Hôn lễ lần này của Lai Sinh chỉ sợ là tốt nhất mười dặm tám thôn rồi. Trên bàn bày nhiều món thịt hấp, còn có thịt nướng, thịt xào. Hơn nữa
đều do Loan Loan xếp đặt theo sắc thái của hiện đại, cho dù mọi người có từng ăn rồi nhưng cũng không thường xuyên được ăn, có vài món cơ hồ
chưa ai biết đến, cho nên ai nấy đều ăn đến vui vẻ.
Bàn tiệc chất
lượng nên đương nhiên quà cáp đi cưới cũng không thể theo lệ thường, lại nói, hiện tại người Dương gia thôn đều khấm khá lên cho nên không thể
lại đi bột, thịt, gà vịt… mà chuyển thành bao lì xì tiền mặt hết, bất
luận là bao nhiêu cũng vẫn cho tiền. Có vài người ở thôn khác vốn cảm
thấy đi tiệc cưới lần này không đáng nhưng giờ nhìn lại bàn tiệc này lập tức không còn gì để nói nữa. Bộ nhà ai cũng làm được thế này sao?
Nhờ một chuyện vui lớn như vậy, tiệc cưới còn làm rất tốt, mọi người đều
chơi đến tận khuya, có nhiều người đã say mèm, người say cơ bản đều là
đám nam nhân. Sau khi đưa nam nhân nhà mình về nhà, chúng phụ nhân lại
giúp đỡ thu dọn bàn tiệc, toàn bộ bàn ghế được chất đống trong sân, chỉ
cần thu dọn bát đĩa đem rửa mà thôi. Mà với tư cách tân lang, Lai Sinh
sớm đã được Bách Thủ dìu về phòng tân hôn.
Mạch Thảo ngồi một mình trong phòng, tim không ngừng nhảy thình thịch, nghe có tiếng bước chân
càng lúc càng gần lại thêm gia tăng nhịp đập. Dù vẫn luôn ở cùng Lai
Sinh dưới chung một mái nhà hàng ngày nhưng vẫn không tránh khỏi khẩn
trương.
Lai Sinh đẩy cửa đi vào, thấy Mạch Thảo trùm khăn cô dâu,
trong tay siết chặt khăn lụa ngồi ngay ngắn trên giường hỷ đỏ thấm thì
không khỏi khẽ cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Mạch
Thảo gắt gao siết chặt chiếc khăn trong tay, tim như chạy đến cuống
họng. Nàng chỉ nghe thấy tiếng Lai Sinh vào mà không thấy chàng nói
chuyện, trong lòng không khỏi phỏng đoán rốt cuộc Lai Sinh đang làm gì;
chắc trong tiệc bị rất nhiều người chuốc rượu, không biết chàng có say
không? Nhưng nàng lại không thể vén hỷ khăn, trong lòng thầm nghĩ không
biết có nên hỏi trước hay không thì đột nhiên trước mắt bừng sáng, khăn
hỷ trên đầu đã được người kéo xuống.
Mạch Thảo ngẩng đầu, đang đội khăn hỷ tối mù đột nhiên có ánh sáng làm nàng không khỏi nheo mắt lại.
Từ kẽ mắt nàng trông thấy một bóng người cao lớn đang đứng trước mặt
mình, chàng bận y phục đỏ thẫm, đầu đội phát quan, làn da hơi trắng,
chân mày khẽ cười, khóe miệng cong cong.
Lai Sinh không ngớt cười nhu tình nhìn nàng ở trước mắt.
Mạch Thảo đỏ bừng hết cả mặt vội vàng cúi đầu. Giờ đã không như trước nữa,
nàng còn nhìn chằm chằm tân lang thật lâu thật là ngượng chín người!
Nét vui vẻ trên mặt Lai Sinh càng đậm, hắn cầm lấy hai chung rượu bên cạnh, đưa cho Mạch Thảo một chung. Mạch Thảo vâng lời nhận lấy, quay người
đối mặt với Lai Sinh ngồi bên cạnh, hai người bốn mắt nhìn nhau uống
rượu giao bôi. Một chung rượu vào bụng, sắc mặt Mạch Thảo càng đỏ.
Khẽ trút áo cưới, màn trướng lay động, một cặp nến hỷ vừa vặn cháy hết. Ánh trăng sáng bạc ngoài cửa sổ rơi vãi trên chữ hỷ đỏ thấm, càng tô điểm
thêm nét vui mừng cho chúng.
Sáng hôm sau Lai Sinh và Bách Thủ dậy thật sớm kính trà cho Loan Loan và Bách Thủ.
Loan Loan cảm thấy việc này nên miễn đi. Nàng và Bách Thủ không phải như
những trưởng bối xem nặng vấn đề kia, nhưng Lai Sinh lại nói: “Huynh
trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, hôm nay trà này nhất định hai người
phải uống.”
Vì vậy hai người phải ngồi xuống trong nhà chính. Mạch Thảo lấy ra nệm lót, hai người cung kính quỳ xuống, hai tay giơ cao
khỏi đầu, tư thế kính trà vô cùng chuẩn xác. Loan Loan và Bách Thủ rất
vui mừng. Không có ngọc bội, vòng đeo tay, Loan Loan gói gọn hết vào đại hồng bao cho Mạch Thảo. Bách Thủ cũng là một bao lì xì.
Mạch Thảo ý cười đầy mặt nhận lấy, quay người rút ra một bao lì xì cho Dương Ngọc Hán.
Dù nhà họ không thường làm theo những phép tắc kia nhưng vẫn phải làm đủ
lễ số, thành hôn sau hai ngày vợ chồng son đều đợi ở nhà, đến ngày thứ
ba thì đi lại mặt. Sáng sớm Lai Sinh và Mạch Thảo cầm lễ vật Bách Thủ
mua từ hôm trước trở về nhà mẹ đẻ, là nhà Dương Nghĩa Trí.
Dương
Nghĩa Trí và bà nội Thạch Đầu cũng là vẻ mặt vui mừng sớm đứng chờ ở cửa nhà. Trong bếp Linh Tử đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa. Vào cửa, trước
đưa đồ cho bà nội Thạch Đầu, đương nhiên cũng có mua đồ cho vợ chồng
Dương Khai Thạch, còn có Thạch Đầu nữa.
Bà nội Thạch Đầu cười đến
nét mặt hằn nếp nhăn: “Xem các ngươi mua nhiều thứ thế này chưa kìa, về
là được rồi, sao phải cố ý mua đồ thêm nữa!”
Lai Sinh cười nói:
“Nên như vậy ạ! Ca ca và chị dâu cháu đều nói về nhà phải hiếu kính
trưởng bối, hơn nữa cũng không thể thiếu ai.”
Bà nội Thạch Đầu
càng thêm vui vẻ, nhanh kéo Mạch Thảo vào nhà, vừa nói: “Chị dâu ngươi
cũng thật là, dạy những cấp bậc lễ nghĩa này làm gì!” Sau đó cố ý nghiêm mặt, cứng rắn nói: “Lát nữa ta sẽ nói nàng.”
Mẹ Thạch Đầu vui vẻ
từ bếp đi ra, nối tiếp câu chuyện: “Mẹ, đây là tâm ý của mấy người Nhị
muội. Lại nói hôm nay là lại mặt, ngày đặc biệt, sau này mới không được
làm như vậy nữa!”
Nghe vậy, bà nội Thạch Đầu cũng cười nói: “Đúng, đúng, hôm nay coi như xong, sau này không được làm thế này nữa!”
Người một nhà vô cùng vui vẻ ngồi chung một chỗ dùng cơm trưa, sau đó hai
người mới trở về nhà. Trước khi đi, bà nội Thạch Đầu lấy ra phân nửa số
lễ hai người mang tới cho họ đem về, cuối cùng bà nội Thạch Đầu còn lấy
ra một chiếc vòng tay bạc: “Đây là mấy ngày trước ta ra chợ cho người
đánh ra, để sau này cho đứa nhỏ dùng.”
Mạch Thảo thoáng chốc đỏ
mặt, vươn tay đẩy thứ đó trở về. Lai Sinh bên cạnh nói: “Đồ quý như vậy
chúng cháu không dám nhận đâu ạ. Sau này nên để chúng cháu hiếu kính đại nương, thứ này nên để lại cho Thạch Đầu dùng đi ạ.”
Bà nội Thạch
Đầu nghiêm mặt, đặt vòng tay vào trong tay Mạch Thảo, giữ tay nàng trong lòng bàn tay: “Thứ này thì có gì quý giá, chỉ là chút tâm ý của ta, nếu các cháu không nhận ta sẽ giận đó. Lại nói, Thạch Đầu đã bao nhiêu
tuổi, sao còn dùng được thứ này. Về sau tiểu tử nghịch ngợm đó lớn lên
thành hôn, ta làm bà nội lại đánh thêm một cái khác cho nó sau.”
Thạch Đầu đã 13 tuổi đứng bên cạnh nghe thấy thì đỏ mặt, hướng về phía Lai
Sinh lớn tiếng nói: “Lai Sinh đại ca, huynh nhanh nhận lấy đi, bằng
không không biết bà nội còn nói những gì làm ta ngượng chín người nữa
không đây!” Một giọng đầy ấm ức, vẻ mặt còn có chút không nói nên lời,
đùa với mọi người rồi ha ha cười.
Mạch Thảo đành phải ngượng ngùng nhận lấy vòng tay, còn liên tiếp mỉm cười với bà nội Thạch Đầu tỏ ý cảm ơn.
Đợi hai người đi khỏi, bà nội Thạch Đầu ngồi trong sân cảm khái: “Kỳ thật
cô nương Mạch Thảo này rất tốt, ừm… Lai Sinh cũng tốt… Hai người rất
xứng đôi!”
Đến lúc này cả nhà Loan Loan mới chính thức được xem là mỹ mãn!
Mạch Thảo và Lai Sinh thành thân chưa được mấy ngày, mẹ Loan Loan lại nhận được tin có thêm cháu.
Sau năm năm Loan Loan sinh hạ Dương Ngọc Hán thì nàng và Bách Thủ lại có
đứa thứ hai, cũng là con trai, gọi là Dương Ngọc Sơn, hiện tại đã hai
tuổi.
Mấy năm này bởi vì cha mẹ Loan Loan được con gái hiếu thuận, ba tỷ muội Loan Loan, Vương Lý, Vương Tiểu Thảo đều thường xuyên hiếu
kính bạc cho hai người nên ngoại trừ chút việc trong nhà, cha Loan Loan
cũng không còn lên mỏ làm việc nữa. Nếu không có việc gì ông lại đi thăm ruộng. Mà mấy năm này mẹ Loan Loan lại càng thích lên miếu thắp hương
bái phật.
Nghe nói chùa trên chợ vừa có một cao tăng đến, sẽ khai
đàn giảng pháp trong miếu. Hàng xóm láng giềng chung quanh rất nhiều
người đều tới nghe. Dương Ngọc Sơn vốn đang chơi ở nhà cha mẹ Loan Loan, cho nên mẹ Loan Loan mới dẫn cu cậu đi cùng nghe, chỉ là câu đầu tiên
bà nói sau khi về đến là phàn nàn với Loan Loan: “Sau này không dẫn theo tiểu tử này vào miếu nữa đâu, làm cho người ta thật sự bất an mà. Vất
vả lắm mới có một cao tăng đến giảng pháp.”
Sau đó móc lễ vật cho
Lai Sinh và Mạch Thảo ra, vì lúc Lai Sinh thành thân mẹ Loan Loan không
tới: “… Ta cố ý đợi ở đó nhờ cao tăng giúp đỡ khai quang đấy, đeo lên
người có thể trấn ma trừ yêu, trị được bách bệnh” Là một cái vòng đeo cổ bạc đẹp mắt.
Bình thường muốn mời cao tăng khai quang có cầu cũng không được, Mạch Thảo không biết có nên nhận hay không, nhìn sang Lai
Sinh. Thấy Lai Sinh gật đầu, Mạch Thảo mới dám nhận, sau đó gật đầu cảm
tạ mẹ Loan Loan.
Thứ tốt thế này đương nhiên mẹ Loan Loan sẽ không quên cháu ngoại nhà mình, Dương Ngọc Sơn đã sớm mang một chiếc, bà đưa
một cái cho Dương Ngọc Hán. Dương Ngọc Hán nhìn vòng đeo cổ trên tay, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Loan Loan.
Loan Loan sờ sờ đầu cậu bé: “Đeo cái này lên sẽ ngày càng đẹp trai!”
Dương Ngọc Hán dẩu môi, mẹ gạt con nít không hà.
“Mà, con đừng nói không muốn, ngoại tổ mẫu sẽ đau lòng lắm.”
Dương Ngọc Hán ngẩng đầu nhìn mẹ Loan Loan đang cười tươi rói, giọng non nớt: “Cảm ơn ngoại tổ mẫu.”
Mà bên kia, bởi vì không được về ăn tiệc, Dương Ngọc Sơn lôi kéo Lai Sinh
vòi tiền lì xì: “Tiểu thúc thúc, mẹ con dạy, chuyện tốt thành đôi ạ.”
Lai Sinh nhìn bao lì xì trong bàn tay nhỏ nhắn của Dương Ngọc Sơn cười
cười, quay người lại đi vào phòng lấy ra một bao lì xì cho cu cậu. Dương Ngọc Sơn hi hi cười không ngớt, cảm tạ hắn: “Cảm ơn tiểu thúc thúc.”
Lai Sinh vừa chớp mắt, tiểu tử này đã ù chạy đến trước mặt Mạch Thảo, ra
chiều ấm ức: “Tiểu thẩm thẩm còn chưa cho con bao lì xì nữa nè.”
Mạch Thảo hé miệng cười cười, lấy ra một bao lì xì trong túi cho cu cậu.
Dương Ngọc Sơn cười hì hì nhận tiền lì xì, cười ha ha hai cái lại nói: “Nhưng mà mẹ con nói chuyện tốt thành đôi.”
Mạch Thảo lại đưa thêm một bao lì xì nữa.
Sau đó Dương Ngọc Sơn mới cảm thấy vừa lòng cầm bốn bao lì xì đến trước mặt Loan Loan: “Mẹ, đây là tiền lì xì của tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm
cho con nè, mẹ giữ dùm con đi.”
Loan Loan nhận lấy, một bao 5
lượng, 4 bao được 20 lượng, nàng đành dở khóc dở cười. Tiểu tử này làm
sao lại là thứ tham tiền, hàng năm tết đến thằng bé đều muốn nàng và
Bách Thủ lì xì như thế, cần một người phải lì xì hai cái mới chịu.
Lai Sinh ở bên cạnh liền cười mắng hắn một câu: “Nhóc tham tiền.”
Dương Ngọc Sơn hết nhìn Loan Loan, lại nhìn Mạch Thảo, cuối cùng nghiêm mặt
nói với Lai Sinh: “Không phải cháu đang tích bạc để sau này đến tết đều
có tiền lì xì cho đệ đệ sao!”
Mạch Thảo lập tức đỏ bừng mặt.
Lai Sinh ôm lấy thằng bé, khẽ bẹo một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm bộ
nghiêm khắc dạy dỗ: “Ha, tiểu tử nghịch ngợm này, ai dạy cháu thế hả,
xem ta có đánh cho mông cháu nở hoa không này.” Sau đó một lớn một nhỏ
ha ha cười đùa giỡn.
***
Người chỉ cần có chuyện tốt sẽ liên tiếp kéo đến, hai người vừa thành hôn không được bao lâu thì Mạch Thảo
đã mang thai. Chuyện này làm Lai Sinh mừng đến phát điên, lúc nghe đại
phu khẳng định thậm chí hắn đã mừng đến phát khóc. Hơn một năm trước hắn còn là một kẻ khờ, giờ đây đã có con của mình, sao hắn có thể không
kích động cho được.
Người có thai ba tháng đầu nhất định phải cẩn
thận. Ba tháng này Lai Sinh hầu hạ Mạch Thảo như trân bảo, sợ nàng có gì sơ sẩy. Loan Loan cũng không cho nàng làm chút việc nào. Ngay cả Dương
Ngọc Hán hiểu chuyện cũng giúp nàng bới cơm.
Thẳng đến tháng thứ
tư mọi người mới cho phép Mạch Thảo làm chút việc nhẹ nhàng, lúc này
không bị ốm nghén, khẩu vị của nàng cũng tốt lên, thường xuyên phải mua
chút đồ ăn vặt cho nàng, nếu không phải đồ chua thì cũng là cay, thỉnh
thoảng nàng còn thích ngọt.
Tháng càng lớn, càng cần bổ sung dinh
dưỡng, vì vậy Loan Loan liền bảo thôn trang nghĩ dưỡng đưa đến chút thịt heo, thuận tiện lấy thêm chút xương, rất tốt để hầm canh cho Mạch Thảo, không thì cũng là canh gà hoặc súp gan heo.
Về phần những món khác đều do Lai Sinh và Mạch Thảo đi chợ, tự nàng chọn mua lấy!