Đối với Lai Sinh, Loan Loan thật không biết nên nói thế nào mới tốt.
Theo biểu hiện bình thường của hắn, chỉ số thông minh có lẽ không thấp
nhưng trong chuyện tình cảm lại làm cho người ta không biết nên nói gì.
Có điều, chuyện này rốt cuộc cũng xong. Định thân cho hai người, lúc đó
tình cảm mới chịu biểu lộ ra. Mạch Thảo luôn là vẻ ngượng ngùng. Mà đối
mặt với dung mạo xinh đẹp của Mạch Thảo, còn có đôi mắt phượng hấp dẫn
người kia, Lai Sinh nhìn đến hai mắt đều tỏa sáng.
Loan Loan đành
phải làm ngơ quay mặt đi như thể không hay biết. Được rồi, kỳ thật nàng
còn chưa thích ứng với biểu hiện như người bình thường của Lai Sinh.
Chuyện này có được tính là do được tự do yêu đương mà thành không? Có điều vẫn phải tìm bà mối, vậy thì đành phải tìm bà mối Vương rồi. Lúc gặp bà ta, bà còn rất kinh ngạc, sau đó mới cười tươi rói nhận lời: “Có thể làm bà mối cho hai người bọn họ ta cầu còn không được đây, đây chính là chuyện tốt!”
Xong, chuyện này liền truyền ra khắp thôn. Mọi người đều
bàn tán xôn xao. Hiện Dương gia thôn đã không như trước nữa, không nói
mọi mặt đều khá khẩm hơn, riêng chuyện người trong thôn đối xử với nhau
càng thêm hòa thuận, bình thường nhà ai có việc tất cả mọi người đều đến giúp đỡ. Thân phận của Mạch Thảo và Lai Sinh đều có chút đặc biệt, mọi
người đều không như trước kia sau lưng đông đánh giá tây ngờ vực mà đều
thành tâm chúc phúc cho hai người, mọi người còn giúp suy tính cho.
Hiện giờ hai người đều ở nhà Loan Loan đương nhiên đám cưới phải tổ chức ở
nhà nàng. Nhà Loan Loan còn rất rộng rãi, tất cả người trong thôn đến dự cũng không thành vấn đề. Mọi người đều phát huy sở trường của mình,
người nấu ăn được thì muốn đến lúc đó nấu giúp những món gì, người khéo
léo thì nghĩ nên bố trí phòng thế nào. Nhà cửa ở Dương gia thôn không
chỉ gọn gàng, đến cả thôn trang nghỉ dưỡng cũng là đệ nhất Thiên Triều,
đương nhiên đám cưới này cũng phải có đặc trưng của Dương gia thôn.
Loan Loan cười cảm tạ tất cả mọi người. Có một điểm mọi người nói rất đúng,
mọi thứ ở Dương gia thôn đều đặc biệt nên hôn lễ này cũng phải có điểm
đặc sắc của Dương gia thôn.
Mọi người đều đề xuất ý kiến. Bản thân nàng khi thành thân không được làm chủ cho nên hiện tại muốn đóng góp
một số chủ ý của bản thân, không được quá kinh thế hãi tục, nhưng sẽ
không làm theo những dạng người ta hay tổ chức. Vẫn sẽ dựa theo quy tắc
của thời đại này, rước kiệu hoa, đội ngũ đón dâu, dọn bàn tiệc… chi tiết sẽ có thay đổi chút ít.
Sẽ không thiếu đội nghênh đón, kiệu hoa, nhưng bày trí nhà cửa và bàn tiệc sẽ theo phương thức của hiện đại.
Trước tiên, sẽ tìm hai cây trúc dẻo vừa nhỏ vừa dài uốn thành kiểu dáng cổng
vòm, đính lên các loại hoa đủ màu sắc chủng loại tựa như nửa vòng hoa
lớn. Một cái cổng vòm có chút đơn điệu, hai cây bện lại nhìn lên lại có
chút thu hút, đẹp mắt, đồ may mắn cũng muốn chuyện tốt thành đôi.
Từ cửa lớn đến phòng khách, tức chỗ bái đường thành hôn, đều trải toàn bộ
thảm đỏ, lại đặt thêm mấy vòng hoa nhỏ như ở hiện đại. Tân nương đi qua
dưới vô vàn vòng hoa lãng mạn tới trước mặt tân lang.
Dưới mái
hiên treo hai loại đèn lồng lớn nhỏ màu đỏ xếp thành hàng, người đến dự
vừa liếc đã thấy được toàn bộ đèn lồng đỏ trong sân, vô cùng vui mắt.
Cây trong sân nhà cũng điểm xuyết thêm vòng hoa như vậy.
Cửa viện
dán lên hai chữ hỷ siêu bự đỏ tươi. Hỷ phòng đương nhiên cũng dán chữ
hỷ. Trong phòng ngoại trừ có chữ hỷ, đèn cầy hỷ, không thể thiếu đèn
lồng đỏ đại biểu cho thời gian nồng nồng ấm ấm. Màn hỷ đương nhiên cũng
phải là màu đỏ, màn che trên nóc giường cũng phải thêu chữ Hỷ. Nghĩ lại
chữ hỷ như ẩn như hiện phiêu dật trên màn lụa mỏng manh, lại phối hợp
với nệm hỷ đỏ thấm trên giường thật làm cho người ta bất giác sinh ra
cảm giác vô cùng hưng phấn.
Nếu như không phải nguyên liệu có hạn, Loan Loan thật muốn buộc bong bóng trong sân.
Mấy năm này sống thật vui vẻ, bệnh của Lai Sinh đã khỏi cũng là một chuyện
lớn đáng mừng, giờ lại đến chuyện hai người thành hôn lại là chuyện vui, cho nên Loan Loan quyết định sẽ không keo kiệt, chỉ cần là trẻ con đến
mừng tiệc cưới đều sẽ có bao lì xì, đương nhiên bên trong có một đồng
tiền.
Loan Loan đề xuất, Bách Thủ, Lai Sinh cũng có ý kiến. Hai
người cảm thấy bố trí càng vui mắt càng tốt, nhưng đối với áo cưới cô
dâu Loan Loan đề xuất không thể tiếp nhận được. Bản thân Loan Loan có
chút buồn bực. Thời đại này sao không thể mặc áo cưới chứ? Cho dù mặc
thêm áo choàng có ống tay áo cũng không được sao? Nàng cảm thấy đẹp lắm
mà. Mấy người khác thật không biết sao Loan Loan có thể nghĩ ra được
quần áo kì quái như vậy?
Sau đó đổi thành sườn xám, nhưng phía
dưới phải có thêm quần. Nàng cố gắng hồi tưởng lại các loại kiểu dáng,
màu sắc và hoa văn sườn xám đã thấy ở hiện đại, sau đó lả lướt vẽ ra,
rồi lại mời thợ may chọn giúp, về sau chọn được một chiếc vừa có phong
cách vừa đẹp mắt hợp thời.
Về phần kiểu tóc và hoa cài đầu, Bách Thủ và Lai Sinh dứt khoát không cho nàng quyết định.
Tóc dài đen nhánh vấn lên, chừa lại vài sợi lưa thưa bên mép tai, lại cài thêm một đóa hoa tươi thắm, vừa xinh đẹp vừa thanh tú!
Nhưng Bách Thủ lại nói: “Chừa tóc bên mép tai làm gì? Như thể không được chải chuốt ngay ngắn… Tô Châu bên kia chuyên chế tạo hoa lụa tiến cung, đeo
hoa tươi làm gì, chẳng lẽ với kinh tế nhà chúng ta đến một bông hoa lụa
cũng không mua nổi? Sao có thể như nhà nghèo người ta thành thân lại cài mấy đóa hoa dại này!”
Loan Loan cứng miệng. Giữ tóc bên mép tai
là kiểu tóc được không, sao có thể như mấy bà tử không chải tóc chỉnh
tề, thật không biết sao ai cũng thích cái kiểu đầu trơn bóng kia?! Hơn
nữa nàng nói là hoa tươi, không phải hoa dại, được không?!
Sinh
sống ở đây nhiều năm, kí ức về hiện đại trong tâm trí Loan Loan cũng
ngày càng mơ hồ. Càng lâu càng thấy mơ hồ. Mà càng như thế, nàng lại
càng muốn nhớ lại những kí ức xa xỉ đó. Thời đại này nông dân thành thân nếu có thể cài hoa lụa tiến cung thì có bao nhiêu vinh hạnh, bao nhiêu
nở mày nở mặt!
Nhưng nàng cảm thấy hoa tươi không chỉ hương khí cả người mà còn rất thanh khiết.
Nhưng đây không phải hôn sự của nàng.
Loan Loan không nói nữa.
Chuyện thành thân không cho nàng góp ý nữa, Bách Thủ nói bàn tiệc sẽ do nàng toàn quyền làm chủ.
Vì để có một bàn tiệc không giống người thường, mỗi ngày Loan Loan đều ở trong bếp.
Canh chua cá, cá hầm đậu, rau thái hoa hầm, chưng ngọt, món mặn, gà hấp,
chân giò… Ngoại trừ những món mặn này còn có thịt heo nướng củ cải, thịt xào… Loan Loan viết ra toàn bộ các tên đồ ăn ở hiện đại có thể nghĩ
đến, sau đó hỏi thăm đầu bếp từng cái một xem có thể làm được không? Nếu như được, chứng tỏ người thời đại này cũng biết món đó; nếu như chưa
nghe nói tới, chứng minh món đó không ai biết làm, như vậy nhất định
trên bàn tiệc phải có nó.
Sau khi xác định thực đơn món ăn nàng mới nói cách làm cho đầu bếp.
Sau đó là định ngày, hai người đã ở chung nhiều năm như vậy liền muốn chọn
ngày lành gần nhất. Rồi tiếp đó Bách Thủ và Lai Sinh ráo riết đi chuẩn
bị.
Bàn tiệc, đội ngũ đón dâu, người nào làm, kiệu hoa, ngựa… đều
đã thu xếp ổn thỏa, sau lại phát sinh một vấn đề lớn. Mạch Thảo và Lai
Sinh vốn đã ở chung một chỗ, nhưng giờ hai người gần thành hôn rồi,
trước đó tân lang và tân nương không thể gặp nhau, huống chi là ở chung
một mái nhà.
Mọi người thương lượng một hồi, sau Dương Nghĩa Trí
quyết định: “Chi bằng để Mạch Thảo đến nhà chúng ta trước đi. Ta là
trưởng thôn, nàng lại là một cô nhi, ta phải có trách nhiệm chăm sóc, cứ để nàng gả đi ở nhà chúng ta. Về sau sau 3 ngày lại mặt lại xem nhà
chúng ta như nhà mẹ đẻ.”
Bà nội Thạch Đầu cũng cười nói: “Ta không có ý kiến. Mạch Thảo là một khuê nữ tốt, kỳ thật ta rất thích con bé.”
Dương Khai Thạch và Linh Tử cũng tỏ vẻ không có ý kiến.
Chốt lại liền lập tức tiến hành, chiều hôm đó Mạch Thảo thu xếp gói đồ đơn
giản đến nhà trưởng thôn ở. Linh Tử đã sớm chuẩn bị cho nàng một phòng,
còn dặn dò nàng: “Mấy ngày này muội đừng ra ngoài, phải ở trong nhà biết không.”
Mạch Thảo ngượng ngùng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đến ngày thành hôn ấy, Mạch Thảo không có đồ cưới cho nên cũng không cần
khiêng rương hòm gì, chương trình trực tiếp nhảy đến chuyện đội đón dâu.
Lai Sinh ngồi trên một đại hắc mã, mặc trường bào tơ lụa Hàng Châu đỏ thẫm, viền may tinh xảo, đường thêu như thật, dây cột tóc buộc trên cao, tuấn lãng mang nụ cười hạnh phúc, trước ngực đeo một đóa hoa hồng thật lớn
bằng tơ lụa đỏ chói vô cùng bắt mắt, sau lưng là mấy thân bằng hảo hữu.
Sau đó là đội kèn trống, tiếp đến lại đến đội Long sư.
Phì! Nếu hỏi vì sao đón dâu lại có đội Long sư? Đó là vì Lai Sinh muốn có bằng được.
Từ nhà Loan Loan đến nhà Dương Nghĩa Trí vòng vo cũng không mất bao nhiêu
lâu, đội ngũ đón dâu vòng 3 vòng quanh thôn cũng không đến 15 phút, qua
lại chỉ trong chốc lát. Theo như vậy tính ra, hôn lễ của hai người cũng
sẽ rất đơn giản.
Nhưng mà, Lai Sinh cảm thấy đại sự quan trọng
nhất trong đời mình sao có thể chỉ đi trong chốc lát như vậy, vì vậy,
hắn mời một đội Long sư. Đội Long sư từ khi bắt đầu theo ra ngoài đến
mỗi nhà đều sẽ dừng lại múa chốc lát, sau đó vòng quanh thôn một vòng,
trở về cũng như vậy, tính ra thế nào cũng sẽ mất được ít lâu.
Lại
nhưng mà, từ sau khi Dương gia thôn dựng lại nhà cửa, nhà của mọi người
cơ hồ đều xếp chung một chỗ, cửa đối diện nhau. Bởi vậy, đội Long sư hết múa bên phải rồi lại phải múa bên trái, đầu rồng bước tới hai bước rồi
lại phải dừng lại múa ở nhà thứ ba, sau đó thứ tư. Kết quả là, đội ngũ
đón dâu chỉ thấy đi ra ngoài liền như đứng tại chỗ, đầu rồng đuôi rồng
múa tại chỗ hết 15 phút, dịch tới phía trước một chút lại phải nhảy múa
một lúc. Như thế, chờ đến khi đón được tân nương đã mệt đến nổi thở gấp
gáp không ngừng.
Loan Loan nín lặng nhìn người người chen lấn đứng xem hai bên đường kích động hò hét, vỗ tay trợ uy vang dội một khoảng
trời. Mà Lai Sinh thì ngồi trên đại hắc mã tủm tỉm cười, rất hài lòng
nhìn đội vũ sư.
Đây rốt cuộc là thành hôn hay đứng xem Long sư múa đây?
Bách Thủ choàng tay vỗ vỗ vai nàng: “Nhìn náo nhiệt như vậy không phải rất tốt sao? Chỉ cần đệ ấy vui là được rồi!”
Đúng vậy, chỉ cần Lai Sinh vui vẻ, khỏi bệnh, thậm chí mỗi ngày đều ồn ào như vậy cũng được.
Tiếng hò hét, vỗ tay, khua chiêng, đánh trống vang dội khắp Dương gia thôn
thành một bản nhạc hạnh phúc! Đến lúc đón được tân nương về nhà cũng là
buổi trưa.
Hạ kiệu, bước qua chậu than, bái đường.
Mẹ Mạch
Thảo không còn, về phần cha nàng không có phái người cho hay, vì vậy
Dương Nghĩa Trí và bà nội Thạch Đầu chính là trưởng bối của nàng, mà
trưởng bối của Lai Sinh đương nhiên là Loan Loan và Bách Thủ.
Không phải có người nói không kính trà cho trưởng bối thì cũng là nhà mẹ đẻ sao?
Nhưng Mạch Thảo và Lai Sinh không như vậy, cho nên lúc bái đường cha mẹ trưởng bối hai bên đều ngồi cùng một chỗ uống trà.
Bái đường rồi vào động phòng. Nương tử vào động phòng, bên ngoài thì bắt
đầu tiệc cưới. Theo như thông lệ, tân nương vào động phòng không thể đi
ra, lúc này Loan Loan không khỏi nhớ tới hôn lễ ở hiện đại. Sau khi cô
dâu về nhà, thay một bộ quần áo khác liền cùng đi ra mời rượu với chú
rễ, gặp phải mấy người bằng hữu mời rượu, lôi kéo hai người rót rượu
không cho đi, náo nhiệt hơn thế này gấp bao nhiêu lần chứ?!