Bất kể trước kia chơi băng khống hay là cung tiễn thủ như hiện tại,
trong khoảng thời gian dài như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Dương An đi ra ngoài khi trời tối.
Uống xong Nguyệt Ảnh dược tề,
tạm thời Dương An có thể nhìn được trong đêm, tuy rằng không sáng được
như ban ngày cũng nhưng cũng rõ rãng thấy được trong khoảng chu vi trăm
mét, rất giống như lúc hoàng hôn, trời bắt đầu chập choạng nhưng chưa
tối hẳn.
Đợi khi quen dần với bóng tối Dương An liền cẩn thận hướng về Vong Giả mộ địa phía bắc tìm kiếm.
Vong Giả mộ địa và Áo Phong sơn lĩnh cùng thuộc phạm vi của thảo nguyên, ban ngày ở đây có các bãi quái cấp 11, 12.
Đối với Dương An quái cấp 11, 12 đã không còn tính uy hiếp, tuy nhiên
bây giờ là ban đêm, giai đoạn cực kì khác thường, không ai biết về đêm
thì các quái vật này sẽ biến hoá thế nào.
Áo Phong sơn
lĩnh ban đêm cũng không có xuất hiện các loại quái mới, chỉ là tình hình trên sơn lĩnh biến đổi rất lớn, tuy rằng trời mới chợp tối và mà số
lượng quái sinh ra đã gấp hai lần ban ngày.
Dương An
thật cẩn thận đi theo lộ trình trong trí nhớ, trên đường Dương An không
dám có chút nào lơi lỏng dè dặt vượt qua từng bãi quái lớn nhỏ, bởi vì
Dương An biết chỉ cần kinh động tới một con quái cũng có thể bị bầy quái phát hiện và bao vây ngay.
Cẩn thận suốt cả chặng
đường, trước kia đi chỉ cần mười phút thì bây giờ tốn gần ba mươi phút,
rốt cuộc Dương An cũng đã đi tới khu vực giữa Áo Phong Sơn lĩnh và Vong
Giả mộ địa, trên đường đi đã gặp phải rất nhiều quái vật, thấp thoáng
Dương An còn thấy được không ít ‘Đại gia hoả’ ban ngày chưa từng thấy.
Vong Giả mộ địa là bãi quái cấp 15, địa hình giống như cái nghĩa trang
thời xa xưa, đa số phần mộ đều đã bị huỷ hoại, ban ngày thì nơi đây sinh ra hai loại quái là khô lâu chiến sĩ cùng với U Linh Vong Giả, tất cả
đều là quái vật Vong Linh hệ cấp 15, 16.
Dương An đi
tới trước Vong Giả mộ địa cũng không có lập tức đi vào mà ẩn nấp tại một nơi không có quái vật, hắn muốn quan sát những biến hoá của mộ địa, hơn nữa hắn còn muốn tìm ra ngôi mộ mà Vũ Nguyệt đã nói.
Biến hoá của Vong Giả mộ địa cũng không lớn, chỉ có số lượng quái vật
tăng lên rất nhiều, từng con khô lâu không ngừng đi qua lại tuần tra, từ đầu đến chân của nó hoàn toàn do hài cốt tạo thành mỗi bước đi đều phát ra tiếng ‘răng rắc’, trong đêm tối làm cho người ta nảy sinh cảm giác
sợ hãi, còn những U Linh Vong Giả đang tuỳ ý phiêu lãng kia thì hốc mắt
tối đen như mực cùng với tiếng hú thê lương thật là khủng bố.
Hơn nữa tuy vượt ngoài khả năng nhìn ban đêm của Dương An nhưng tại
chính giữa khu mộ hắn cũng thấy được ánh sáng màu đỏ chớp tắt tựa hồ là
đôi mắt của sinh vật khủng bố nào đó, Dương An có thể xác định đó là đại gia hỏa” chỉ xuất hiện vào buổi tối.
- Ở góc Đông Bắc có một ngôi mộ khắc hình trăng khuyết… Uhm, hẳn là chỗ đó.
Có được năng lực nhìn trong đêm lại thêm trăng đêm nay khá sáng cho nên cuối cùng Dương An cũng đã tìm được ngôi mộ mà Vũ Nguyệt đã nói tới.
Lời cuối Vũ Nguyệt có nói là nơi tà linh thuật sĩ bị phong ấn không
phải là Vong Giả mộ địa mà chuẩn xác phải nói là ở mật thất ngay bên
dưới mộ địa, mà cửa mật thất chính là ngôi mộ có khắc đồ án Nguyệt Nha
(hình trăng khuyết).
Mặc dù đã tìm được ngôi
mộ nhưng khó khăn hiện giờ là có ba bốn tên U Linh Vong Giả cứ lảng vảng xung quanh ngôi mộ, Dương An cứ thế đi qua tất nhiên sẽ bị mấy tên U
Linh Vong Giả này phát hiện.
Muốn đi vào mật thất cũng không dễ a!
Thời gian đã không còn nhiều phải mau chóng xông vào mật thất.
Dương An suy nghĩ ngay lập tức ra quyết định.
Cẩn thận ẩn núp rời khỏi nơi đó, Dương An tiếp tục lần mò tới ngôi mộ,
tại vị trí còn cách ngôi mộ hơn bảy mươi mét, Dương An quyết định sẽ
dùng kĩ xảo bắn xa của mình để dẫn quái rời đi sau đó bằng vào tốc độ
nhanh nhất mau chóng chạy vào mật thất.
“Băng~”
Tiếng dây cung bật khẽ phá đi sự yên tĩnh ban đêm, nhưng mà khoảng cách khá xa cho nên không khiến cho các quái vật trong khu mộ chú ý.
“Phốc~”
Mũi tên xẹt qua bầu trời trúng ngay đầu của một con U Linh Vong Giả.
Nhận công kích, con U Linh Vong Giả đó hét lên một tiếng rồi chạy về
hướng của Dương An, Dương An đang chuẩn bị chạy thì thấy con U Linh Vong Giả đó chỉ chạy ra xa khoảng mười mét rồi không đuổi theo nữa, hốc mắt
màu âm u quét một vòng ở xung quanh không phát hiện thấy gì liền khôi
phục trạng thái di động, hơn nữa nó còn không quay về vị trí cũ.
- Chẳng lẽ ban đêm thì tầm cừu hận của quái vật cũng sẽ giảm bớt?
Dương An không khỏi nghĩ thầm.
Nhìn tình huống hiện giờ của U Linh Vong Giả tuy không dám khẳng định nhưng cũng có thể coi là một biểu hiện tốt.
Nếu có thể dùng phương pháp này để dẫn quái vật rời đi, thì Dương An
cũng không muốn mạo hiểm mà cẩn thận dùng cách đó để dụ quái ra.
Kết quả đúng như Dương An dự đoán, con U Linh Vong Giả thứ hai cũng chỉ đuổi theo khoảng mười mét rồi không tiếp tục nữa.
Rất nhanh những con quái đứng gần ngôi mộ đều bị Dương An dẫn ra ngoài hết.
Dương An lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua, không kinh động con quái vật nào.
Hiện giờ Dương An rất là hâm mộ kỹ năng ẩn thân của đạo tặc, nếu có kĩ năng ấy thì đã không phiền toái như bây giờ.
Cuối cùng cũng đến được góc đông bắc ngay cửa vào ngôi mộ, nhờ vào ánh
trăng Dương An cũng có thể thấy được chữ khắc trên bia mộ.
- Chí hữu Phù Tạp Lâm chi mộ!
Dương An thấy được những chữ to kia thầm nghĩ vị tên Phù Tạp Lâm này
chắc là Hắc Ám nguyên tố thao khống sư trong câu chuyện kia.
Lại có mấy quái vật đi tới bên này, Dương An không dám sơ suất, liền
đem Linh hồn chi giới trên tay đặt vào đồ án Nguyệt Nha, vừa tiếp xúc
qua đã thấy đồ án Nguyệt Nha ánh lên quang mang màu bạc.
Hào quang mỏng manh hơn nữa ánh sáng chỉ chợt loé lên nên không có gây ra bao nhiều động tĩnh.
“Rắc~Sát~”
Quang mang chợt loé, tiếng chuyển động của cơ quan từ trong mộ truyền
ra, sau đó ‘Răng rắc’ một tiếng, nắp mộ từ từ hé mở, lộ ra một cầu thang dài hướng xuống dưới.
Dưới bậc thang là một mảnh đen tối, cũng không biết tình huống bên dưới ra sao.
Theo âm thanh của nắp mộ bị đẩy ra, toàn bộ quái vật ở xung quanh bị
hấp dẫn lại gần, cũng đã phát hiện ra một nhân loại là Dương An.
Đàn quái vật lúc này gào thét liên tục, hùng hổ tiến tới đuổi giết Dương An.
Dương An hơi kinh hãi, tiếp đó không chút do dự nhảy xuống cầu thang.
Ngay sau đó nắp mộ một lần nữa đóng lại trở lại thành một ngôi mộ bình thường, để lại toàn bộ quái vật cuồng nộ ở bên ngoài.