuy ôn hoà nhưng tính tình lạnh lùng , không nương tay, nếu không phải vì hắn chỉ sợ Hoàng Thúc đã ra tay giết nàng trong chóp mắt.
Mộ Dung Cảnh Hy đau đầu, Lộ Tiếu Tiếu thấy hắn khác lạ, quay đầu ngây thơ hỏi “ Tân Nam Hoàng ? Là ai ? Chiến thần Tam Vương Gia sao ?”
Hắn gõ nhẹ đầu nàng, cười haha nói “ Nha đầu ngốc, Phượng Mặc Khuynh đã từ chối ngôi vị rồi, đương nhiên sẽ thuộc về Phượng Mặc Yên”
Lộ Tiếu Tiếu đăm chiêu cúi đầu, đằng sau khuôn mặt đáng yêu là đôi mắt đầy mưu kế, Phượng Mặc Yên vì Mộc gia nữ tử mà giành ngôi vị, bây giờ Mộc Khả Hân lại chết, sự việc đúng là rắc rối. Nhưng không sao, dù sao nàng muốn chính là làm chủ hậu cung Bắc Quốc, sau đó sẽ thao túng để đánh chiếm Nam Quốc.
“ Hoàng Thúc “ Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Mộ Dung Cảnh Hy, Lộ Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi tột cùng, nàng theo phản xạ lùi về sau.
Mộ Dung Sơ Tuyết nhìn liếc qua Lộ Tiếu Tiếu, xong quay lên Mộ Dung Cảnh Hy, đôi môi lạnh băng khẽ mở “ Đưa ai đi bổn vương không có ý kiến, nhưng nên giữ ý tứ, nếu để Bắc Quốc mất mặt, Hy ngươi hiểu bổn vương sẽ làm gì ?”
“ Hy hiểu” Mộ Dung Cảnh Hy gật đầu nghiêm túc trả lời, hắn biết lời Hoàng Thúc nói không đùa giỡn, hắn sẽ không xưng bổn vương , trừ khi hắn thật sự tức giận.
Mộ Dung Sơ Tuyết nhẹ nhàng đi lại chỗ Lộ Tiếu Tiếu, đôi mắt hoa đào khẽ nheo, làn da trắng mịn nhợt nhạt, cho dù sợ hãi nhưng nàng không thể phũ nhận sự tuấn mỹ thoát tục của hắn. Mộ Dung Cảnh Hy lo lắng nhưng không dám bước lên, dù sao Hoàng Thúc tâm lạnh , hắn không dám chắc hắn sẽ không giết nàng. “ Đừng nghĩ đến chuyện gì không hay ho”
Dứt câu hắn bỏ đi, cô độc trong gió, thanh nhã thoát tục, tà áo bay nhẹ. Lộ Tiếu Tiếu vẫn không thoát nổi căng thẳng, đôi tay trong ống áo nắm chặt, Mộ Dung Sơ Tuyết, ngươi tưởng là Lạc Vương thì tốt sao, đến khi ta lên làm Hoàng Hậu , ta sẽ bắt ngươi phục vụ ta.
Tây Quốc , Nhiếp Chính Vương Phủ tĩnh lặng trong màn đêm. Đây có thể nói là một nơi vừa an toàn vừa nguy hiểm, thích khách khi đi vào hoàn toàn không có cửa bước ra. Mộc Khả Hân trên hành lang đi về điện. Sau khi đi khỏi Hoàng Cung nàng đã tự mò về, Bạc Khinh Nhiễm nói đi là đi, không hề nói rõ nàng câu nào.
Đi ngang qua chính điện tắt đèn tối mịt, không bóng người, phòng ngủ cũng đen thui. Bạc Khinh Nhiễm đi đâu ? Mộc Khả Hân nhăn mi tự hỏi. Xoay người đi vào thư phòng. Thắp nến mập mờ, nàng đi đến bàn làm việc của hắn. Bên trên chứa vài cuốn binh pháp, gọn gàng ngăn nắp.
Giở một quyển đang đọc dở trên bàn, bên trong chữ xen chữ, được viết bằng bút lông, vài tờ còn lem mực. Một bức hoạ rơi ra từ cuốn sách, Mộc Khả Hân cầm lên xem, bên trên vẽ hình thiếu nữ đứng dưới gốc cây đào, nàng trong bộ váy tím kiều diễm, khoé miệng ẩn nét cười. Nàng toát kinh ngạc, đây là mình ? Tại sao lại vậy ? Hắn vẽ mình.
“ Đừng động vào” Tiếng động làm nàng giật bắn, bức tranh trên tay rơi xuống mặt bàn, nàng nhìn ra ngoài cửa, nam nhân dựa vào cửa , đầu tóc hơi rối, đôi môi rướm máu, một tay ôm bụng đang chảy bố, gương mặt hiện vẻ mệt mỏi.
Mộc Khả Hân nhăn mày đi lại hỏi “ Ai làm ngươi ra thế này ?”