Trong quán cà phê gần bệnh viện.
Mộ Lạc Lạc nhìn Hàn Tư Viễn, nhìn chằm chằm.
“Em làm sao thế?” Hàn Tư Viễn nhìn cô như có ý hỏi
tội.
Mộ Lạc Lạc đập tay xuống bàn: “Tại sao anh không nói
anh và chồng em là anh em ruột?! Đối với bố của các anh, em là vợ của Ðịch Nam,
không phải là con dâu trường của nhà họ Hàn. Ha ha... anh... có thể giúp em
giải thích được không?” Lần này mục đích của Mộ Lạc Lạc chính là muốn cầu cứu
Hàn Tư Viễn, mặc dù ra nước ngoài là việc chắc chắn, nhưng nhỡ ông bố chống
tiếp tục phát điên phát khùng mang Ðịch Nam đi thì cô phải làm thế nào.
Hàn Tư Viễn không để ý đến điều này, cười đùa trước
cơn hoạn nạn của người khác: “Thực sự em nói như vậy sao? Bố anh không định
đánh em sao?”
“Muốn đánh, nhưng thật may thầy Địch kịp thời xuất
hiện! Ôi, hoàng tử bạch mã của em mãi mãi đẹp trai...”
Mộ Lạc Lạc đang mơ mộng. Hàn Tư Viễn thở một hơi:
“Nhiều chuyện, mau đi thôi.”
“Một lát nữa em sẽ đi, anh đồng ý việc em đã nhờ anh
đi.”
“Không được, không liên quan gì tới anh.”
“Cầu xin anh đó Hàn Tư Viễn.”
“Nói không giúp là không giúp, biến đi.”
Mộ Lạc Lạc khí tức bừng bừng, bật dậy: “Được, em đi
liền ba năm, anh đừng hối hận!”
Cửa quán cà phê đập đánh rầm, Hàn Tư Viễn mới sực
tỉnh, anh chạy theo ra ngoài cửa, nhìn Mộ Lạc Lạc ngồi dưới gốc cây tức giận.
“Gì mà đi liền ba năm, nói rõ đi.”
“Sao anh phải bận tâm! Ha ha ha.” Mộ Lạc Lạc lè lưỡi
trêu anh.
“Anh xin lỗi, mau nói đi.” Hàn Tư Viễn xin lỗi không
chút thành ý, ngồi xuống bên cạnh cô.
Mộ Lạc Lạc đẩy đầu anh ra: “Phiền phức, tránh ra!”
“Được rồi, anh sẽ giúp em nói rõ sự tình.”
“Thật sao?” Mộ Lạc Lạc ném ánh mắt đầy nghi ngờ về
phía Hàn Tư Viễn, mắt chớp chớp, đôi lông mi dài thật đẹp.
Xét về địa vị trong gia đình, Mộ Lạc Lạc là chị dâu
của anh.
“Đi đâu?”
“Ra nước ngoài du học, thầy Địch đang giúp em làm thủ
tục, có lẽ đã đến nhà em rút giấy tờ rồi.”
“Nước nào?”
“Boston… phù…” Mộ Lạc Lạc che miệng cười: “Thầy Địch
vốn định gởi em vào trường Harvard, nhưng một chữ tiếng Anh em nói cũng không
được, một đứa có IQ thấp như thế đến đó sẽ làm được gì.”
“Không có… làm thế nào em có thể nổi trội hơn những
người khác?... Này… tôi là bệnh nhân đấy.” Hàn Tư Viễn bị Mộ Lạc Lạc cho một
đấm.
“Vậy nếu anh đưa em đi thì như thế nào?” Anh nửa thật
nửa đùa hỏi.
“Đùa gì vậy, anh năm nay sắp tốt nghiệp mà.”
“Thi nghiên cứu sinh.”
“Liệu có được không, em giờ không có tâm trạng để đùa
đâu.” Mộ Lạc Lạc sầu não: “Xa nhà xa quê là một bi kịch, ngôn ngữ bất đồng, nếu
như bố chồng bớt giận, em định sẽ chịu đựng ở lại.”
Hàn Tư Viễn chậm chạp chớp mắt, anh thừa nhận mình có
ý riêng, cho nên anh không định cố gắng bất kỳ việc gì.
“Bố anh nổi tiếng nóng tính, em nghĩ thế nào khi Địch
Nam không về nhà ở? Hay do bố đuổi đi?” Anh lập tức thấy tức bực trong lòng
trỗi dậy.
“Hả? Hóa ra chuyện là như vậy, chả trách hai bố con
lại có thái độ không tốt như vậy, thầy Địch Nam thật đáng thương… hu hu…”
Rất không may, Hàn Tư Viễn quá hiểu tính cách của Địch
Nam, Địch Nam là loại người đến chết cũng sẽ không biểu lộ chút tâm tư nào. Về
điều này, Phương Dung có thể làm bằng chứng. Địch Nam đã qua lại với Phương
Dung trong năm năm mà cũng không đề cập đến chuyện gia đình.
“Hay là du học để tránh nạn thôi.” Hàn Tư Viễn thăm
dò.
Mộ Lạc Lạc sầu não lắc đầu: “Tạm biệt Hàn Tư Viễn,
không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại…”
Hàn Tư Viễn đập đầu cô, sau đó thuận tay ôm chặt bả
vai cô. Còn việc này, muốn chết cũng không chết được, Hàn Kiến Quốc vừa mới
xuất viện không hiểu thế nào lại bắt gặp.
Hàn Kiến Quốc ngồi trên xe hơi, không tin được những
gì mình nhìn thấy. Hàn Tư Viễn cũng không biết nên giải thích thế nào, hai tay
giơ cao, sải bước lớn.
Mộ Lạc Lạc lúc này mới để ý thấy bố chồng sát khí đằng
đằng, chân cô bỗng mềm nhũn.
Hàn Kiến Quốc giơ tay định tát Mộ Lạc Lạc, Hàn Tư Viễn
vội kéo Mộ Lạc Lạc, hứng trọn cái tát của bố. Mộ Lạc Lạc sững sờ nhìn.
“Bố, bố có thể bớt hung hãn được không?” Hàn Tư Viễn
xoa xoa vết thương, may mà cản được, nếu không chắc chắn má của Mộ Lạc Lạc sẽ
sưng vù.
Quản gia Trần vội đỡ Hàn Kiến Quốc đang loạng quạng,
Hàn Kiến Quốc lại đẩy người quản gia ra, hướng về Hàn Tư Viễn chất vấn: “Trong
mắt con còn có người bố như ta không! Con có biết cô ta là vợ của anh trai con
không hả?!”
“Lạc Lạc, em đi trước đi.” Hàn Tư Viễn đẩy vai Mộ Lạc
Lạc ra xa.
“Ta xem ai dám đi!” Hàn Kiến Quốc tức giận, khiến Mộ
Lạc Lạc nửa bước cũng không dám bước.
“Cô! Giữa hai anh em họ cô làm trò gì vậy?!”
Mộ Lạc Lạc sợ hãi nhìn Hàn Kiến Quốc, cứ như đang thấy
thủy quái ở hồ Ni Tư, sợ đến rơi nước mắt.
Hàn Tư Viễn thầm than, bắt một chiếc taxi, bất luận là
Hàn Kiến Quốc gọi như thế nào, anh vẫn cứ đẩy Mộ Lạc Lạc lên taxi: “Ngày mai
hãy nói, chuyện ngày hôm nay đừng nói với Địch Nam.”
Mộ Lạc Lạc ngốc nghếch gật đầu. Hàn Tư Viễn khẽ mỉm
cười đưa cho tài xế một trăm tệ, chỉ thấy “ping” một tiếng, xe đã chạy.
Hàn Kiến Quốc giơ chiếc gậy đập vào bả vai Hàn Tư
Viễn, anh không có cách nào đành xoay người: “Nơi này đông người thế này, bố
làm thế chỉ tự hủy hoại hình ảnh của mình thôi.”
“Chẳng phải chỉ dọa cô ta vài câu sao? Mặc dù ta không
thích đứa con gái đó, nhưng Tiểu Nam thích cô ta, ta có thể làm được gì? Ta
cảnh cáo con, Hàn Tư Viễn, con gái có rất nhiều, đừng để ý đến chị dâu của
con!” Hàn Kiến Quốc đã ngang dọc trên tình trường, thương trường nhiều năm rồi,
nhưng không nhận ra điều gì cả.
“Con biết tại sao bố không thích Mộ Lạc Lạc, không
phải vì gia cảnh cô ấy bình thường mà vì bố cho rằng cô ấy không bằng bảo bối
Địch Nam của mình.” Hàn Tư Viễn chuyển chủ đề.
“Thế thì sao? Có tiền hay không không quan trọng, tốt
xấu gì cũng phải có trình độ, nhưng đứa con gái đó gì cũng không có.”
“Ồ, chả trách, Địch Nam định đưa cô ấy đi học
Harvard.”
Hàn Kiến Quốc ngây người, tâm trạng vui hơn một chút:
“Con nói gì vậy? Tiểu Nam chuẩn bị đưa cô ta đi du học sao?” Xem ra đứa con này
vẫn quan tâm đến suy nghĩ của người bố này.
“Đúng vậy, đúng vậy, đi liền ba năm, Mộ Lạc Lạc chắc
chắn sẽ ôm bằng tốt nghiệp của trường đại học danh tiếng về gặp bố.” Hàn Tư
Viễn không có ý nhắc đến mối quan hệ giữa bố mình và Địch Nam, nhưng vì Mộ Lạc
Lạc, anh đành nói như vậy.
“Ta không coi trọng việc cô ta đi học đến vậy đâu.”
“Tuệ nhãn(1)! Chỉ sợ cô ấy không thể tốt
nghiệp, cho nên chúng con mới cùng ngồi lại để thương lượng đối sách, cô ấy là
chị dâu của con, con có thể thấy chết mà không cứu sao? Luận văn tốt nghiệp con
sẽ viết giúp, cô ấy cứ đi du học là được. Việc này đương nhiên không được để
Địch Nam biết. Bố có hiểu không?” Hàn Tư Viễn không phải đang ép bố, mà thực sự
đang có một kế hoạch.
(1). Có con mắt tinh tường, soi tỏ cả quá
khứ, hiện tại và tương lai.
Hàn Kiến Quốc nhìn biểu hiện của Hàn Tư Viễn, tức
giận. “Tiểu tử này, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy, con vốn là một sinh viên
xuất sắc của khoa y Harvard, nhưng chưa tốt nghiệp con lại thôi học để chạy về
nước, bây giờ lại muốn quay lại? Tuổi trẻ tài cao sao?”
Hàn Tư Viễn nhún vai, cũng không phải quá lâu, anh
muốn phát triển tình cảm của mình với Mộ Lạc Lạc khi ở nước ngoài, Địch Nam có
bản lĩnh thì đuổi đến đấy.
***
Mộ Lạc Lạc chạy như ma đuổi về nhà mẹ, vừa bước vào đã
thấy bố mẹ đang ăn cơm với Địch Nam, sắc mặt cô nhợt nhạt, quên cả việc chào
hỏi, ngẩn người nhìn họ, sau đó chạy thẳng vào phòng ngủ.
“Con rể, Lạc Lạc làm sao đó?” Ông Mộ bỏ bát đũa xuống,
Địch Nam đã đứng dậy bước về phía phòng ngủ trước.
“Lạc Lạc, mở cửa ra đi.” Địch Nam cau mày.
“Lạc Lạc à, ai bắt nạt con, con hãy nói với bố, bố và
con rể sẽ đánh nó một trận!”
“Không, không có ai ức hiếp, bắt nạt con cả, mọi người
cứ ăn đi, con không đói…” Mộ Lạc Lạc ôm gấu bông vào lòng, ngồi thu lu một góc
giường.
Địch Nam mời bố mẹ vợ về lại bàn ăn cơm, một mình đứng
đợi trước cửa phòng.
…
Bà Mộ nhìn đồng hồ, thật sự không biết tại sao Địch
Nam đứng đó rất lâu mà không lên tiếng.
“Lạc Lạc à, chồng con đứng bên ngoài hơn một tiếng rồi
đó, con có việc gì vậy!”
“Á?!” Mộ Lạc Lạc vội vã mở cửa, ngay lập tức bắt gặp
ánh mắt dịu dàng của Địch Nam.
Trái tim cô bỗng như tan chảy, cô nhào vào lòng Địch
Nam: “Chồng à, em xin lỗi. Em không biết anh đứng ngoài cửa đợi như vậy.”
“Tại sao lại xin lỗi, em đâu bắt anh đợi mà.”
“Chân anh cứng đơ rồi kìa, em xoa bóp cho anh nhé.” Mộ
Lạc Lạc kéo Địch Nam vào phòng.
Ông bà Mộ nhìn nhau, lắc đầu quay về phòng khách xem
phim.
“Con rể đúng là có cách trị nó, có phong thái của tôi
năm xưa.”
“Đừng có nổ mũi nha, năm đó hai chúng ta cãi nhau, anh
chỉ đập cửa đứng ngoài la hét, một chút dịu dàng cũng không có.”
“Nói tầm bậy! Anh ngồi trong nhà vệ sinh!... Haiz… vợ
ơi anh sai rồi, anh không nên nóng vội như vậy.” Ông Mộ vội vàng nhảy lên ghế
sofa tránh chiếc chổi lông gà của vợ.
…
Địch Nam nhìn khắp căn phòng toàn đồ chơi màu mè lòe
loẹt, dường như những thứ này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh.
Mộ Lạc Lạc vân vê dây treo điện thoại ở đầu giường, cô
lập tức cúi người đưa cho Địch Nam: “Đúng là có tuệ nhãn, đây chính là dây đeo
điện thoại thú cưng màu anh đào xinh xắn mà em thích nhất. Tặng chồng này.”
“Không, trẻ con quá.” Địch Nam mỉm cười.
Mộ Lạc Lạc rút chiếc điện thoại từ túi quần anh, đeo
ngay vào, sau đó mới trả lại cho anh.
“Lúc em không ở bên cạnh, anh sẽ giống như nhân vật
nam chính trong phim không, nhìn thấy con thú này liền nhớ tới em?”
Ðịch Nam vân vê mặt con thú bông: “Không biết…”
“Có thiện chí chút đi, nói là anh sẽ nhớ đi!” Mộ Lạc
Lạc bặm môi.
Ðịch Nam cười không nói, vuốt mái tóc cô.