Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Ka Thái hậu.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà Hoa Thường đã mở mắt. Ở thảo nguyên bình minh lên sớm, bên ngoài đã có vài tia nắng hồng, Hoa Thường ngồi dậy, thấy Hoàng đế vẫn còn đang ngủ, chân mày nàng hơi nhíu lại.
Hoa Thường lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều. Hoàng đế vẫn luôn ngủ không sâu, lại có thói quen dậy sớm. Bây giờ nàng ngồi dậy, Hoàng đế lại không có chút phản ứng gì, thật là không bình thường chút nào. Hoa Thường vội vàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán của Hoàng đế, quả nhiên là nóng ran. Hoa Thường cuống quít, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn khi vừa mới ngủ dậy: “Người đâu! Truyền Thái y!”
Sáng sớm, các tiểu thái giám và cung nữ đã đợi hầu hạ, có người còn cúi đầu len lén ngáp một cái. Lúc này đột nhiên bọn họ nghe thấy thanh âm gấp gáp của Hoa Thường thì giật mình sợ hãi, tóc gáy đều dựng hết cả lên. Đúng lúc Trần Hỉ đang ở bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng của Hoa Thường, không nói hai lời liền cầm cây phất trần phẩy mạnh vào tiểu thái giám bên cạnh, thanh âm chói tai: “Đi mời Thái y đến đây.”
Tiểu thái giám thấy thần sắc Trần Hỉ đáng sợ, kinh hãi đến mức sắp tè ra quần mà chạy nhanh đi.
Trần Hỉ vội vàng đi vào trong lều, cách tấm rèm và bức bình phong, cất giọng trầm ổn: “Nương nương, Hoàng thượng có chuyện gì vậy?”
Hoa Thường phủ thêm áo khoác rồi bước xuống giường vén rèm lên. Tiểu cung nữ hai bên tiến đến buộc rèm lại, Hoa Thường cũng không để ý đến dáng vẻ của mình không được chỉnh tề, nhìn Trần Hỉ nói: “Đêm qua Hoàng thượng vẫn không sao. Sáng sớm nay bổn cung vừa tỉnh, thấy Hoàng thượng vẫn chưa thức dậy, bổn cung sờ trán một cái thì thấy nóng hầm hập, đúng là bị sốt rồi.”
Trần Hỉ thấy Hoa Thường đã mặc áo khoác thì cũng không cần tránh đi nữa. Ông bước đến trước giường, cẩn thận kiểm tra tình hình của Hoàng đế. Hoa Thường đứng một bên, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng.
Tiểu cung nữ đã giặt sạch khăn đặt lên trên trán Hoàng đế, Hoa Thường cầm một cái khăn khác, ngồi bên mép giường cẩn thận lau mặt lau tay cho Hoàng đế.
Chỉ chốc lát sau, mấy lão Thái y thở hổn hển vội vàng chạy tới, quỳ xuống đất, ngay cả thỉnh an cũng nói không lưu loát. Hoa Thường cau mày, phất tay nói: “Còn thỉnh an gì nữa, mau chẩn mạch cho Hoàng thượng đi.”
Mấy lão Thái y lần lượt tiến lên, năng suất làm việc rất cao.
“Khởi bẩm nương nương, triệu chứng hiện giờ của Hoàng thượng là gió rét xâm nhập vào cơ thể, lại thêm hôm qua mệt nhọc quá độ nên hôm nay mới phát sốt. Cũng may Hoàng thượng căn cơ tốt, uống chút canh gừng để toát mồ hôi thì không có gì đáng ngại nữa. Nếu như nương nương vẫn còn lo lắng thì chúng thần sẽ kê vài phương thuốc bổ. Nếu hợp khẩu vị của Hoàng thượng thì uống thêm vài thang cũng tốt.”
Hoa Thường nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, Trần Hỉ cũng yên tâm.
“Vất vả cho mấy vị Thái y rồi.” Thanh âm của Hoa Thường nhu hòa trở lại, sắc mặt cũng không còn khẩn trương nữa.
Đợi các vị Thái y lui xuống, Hoàng đế cũng từ từ mở mắt ra, chân mày nhíu chặt, giọng nói khàn khàn: “Thường nhi...”
Hoa Thường dịu dàng nói: “Hoàng thượng tỉnh rồi sao? Có chỗ nào khó chịu không? Uống chút canh gừng trước nhé?”
Hoàng đế khẽ kéo khóe miệng lên. Mặc dù Hoa Thường không để lộ ra ngoài mặt, nhưng mà ngữ khí dồn dập chứng tỏ nội tâm nàng đang rất lo lắng và sốt ruột. Sắc mặt Hoàng đế cũng trở nên nhu hòa hơn, cất tiếng nói: “Trẫm tỉnh rồi, chẳng qua trẫm cảm thấy thân thể trì trệ, mí mắt nặng trĩu, nên không muốn dọa nàng thôi.”
Thấy Trần Hỉ bưng canh gừng đến, Hoa Thường đỡ Hoàng đế ngồi dậy dựa vào gối mềm, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Việc dọa đến thần thiếp không quan trọng, quan trọng là Hoàng thượng phải bảo trọng long thể. Dù chỉ có một chút xíu không thoải mái thì người cũng phải sớm nói ra, nếu không lỡ có chuyện gì thì...” Hoa Thường nói được một nửa thì nghẹn ngào. Nàng vội kìm xuống bình ổn lại tâm tình rồi bưng canh gừng trên khay đưa cho Hoàng đế.
Hoàng đế nhận lấy, vài hớp đã uống xong, sau đó hắn nhìn Hoa Thường nhẹ giọng nói: “Là trẫm không phải, sau này nhất định trẫm sẽ không như vậy nữa.”
Vành mắt Hoa Thường còn phiếm hồng, nhưng nàng vẫn nở nụ cười ôn hòa, khẽ gật đầu.
Trần Hỉ ở một bên, khom người nói: “Hoàng thượng, có lính gác tới báo, đoàn người Mã Tướng quân đã tới, đang ở bên ngoài đợi lệnh, hôm nay Hoàng thượng có gặp không?”
Sắc mặt Hoàng đế hơi ửng đỏ, tinh thần cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn cố chống đỡ, khàn giọng nói: “Gặp.”
Hoa Thường lo lắng nói: “Thân thể Hoàng thượng quan trọng, nên nghỉ ngơi thêm vài ngày cho thật tốt, có lẽ Mã Tướng quân cũng không vội đâu.”
Hoàng đế cười khổ nói: “Cũng không có gì nghiêm trọng, xem nàng khẩn trương như vậy kìa. Hôm nay trẫm chỉ gặp ông ấy một chút, không bàn luận chính sự, được không?”
Tất nhiên Hoa Thường biết Hoàng đế muốn trấn an lòng quân ở phía Bắc, nên nàng cũng không khuyên nhủ nữa, ân cần gém lại góc chăn.
Hoàng đế quay đầu nói với Trần Hỉ: “Hôm nay trẫm bị bệnh không đúng lúc, quả thật không có nhiều tinh lực, chỉ truyền Mã Tướng quân vào thôi, những người khác hôm nào gặp rồi nói tiếp.”
Trần Hỉ khom người đáp vâng, lui ra ngoài truyền chỉ.
Hoàng đế nhìn Hoa Thường rồi lên tiếng: “Trẫm nhớ Ngọc Quý tần mang thai đã sáu, bảy tháng rồi đúng không? Nàng ấy là người trong cung của nàng, phụ thân của nàng ấy đến đây diện kiến, nàng cũng không cần tránh đi, ở lại nói vài câu cũng không sao.”
Hoa Thường nhu thuận gật đầu đáp ứng: “Thần thiếp đã biết.”
Ước chừng qua một khắc, bên ngoài truyền đến thanh âm the thé của tiểu thái giám: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Mã Văn Mã Tướng quân cầu kiến.”
Hoàng đế khoát tay một cái, tiểu thái giám bên cạnh liền ra cửa đón Mã Tướng quân vào.
Ở giữa lều đặt một tấm bình phong và rèm che lại, Hoa Thường mơ hồ thấy một bóng người cường tráng đi vào, sau đó một giọng nam thô kệch truyền đến: “Thần Mã Văn tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hoàng đế hắng giọng một cái, khẽ ho khan vài tiếng, sau đó mở miệng nói: “Ái khanh miễn lễ, người đâu, ban ngồi.”
Hoa Thường chỉ ngồi cúi đầu ở một bên nghe Hoàng đế và Mã Văn đàm đạo. Hoàng đế bị bệnh mà vẫn tiếp kiến Mã Văn khiến ông rất cảm kích. Còn Hoàng đế thì vô cùng tán thưởng công lao vất vả của Mã Văn, một đôi quân thần này thật sự có vài phần tâm trí tương thông, có cảm giác rất hợp ý nhau.
Trò chuyện được chừng một khắc, Hoàng đế có chút mệt mỏi, hẳn là đang phát sốt. Hoa Thường cẩn thận rót nước trà, bưng đến cho Hoàng đế uống để thông nhuận cổ họng.
Mã Văn ngồi bên dưới, bởi vì luôn cung kính nên ông không dám nhìn thẳng vào thiên nhan. Vì vậy, ông vẫn không biết có cung phi ở đây. Lúc này nghe tiếng ly trà chạm vào nhau, ông mới biết bên trong có nữ quyến, càng không dám ngẩng đầu lên.
Hoàng đế cười cười nói: “Mã Tướng quân quá câu nệ rồi. Cũng phải, lúc khanh tới Tây Bắc, trẫm vẫn còn nhỏ. Trẫm không biết khanh, khanh cũng chưa gặp qua trẫm. Thế nhưng đại lang đào sa [1], chỉ có người có tài năng thật sự mới không bị chôn vùi trong cát. Bây giờ chúng ta không chỉ là quân chủ và hiền thần, mà còn là thông gia. Thật ra Mã Tướng quân không cần phải khẩn trương như vậy.”
[1] Đại lang đào sa (大浪淘沙): Sóng lớn rửa cát, có nghĩa loại bỏ tạp chất, rửa cát trong những con sóng lớn. Nghĩa ẩn dụ là được kiểm tra và sàng lọc trong một cuộc đấu tranh tàn khốc, ở đây ý chỉ kinh nghiệm thu được trong trận chiến tranh kịch liệt với người Hồ Nhung.
Mã Văn chắp tay trả lời: “Thánh thượng mắt sáng tinh tường. Chẳng qua thần chỉ là một người bình thường, nếu không phải nhờ ơn tri ngộ của thánh thượng, thì làm sao thần có được như ngày hôm nay? Tiểu nữ của thần còn non kém nên có nhiều thiếu sót, may mắn được thánh thượng coi trọng đã là phúc phận tu luyện từ kiếp trước rồi.”
Hoàng đế cười ra tiếng, mở miệng nói: “Khanh quá khiêm tốn rồi. Đúng vậy, cũng không phải là người ngoài, người đâu, thu lại bình phong và rèm đi. Khanh cũng diện kiến Hiền phi đi. Bây giờ Ngọc nhi đang ở Thượng Dương cung của Hiền phi, trẫm biết nhất định khanh rất nhớ nữ nhi của mình. Trẫm bận rộn chính sự, quả thật không hiểu tình hình của Ngọc nhi bằng Hiền phi. Vừa lúc để Hiền phi nói với khanh một chút, khanh cũng yên tâm hơn.”
Mã Văn vội vàng đứng dậy hành lễ, liền nói không dám. Cho dù đã thu lại bình phong, nhưng ông vẫn kính cẩn cúi đầu như trước. Mặc dù ông là võ tướng nhưng lại rất biết lễ nghĩa.
Hoa Thường giương mắt nhìn vị tướng lĩnh rất được Hoàng đế xem trọng này, chỉ cảm thấy ông ta có thân thể cường tráng, nhưng khí thế lại vô cùng nội liễm, nhìn dáng vẻ không giống như người lãnh binh đánh giặc.
“Cho dù bổn cung thân ở trong hoàng cung, nhưng cũng thỉnh thoảng nghe thấy lời đồn đãi về uy vũ của tướng quân. Hôm nay vừa thấy, đúng là danh bất hư truyền.” Hoa Thường nhu hòa lên tiếng.
Mã Văn khom người hành lễ: “Nương nương quá khen rồi.”
Hoa Thường cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ngọc Quý tần mang thai đã sáu tháng rưỡi, mấy ngày trước bổn cung còn nhận được tin từ trong cung, tất cả đều bình an, nghe nói nàng ấy dưỡng thai rất tốt. Tướng quân yên tâm đợi làm ngoại công (ông ngoại) đi.”
Thông tin giữa Tây Bắc và thượng kinh cực kỳ bất tiện. Ngoại trừ quân báo ra thì những tin khác đều đi rất chậm. Mã Văn nhận được tin tức nữ nhi mang thai là một tháng trước, tất nhiên bây giờ ông quan tâm đến chuyện này nhất, nghe Hoa Thường nói như vậy thì ông cũng yên lòng hơn rất nhiều. Mặc dù ông ở Tây Bắc nhưng mà nữ nhi vào cung, đương nhiên ông cũng nghe được không ít chuyện trong cung. Vị Kỳ Hiền phi này xuất thân thế gia, tính tình rất tốt, ở dưới trướng của nàng ấy, nhất định cuộc sống của nữ nhi không hề khó khăn.
Lui một bước mà nói, cho dù cuộc sống có khổ cực thế nào đi nữa, chỉ cần có thể sinh được Hoàng tử, vậy thì những khó khăn kia cũng không đáng là gì.
Chiến sự ở Tây Bắc kết thúc, Mã Văn đã nhận được ý chỉ muốn ông thường trú ở Tây Bắc... đây là sự tín nhiệm cực lớn của Hoàng đế.
Điều này có nghĩa là hiện tại trong tay Mã Văn nắm hai mươi bảy vạn trú quân. Cho dù còn có nhiều trở ngại, nhưng cũng không thể che giấu được sự thật rằng ở trong quân đội, ông là bá chủ một phương. Chính ông cũng rất bất an, lo sợ Hoàng đế nghi kỵ. Có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không có việc gì nhưng ông không ở thượng kinh, nếu như có gian thần xàm ngôn, thật sự ông có trăm cái miệng thì cũng không thể bào chữa được. Trong tay tướng quân nắm thực quyền quả thật không có mấy người có kết cục tốt, cho nên ông vô cùng lo âu thấp thỏm trong lòng.
Mã Văn đưa nữ nhi vào cung cũng vì cân nhắc đến chuyện này, xem thử rốt cuộc Hoàng đế có thái độ gì. Rất đơn giản, nếu như nữ nhi có thể sinh hạ Hoàng tử, vậy thì đồng nghĩa với việc ông được Hoàng đế tín nhiệm và xem trọng.
Bây giờ Ngọc Quý tần là sợi dây liên kết giữa Hoàng đế và Mã Văn, nhưng mà sợi dây liên kết này không có phân lượng gì cả. Nàng ta chỉ là một Quý tần trong số đông đảo chúng phi tử, là một nữ nhân nhỏ bé trong số đông đảo nữ nhân xung quanh Hoàng đế mà thôi. Đối với Hoàng đế hoặc Mã Văn mà nói thì phân lượng của nàng ta không đủ. Thế nhưng nếu như Ngọc Quý tần có thể sinh hạ Hoàng tử, vậy thì tất cả sẽ khác. Hoàng tử kia là nhi tử của Hoàng đế, cũng là ngoại tôn ruột thịt của Mã Văn. Phụ thân của Quý tần không đáng tiền, nhưng mà ngoại công của Hoàng tử thì rất đáng tiền. Việc này có nghĩa chỉ cần ngươi không tạo phản, thì ngươi có thể yên ổn mà an hưởng cả đời.
Bất kể như thế nào đi nữa thì Hoàng đế vẫn luôn cho nhi tử của mình vài phần mặt mũi. Danh tiếng của ngoại gia rất quan trọng, là một trong những căn cơ để Hoàng tử có chỗ đứng trong hoàng cung. Dù cho tương lai Mã gia có phạm phải sai lầm gì đi nữa, thì Hoàng đế cũng sẽ vì nể tình nhi tử của mình mà hạ thủ lưu tình.
Hoàng đế nạp Mã Ngọc Nhi vào hậu cung, không phải vì lôi kéo Mã Văn, cũng không phải vì kiêng kị Mã Văn, mà là muốn thể hiện thiện ý với ông ta, làm cho ông ta an tâm mà thôi.
Mã Văn thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nữ nhi có thể mang thai nhanh như vậy, cũng là nhờ Hoàng thượng rủ lòng thương xót, cho nên Mã Văn càng kính cẩn, quay đầu nói với Hoa Thường: “Nữ nhi kia của thần vẫn còn non kém, xin nương nương thông cảm. Nếu nàng ấy có chỗ nào không phải, mong nương nương dạy bảo nhiều hơn.”
Hoa Thường ôn nhu nói: “Tướng quân không cần lo lắng, Ngọc Quý tần rất ngây thơ nhưng cũng hiểu chuyện, bổn cung cũng rất thích nàng.”
Hoàng đế thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ càng lúc càng vô vị, biết bọn họ không còn gì để nói thêm nữa, liền lên tiếng bảo Mã Văn lui xuống.