Edit: Huyền Hiền viện.
Beta: Mai Thái phi.
Một tháng sau, tại Thượng Dương cung.
Cuối cùng Thập Hoàng tử cũng được Hoàng đế đưa về Thượng Dương cung, so với lời hứa hẹn của Hoàng đế thì chậm hơn rất nhiều. Nhưng mà Hoa Thường cũng không thúc giục, bởi vì nàng biết, dù có thúc giục hay không thì kết quả đều giống nhau. Một khi Hoàng đế chưa đạt được mục đích thì hắn sẽ không dừng lại những chuyện này.
Người trong hậu cung ai ai cũng hâm mộ Thập Hoàng tử được sủng ái. Họ đều dùng ánh mắt đánh giá Hoa Thường của Thượng Dương cung, tươi cười trên môi Hoàng hậu cũng chỉ là biểu hiện miễn cưỡng. Còn Thái tử, thái độ của hắn đối với mấy huynh đệ ở Thượng Dương cung đã đạt đến giới hạn lạnh lùng nhất.
Không người nào, không một ai biết cảm giác trong lòng của Hoa Thường bây giờ chính là tuyệt vọng.
Là nữ nhân, khi đối mặt với thực tại sau cơn mộng đẹp đẽ thì đều rất đau khổ. Hơn nữa, nàng còn phải bắt đầu đối mặt với hiện tại tàn khốc.
Hoa Thường rất muốn chạy đến trước mặt Hoàng đế, hỏi hắn từng chữ từng chữ một cách rõ ràng, rằng tương lai sau khi Thái tử đã yên ổn, thì tiểu Tứ, tiểu Bát và tiểu Thập sẽ làm sao bây giờ?
Hôm nay người ở vị trí cao cao tại thượng làm tất cả mọi việc, người có thật sự suy xét cho bọn nhỏ của ta không?
Đầu Hoa Thường chầm chậm gục xuống, nàng cảm thấy không còn chút sức lực nào. Chỉ sợ Hoàng đế cũng không để chuyện này trong lòng, hắn vẫn luôn rất yêu thương nhi tử của mình, cho nên hắn đánh giá bọn chúng rất cao.
Hắn đánh giá cao Thái tử nhân hậu, tài đức, sáng suốt. Hắn đánh giá cao sự khiêm nhường ôn hòa của người con thứ tư, đánh giá cao mức độ hiểu chuyện của người con thứ tám và thứ mười.
Hắn nghĩ rằng sự xa cách giữa các nhi tử ở thời điểm hiện tại chỉ là chút trở ngại nho nhỏ, thời gian qua đi, tất cả rồi sẽ biến mất. Huống chi trong đó còn có mối liên kết thông gia, cho nên quan hệ giữa các nhi tử trở nên hoà hoãn chỉ là vấn đề thời gian.
Còn Hoa Thường thì lại không nghĩ như thế. Hoàng đế nghĩ vậy là vì tất cả đều là con của hắn, có ai mà nghĩ đứa con mình xem trọng là người xấu không?
Nhưng mà Hoa Thường lại nhìn thấy rất rõ ràng, bởi vì Thái tử không phải là nhi tử của nàng. Hơn nữa vị Hoàng Thái tử Điện hạ này vẫn luôn thù địch với nàng và người trong Thượng Dương cung.
Đôi mắt Hoa Thường trở nên lạnh lẽo, nàng chậm rãi nắm chặt tay hạ quyết tâm.
Hoàng thượng, đây đều là do người ép ta đưa ra quyết định này. Người mẫu thân vì để bảo vệ hài tử của mình, vĩnh viễn Hoàng thượng sẽ không thể biết được người đó có bao nhiêu dũng khí đâu.
Thược Dược bưng chén thuốc đến, hành lễ rồi nhẹ giọng nói: “Nương nương uống thuốc đi, người đã ho khan nhiều ngày rồi. Thái y đã đổi phương thuốc mới cho người, chắc chắn sẽ có hiệu quả.”
Hoa Thường ngồi dậy, nhận lấy chén thuốc, uống từng ngụm nhỏ cho đến khi cạn. Một cung nhân khác đứng bên cạnh dâng lên mứt hoa quả giúp Hoa Thường xua đi cái đắng.
Thược Dược nhìn sắc mặt của nương nương nhà mình, cười nói: “Hôm nay tinh thần của nương nương tốt lên rất nhiều, thoạt nhìn cả người đều có sức sống, chắc chắn là do Thập Hoàng tử trở về có phải không?”
Hoa Thường đặt chén thuốc xuống, ho nhẹ vài tiếng, thanh âm khàn khàn: “Bổn cung bệnh tật cũng đã nhiều ngày, Thập Hoàng tử còn nhỏ, đừng ôm đến gần bổn cung, tránh cho khỏi bị lây bệnh, dặn dò bà vú chăm sóc thật tốt. Còn nữa, thân thể Hữu An vương phi có khoẻ không? Bổn cung vẫn luôn nhớ nàng ấy. Hôm nào để tiểu Tứ tiến cung một chuyến, không thấy tin tức gì nên bổn cung không an tâm.”
Thược Dược đỡ Hoa Thường nằm xuống, nhỏ giọng trả lời: “Thập Hoàng tử tất cả đều rất tốt, nương nương yên tâm. Hữu An Vương phi mang thai cũng được bốn tháng rồi, thai nhi đã vững vàng. Chỉ là gần đây nương nương bị bệnh, Tứ Điện hạ biết ý nên không đến quấy rầy người. Nương nương yên tâm, chú ý nghỉ ngơi cho thân thể khỏe mạnh mới là chuyện cần làm.”
Một khi nữ nhân có mục tiêu mới thì chẳng khác nào được trọng sinh thêm lần nữa, sống một cuộc đời mới.
Hoa Thường hơi nheo mắt lại. Nàng ngày một lớn tuổi, dung mạo nhan sắc rồi cũng sẽ tàn phai, sủng ái của Hoàng đế rồi cũng sẽ phai nhạt dần. Thế nhưng nhìn từ góc độ khác, nàng ngày càng già, thì địa vị của nàng sẽ ngày càng được củng cố, mà bọn nhỏ của nàng cũng sẽ nhanh chóng trưởng thành.
Cái mà nàng có thể nắm trong tay bây giờ đã không còn phụ thuộc hoàn toàn vào sự sủng ái của Hoàng đế nữa.
Hoa Thường đột nhiên mở miệng nói: “Thái Tử phi chẩn đoán chính xác rồi sao?”
Thược Dược ngây người ra một lúc, sau đó thấp giọng trả lời: “Vâng, mấy ngày trước đây vừa mới có chẩn đoán chính xác, Thái tử phi mang thai ba tháng, thai nhi vững vàng.”
Khoé miệng Hoa Thường cong cong, khẽ nói: “Vị Thái tử phi này của chúng ta trước giờ vẫn luôn nổi tiếng là người hiền lương, Hoàng hậu giả vờ không biết mà khen ngợi nàng ta. Nhưng mà, phi tần có địa vị cao đều là người tai thính mắt tinh, mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, khi tuyển tú Chu thị đã làm ra những chuyện gì ai mà không biết? Cho đến nay, Đức phi vẫn luôn ngoài cười nhưng trong không cười, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với Thái tử phi. Nhưng Thái tử phi cũng có ưu điểm, chính là da mặt không tệ, thần thái tự nhiên, nhìn chung là khó có được.”
Thược Dược nhạy cảm nhận ra hình như nương nương nhà mình nói chuyện không chút kiêng dè gì. Trước kia nương nương không hề nghị luận sau lưng người có thân phận tôn quý như vậy. Hơn nữa ngữ khí lại không khách khí chút nào. Nếu như người khác nói những lời như vậy thì sẽ bị coi là đại nghịch bất đạo.
Trước kia nương nương luôn là người tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc. Ngay cả khi ở trong chính cung điện của mình, thì nương nương cũng không nói xấu Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử, bởi vì địa vị của những người này rất tôn quý. Nương nương luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một thần tử và luôn duy trì sự cung kính cần có của một phi tần, cho nên chưa bao giờ có bất kì nghị luận gì về những người kia.
Nhưng hiện tại, dường như trong mắt nương nương thấp thoáng một ngọn lửa nhỏ. Mặc dù vô cùng mong manh, nhưng vẫn rất cháy bỏng. Thược Dược theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng nàng nhất mực trung thành với Hoa Thường đã nhiều năm, vì thế nàng chỉ biết cúi đầu im lặng. Nương nương, cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù người muốn làm gì, thì bọn nô tỳ đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của người.
Lan Chi ở bên cạnh chậm rãi ngẩng đầu lên, thấp giọng mở miệng nói: “Tin tức từ Đông cung luôn là trọng điểm quan tâm trong hậu cung. Sau khi Chu thị vào Đông cung, thì Đông cung càng ngày càng trở nên hỗn loạn. Thái tử phi cũng không phải là một nữ nhân thông minh.”
Thược Dược có chút run sợ, tâm tư của Lan Chi rất rất sâu. Bây giờ đến cả Đông cung mà nàng ấy cũng không chút tiếng động xâm nhập vào rồi sao?
Tố Diệp cũng đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng tiếp lời: “Năm tuổi Thái tử đã nhập chủ Đông cung. Khi ấy có Hoàng thượng che chở, Đông cung trở thành một khối thùng sắt, không ai xâm nhập được. Sau này khi Thái tử trưởng thành nạp thêm thiếp thất, người của Hoàng thượng không trà trộn vào Đông cung nữa. Thái tử quản lý nội vụ không được tốt cho lắm, mà Hoàng hậu cũng không phải là người cẩn trọng thông minh, cho nên hầu hết phi tần hậu cung đều có tai mắt ở Đông cung. Đức phi, Thục phi, Ninh Phi cũng đều cài người vào, người của chúng ta thì vẫn luôn ẩn mình hành sự. Tính tình nương nương ôn hoà, cho nên nội ứng luôn an phận thủ thường, hiện tại đã được tín nhiệm ở Đông cung.”
Trong lòng Thược Dược càng thêm run sợ, bởi vì nàng không hề biết những việc này. Nhưng nàng cố gắng giấu đi cảm xúc khiếp sợ trong lòng, cố làm ra vẻ bình tĩnh mà nhìn Tố Diệp.
Tố Diệp vốn là người trong cung. Từ rất nhỏ nàng đã lăn lộn ở hậu cung. Mới mười ba, mười bốn tuổi mà nàng đã trở thành cung nữ nhất đẳng rồi. Được phân đến nơi tốt như Thượng Dương cung đã chứng minh năng lực và mối quan hệ sau lưng của nàng.
Tố Diệp đã gặp qua quá nhiều cung phi, cũng đã nghe rất nhiều bí sử. Nương nương nhà mình là một người nhân hậu khoan dung, là một chủ tử tốt, cho nên nàng càng phải tích trữ nhân lực trong bóng tối. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể đủ khả năng để phân ưu thay chủ tử, mới có thể đủ năng lực để bảo hộ cho chủ tử.
Hoa Thường khẽ nhắm mắt lại, nàng biết những nô tỳ này đều suy nghĩ cho nàng. Bởi vì là tâm phúc, cho nên ở một mức độ nào đó nàng cũng tuỳ ý bọn họ. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, trong hậu cung sâu không thấy đáy này, nếu ai không chuẩn bị cho mình con át chủ bài, thì người đó chính là kẻ ngốc.
“Thê hiền phu họa thiểu [1], điều ngược lại cũng có thể xảy ra. Tuy gần đây bổn cung bị bệnh, nhưng cũng không phải người điếc. Sau khi Thái tử phi mang thai, khí thế càng thêm lớn. Tử Nhược hoài thai sớm hơn một tháng đã khiến cho nàng ta chướng mắt. Nghe nói nàng ta còn làm trò trước mặt Tử Nhược, nói thai nhi trong bụng Tử Nhược là nữ hài tử. Xem ra, bổn cung đúng là một người bùn nhão, ai muốn thì cũng có thể giẫm lên một cái.”
[1] Thê hiền phu họa thiểu: Nếu vợ là người hiền đức thì sẽ trợ giúp chồng tránh được rất nhiều tai hoạ.
Lan Chi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hoa Thường, nhẹ giọng nói: “Nương nương bớt giận. Thái tử phi nhỏ nhen lại ghen tị, nên nàng ta không thể kiềm chế được khi thấy Hữu An Vương phi mang thai trước. Nhưng so với việc nàng ta thông tuệ đôn hậu thì nàng ta bây giờ vẫn tốt hơn. Mặc dù Hữu An Vương phi bị uất ức, nhưng đây là hoàng gia, có ai mà cả đời không chịu uất ức đâu? Vương phi là nữ nhân của Vương gia, dù có quan hệ đồng tộc với Hoàng hậu nương nương, nhưng mà qua việc Thái tử phi thì cũng đã nhìn rõ được, Hoàng hậu nương nương không có khả năng và cũng sẽ không đứng về phía Vương phi.”
Hoa Thường chậm rãi thở ra một hơi, mở miệng nói: “Đối với Hoàng hậu mà nói, Thái tử chính là tất cả của nàng ta, mà Thái tử phi do Thái tử chọn tất nhiên cũng sẽ quan trọng hơn chất nữ rất nhiều. Nếu Tử Nhược thật sự có thể nhìn rõ ràng, đó cũng là một chuyện tốt. Tiểu Tứ cần một Vương phi sáng suốt.”
Lan Chi nhẹ nhàng cười nói: “Theo nô tỳ thấy, thật ra Vương phi là một người hiểu chuyện biết lễ nghĩa. Vương phi làm chưa tốt chỗ nào thì nương nương cũng đều chỉ dạy cặn kẽ. Nhưng dù sao Vương phi vẫn còn nhỏ tuổi, không rành thế sự, tâm cơ lại không sâu, đây là chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện tốt.”
Hoa Thường khẽ cười khổ: “Khi có nhi tử thì bổn cung liền hi vọng thê tử của nó sẽ tốt về mọi mặt. Nếu đây là thê tử nhà người khác, thì có lẽ bổn cung đã sớm khen ngợi, đâu cần phải kén cá chọn canh như vậy.”
Thược Dược nhẹ nhàng đấm chân cho Hoa Thường, mở miệng nói: “Chuyện Vương phi có thể gác lại thì nương nương nên gác lại đi. Dù sao cũng là người nhà, chuyện nhà mình, đóng cửa xử lý lúc nào cũng được. Hiện giờ Vị Ương cung và Đông cung đều vô cùng cừu hận với nương nương, đây không phải là chuyện tốt. Hoàng hậu nương nương ở Vị Ương cung thì không cần đề cập đến cũng được, còn Đông cung liên quan đến tương lai, cho nên không được lơ là.”
Tố Diệp khẽ cười: “Dưới gối Thái tử đã có một nhi tử và một nữ nhi, tuy đều là thứ xuất, nhưng trước mắt Thái tử đang đối đầu với Đại Hoàng tử, cho nên vị nhi tử thứ xuất này rất quan trọng. Tuy năm nay mới bốn tuổi, nhưng đã sớm có được danh hiệu thông tuệ, còn được chính miệng Hoàng thượng khen ngợi sự thông tuệ sớm này. Nhưng mà từ khi Thái tử phi nhập chủ Đông cung, thì vị tiểu Điện hạ Trần Lịch này lại trở nên rất yên lặng. Ngoài những ngày lễ tết ra, còn lại thì không thấy người đâu.”
Thược Dược trợn tròn mắt, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Thái tử phi ác độc đến như vậy, dám làm chuyện hãm hại tiểu Điện hạ sao?”
Lan Chi lắc lắc đầu, cười nói: “Thái tử phi cũng không phải là kẻ ngốc, sao nàng ta dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy. Nhưng nếu so với việc hãm hại thì cũng không khác nhau cho lắm. Thái tử phi là mẹ cả, cho nên có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận dạy dỗ tiểu Điện hạ. Tuy nói là lấy danh nghĩa để nuôi dưỡng tiểu Điện hạ, nhưng thực ra là chỉ muốn tách thứ phi và nhi tử ra. Thứ phi của Thái tử bệnh nặng đã nhiều ngày, xem ra cũng sắp không qua được. Chuyện này phần lớn đều do Thái tử phi làm ra, nhưng mà hành sự cũng không được cẩn thận cho lắm.”
“Tuy địa vị của thứ phi thấp, nhưng dù sao nàng ta cũng vào Đông cung sớm mấy năm, cũng có chút nhân mạch, cho nên nàng ta đã lén sai người đưa tin tức đến cho tiểu Điện hạ. Đã nhiều ngày qua tiểu Điện hạ vẫn luôn khóc nháo không chịu ngừng, Thái tử phi lại đang có thai, tính tình nóng nảy, nghe nói đã hung hăng mắng tiểu Điện hạ một trận. Hình như nàng ta còn động thủ, hiện tại tiểu Điện hạ đã bị bệnh. Thái tử lại không am hiểu lắm về phương diện này. Gần đây hắn lại bận rộn, chỉ nghĩ là bệnh lặt vặt thường ngày, không nghĩ là chuyện lớn.”
Hoa Thường híp híp mắt, nhỏ giọng nói: “Bổn cung ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cũng nên cho Hoàng hậu nương nương nếm thử chút trùy tâm chi thống [2] rồi. Tố Diệp, ngươi làm việc bổn cung rất yên tâm. Ngươi nghĩ cách để tiểu Điện hạ chạy ra ngoài, tốt nhất là chạy đến Kiến Chương cung, cho nó nhìn thấy vị hoàng gia gia tôn quý kia. Phải biết rằng, ngoại trừ hoàng gia gia của nó ra, còn ai có thể cứu đứa nhỏ đáng thương này đây?”
[2]: Trùy tâm chi thống: Tim đau như bị dao đâm.
Tố Diệp hành lễ nhận lệnh.
Hoa Thường nhìn bầu trời âm u bên ngoài, dường như tâm trạng cũng u ám theo bầu trời. Rốt cuộc nàng cũng đi đến bước này, không thể yêu ngươi nhưng lại không thể không yêu ngươi, không muốn tính kế ngươi nhưng lại không thể không tính kế ngươi.
Hoàng thượng, người đừng trách ta.