Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 232: Chương 232: Tạ gia xảy ra chuyện




Ở đây ăn xong bữa trưa, cặp song sinh với mấy đứa nhỏ đi học đường trước, những người còn lại thì ngồi trên ghế đá dưới cây lê trồng trong viện.

“Nhà hai người các ngươi đã chọn phòng xong chưa.” Tống Tân Đồng nhìn nhà ngói thành dãy hỏi, mấy gian phòng ở giữa là chỗ nhà chính đãi khách, bên cạnh còn có phòng thu chi cùng chỗ chứa thức ăn cho gia súc, phòng bếp ở góc hành lang phía sau, bên kia có nhà chứa củi cùng chuồng vịt này nọ.

Thôi nhị kính cẩn nói: “Hồi bẩm đông gia, đều chọn xong, Thôi gia chúng ta chọn tới vị trí gần chuồng thỏ, lão Trương bọn họ chọn gian phòng gần chuồng gà với chuồng thỏ, như vậy buổi tối cũng có thể nghe động tĩnh.”

“Ách, đó cũng rất tốt.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn vị trí hai đầu: “Buổi tối bên này cơ hồ không có ai đến, nhưng cũng không thể không đề phòng có trộm, ban đêm các ngươi tỉnh ngủ một chút.”

Thôi nhị gật đầu: “Đông gia yên tâm, chúng ta nhất định không dám lơ là.”

“Ân.” Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Nếu có thiếu gì cứ nói với Dương đại thúc cùng Vương thẩm, bọn họ sẽ đặt mua cho các ngươi.”

“Dạ, đông gia.”

“Các ngươi bận việc của mình đi.” Tống Tân Đồng phất phất tay, chờ bọn hắn đi rồi, nàng mới quay người nói với Thu bà bà và Tạ Nghĩa bọn họ: “Thu bà bà, cây giống ở chỗ ta đây xem ra cũng có thể sống, chờ năm sau kết trái, các ngươi cũng tới hái.”

“Các ngươi giữ lại tự mình ăn, giữ lại tự mình ăn đi.” Thu bà tử vội khước từ, đây vẫn là lần đầu tiên sau khi xây phòng bà đến bên này: “Chỗ này trước đây tất cả nhưng đều là đất hoang đá vụn, không nghĩ tới bây giờ tròng cây ăn quả lên, lại xây nhà xong, còn tốt hơn trong thôn chúng ta.”

Tạ Nghĩa ở một bên nói: “Nãi nãi, năm ngoái nương còn nói đến đem mảnh đất hoang bên này khai khẩn đâu.”

“Đúng vậy, nhưng đá kia quá khó là, tốn bạc mời thợ đá cũng phải bạc sao, sau đó liền đi đầu thôn bên kia cố đào một khối sườn dốc.” Thu bà bà nghĩ đến chuyện năm ngoái liền đặc biệt cảm khái: “May mắn Tân Đồng ngươi thông minh, nếu không a…”

Nói lại đặc biệt cảm khái nhìn chằm chằm Tạ Nghĩa và cháu dâu Quyên Tử: “Hai người các ngươi sau này cũng đừng quên cái tốt của Tân Đồng, nếu không phải là nàng, nhà chúng ta nơi nào có thể ở trong nhà gạch xanh, đâu có thể đi bến tàu mở cửa hàng.”

“Nãi yên tâm, chúng ta đều nhớ kỹ.” Tạ Nghĩa nói.

Tạ Đại Ngưu cũng gật gù theo.

“Nhớ là tốt.” Thu bà bà rất vui vẻ gật đầu, “Canh giờ không còn sớm, các ngươi nên làm gì thì tự đi làm, đừng ở chỗ này.”

Tạ Đại Ngưu cười cười: “Ta ở trong núi đặt một ít bẫy, bây giờ ta đi xem có thỏ rừng nhảy vào hay không, nếu như bắt được sẽ đưa đến đây.”

“Này tốt.” Thu bà đánh nhịp gật đầu: “Tân Đồng, thỏ ở đây của ngươi hơi ít, lại sinh cũng chẳng qua hơn trăm con, còn phải bắt nhiều một tí, ta xem thỏ mẹ ít nhất phải có một hai ba trăm con, thỏ đực có chừng hai ba mươi con là đủ rồi.”

“Thu bà bà ngươi nói phải, mấy ngày trước Đại Nha đều tìm ở trên núi, sau sườn núi đều bị bắt đến tinh quái, vừa nghe đến động tĩnh của nàng liền núp vào, đoán chừng sau này chỉ có thể đi vào núi sâu bắt.” Tống Tân Đồng cười nói.

Mọi người không khỏi cười rộ lên: “Không phải vậy sao, mấy con thỏ này rất tinh.”

Cười nói một hồi, mấy người chậm rãi đi vào thôn, mới vừa đi một hồi liền nhìn thấy trưởng tử Hà nhị thẩm Hà Đông vội vội vàng vàng chạy về hướng trên núi bên này.

“Đông tử ca, ngươi đi đây vậy?” Tống Tân Đồng lớn tiếng hỏi.

Hà Đông thở dốc hồng hộc nói: “Thu bà bà, ta tìm được các ngươi rồi.”

“Sao?” Tạ Nghĩa vội hỏi.

Hà Đông thở hổn hển được mấy hơi mới nói rõ ràng: “Gặp chuyện không may rồi, trong cửa hàng đã xảy ra chuyện.”

“Ra chuyện gì rồi?” Thu bà tử trắng bệch mặt, vội cầm lấy tay Hà Đông: “Cửa hàng có chuyện gì rồi?”

Hà Đông vội nói: “Cửa hàng bị mấy tên lưu manh đập phá, thẩm cũng bị đánh phải.”

“Gì?” Cả người Thu bà bà đều mềm xuống đất.

“Nãi nãi.” Tạ Nghĩa và Quyên Tử vội đỡ Thu bà bà: “Nãi nãi, ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ a.”

Tống Tân Đồng nhìn Thu bà bà đã bị dọa đến xụi lơ, lại thấy hai người Tạ Nghĩa cũng luống cuống, lập tức nói: “Đại Nghĩa ca, ngươi mau đi đến xưởng tìm Dương Thụ, các ngươi đi bên tàu một chuyến, xem xem chuyện gì xảy ra.”

Tạ Nghĩa do dự nhìn Thu bà bà ngồi sững trên mặt đất: “Vậy nãi nãi ta…”

“Ngươi đi nhanh đi, chờ Thu bà bà hòa hoãn chút thì tốt rồi.” Tống Tân Đồng nói xong lại nói với Hà Đông: “Đại Ngưu Thúc hắn đi vào núi bên kia, làm phiền Đông tử ca lại đi một chuyến.”

“Ai, ta đây liền đi.” Hà Đông vội vàng chạy về dòng suối.”

Tống Tân Đồng nửa ngồi xổm trên chỗ đất xem như bằng phẳng, cầm lá cây quạt cho Thu bà bà, “Thu bà bà, ngươi đừng có gấp, Đại Nghĩa ca đi cùng với Dương đại thúc, hẳn là không có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì a” Thu bà bà ngẩn người: “Sao ta nghe thấy Hòe Hoa bị đánh mà?”

“Không có không có, Thu bà bà ngươi nghe lầm, thẩm chỉ là bị đụng ngã, hẳn là không có chuyện lớn gì đâu.” Tống Tân Đồng kéo Thu bà bà: “Thu bà bà ngươi thử đứng lên đi?”

“Như vậy a…” Sắc mặt Thu bà bà dễ nhìn một chút, nhưng vẫn không có khí lực như cũ nỗ lực đứng lên: “Ta … ta thử xem…”

Tống Tân Đồng mất sức lực thật lớn mới kéo được Thu bà bà đứng lên: “Thu bà bà cẩn thận, chúng ta cũng đi bên tàu xem xem là chuyện gì xảy ra.”

“Được, được, được.” Thu bà bà khom lưng đi về trước vài bước, sau đó quay người nói với Quyên tẩu tử đi theo phía sau: “Tự ngươi về nhà đi.”

“Ai.” Quyên tẩu tử vội vã gật đầu đáp ứng.

Lúc Tống Tân Đồng đỡ Thu bà bà đi tới xưởng, Tạ Nghĩa và Dương Thụ bọn họ đã vội vàng đánh xe ngựa đến bến tàu, đợi chút nữa, Tạ Đại Ngưu đánh xe bò qua đây.

Chờ khi các nàng chạy tới bến tàu, mấy tên lưu manh ấy đã sớm chạy.

Tống Tân Đồng nhìn khắp nơi trong cửa hàng đều là đồ ăn bị văng, còn có vài loại thịt thái Hà thẩm tử đã làm xong cũng đều bị đánh lật, còn có không ít mảnh vỡ bát to.

Tạ thẩm và Hà thẩm ngồi ở trong góc vẫn khóc, Tạ Nghĩa bọn họ thì ở bên cạnh giúp đỡ thu nhặt đồ bừa bãi đầy đất.

Tống Tân Đồng hỏi Dương Thụ bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra a?”

“Mấy du côn lưu manh sinh sự, lúc chúng ta đến bọn chúng đã chạy.” Dương Thụ nhìn nhìn người xung quanh cạnh cửa hàng không ngừng nhìn vào trong, sau đó nói: “Chúng ta nói với quản sự bến tàu, đối phương nói nhìn trên mặt mũi của chúng ta sẽ tra một chút.”

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, nếu không phải vì quan hệ giữa các nàng với Giang Minh Chiêu, đây chẳng phải bị đánh rồi còn tự chịu?

“Không báo quan?”

Dương Thụ lắc đầu: “Bên huyện nha kia nếu không có một chút quan hệ bạc sợ là càng khó, nếu như dựa vào bến tàu bên đây, còn có thể tìm được mấy tên du côn lưu manh kia. Ta nghe quản sự bến tàu nói sinh ý Tạ phu nhân bọn họ tốt, rất có thể là người làm ăn trên bến tàu làm ra, chỉ là mấy tên du côn kia chưa từng xuất hiện ở bên tàu cho nên không dễ tra lắm.”

Tống Tân Đồng đoán được có lẽ là xảy ra chuyện gì, nhất định là đỏ mắt với sinh ý của Tạ thẩm các nàng, thủ đoạn những người này thật đúng là đủ bỉ ổi.

Tạ thẩm ô ô nức nở, Thu bà bà ở bên không ngừng hỏi đến cùng là thế nào, không biết làm sao Tạ thẩm vẫn không nói, Thu bà bà nổi giận: “Bây giờ khóc có ích lợi gì, mau chóng dọn dẹp ở đây, để cho Tân Đồng người ta chế giễu a?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.