Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 233: Chương 233: Thứ đồ Thiếu đạo đức!




Tống Tân Đồng vội khoát tay áo, “Ta xem vết thương trên trán Tạ thẩm có hơi nặng, có cần đi y quán xử lý một chút trước hay không?”

“Không có việc gì, chính là chà rách da, ta lấy ước rửa là được rồi.” Tạ thẩm bây giờ không có tâm tư gì đi làm cái khác, nâng tay bẩn lên liền muốn chà trán.

Tống Tân Đồng vội vàng đưa tay kéo tay bà xuống, “Thẩm hay là rửa tay trước đã, lại dùng rượu xoa một chút mới tốt, nếu như đồ bẩn gì vào phải vết thương thì hay rồi.”

“Nương, ngươi mau rửa đi đã.” Tạ Nghĩa đỏ nước qua đây, chờ Tạ thẩm rửa sạch lại đi tửu quán sát vách lấy chút rượu gạo, đơn giản rửa sạch vết thương.

“Hôm nay liền đóng cửa hàng trước đã, chờ ngày mai.”

“Tạ thẩm, hôm nay là chuyện gì xảy ra?” Lúc này Tống Tân Đồng mới hỏi.

Tạ thẩm hòa hoãn cảm xúc: “Bọn họ tổng cộng sáu người, từ đầu giờ mùi liền đến chỗ chúng ta ngồi, còn gọi một cân rượu ở cách vách sang đây uống, lúc đó chúng ta nghĩ bọn họ hơn nửa là người vận chuyển hàng hóa trên bến tàu, đến chỗ chúng ta đây ăn một chút đồ ăn không quá đắt, lại uống một chút rượu, còn rất có tư vị.”

“Bọn họ ăn đã lâu, đánh giá ăn nửa canh giờ, lúc đó ta đã nghĩ thừa dịp xế chiều khi không có việc gì đem lòng ruột này nọ đem về nhà rửa, lúc đó liền nói một câu canh giờ đã trễ, có thể làm lỡ bọn họ bắt đầu làm việc hay không.”

“Lúc đó bọn họ liền ném đũa, chất vấn ta là có phải không muốn làm ăn với hắn hay không, còn nói ta khinh thường bọn họ. Sau dó lại người trực tiếp đem món lạ cùng mấy thức ăn khác ném hết xuống đất, ta đi ngăn, còn bọn họ đẩy té xuống đất.”

“Sau đó lại đem đồ đạc trong cửa hàng đập hết như trút giận vậy.” Tạ thẩm vừa nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, sắc mặt lại trắng bệch, “Bọn họ chính là bắt nạt hai phụ nhân chúng ta ở đây, nếu không nơi nào sẽ động thủ a.”

“Không phải du côn lưu manh sao?” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Dương Thụ, lại nhìn về phía Tạ thẩm.

Tạ thẩm ngẩn người, “Bọn họ và lưu manh bọn ta thấy thường ngày không giống nhau a? Nhìn giống như là người thường trên bến tàu.”

Dương Thụ khẽ nói: “Quản sự bến tàu tới người ta nói không phải người làm công trên bến tàu, hơn nữa nhìn động tác mấy người này đích thực là bộ dáng du côn.”

“Thực sự là du côn?” Mặt Tạ thẩm và Hà thẩm lại trắng bệch, vẻ mặt mờ mịt nói: “Thường ngày chúng ta thành thật bán thức ăn, không đắc tội với du côn gì a? Nhìn thấy những người này chúng ta đều là đi vòng, căn bản sẽ không đi trêu chọc bọn hắn.”

Tạ Nghĩa và Hà Đông mỗi người đỡ nương của mình, ai ủi các bà.

Tạ Đại Ngưu nhíu mày, dù hắn thường xuyên làm công bên ngoài, cho nên rất nhanh nghĩ ra tại sao: “Đoán chừng là bị người đỏ mắt theo dõi, gần đây ngươi làm ăn có phải là cãi nhau với ai hay là thế nào hay không?”

Thím Tạ nghĩ nghĩ, “Không có a.”

Vừa mới nói, Hà thẩm liền kéo bà, khẽ nói: “Ngày đó…”

Tạ thẩm cẩn thận suy nghĩ lại một chút, sau đó vẻ mặt tỉnh ngộ, lớn tiếng nói: “Ngày đó chúng ta ở trên bến tàu không phải gặp được một nam nhân bán đồ ăn nước sao chính hắn làm không ngon còn chê chúng ta mùi vị quá xông người, hun mất khách của hắn, còn muốn chúng ta bồi thường tổn thất của hắn, ta nhổ! Hắn nghĩ đẹp nhỉ? Mình làm ra một chút cũng không muốn ăn, chó cũng không ăn, còn muốn bán cho người khác.”

“Kẻ này quá thất đức, vậy mà tìm người đến làm hư việc buôn bán của chúng ta, xem ta không đánh gãy chân hắn! Dám khi dễ đến lão nương…” Tạ thẩm vốn chính là người tính tình nóng nảy, xắn tay áo lên, cầm chày cán bột trên bàn lên liền đi ra ngoài, mới vừa đi hai ba bước liền bị Tạ Đại Ngưu với Tạ Nghĩa ngăn cản: “Làm gì đó, giống cái gì nữa?”

“Ngươi cản ta làm gì? Đại Nghĩa, cầm dao đi với nương.” Tạ thẩm bất mãn trừng Tạ Đại Ngưu, “Đồ vương bát đản* này…”

*Vương bát đản: theo kinh nghiệm đã đọc ngôn của mình thì câu chửi này có nghĩa là đồ con rùa, nói chung các bạn chỉ cần biết nó là câu chửi là được rồi nha ^_^

“Tạ thẩm, đây chỉ là ngươi suy đoán, còn không biết rốt cuộc có phải nam nhân kia sai khiến hay không, ngươi xúc động qua đó như vậy, nếu như lầm rồi thì làm sao bây giờ?” Tống Tân Đồng nhàn nhạt mở miệng, “Dương thúc đã thay các ngươi đi đi chỗ quản sự bến tàu tìm quản sự, chờ xem bên kia bọn họ nói thế nào đi.”

“Đúng, nghe Tân Đồng, ngươi xông tới như vậy có lý cũng thành vô lý.” Thu bà tử cũng tán đồng với Tống Tân Đồng.

Tạ thẩm đem chày cán bột đặt trở lại, đặt mông ngồi xuống băng ghế, “Vậy quản sự bến tàu thật có thể giúp chúng ta?”

“Cửa hàng các ngươi thế nhưng thuê ở bến tàu, thế nào cũng nên quản một chút, nếu không thu nhiều tiền thuê để làm gì?” Tống Tân Đồng cũng không nói cái gì mà bởi vì quan hệ với Giang Minh Chiêu bến tàu mới làm vậy.

“Tân Đồng ngươi nói phải, một góc nhỏ như vậy liền hơn mười lượng đấy, nên quản chút cho chúng ta.” Tạ thẩm xì một tiếng khinh miệt trên đất: “Để cho ta biết là ai làm, ta nhất định không để yên cho hắn.”

“Được rồi được rồi, ở trước mặt chúng ta thả lời tàn nhẫn gì, bằng không để cho người ta xem trò cười.” Thu bà bà xắn xắn tay áo, sau đó nói: “Đại Nghĩa giúp nương ngươi thu thập cửa hàng một chút, sau đó về nhà sớm một chút, hôm nay nương ngươi cũng bị dọa.”

Nói xong lại xì một tiếng khinh miệt: “Thật là cái đồ thiếu đạo đức gì cũng có.”

“Vậy Thu bà bà các ngươi ở bên này ta đi tửu lâu bên kia xem xem trước, đợi lát nữa cùng nhau về a.” Tống Tân Đồng nói một tiếng liền đi tửu lầu Đồng ký nhà mình, cuối buổi tửu lầu không có người nào, bọn tiểu nhị đều ngồi ở trong đại đường ngủ gà ngủ gật đâu.

“Đông gia, người đã tới.” Tiểu nhị hơi tỉnh ngủ một chút lập tức đứng dậy nghênh đón, đồng thời còn hô ra phía sau một tiếng: “Chưởng quỹ, đông gia tới.”

Tiểu nhị cơ linh ân cần lau lau bàn ghế dựa: “Đông gia người ngồi, đông gia người uống trà.”

Tống Tân Đồng nhìn dấu hồng trên mặt tiểu nhị, cười cười, cũng không mắng mỏ: “Trong cửa hàng không có chuyện gì?”

“Không…” Tiểu nhị mới vừa nói một chữ liền vội đổi giọng: “Đông gia, ta đây liền đi làm việc.” Nói rồi giơ chân chạy ra sau bếp, đùa à, nếu như bị phạt, vậy cuối tháng liền không có tiền thưởng, tiền công còn phải bị khấu trừ.

Tống Tân Đồng nhìn bọn tiểu nhị chạy rất nhanh, không khỏi buồn cười, chờ Trâu chưởng quỹ ở bên trong kiểm kê tính sổ đi ra, mới nói với chưởng quỹ: “Xế chiều ngó sen đưa tới đã thu chưa?”

“Thu rồi.” Trâu chưởng quỹ nhất mực cung kính nói: “Các đại trù đang thử thêm vào ở bên trong, đông tới vừa lúc nếm thử cho bọn họ, xem một cái vị thế nào.”

“Vậy cũng vừa vặn, vừa lúc ta cũng đói bụng.” Tống Tân Đồng đã có thể ngửi thấy mùi thơm, lập tức cảm thấy miệng lưỡi sinh tân: “Trù nghệ của Lưu đại trù bọn họ thật là tốt, đến tiểu điếm này của ta thật lãng phí.”

Mấy vị đại trù cũng như Trâu chưởng quỹ đều là Giang Minh Chiêu tìm cho nàng, nếu không phải Lục tú tài nhà mình nói có thể sử dụng, nàng còn thật lo lắng mấy người này học kỹ thuật của nàng chạy mất.

Trâu chưởng quỹ cười nói: “Đông gia người nói gì vậy, bọn họ tới chỗ đông gia người đây liền nói thẳng món ăn ở đây phẩm chất đặc biệt, toàn Lĩnh Nam thành, không phải, hẳn là đoán chừng cả Đại Chu triều là độc một nhà, nếu như đông gia đem cửa hàng mở đến Lĩnh Nam Thành hoặc là kinh thành, Giang Nam, vậy khẳng định sẽ được tôn sùng.”

Tống Tân Đồng thích nghe lời hay như vậy nhất, mặc dù có hơi nước*, cũng vẫn là thích nghe.

*:Ý chắc là nói mơ hồ không thực như hơi nước dễ bay.

Nhìn tâm tình đông gia không tệ, Trâu chưởng quỹ lại đúng lúc hỏi: “Vậy đông gia tính toán khi nào mở tửu lầu thứ hai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.