Vừa nghe đến buổi tối nhiệm vụ mới chính thức bắt đầu, Dương An không
khỏi cả kinh, vào ban đêm bên ngoài chỉ là một mảnh tối đen, ngay cả đi
lại còn khó khăn, huống chi làm nhiệm vụ!
Mọi người đều biết, trong Phong Vân ngày và đêm phân chia rất rõ ràng, thời gian ban
đêm, ngoại trừ trong thành có đèn đuốc chiếu sáng, bên ngoài cơ hồ là
hoàn toàn tăm tối, cho dù ngày rằm trăng sáng nhất, tầm nhìn cũng không
quá 3 mét, giết quái kiểu gì đây?
Đây là hạn chế mà trò chơi cố ý thiết kế, khiến thời gian luyện cấp của đại bộ phận người chơi cơ bản ở mức cân bằng.
Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ, trong Phong Vân cũng không thiếu dược tề, trang bị và kỹ năng giúp nhìn ban đêm, có điều đây chỉ là con
số cực nhỏ.
Hơn nữa dù có thể nhìn vào ban đêm, nhưng
muốn luyện cấp lúc đó vẫn quá khó khăn, bởi vì đến tối, tốc độ nảy sinh
quái nơi hoang dã sẽ nhanh hơn, rất dễ xuất hiện thú triều (đông đảo
quái tràn tới như thủy triều), tuy rằng năng lực của quái vật thông
thường sẽ không vì ban đêm mà tăng lên, nhưng đối mặt số lượng quái vật
đông đảo, nếu bị vây hiển nhiên sẽ chết.
Dương An rất là bất đắc dĩ, nhưng nhìn bộ dạng Vũ Nguyệt, chắc hẳn chưa đến tối sẽ không giải thích gì thêm.
Đành đợi thêm vậy, ngoài ra nhiệm vụ yêu cầu tiến hành buổi tối, chắc
sẽ có phương pháp giải quyết đặc thù gì đó, bằng không hệ thống cũng sẽ
không thiết kế một nhiệm vụ như thế.
Còn hơn một giờ
nữa trời mới tối, nhưng tiếp tục giết quái cũng không có exp, mà cũng
không biết nội dung nhiệm vụ là cái gì, không nên lãng phí mũi tên đi
luyện kỹ năng, bởi vậy Dương An lựa chọn log out, lúc này trong hiện
thực chắc đã sáng rồi.
Tuy rằng ban ngày Áo Phong sơn
lĩnh không có bất kỳ quái vật nào, nhưng không ai biết trời tối sẽ thành dạng gì, cho nên Dương An chọn log out gần tảng đá chỗ Vũ Nguyệt ngồi,
như vậy lần sau vừa online là có thể bắt đầu nhiệm vụ.
Ba giờ nữa qua đi, bầu trời trong trò chơi đã tối đen, Dương An về hiện
thực cũng từng ấy thời gian, mẹ cùng em gái hắn đều đã ra khỏi nhà như
hàng ngày. Ăn xong bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa một chút, cũng đã đến giờ
cần online. Vì không biết nhiệm vụ này tốn bao nhiêu thời gian, nên
Dương An viết lại giấy nhắn trong đại sảnh, nói là tối qua mình về muộn
quá, muốn tiếp tục ngủ, không cần gọi hắn ăn cơm trưa.
Lại online trở lại trò chơi, vừa vặn là lúc vầng trăng tròn vành vạnh dâng lên cao.
Dương An phát giác vị trí này là một nơi thưởng trăng rất tốt.
Nếu dựa theo chênh lệch giờ giấc trong game và ngoài đời thì hiện giờ
trong game mới là rằm Trung Thu. Có thể lại một lần nữa thưởng thức ánh
trăng Trung Thu, mặc dù ở trong trò chơi, nhưng lại có một cảm giác
khác.
Phục hồi tinh thần lại, Dương An đi vài bước, tiến tới trước mặt Vũ Nguyệt.
- Người trẻ tuổi, ngươi đã đến rồi!
Vũ Nguyệt nhìn thấy Dương An đến, chậm rãi nói.
- Tiền bối, xin hỏi ta có thể giúp ngài việc gì?
Nắm bắt lấy cơ hội, Dương An trực tiếp tiến vào chủ đề.
- Tin rằng ngươi đã đoán được ta chính là thần tiễn thủ năm đó?
Vũ Nguyệt nhìn Dương An, hỏi.
- Vâng!
Dương An gật gật đầu.
- Nhìn thấy Vong Giả mộ địa phía bắc kia không?
Vũ Nguyệt tiếp tục nói:
- Năm đó chính chỗ kia, ta đã tự tay giết chết đồng bạn tốt nhất của
mình. Để đề phòng ý thức tà ác của Tà linh thuật sĩ tiếp tục làm việc
ác, ta đã phong ấn nơi đó, nhưng lâu như vậy, sức mạnh phong ấn cũng sẽ
yếu bớt, thậm chí biến mất, đến lúc đó Tà linh thuật sĩ kia sẽ lại đi ra tác quái, mà mũi đoạn tiễn ngươi có được chính là dấu hiệu phong ấn bắt đầu mất dần hiệu lực, là đồng bạn kia của ta lợi dụng chút ý niệm còn
sót lại đưa tới, mục đích là muốn cho ta biết. Thế nhưng sau khi ta tự
tay giết chết hắn, đã thề sẽ không bao giờ dùng lại cung tên, cho nên
mời ngươi giúp ta đem Tà linh thuật sĩ kia phong ấn một lần nữa.
- Phong ấn Tà linh thuật sĩ?
Dương An không khỏi hơi kinh hãi.
Nghe Vũ Nguyệt kể lại chuyện xưa, phỏng chừng năm đó thực lực hai người bọn họ nhất định là phi thường cường đại, có lẽ đã đạt tới thần cấp,
nhưng mạnh đến như vậy mà hai người hợp lực, còn bị thương mới tiêu diệt nổi Tà linh thuật sĩ kia, thế cũng đủ biết thực lực con quái đó đủ như
thế nào. Mà hiện giờ Dương An chẳng qua là một cung tiễn thủ sơ cấp, khả năng vừa vào thì đã bị miễu sát mất.
Vốn đã chuẩn bị
tâm lý rằng nhiệm vụ tiến giai chức nghiệp ẩn tàng có khó khăn tương đối cao, nhưng Dương An không nghĩ tới lại thái quá như vậy, chẳng những
muốn tiến hành ban đêm, lại còn muốn phong ấn một con quái có thể là
thần cấp.
Vũ Nguyệt nhìn ra lo lắng của Dương An, nói:
- Yên tâm đi, phong ấn kia vẫn còn tồn tại, tuy rằng đã bắt đầu suy
yếu, nhưng vẫn có thể ngăn chặn tuyệt đại bộ phân sức mạnh của Tà linh
thuật sĩ, hiện nó chỉ có thực lực của boss cấp 15 thôi.
- Thì ra là thế, chỉ là ta không có năng lực nhìn ban đêm, rất khó từ nơi này tới Vong Giả mộ địa.
Lần này Vũ Nguyệt không trả lời ngay vấn đề của Dương An, chỉ thấy hắn
thò tay vào trong áo, lấy ra một bình thủy tinh nhỏ trông rất tinh xảo,
đưa cho Dương An.
Dưới ánh trăng, Dương An thấy được đây là một bình dược tề.
Sau đó Vũ Nguyệt lại tháo chiếc nhẫn đeo bên tay trái xuống, cũng giao cho Dương An.
Nguyệt Ảnh dược tề: (vật phẩm nhiệm vụ), người sử dụng có được hiệu quả nhìn ban đêm, toàn bộ thuộc tính gia tăng 10%, sát thương ngoài định
mức đối với vong linh sinh vật gia tăng 10%, liên tục trong 3 giờ.
Linh hồn phong ấn chi giới: (vật phẩm nhiệm vụ), mang vào có hiệu quả phong ấn linh hồn.
Dương An nhìn thuộc tính phụ trợ của hai kiện vật phẩm nhiệm vụ, Linh
hồn phong ấn chi giới hẳn là để phong ấn tà linh thuật sĩ, không có gì
đặc biệt, khiến Dương An mở to mắt mà nhìn chính là Nguyệt Ảnh dược tề,
toàn bộ thuộc tính gia tăng 10%, mức sát thương đối với vong linh sinh
vật gia tăng 10%, thuộc tính như vậy để để giết quái luyện cấp là lựa
chọn tốt nhất, đáng tiếc chỉ có một bình, hơn nữa còn là vật phẩm nhiệm
vụ.
Dương An đeo Linh hồn phong ấn chi giới lên, đây chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản, không có gì đặc biệt.
- Đúng rồi, còn có một chuyện rất trọng yếu phải nhắc nhở ngươi, khi mà mặt trăng hoàn toàn lặn xuống phía tây thì phong ấn sẽ biến mất hẳn,
thực lực của Tà linh thuật sĩ cũng sẽ khôi phục, cho nên ngươi nhất định phải tiến hành phong ấn trước khi trời sáng.
- Đã biết!
Dương An đáp, ý định muốn đợi đến khi hừng đông mới đi làm nhiệm vụ tan thành mây khói.
Vũ Nguyệt dặn dò thêm vài câu, rồi lại phục hồi trầm lặng!
Nhiệm vụ bắt đầu rồi, Dương An liền uống Nguyệt Ảnh dược tề.
Ngay sau đó, khung cảnh trước mắt thay đổi, nguyên bản một mảnh tối đen đã trở nên rõ ràng, Nguyệt Ảnh dược tề bắt đầu có hiệu lực.
Năng lực nhìn ban đêm mặc dù không thể sáng rõ như ban ngày, nhưng cũng có thể nhìn chi tiết toàn cảnh xung quanh, hiệu quả như thế hơn hẳn
những loại dược tề, trang bị nhìn đêm mà Dương An biết.
Nguyệt Ảnh dược tề chỉ có hiệu lực trong 3 giờ, Dương An vội vàng leo
xuống Áo Phong sơn lĩnh, phi về phía Vong Giả mộ địa ở phương bắc.