Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có Địch Nam và Hàn
Kiến Quốc mặt đối mặt, Địch Nam dường như rất thờ ơ.
“Tiểu Nam, ta là bố đẻ của con! Kết hôn là chuyện đại
sự, tại sao con không nói với bố?” Hàn Kiến Quốc đau đớn xoa ngực, ông không
hiểu tại sao con trai lại lạnh lùng với mình như vậy. Lúc đầu ông không biết
Ðịch Mạch Lan có thai, thực sự không biết.
Ánh mắt Địch Nam tập trung vào những bông hồng rực đỏ,
cả cuộc đời mẹ anh rất yêu hoa hồng, quên mất chúng là loài hoa đẹp nhưng vô
cùng nguy hiểm. Vào năm anh mười lăm tuổi, mẹ bị bệnh qua đời, một người tự
xưng là bố đẻ đã bước vào thế giới của anh. Điều mà anh không thể tha thứđược
chính là lúc Hàn Kiến Quốc đứng rất lâu trước mộ mẹ anh, tay ôm một bó hồng mà
mẹ anh yêu thích, đặt lên phiến đá lạnh ngắt, ánh mắt lạnh lùng. Đối diện với
người con gái đã dành cả cuộc đời yêu ông, Hàn Kiến Quốc sao lại có thể không
mảy may động lòng như vậy.
Ðịch Nam bình tĩnh nói: “Tôi không có bố.”
Hàn Kiến Quốc tức giận không nói, ông đã được nếm trải
sự lạnh lùng của con trai, con người đúng là không biết tốt xấu, nghe quen rồi
vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
“Cho dù con có nhận người bố này hay không, thì rốt
cuộc con cũng vẫn là con trai của Hàn Kiến Quốc này. Ngân hàng Minh Ðại sớm
muộn gì cũng sẽ giao cho anh em con quản lý, con hãy nhìn vào địa vị của ta,
hãy đem vợ con về nhà được không?” Hàn Kiến Quốc đứng trước mặt Ðịch Nam uy
hiếp, Ðịch Nam hận ông, nhưng không ngại nguy hiểm cứu em trai Hàn Tư Viễn, có
thể thấy được đó chính là tình máu mủ.
Địch Nam trầm ngâm không nói, lặng lẽ nhìn ra ngoài
cửa sổ. Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn thấy ông quỳ xuống trước mộ mẹ tôi nhận
tội. Lẽ nào chỉ cần ông thật lòng gọi tên mẹ một tiếng, anh sẽ tha thứ, có thể
chăng?
“Ông đi cẩn thận, không tiễn.”
“Đợi chút Tiểu Nam!” Hàn Kiến Quốc gấp gáp gọi con
trai lại, bước vài bước đến trước mặt anh, đôi bàn tay gầy gò không ngừng run
rẩy: “Đã mười ba năm rồi, rốt cuộc con muốn bố phải thế nào thì mới tha thứ?!
Lẽ nào ta phải quỳ xuống trước mặt con để nhận lỗi sao?!”
Hàn Kiến Quốc vốn là người mau nước mắt, thêm một lần
nữa nước mắt ông trào ra.
Ánh mắt Địch Nam thoáng dao động nhưng không dễ dàng
nhận thấy, anh rút mấy tờ giấy ăn nhét vào tay Hàn Kiến Quốc, song giọng vẫn
lạnh lùng như trước: “Ông không có lỗi gì với tôi, tôi cũng không có quyền gì
trách móc ông cả.”
“Con đã không trách ta, tại sao không nhận ta là bố?”
Ðịch Nam chậm rãi xòe bàn tay, hứng giọt nước mắt sắp
rơi xuống, sau đó rất lâu, anh bình tĩnh nói: “Nước mắt của mẹ khóc vì ông, có
dùng tay cũng không chứa hết được...”, anh thở dài, quay người bước lên lầu.
Đứng trước người khác mẹ luôn cười nói vui vẻ, chỉ khi một mình, bà ngồi thu lu
một góc khóc thầm. Trong kí ức của anh, khuôn mặt mẹ chưa từng hiện một nụ
cười.
Tâm trạng anh rối như tơ vò, thêm một lần nữa rơi
xuống đáy vực.
Hàn Kiến Quốc nhìn bóng đứa con đi xa, tim đau như
cắt.
Ðịch Mạch Lan... Con trai rất giống tính em.
***
Trong phòng ngủ, Mộ Lạc Lạc ngủ rất ngon, nhưng bị
đánh thức do tiếng đập mạnh của cánh cửa.
Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt, vốn định ngủ dậy sẽ ôm chồng
một cái, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ðịch Nam, nụ cười của cô tắt
ngấm. “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mộ Lạc Lạc ngồi bật dậy, đang định xuống giường
thì Địch Nam lại bước nhanh đến, ôm cô vào lòng, thô bạo đẩy cô nằm xuống.
Mộ Lạc Lạc cảm thấy sự run rẩy từ thân hình anh, anh
đang có tâm trạng, đương nhiên không muốn cô nhận ra.
“Ai bắt nạt chồng em thế? Sẽ không xong với em đâu!”
Mộ Lạc Lạc muốn trêu anh, thấy anh buồn cô càng buồn hơn.
Ðịch Nam ôm chặt lấy cô, quá khứ đang dần hiện ra
trước mắt anh, mẹ cả ngày rượu chè, còn to tiếng với anh, tiếng mẹ khóc khản
đặc, còn cả sự bội bạc của Phương Dung, đương nhiên không có việc nào đáng để
nhớ lại.
Anh vuốt vuốt tóc, những kí ức phức tạp đang dần dần
hiện rõ, anh không có cách nào thoát ra khỏi nó, không có cách nào dừng lại
được.
Ðịch Nam thò tay vào trong áo, thẫn thờ, chậm chạp mân
mê thân thể cô, lạnh lùng nhưng nóng bóng.
Ðôi môi Ðịch Nam dừng lại ở xương bả vai cô, muốn tìm
lối thoát để giải thoát tâm lí, khốn thú(1), đúng, vào thời khắc
này, anh cũng giống như một con Khốn Thú.
(1). Một bộ phim của Trung Quốc.
Mộ Lạc Lạc không hiểu ánh mắt anh, chỉ biết tâm trạng
anh không tốt, nhưng không biết làm cách nào để an ủi, cho nên để mặc anh vò
nát áo cô, lặng lẽ chịu sự công kích điên cuồng và mạnh mẽ của anh.
Rất nhanh, tình dục, yêu thương đã lấp đầy thần kinh
đang hỗn loạn. Kích thích và hưng phấn đều lẫn lộn.
Một lần nữa Địch Nam lại lợi dụng cơ thể cô để giải
tỏa sự bức bối, chỉ cần cô ở bên cạnh, có lẽ anh sẽ vô tâm lợi dụng cô cả đời
này.
“Xin lỗi.”
Mộ Lạc Lạc miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao, em hiểu,
em hiểu, em là vợ của anh mà.”
Địch Nam không nói thêm gì nữa, cô không hiểu, anh
đang vô lương tâm lợi dụng cô.
Một giọt mồ hôi lăn trên sống mũi Mộ Lạc Lạc, rồi
trượt tới khóe miệng, cô thè lưỡi nếm thử, vừa mặn vừa đắng.
Cô ngước mắt nhìn, một Ðịch Nam không bình thường, một
sự bứt rứt kèm theo ánh mắt đầy hận thù. Mộ Lạc Lạc quan sát ánh mắt anh, mỗi
khi anh xuyên sâu vào thân thể cô đôi mắt đó như sáng lên, nếu như cô thực sự
có thể giải tỏa ưu phiền cho anh, như thế cũng tốt.
Bàn tay anh tiếp xúc với phần lưng của cô, những cơ
thịt mềm mỏng tựa như gió cũng có thể thổi rách nát, đôi môi lướt trên những
đường cong tinh tế, lúc thì hôn, lúc thì mút mát, lúc thì
hận một nỗi không thể nuốt trọn cô, ngắm những vết còn đỏ ửng trên thân thể cô,
giống như những cánh hoa hồng càng quyến rũ.
Mộ Lạc Lạc âm thầm thở dài, haiz, tâm trạng đàn ông
giống như mò kim đáy bể, đêm qua chủ động cho anh, anh còn đưa đi đẩy lại, hôm
nay lại mạnh mẽ, hung mãnh như hổ báo, xem ra, tiếng rưỡi nữa cũng không có ý
dừng lại.
Sau hai tiếng.
Mộ Lạc Lạc như sống lại, bò ra khỏi phòng ngủ.
Cô cảm thấy hai chân dường như không phải của mình, cô
run rẩy đứng dậy, bò ra lan can tầng hai, vẫy vẫy tay về phía người quản gia:
“Chú Lý, tôi đói...” Địch Nam trước khi ngủ đã nói, nếu có việc gì thì hãy tìm
Lý quản gia.
“Thiếu phu nhân, xin cô đợi khoảng ba phút thôi ạ.”
Người quản gia ngước đầu cười, sau đó vội vàng chạy vào phòng bếp.
Mộ Lạc Lạc vui lòng hưởng ứng, nhẹ nhàng xoa bắp chân,
khập khiễng bước xuống cầu thang.
Khi đi qua phòng khách, cô kinh ngạc nhìn bố của Hàn
Tư Viễn.
“Ủa?... Chào bác Hàn.” Mộ Lạc Lạc không suy nghĩ gì,
khom lưng chào rất lịch sự.
Quản gia của Hàn Kiến Quốc đang cho ông uống thuốc,
Hàn Kiến Quốc vừa mới trốn ra khỏi bệnh viện, Trần quản gia đã phục vụ ông mấy
chục năm nay, có dùng đầu gối để nghĩ, cũng đoán ra ông trốn khỏi viện để tìm
Địch Nam.
Hàn Kiến Quốc không trả lời, con dâu trưởng của Chủ
tịch hội đồng quản trị ngân hàng Minh Ðại, lại là một cô sinh viên năm thứ nhất
mới có hai mươi tuổi.
“Ngồi đi, tôi có điều muốn hỏi cô đây.” Hàn Kiến Quốc
giọng ồm ồm ra lệnh, ông tính nóng nảy, bình thường ngoài việc giáo huấn thuộc
hạ thì thường trách mắng Hàn Tư Viễn, tất cả sự kiên nhẫn ông có đều dành cho
Ðịch Nam.
Quản gia Trần hiểu tính khí của Hàn Kiến Quốc, chỉ lo
ông hù dọa con dâu, vội tạo không khí hài hước gượng gạo.
“Cười gì mà cười? Chế nhạo một người bố như ta bị che
đậy trong chiếc trống hay sao?!” Hàn Kiến Quốc phẫn nộ.
Các dây thần kinh trên mặt Trần quản gia giật giật,
lão gia đứng trước mặt con trai phải nín nhịn, giờ thì đã bùng phát.
Mộ Lạc Lạc nhìn thấy ông hung dữ như vậy rất sợ hãi,
đừng nói là ngồi, hiện tại đứng cách ba mét cô vẫn cảm thấy nguy hiểm.
“Thế bác đã ăn cơm chưa ạ? Chú Lý gọi tôi sao, hay
là... chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện...”
Hàn Kiến Quốc nghe thấy câu nói đó rất tức giận: “Cô
là con gái nhà ai mà mở miệng ra ai cũng đều là “chú” vậy?!”
Mộ Lạc Lạc lùi lại phía sau vài bước, thấy Lý quản gia
xuất hiện, cô nhanh chóng nấp sau ông để tránh nạn.
Quản gia của Địch Nam hơi do dự, nhìn ánh mắt đầy tức
giận của Hàn Kiến Quốc, ông vội lên tiếng bảo vệ Mộ Lạc Lạc.
“Xin Chủ tịch Hàn bớt giận, ngày hôm qua thiếu phu
nhân mới theo thiếu gia về nhà, có lẽ vẫn chưa quen.”
“Cô ta là đứa trẻ mới ba tuổi sao, đã là vợ của con
trai ta mà lại nấp sau một tên quan gia để cầu cứu giúp đỡ?! Không có chút
phong thái nào của con dâu trưởng nhà họ Hàn ta!” Hàn Kiến Quốc nắm chặt tay,
Ðịch Nam lấy đứa con gái này về chẳng qua là định làm cho ông tức chết mà thôi.
Mộ Lạc Lạc bặm miệng, nấp đằng sau quản gia sau đó thò
nửa đầu ra ngoài, nhìn trộm lão già cục cằn thô lỗ và không biết điều này, dũng
cảm phản bác: “Cháu là vợ của Địch Nam, không phải con dâu trưởng nhà họ Hàn…”
Mộ Lạc Lạc không biết ý nghĩa đằng sau câu nói đó! Con
dâu không nhận bố chồng. Rõ ràng là đang cho dầu vào lửa.
Nhưng cô nào có biết Hàn Tư Viễn và Địch Nam là anh em
một.
“Cô! Phản rồi, phản rồi! Cô còn dám nói lại một lần?!”
Hàn Kiến Quốc tức giận đứng bật dậy, hùng hổ bước về phía Mộ Lạc Lạc, tình thế
đó, hiển nhiên là muốn đánh người.
Mộ Lạc Lạc vốn hai chân không còn sức lực, bị ông ta
đe dọa như vậy, sợ đến nỗi hai chân chùn xuống, suýt quỵ xuống đất, Trần quản
gia và Lý quản gia xem xét tình thế, trước đón sau đuổi theo để khuyên can,
ngăn cản Hàn Kiến Quốc.
“Ta cảnh cáo cô, Mộ Lạc Lạc, ngay lập tức li hôn với
Tiểu Nam, cô không đủ tư cách làm vợ của nó?!”
“Có tư cách hay không, không đến lượt ông nói.” Giọng
Địch Nam trầm ấm vang khắp phòng khách khiến cho những hành động lộn xộn vừa
rồi bị dừng lại.
Mộ Lạc Lạc thấy cứu tính của mình đã đến, ngay lập tức
sà vào lòng Địch Nam, anh xoa xoa đầu cô, kèm theo đó là ánh mắt lạnh lùng nhìn
lên, chất vấn Hàn Kiến Quốc: “Mộ Lạc Lạc là vợ của tôi, điều này có liên quan
đến Chủ tịch Hàn hay sao?”
Mộ Lạc Lạc rơm rớm nước mắt, nhưng trong lòng cảm thấy
rất vui.
Hàn Kiến Quốc tức giận nhìn thẳng vào mặt Mộ Lạc Lạc,
từ giây phút này trở đi, ông khẳng định Mộ Lạc Lạc chính là hòn đá cản đường
giữa ông và con trai.
Mộ Lạc Lạc cảm thấy ngọn lửa tức giận đằng sau lưng
mình, cô sợ sệt quay lại nhìn, đúng lúc bắt gặp thần thái muốn nuốt chửng người
của Hàn Kiến Quốc. Mộ Lạc Lạc lạnh hết sống lưng, rốt cuộc câu nói nào đã động
đến lông chân bố của Hàn Tư Viễn? Cô vốn không phải là con dâu nhà họ Hàn mà!
Địch Nam ôm chặt vai Mộ Lạc Lạc, cô đang sợ hãi, thậm
chí sợ đến nỗi cả người run bần bật.
“Quản gia Trần, ông hãy đưa Chủ tịch Hàn ra khỏi nơi
này.” Địch Nam chỉ tay hướng về cửa, nói: “Tiễn khách.”
Hàn Kiến Quốc tức giận hắng giọng, quay người bỏ đi.
Đợi cho đến lúc tiếng xe khuất dần, Mộ Lạc Lạc mới vui
vẻ trở lại: “Ôi trời ơi, tính khí của bố Hàn Tư Viễn quả thật đáng sợ.”
Quản gia Lý bưng một cốc nước cam đưa cho cô: “Chủ
tịch Hàn cũng không có ác ý, thiếu phu nhân đừng lo.”
Mộ Lạc Lạc uống cạn cốc nước, mơ hồ hỏi: “Tôi tại sao
phải lo lắng? Ông ấy chỉ là bố của một người bạn học thôi mà.”
Quản gia Lý ngây người nhìn Địch Nam: “Thiếu gia?
Thiếu phu nhân không biết cậu và Chủ tịch Hàn có mối quan hệ gì hay sao?”
Mộ Lạc Lạc chớp mắt, họ có quan hệ gì vậy?
Ðịch Nam ngả người trên ghế sofa rất lâu, việc đến mức
này rổi, không muốn nói cũng phải nói. “Hàn Tư Viễn và anh, là hai anh em cùng
bố khác mẹ.”
“?!” Mộ Lạc Lạc ho sặc sụa, chiếc cốc thủy tính trong
tay cô bỗng rung rung. Lão giá hung thần ác nghiệt kia là bố của Địch Nam?
Là... bố chồng cô?
Mộ Lạc Lạc nhìn lên chiếc đèn thủy tính, hóa ra không
phải song thân phụ mẫu của Ðịch Nam đã mất, thậm chí bố anh ấy còn xây dựng
được một cơ ngơi rất lớn, có thể nói uy phong bát diện, còn cô không cẩn thận
đã đắc tội với bố chồng... Oh no!
“Chồng à! Mau giúp em làm thủ tục ra nước ngoài đi, em
phải đi gấp, đi đâu cũng được...” Cô cuối cùng cũng chọn đường trốn chạy, chỉ
vì bố chồng khủng bố, còn ép cô li hôn, trong lòng có một chút oán hận.
Ðịch Nam thấy khuôn mặt cô bất an, muốn nói nhưng lại
thôi, trầm ngâm nghĩ.