Tư Thái Cung Phi

Chương 140: Chương 140: Phóng ngựa




Edit: Dương Hiền dung.

Beta: Tiên Thái Phi.

Hoàng đế khỏi bệnh rất nhanh, mới qua hai ngày mà đã hoàn toàn bình phục, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Dù sao bọn họ cũng đang ở Tây Bắc, không những thiếu thốn dược liệu mà còn có dị tộc bên cạnh, nên việc Hoàng đế bị bệnh khiến mọi người vô cùng lo lắng.

Mọi việc đều xử lí gần xong, Hoàng đế hạ lệnh thu dọn hành trang, chuẩn bị khởi giá hồi kinh. Tháng chạp rét đậm, gấp rút lên đường thật sự rất gian nan, phải xuất phát sớm một chút để kịp trở về mừng năm mới.

Hoa Thường phân phó cung nhân thu dọn hành trang, còn nàng dẫn theo Tiểu Tứ đi cưỡi ngựa.

Tiểu Tứ cưỡi một con ngựa cái nhỏ hiền lành, ngựa của Hoa Thường thì cao lớn hơn gấp vài lần, từ xa nhìn lại trông cặp người ngựa của tiểu Tứ vô cùng nhỏ bé. Tiểu Tứ cũng không để bụng, mà lại cực kì hưng phấn, trên khuôn mặt là nụ cười tươi tắn. Nó nghiêng đầu nhìn Hoa Thường cười nói: “Mẫu phi, chúng ta cùng nhau đua ngựa được không?”

Hoa Thường mỉm cười ôn nhu, lắc đầu nói: “Không được. Ngoan nào.”

Có lẽ Tiểu Tứ cũng biết Hoa Thường sẽ không cho phép nó hành động tùy tiện nên cũng không thất vọng nhiều lắm. Nó tiếp tục nhìn trái ngó phải, vui vẻ nói: “Vậy con có thể đua ngựa cùng với hoàng huynh và vương thúc hay không?”

Hoa Thường biết Tiểu Tứ hoạt bát, với lại cũng chỉ còn vài ngày để vui chơi, nếu cứ gò bó quá có khi lại khiến tiểu Tứ cảm thấy ngột ngạt. Hơn nữa Hoa Thường cũng yên tâm về Kính vương, Tuyên vương và hai vị Hoàng tử, liền mở miệng nói: “Vậy thì con đi chơi đi. Nhớ phải mang theo thị vệ, không được chạy loạn một mình đấy.”

Tiểu Tứ lập tức cười ngoác miệng, gật đầu như giã cối: “Con biết rồi, mẫu phi!” Sau đó nó nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa, chạy đến phía sau thị vệ bên cạnh, vươn tay ra.

Thị vệ nâng Tiểu Tứ ngồi lên, ôm chặt lại, sau đó nắm dây cương, quay đầu ngựa rời đi.

Bên cạnh Hoa Thường chỉ còn sót lại mấy cung nữ thiếp thân, nàng tiếp tục cưỡi ngựa trên thảo nguyên mênh mông bát ngát. Mặc dù khí hậu lạnh giá nhưng tâm tình khoáng đạt, tháng ngày thế này thật khó mà có được.

“Hiền phi nương nương?” Một giọng nói to rõ từ phía sau vang lên, theo đó là tiếng móng ngựa đạp cỏ.

Vốn Hoa Thường nghĩ đó là tiếng móng ngựa của thị vệ, không ngờ lại là hắn.

“Kham Bố vương?” Hoa Thường quay đầu, quả nhiên là hắn. Tuy còn trẻ tuổi nhưng hắn lại có tông giọng đặc sắc khiến người khác mê mẩn. Phía sau Kham Bố vương chỉ có hai dũng sĩ đi cùng, có lẽ là hắn ra ngoài xuất hành.

Kham Bố vương cười cười, dưới sống mũi cao là đôi môi đang kéo ra cực đại khiến người khác dễ dàng nhận ra là hắn đang rất vui vẻ: “Vừa rồi suýt chút nữa ta đã không nhận ra người. Trang phục của Hiền phi nương nương hôm nay thật khác xa so với lần đầu tiên bổn vương nhìn thấy người...”

Hoa Thường hơi nhíu mày, ánh mắt Kham Bố vương ẩn chứa sự đánh giá khiến nàng không thoải mái. Y phục hôm nay nàng mặc chính là kỵ trang mà Hoàng đế đưa đến hôm trước, búi tóc cũng vô cùng đơn giản, toát ra dáng vẻ hào hùng anh dũng, phong thái đúng là khác xa so với lần trước.

Thế nhưng trước ánh mắt của vị Đại vương dị tộc này, Hoa Thường vẫn cảm thấy như bị nghẹn ở cổ họng, hình như quá mức... thân cận rồi?

Hoa Thường ghìm dây cương lại, con ngựa dưới thân thuận theo lùi ra sau vài bước, thở phì phò.

“Đại vương bận rộn nhiều việc mà vẫn còn có thời gian cưỡi ngựa, quả là hứng thú tao nhã, bổn cung không quấy nhiễu Đại vương nữa.” Hoa Thường cười gật đầu, chuẩn bị cáo từ rời đi.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Kham Bố vương rất điêu luyện. Hắn khẽ vung dây cương lên một cái, con ngựa đã nhẹ nhàng đạp bước chắn trước ngựa của Hoa Thường.

Kham Bố vương nhìn Hoa Thường rồi lên tiếng: “Có vẻ như nương nương không thích nói chuyện với bổn vương cho lắm, chẳng lẽ bổn vương đã từng đắc tội với nương nương hay sao?”

Hoa Thường nở một nụ cười chuẩn mực, từ tốn nói: “Đại vương yêu thích Hán học, đương nhiên phải biết lễ giáo đại phòng của Đại Lương ta. Đột nhiên ngài xuất hiện như vậy, lại chặn đường của bổn cung, không phải là quá đường đột hay sao?”

Kham Bố vương nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoa Thường, nụ cười ở khoé miệng càng rộng hơn một chút, ngữ điệu cũng mềm mỏng ái muội hơn rất nhiều: “Bổn vương yêu thích Hán học, cũng chỉ là sở thích hằng ngày, nếu nói là tinh thông thì cũng chưa đến mức đó. Bổn vương chỉ nhớ lễ giáo đại phòng chủ yếu là dành cho nữ tử chưa xuất giá, còn những thứ khác bổn vương thật sự không hiểu rõ. Nếu nương nương nguyện ý chỉ dạy, bổn vương sẽ vô cùng vui vẻ.”

Ban đầu Hoa Thường còn hoài nghi, nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt của Kham Bố vương, nghe ngữ điệu kì quái của dị tộc, trong lòng nàng đã có tám phần chắc chắn, e là nam nhân trước mắt này có vài phần ý đồ không an phận với nàng.

Hoặc là hắn ta chỉ muốn trêu ghẹo một chút, thoả mãn nguyện vọng muốn câu dẫn nữ nhân của Hoàng đế chăng?

Nụ cười của Hoa Thường lãnh đạm hơn rất nhiều, ngữ khí càng thêm lạnh nhạt: “Nếu Đại vương muốn học Hán học, bổn cung có thể thỉnh cầu Hoàng thượng ban vài vị học sĩ kiến thức uyên bác cho Đại vương. Đây cũng là chuyện giao hảo giữa hai quốc gia, bệ hạ là người anh minh, nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện của Đại vương.”

Làm sao Kham Bố vương có thể không nghe ra sự lạnh nhạt và uy hiếp trong lời nói của Hoa Thường được đây? Có điều hắn cũng không quan tâm lắm.

Cũng không phải như lời hắn nói là hắn chỉ biết Hán học nửa vời. Hắn hiểu rất rõ sự bảo thủ của Đại Lương, cũng hiểu rất kỹ lễ giáo đại phòng. Vì vậy, cho dù hắn có đùa bỡn vị Hiền phi nương nương xinh đẹp này ở đây, chỉ sợ vị nương nương này cũng không dám nói với người khác.

Kham Bố vương vươn tay, vô cùng tiếc nuối vì khoảng cách quá xa.

Bởi vì cả hai đang cưỡi ngựa, lại đang đứng đối diện nhau, Kham Bố vương nhíu mày, tiếc nuối buông cánh tay xuống. Sau đó hắn giật dây cương, có vẻ như muốn vòng sang bên cạnh Hoa Thường.

Lan Chi vốn đi theo sau Hoa Thường, trước giờ Lan Chi vẫn luôn cơ trí, thấy Kham Bố vương và nương nương nhà mình giao phong, biết là có chuyện không tốt, nhưng lại không dám mở miệng, nên nàng không thể làm gì khác ngoài việc chăm chú quan sát Kham Bố vương. Vừa thấy Kham Bố vương hành động, Lan Chi vội vàng thúc ngựa lên chắn trước mặt Kham Bố vương, chen vào bên phải Hoa Thường.

Kham Bố vương quay đầu ngựa, vừa vặn đối đầu với Lan Chi.

Hoa Thường thấy thế rốt cuộc cũng nhếch miệng cười, kéo dây cương quay về bên trái, quất roi ngựa, con ngựa bị đau liền chạy như bay.

Thanh âm Hoa Thường theo đó truyền vào tai của Kham Bố vương: “Bổn cung đi trước một bước, Đại vương bảo trọng.”

Lan Chi cũng lộ ra nụ cười, xoay ngựa rời đi. Trước khi đi nàng còn nhếch khoé miệng lên, vung roi quất mạnh xuống, nhưng không phải đánh ngựa của mình mà là đánh ngựa của Kham Bố vương.

Mặc dù Lan Chi là cô gái yếu đuối, nhưng khi nãy nàng đã vận dụng hết sức lực toàn thân, vì thế mà con ngựa chấn kinh, suýt nữa thì nhấc vó lên hất Kham Bố vương xuống đất. Cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của Kham Bố vương điêu luyện, thành thục kéo dây cương, chế trụ con ngựa sắp nổi điên.

Kham Bố vương không ngờ mấy nữ tử này lại có thể làm như vậy.

Cho dù đang ở trên lưng ngựa trong thời khắc hoảng loạn, nhưng Kham Bố vương vẫn ngoái đầu nhìn theo hướng Hoa Thường phi ngựa rời đi. Ngựa chạy rất nhanh, áo choàng của nàng phiêu dật theo gió, mái tóc dài tung bay trong không trung, cực kỳ mỹ lệ.

Hiền phi, không, nghe nói nàng tên là Hoa Thường đúng không? Bất luận là bao lâu, cho dù hai mươi, ba mươi hay bốn mươi năm sau đi chăng nữa, nàng phải là nữ nhân của ta!

Kham Bố vương đang suy nghĩ gì, Hoa Thường không quan tâm. Bây giờ toàn bộ sức lực và tinh thần của nàng đều dùng để khống chế dây cương. Mới chỉ học cưỡi ngựa chưa đến một tháng, đây là lần đầu tiên nàng phi ngựa nhanh như vậy.

Thật là bất an và sợ hãi, nhưng đồng thời nội tâm của nàng cũng cảm thấy phóng khoáng tự do. Ngựa này, thảo nguyên này, tốc độ này, còn có tiếng gió vù vù bên tai.

Hoàng đế mặc y phục màu vàng sáng rất chói mắt, từ xa đã có thể nhận ra. Hoa Thường mở to mắt nhìn, hình như đội nhân mã phía trước kia là của Hoàng đế.

Hoa Thường cố gắng cẩn thận kéo dây cương, muốn giảm tốc độ nhưng dường như con ngựa không nghe lời nàng.

Thấy Hoàng đế mà không xuống ngựa, đây chắc chắn là chê bai cuộc sống quá dài.

Thật ra Hoàng đế cũng đang đi tìm Hoa Thường. Lần này đi Tây tuần trong thời gian dài như vậy, số lần hắn ở bên cạnh bầu bạn với nàng cũng ít đi. Hôm nay hắn nghe nói nàng ra ngoài cưỡi ngựa nên hắn mới dắt ngựa đi, cũng không đem theo mấy người, đều là người thân cận.

Khoảng cách càng lúc càng gần, người của Hoàng đế cũng nhìn thấy có người đang phi ngựa lao nhanh đến, tất cả đều cẩn thận tiến lên trước vài bước, tạo thành vòng vây xung quanh Hoàng đế.

Hoa Thường thấy biện pháp ôn hoà không khống chế được con ngựa nên nàng quyết tâm dùng sức kéo chặt dây cương. Con ngựa bị đau liền nhấc chân trước lên cao, Hoa Thường đã chuẩn bị trước, ghì chặt lấy dây cương để mình không bị ngã.

Lúc này ngựa của Hoa Thường đã đến trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Hoa Thường, lại thấy ngựa đang hung hãn, trong lòng hắn vô cùng căng thẳng. Hắn vội vàng gạt đám người phía trước ra, vươn cánh tay giúp Hoa Thường giữ chặt dây cương. Mấy tuỳ tùng phía sau cũng hoà hoãn lại tinh thần, vội vàng tiến lên chế trụ ngựa của Hoa Thường.

Hoàng đế thô lỗ ôm Hoa Thường xuống đất ngay lập tức, tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt. Hắn vốn cho rằng quý nữ Hồ Nhung nào đó đang phi ngựa, không ngờ đó lại là ái phi của mình!

“Hoa Thường! Nàng, nàng không muốn sống nữa có phải không?” Thanh âm Hoàng đế mang theo vài phần gấp gáp và nghiêm khắc.

Hoa Thường cũng bị dọa đến kinh hãi, xóc nảy một hồi nên có chút buồn nôn. Lúc này nàng nghe thấy Hoàng đế quở trách thì hơi sửng sốt. Trong ấn tượng của nàng, Hoàng đế chưa bao giờ thất thố như vậy. Nam nhân này xưa nay luôn ôn hoà ẩn nhẫn, sách lược thâm sâu. Hơn nữa hình như đây là lần đầu tiên hắn gọi cả họ tên của nàng thì phải?

Hoa Thường sững sờ nhìn gương mặt của Hoàng đế. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn còn vài phần kinh hoảng, hơi thở đứt quãng, ngực phập phồng, tóc tai cũng trở nên lộn xộn.

Hoàng đế cũng sửng sốt một chút. Trong ấn tượng của hắn, rất hiếm khi thấy nàng mỏng manh như thế này. Tuy phong thái anh dũng nhưng mang theo biểu tình yếu đuối ỷ lại, khiến trái tim hắn xúc động đập liên hồi.

“Nương nương, nương nương, người không sao chứ?... Hoàng thượng?” Lúc này, Lan Chi và vài cung nữ rốt cuộc cũng đuổi kịp, thấy Hoa Thường không sao, Hoàng đế lại đang đứng một bên, liền vội vã xuống ngựa hành lễ.

Hoàng đế thấy đoàn người vội vàng như vậy, trong lòng biết chắc chắn đã có biến cố xảy ra. Đang ở bên ngoài nên hắn không tiện hỏi nhiều, trực tiếp ôm Hoa Thường lên ngựa của mình, lên tiếng nói: “Được rồi, trở về hết đi.”

Hoa Thường ngồi trước Hoàng đế, nàng bị giam trong lồng ngực vững chãi của hắn, cảm thấy yên ổn một cách lạ thường. Nàng buông lỏng toàn thân rồi tựa vào lòng Hoàng đế.

Hoàng đế một tay kéo dây cương, một tay ôm chặt eo Hoa Thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.