Thật lâu trước kia, trong một tiểu trấn bình thường, có hai thiếu niên
thiên tài cùng sinh ra. Một người là Hắc Ám nguyên tố thao khống sư
cường đại tôn quý, còn người kia là thần tiễn thủ bách phát bách trúng,
giết người ngoài trăm bước. Hai thiếu niên thiên tài này từ nhỏ đã là
hảo bằng hữu sống chết có nhau, thân như huynh đệ.
Ngay từ nhỏ cả hai đã biểu hiện ra thiên phú siêu việt, cho tới khi ở lại
tiểu trấn không thể tiến bộ thêm nữa, hai người quyết định kết bạn rời
đi, du lịch khắp các nơi trên đại lục để tu luyện. Hai người mang trong
lòng chính nghĩa, trên đường du lịch, chỉ cần gặp được chuyện bất bình
sẽ ra tay tương trợ, vô luận là kẻ quyền thế, hay là ác bá một phương,
bọn họ đều không úy kỵ lùi bước. Dần dần, khắp nơi trên đại lục Phong
Vân đều lưu truyền sự tích anh hùng trừ gian diệt ác của hai thiếu niên
thiên tài. Mà theo quá trình kiên trì khó khăn gian khổ tu luyện, thực
lực hai người rất nhanh trở nên cường đại, biến thành cường giả một
phương, đồng thời tình huynh đệ càng thêm sâu sắc.
Vào
lúc loạn chiến bùng nổ, hai người không chút do dự vùi đầu vào chiến đấu bảo vệ nhân loại quê hương. Thực lực cả hai phi thường cường đại, cho
dù trong thời kỳ đầu phe Quanh Minh bại như núi đổ, nhưng hai vị siêu
cấp thiên tài này vẫn chưa từng thất bại, thôn trang thành trấn nào được họ bảo vệ thì quân đội liên minh Hắc Ám không thể công chiếm.
Đến giữa cuộc chiến, Huyết tộc quật khởi, cùng với anh hùng nhân loại
Bạch Vân xuất thế, tình thế chiến sự bắt đầu nghịch chuyển, phe Quang
Minh phát động đại phản công, thu phục nửa đại lục Phong Vân.
Giai đoạn cuối chiến tranh, chiến sự đã bình ổn, liên minh Hắc Ám trốn
đến phía bắc đại lục, phe Quang Minh cũng vì nguyên khí tổn hao nhiều mà vô lực tiếp tục tiến công, đành phải ở phía nam đại lục thành lập liên
minh Quang Minh, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mà thời kỳ này,
sau khi nhận thức cái đáng sợ của chiến tranh, hai vị siêu cấp thiên tài đã rời khỏi chiến sự, tiếp tục hành trình du lịch của bọn họ, trợ giúp
càng nhiều người.
Nhưng mà trong một lần trải qua nguy
hiểm, hai người tiến vào trong một cổ mộ kỳ quái, bên trong là một tà
linh thuật sĩ cường đại, là quân cờ trọng yếu bị liên minh Hắc Ám giấu ở nơi này. Hai người quyết định muốn tiêu diệt tà linh thuật sĩ này,
không thể để cho cuộc chiến đáng sợ kia lại bùng nổ.
Có điều con tà linh thuật sĩ này cũng vô cùng cường đại, hai người hợp lực ác đấu cùng với nó mấy ngày đêm mới diệt nổi, nhưng cả hai cũng bị
thương rất nặng, mà càng không ngờ chính là, trước khi chết tà linh
thuật sĩ đã đem một luồng ý thức tà ác xâm nhập vào cơ thể Hắc Ám nguyên tố thao khống sư.
Thương thế của hai người rất nhanh
đã khôi phục lại, nhưng Hắc Ám nguyên tố thao khống sư cũng dần dần bị ý thức tà ác của tà linh thuật sĩ xâm thực, chậm rãi trở nên hung tàn
huyết sát, Hắc Ám nguyên tố thao khống sư tuy rằng trong lòng còn có
Quang Minh, nhưng lại tiếp cận một loại chức nghiệp tà ác nhất.
Hắc Ám nguyên tố thao khống sư chậm rãi mất ý thức của mình, dần đến
lúc hoàn toàn mất đi khống chế, sắp biến thành một tà linh thuật sĩ
khác. Hắc Ám nguyên tố thao khống sư vô cùng thống khổ, không muốn trở
thành một ác ma chỉ biết giết chóc, vì thế liền khẩn cầu đồng bạn tốt
nhất ra tay tiêu diệt mình.
Trước thỉnh cầu của đồng
bạn từ nhỏ đến lớn, trải qua vô số sinh tử, thần tiễn thủ sao có thể hạ
thủ được, nhưng mà hắn lại cảm nhận được thống khổ tra tấn linh hồn của
người anh em tốt kia. Đến cuối cùng, ngay một khắc trước lúc ý thức đồng bạn bị tà ác chiếm đoạn, thần tiễn thủ mới gạt lệ mà dứt khoát bắn một
mũi tên cuối cùng trong đời về phía đồng bạn tốt nhất của mình.
――
Dương An lẳng lặng nghe Vũ Nguyệt kể chuyện xưa, tuy rằng trong đó
không nói rõ, nhưng Dương An phỏng chừng Vũ Nguyệt chính là thần tiễn
thủ trong chuyện, mà theo ánh mắt tràn ngập áy náy của hắn, Dương An
biết đến giờ hắn vẫn không sao tha thứ được việc tự giết chết đồng bạn
của mình.
- Haizzz….
Vũ Nguyệt thở thật dài, giống như chìm đắm vào ký ức, một hồi lâu, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Dương An.
Vũ Nguyệt nhìn Dương An, chậm rãi hỏi:
- Người trẻ tuổi, ngươi cho rằng thần tiễn thủ kia bắn một mũi tên cuối cùng, giết chết đồng bạn tốt nhất của hắn, là đúng, hay là sai đây?
Dương An ngẩn ra với câu hỏi.
- Chẳng lẽ điều này có quan hệ với nhiệm vụ?
Dương An thầm nghĩ, không có lập tức trả lời.
Đoạn tiễn giới thiệu là “có cơ hội” nhận nhiệm vụ tiến giai của chức
nghiệp cung tiễn thủ ẩn tàng, cũng tức là có thể hoặc không, nói không
chừng mấu chốt là ở vấn đề mà Vũ Nguyệt đưa ra. Dương An không khỏi cẩn
thận nhớ lại câu chuyện mà Vũ Nguyệt vừa kể, xem có tìm được chi tiết gì không.
Dương An không dám khinh thường, nghĩ kỹ một hồi lâu mới cho ra một đáp án, nói:
- Tại hạ cho rằng, chuyện thế gian không có tuyệt đối đúng hay sai, chỉ cần chúng ta hành động không thẹn với lương tâm, không thẹn với người
khác, thì đó chính là đúng.
Đáp án nghe có vẻ ba phải,
nhưng là Dương An suy nghĩ mãi mới nói ra. Theo toàn bộ câu chuyện xưa
kia, Dương An hiểu được vô luận mình trả lời đúng hay sai, kết quả rất
lớn đều sẽ là đáp án lệch, đồng thời mất cơ hội nhận nhiệm vụ của chức
nghiệp ẩn tàng, cho nên cái kiểu trả lời thế nào cũng đúng kia có vẻ là
đáp án chính xác nhất.
- Ha ha ha, hay, nói rất hay, hay cho một cái không thẹn với lương tâm, không thẹn với người khác.
Vũ Nguyệt nghe được đáp án của Dương An đột nhiên cười nói, vẻ mặt biến đổi hẳn, giống như đáp án của Dương An thực hợp tâm ý của hắn.
Được Vũ Nguyệt khen, Dương An cũng thầm cao hứng, xem ra ý nghĩ của hắn trúng rồi.
Trên thực tế, đúng là Dương An đã sáng suốt, nếu hắn trả lời đơn thuần
đúng hay sai, hắn sẽ lập tức mất đi nhiệm vụ tiến giai của chức nghiệp
cung tiễn thủ ẩn tàng. Mũi tên lúc đó của thần tiễn thủ không thể nói
sai hay đúng, hắn không đem đồng bạn của hắn giết chết, như vậy đồng bạn của hắn sẽ biến thành một tà ác thuật sĩ khác đi hại người, hơn nữa đây cũng không phải là mong muốn của đồng bạn hắn. Mà hắn lựa chọn giết
chết đồng bạn tốt nhất của mình, đối với hắn mà nói lại là loại thống
khổ lớn nhất, thử hỏi ai có thể thoải mái ra tay giết chết đồng bạn vào
sinh ra tử cùng mình?
Một hồi lâu, Vũ Nguyệt lại yên tĩnh trở lại, nói:
- Tuy nói như thế, nhưng muốn không hổ thẹn, nói dễ hơn làm.
- Người trẻ tuổi, ngươi nói rất hay, ta có một việc muốn ngươi hỗ trợ, không biết ngươi có nguyện ý hay không?
Vũ Nguyệt lại hỏi.
- Tại hạ nguyện ý cống hiến sức lực vì tiền bối.
Dương An đáp ứng, xem ra nhiệm vụ tiến giai đã chính thức bắt đầu rồi.
- Tốt lắm, bây giờ còn không phải lúc, đợi khi trăng lên, ngươi quay lại đây đi!
Vũ Nguyệt chậm rãi nói, rồi lại quay đầu nhìn về phương bắc, không tiếp tục để ý tới Dương An.
- Cái gì! Buổi tối mới đến!
Dương An không khỏi cả kinh.