Edit: Lan Sung nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Một vị Quý phi là sủng phi trong hậu cung, sinh dục được ba nam một nữ, rốt cục có bao nhiêu sức mạnh, có lẽ người bình thường không thể nào tưởng tượng được.
Cho dù vị Quý phi này không màng danh lợi, nhìn qua có vẻ như vô hại, cho dù chính bản thân vị Quý phi này cũng không nghĩ đến việc tự xây dựng thế lực cho mình, nhưng xung quanh vị Quý phi này trước giờ vẫn luôn tập trung rất nhiều nhóm lợi ích, nếu rút dây thì sẽ động rừng.
Ít nhất tại phạm vi hậu cung này, Hoa Thường vẫn rất có sức ảnh hưởng. Không may thay, Đông cung không thuộc về hậu cung, vì thế tất cả quản thúc và cung ứng đều là do Thái tử phi và Hoàng hậu làm chủ.
Mà Hoàng hậu thì lại đang bận bịu áp chế các vị phi tần chủ quản một cung xuống, cho nên rất khó bảo hộ Đông cung đến mức một giọt nước cũng không lọt. Còn sau khi Thái tử phi làm chủ Đông cung thì nàng ta càng ngày càng hành xử tuỳ tiện ngông cuồng. Hiện tại Thái tử phi đang chuyên tâm dưỡng thai để có thể sinh ra một nhi tử, vì vậy cung điện của nàng ta đúng là một giọt nước cũng không thể lọt. Nhưng mà những nơi khác thì không được như vậy, tất nhiên sẽ có sơ hở, cho nên Tiểu Điện hạ bị người khác “mê hoặc” hay “xúi giục” thì cũng không có gì kỳ quái.
Kiến Chương cung.
Hoàng đế vẫn bận rộn với chính sự quân lược, trải qua hơn một tháng tranh cãi và thanh tẩy, rốt cuộc phái chủ hòa cũng chịu thỏa hiệp. Chiếu Bình vương đã tiên phong rời kinh, đi về phía Định Châu. Ở Định Châu có một nhóm biên quân bốn vạn người (quân đội chuyên đóng ở biên giới), Chiếu Bình vương yêu cầu đưa nhóm quân đội này lên phía bắc, chuẩn bị cho chiến sự với Bắc Mông.
Vốn dĩ đã có quân đội đóng quân ở biên cảnh Bắc Mông, số lượng mười bốn vạn người, nhưng mà Hoàng đế vẫn hạ lệnh vận động quân binh các nơi, điểm tướng như ra lá bài trong đánh bài Poker.
Mở bản đồ ra, mọi người sẽ phát hiện toàn bộ Đại Lương đều hoà mình vào trạng thái chiến tranh, mỗi một nhóm quân đội đều gia nhập vào dòng quân hướng lên phía bắc. Tuy không đến Bắc Mông, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây là từng đường phòng tuyến. Đại Lương đã làm tốt khâu chuẩn bị cho việc chinh chiến lâu dài. Cho dù mất đi đất đai của một toà thành, thì cũng không thể làm lay động quyết tâm của Đại Lương.
Hoàng đế xoa xoa đôi mắt mỏi mệt của mình, đột nhiên giống như hắn nghe thấy tiếng gào khóc đến khàn cả giọng của tiểu hài tử. Trần Hỉ ở một bên hầu hạ mài mực cũng loáng thoáng nghe được. Ông khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn tiểu thái giám một cái, tiểu thái giám liền vội vàng chạy ra ngoài xem xét.
Chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám đã trở về, vẻ mặt tái nhợt thì thầm vài câu với Trần Hỉ. Gương mặt Trần Hỉ cũng biến sắc, ông lén ngước mắt lên nhìn sắc mặt của Hoàng đế, không biết có nên nói hay không.
Hoàng đế thở dài, trầm giọng mở miệng nói: “Lại xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Hỉ biết chuyện này không thể giấu được, nếu Hoàng đế đã hỏi, thì ông cũng đành ngoan ngoãn cúi đầu đáp lời: “Tiểu Điện hạ ở Đông cung tới, quỳ gối khóc ở cửa cung, nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật.”
Hoàng đế hơi nhíu mày nói: “Là Lịch nhi à? Chỉ có một mình nó thôi sao?”
Trần Hỉ gật đầu trả lời: “Vâng, chỉ có một mình Tiểu Điện hạ, không có cung nhân đi theo bên cạnh. Hình như chính ngài ấy tự mình chạy tới đây.”
Hoàng đế khoát tay, lập tức có người ôm Tiểu Điện hạ đi vào.
Nhưng mà khi Tiểu Điện hạ tiến vào, Hoàng đế vừa nâng mắt lên nhìn một cái thì liền nổi giận! Hóa ra là trên mặt tiểu Điện hạ in hằn một dấu bàn tay rất rõ ràng, đôi mắt to cũng đã khóc đến sưng lên, cả người không thể dùng từ chật vật, mà là đáng thương.
“Hoàng gia gia, Hoàng gia gia...” Trần Lịch thấy cứu tinh, giãy giụa thoát khỏi lồng ngực của tiểu thái giám, khóc lóc chạy về phía Hoàng đế.
Hoàng đế dang tay đón tôn tử đang chạy đến, vô cùng đau lòng.
Trần Lịch mới vừa tròn bốn tuổi, đang là thời điểm đáng yêu nhất, khuôn mặt bụ bẫm, vẫn còn vẻ béo tròn của trẻ con, đôi mắt to to, sáng ngời lại có thần.
Hiện tại gương mặt bụ bẫm kia lại in hằn dấu tay càn rỡ, đôi mắt to sáng ngời kia vì khóc mà phiếm hồng, Hoàng đế có thể không bị lửa giận thiêu đốt hay sao?
Đây là tôn tử của hắn, đây là nhi tử của Thái tử, ai dám đánh nó? Huống chi còn là vả mặt! Đây không phải đánh mặt của một đứa trẻ mà là đánh vào thể diện của hoàng gia!
Hắn có đánh nhi tử của mình thì cũng không bao giờ vả mặt! Thể diện đối với một nam nhân mà nói, nó quan trọng biết bao! Đây là tôn nghiêm của một người nam nhân!
“Lịch nhi không khóc, ngoan, bị ấm ức gì nói cho Hoàng gia gia nghe, Hoàng gia gia sẽ làm chủ cho con!” Hoàng đế vẫn có kinh nghiệm dỗ trẻ nhỏ, hắn ôm tôn tử vào lòng lắc lư, cuối cùng Trần Lịch cũng cảm nhận được chút cảm giác an toàn.
Trần Lịch nức nở, đứa trẻ bốn tuổi có chút nói không rõ từng chữ, lại thêm mới vừa chịu kinh hách xong, cho nên nói năng lộn xộn: “Thứ phi nương nương bị bệnh, bệnh rất nặng, đến mức sắp chết rồi, bọn họ đều gạt con. Sau khi con biết, liền đi cầu xin mẫu phi, nhưng mà mẫu phi không chịu xem bệnh cho thứ phi nương nương, lại còn đánh con. Con cũng bị bệnh, con sợ, con sợ con cũng sắp chết. Hoàng gia gia, làm sao bây giờ, có phải Lịch nhi cũng bệnh sắp chết không, huhuhu...”
Chỉ mấy câu nói ngắn ngủn, cơ bản Hoàng đế đã hiểu rõ, hắn bị chọc tức đến mức sắc mặt trắng bệch. Hắn muốn ném mấy cái bình hoa hoặc là đá cái bàn cho hả giận, chỉ là trong lòng hắn còn đang ôm tôn tử với suy nghĩ bản thân nó sắp chết, cho nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống.
Trần Hỉ ở một bên nghe thấy, thầm nhủ trong lòng, thời tiết trong cung này lại muốn thay đổi rồi.
“Trần Hỉ, bảo Thái tử lăn qua đây cho trẫm.”
Trần Hỉ thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hoàng đế, nhưng số lần Hoàng đế tức giận với Thái tử thì vô cùng ít ỏi. Đặc biệt là chữ “lăn” này, một khi Hoàng đế đã dùng đến thì đồng nghĩa với việc hắn đang cực kỳ phẫn nộ.
“Vâng, Hoàng thượng.” Trần Hỉ trầm giọng đáp lời, chậm rãi lui ra ngoài.
Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôn tử, trong lòng vừa thương xót vừa tức giận. Hắn biết nhất định là do Thái tử phi, nhưng hiện tại Thái tử phi đang có thai, bây giờ hắn có thể làm gì đây?
Hà khắc hay ám hại thứ phi, đánh đập thứ tử, đây chính xác được coi là không hiền huệ. Nhưng mà mức độ này còn chưa đủ mạnh để tác động đến chuyện phế truất. Chỉ cần không đến mức đó, với tư cách là Hoàng đế, thì hắn rất khó trực tiếp nổi giận với Thái tử phi. Hơn nữa rút dây động rừng, Thái tử phi và Thái tử là một thể, không phải muốn động lúc nào cũng được.
Huống chi, lão công công (cha chồng) cũng không tiện nhúng tay vào chuyện gia đình của nhi tức (con dâu). Hoàng đế là người coi trọng thanh danh, tuyệt đối sẽ không đồng ý lưu lại danh tiếng như vậy.
Cho nên nổi giận với Thái tử liền trở thành biện pháp duy nhất.
Thê tử của ngươi không quản giáo cho tốt, nhi tử của ngươi không chăm sóc cho tốt, tất cả đều là lỗi của ngươi.
Lúc Thái tử bước chân vào Kiến Chương cung, hắn vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, gần đây tâm tình của hắn thật sự không tốt. Phụ hoàng kiên quyết chủ chiến như vậy, hắn buộc lòng phải thỏa hiệp, cho nên uy vọng của hắn trong lòng thần tử đã bị tổn hại. Cho dù thế lực của hắn còn yếu, không lay chuyển được quyết định của Hoàng đế, hay quyết sách của hắn ngay từ đầu đã sai lầm, bất luận là khả năng nào đi nữa, thì đối với Thái tử mà nói, đều không phải chuyện tốt.
Thái tử với sắc mặt nặng nề tiến vào điện, hắn vừa mới xuất hiện thì đã bị một chén trà bay thẳng vào đầu.
Trán rất đau, hình như có chất lỏng gì đó chảy xuống, Thái tử đờ đẫn vươn tay lên sờ, sau đó cúi đầu thấy một bàn tay đều là máu.
Hoàng đế không nghĩ tới cú ném để xả giận kia của hắn lại chuẩn như vậy. Hắn có chút hối hận, nhưng mà đã leo lên lưng hổ thì khó mà xuống được. Hơn nữa hắn thật sự rất tức giận, cho nên hắn vẫn lạnh mặt, chờ Thái tử quỳ xuống thỉnh tội.
Hiện tại cả người Thái tử đều ngây ngốc, hắn không thỉnh an cũng không thỉnh tội, căn bản là hắn bị choáng váng rồi!
Từ khi bắt đầu biết nhận thức thì hắn đã là Thái tử. Mẫu thân hắn là Hoàng hậu, tương lai hắn sẽ là người thừa kế đế quốc này, vì thế hắn chẳng để ai vào trong mắt. Cho dù là huynh đệ thì cũng vậy, bởi vì bọn họ đều là thứ xuất (con vợ lẽ, thị thiếp), nên hắn không muốn hạ mình để kết giao. Thái tử kiêu ngạo như vậy là do hắn biết trong lòng phụ hoàng hắn là khác biệt, từ trước tới nay hắn vẫn luôn suy nghĩ ngạo mạn như thế. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, người phụ hoàng luôn ký thác kỳ vọng cao lên người hắn, sẽ cầm chén trà ném vào đầu hắn.
Hoàng đế nhìn Thái tử vẫn còn đang đứng sững sờ ở phía dưới, đột nhiên hắn cảm thấy ủ rũ. Chỉ là bị phụ hoàng ném một chén trà thì Thái tử liền mất đi lí trí như vậy sao? Quên hết lễ nghi rồi à? Ngay cả việc thỉnh tội để bảo vệ mình cũng không có ư? Định lực kém như thế, thật sự Thái tử có thể cai trị toàn bộ đế quốc này sao?
Hoàng đế day day trán, mệt mỏi thở dài. Trần Hỉ ở bên cạnh đều nhìn thấy hết, nhưng ông không mở miệng nhắc nhở Thái tử, mà chỉ dâng lên cho Hoàng đế một chén trà khác.
Trần Lịch vẫn luôn được Hoàng đế ôm trong lòng, nó nhìn thấy phụ thân bị tổ phụ ném chén trà vào đầu, nhất thời bị dọa sợ hãi. Lúc này nó mới lấy lại được phản ứng, liền oà khóc.
Tiếng khóc của hài tử khiến Thái tử đang chìm đắm trong thế giới của mình bừng tỉnh. Đột nhiên Thái tử ngẩng đầu lên nhìn phụ hoàng hoàng đang ngồi ở trên và nhi tử được phụ hoàng ôm trong lòng, hắn phịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Phụ hoàng bớt giận.”
Hoàng đế đã thật sự rất mệt mỏi, không chỉ mệt mỏi về thân thể, mà trong lòng còn mệt mỏi hơn: “Nghiễm nhi, lúc trước khi ngươi chọn Thái tử phi, phụ hoàng đã nói rồi, Chu thị không phải là lựa chọn tốt. Mà ngươi lại một hai nhất định phải chọn nàng ta, cho nên phụ hoàng phải đành đáp ứng. Thế nhưng giờ đây, phụ hoàng thật sự hối hận. Ngươi chính là đứa bé không có định hướng, không biết suy xét. Bản thân ngươi muốn cái gì hoặc sẽ mất đi cái gì, thì ngươi đều mơ hồ, không có khái niệm gì cả. Phụ hoàng làm phụ thân của ngươi, đáng lẽ phụ hoàng không nên dung túng ngươi.”
Thái tử quỳ trên mặt đất yên lặng rơi lệ, hắn không đáng phải chịu những chuyện này. Hắn nhìn thấy nhi tử của mình chật vật ngồi trong lòng của phụ hoàng, mà phụ hoàng thì vô cùng tức giận, lại còn nhắc đến Thái tử phi, cho nên hắn đã đoán được phần nào. Chẳng qua là hắn kiêu ngạo nên không muốn hạ mình mà thôi, chứ hắn không ngốc.
Hoàng đế nhìn Thái tử đang quỳ bên dưới thì có chút đau lòng, hắn nhắm mắt lại, mở miệng nói: “Nội trạch không chỉnh đốn cho tốt, thì sao có thể thống trị được thiên hạ đây? Nghiễm nhi, trẫm không muốn nói nhiều, Thái tử phi là thê tử của ngươi, sau này sẽ là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Mặc kệ trước kia nàng có tốt hay không, về sau nàng cần phải tốt đẹp để xứng đáng với vị trí quốc mẫu tương lai, ngươi xem mà làm đi.”
Thái tử lại khấu đầu thật sâu một lần nữa, máu trên trán lại chảy ra, giọng nói nghẹn ngào: “Vâng, phụ hoàng.”
Hoàng đế cúi đầu nhìn tôn tử trong lòng mình, đứa trẻ nhỏ bé co lại thành một đoàn. Có lẽ bây giờ, đứa nhỏ này mới ý thức được mình đã gây ra họa, phụ thân bị tổ phụ đánh, đều là do nó.
“Lịch nhi bị kinh hách, ngươi đưa nó về an ủi đi, nó là hài tử của ngươi đấy. Trẫm là một người phụ thân tốt, nên trẫm hi vọng ngươi cũng là một người phụ thân tốt.” Hoàng đế nhìn Thái tử, ngữ khí vô cùng nặng nề.
Thái tử khấu đầu thật sâu: “Vâng, phụ hoàng.”
Sau khi Thái tử mang theo thương tích trên trán ra khỏi Kiến Chương cung, thì toàn bộ hậu cung đều sôi sục cả lên. Tiền triều chưa có nhốn nháo là bởi vì bọn họ cách khá xa, chưa nhận được tin tức mà thôi.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường chăm chú ngắm nhìn bộ hộ giáp của mình. Hộ giáp màu vàng, bên trên nạm san hô màu đỏ tươi, cực kỳ đẹp đẽ.
Lan Chi đi lên trước nhỏ giọng nói: “Những người bên cạnh Trần Lịch tiểu Điện hạ đều đã được xử lý gọn gàng. Hoàng thượng phái Trần Hỉ tra xét, Thái tử cũng phái người tra xét. Người của chúng ta không bị bại lộ, nhưng người của Đức phi thì lại bị động đến, tổn thất một chút lực lượng.”
Sắc mặt Hoa Thường không đổi, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này. chúng ta an phận một chút, toàn bộ hậu cung sẽ rất chú ý đến chuyện này. Hiện tại trong lòng Hoàng hậu chắc đã hận đến muốn chết. Haha, cũng là do bọn họ cả thôi, không thể trách bổn cung lòng dạ tàn nhẫn được.”