Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 72: Chương 72: Gõ Cửa




Chàng trai áo trắng bị dính bụi bặm, không tức giận rời khỏi phòng mà đứng ở cửa: “Có tiện cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

Diêm La không chút nể mặt: “Không tiện.”

“Hơn nữa——” Anh khẽ xùy một tiếng, “Ngọc Hoàng đại đế như cậu, cũng sẽ ăn pháo lửa nhân gian hả?”

Ngọc Hoàng đại đế.

Cái tên mà tối hôm qua vừa mới biết được từ chỗ Mạnh Bà, hình như hắn và Diêm La có một đoạn quá khứ không rõ ràng.

Thanatos nhìn về phía Ngọc Đế. Thần minh trước mắt có dung nhan như ngọc, xuất trần thoát tục, quanh năm ở nhung lụa, dù ăn mặc bình thường cũng có khí chất không giống người. Ánh mắt hắn lạnh lùng, như là băng tuyết vạn năm không tan.

Nhìn rất xứng đôi với Diêm La.

Một người là ngọc ấm, một người là ngọc lạnh.

Diêm La từng thích thần tiên như vậy cũng rất bình thường.

Thanatos siết chặt áo choàng đen.

Ngọc Đế dừng lại: “Vậy thì nói ở đây.”

Diêm La nhíu mày. Anh cũng không muốn thảo luận những chuyện cũ kia ở trước mặt Tiểu Tử Thần.

Vốn anh định trực tiếp đuổi Ngọc Đế ra ngoài, nhưng nghĩ đến không giải quyết một lần, sau này Ngọc Đế sẽ hết lần này đến lần khác tìm tới cửa, quá quấy rầy anh theo đuổi Tiểu Tử Thần.

Rắc rối nên được giải quyết càng sớm càng tốt.

“Đi ra ngoài nói.”

Nhận được đáp án này, Mặt mày Ngọc Đế buông lỏng ra.

Diêm La đang muốn ra cửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nói với Thanatos: “Chìa khóa không mang bên người, về để cửa cho tôi nhé.”

Đề cập đến chìa khóa phòng 401.

Thanatos không nói gì.

Vội vàng ra ngoài với Ngọc Đế như vậy, ngay cả thời gian cầm chìa khóa cũng không có ư?

Thanatos hoàn toàn không phát hiện ra tâm lý hiện tại của mình giống như một người đang nhìn bạn trai và người yêu cũ ra ngoài hẹn hò.

Ngọc Đế nghe vậy nhìn Thanatos một cái, thấy toàn thân cậu quấn áo choàng đen, không nhìn thấy mặt, lại nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.

Diêm La ra ngoài với Ngọc Đế.

Tàn dư trong phòng khách còn chưa tịch thu xong.

Tạ Tất An nhặt chổi trên mặt đất lên cất đi, biến ra một cây phất trần, chuẩn bị dùng thuật vệ sinh dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, khôi phục nguyên trạng.

Vốn dùng pháp thuật có thể xử lý trong nháy mắt, ai bảo tự dưng Diêm Vương điện hạ cứ muốn làm việc với Tử Thần. Nhìn Diêm Vương với Tử Thần một người cầm chổi một người cầm hót rác, phối hợp làm việc nhìn thấy rất vui vẻ, đương nhiên bọn họ không thể quấy rầy loại bầu không khí tốt đẹp này.

Đang lúc Tạ Tất An muốn dùng thuật khôi phục thì động tác của Thanatos lại nhanh hơn, lưỡi hái Tử Thần xuất hiện trong tay, dùng thần lực quét sạch toàn bộ bóng bay trên tường.

Hắc Bạch Vô Thường: “...”

Thì ra Tử Thần cũng có thuật làm sạch.

Vậy họ bận rộn cả buổi sáng để làm gì?

Nhưng...

Tạ Tất An: “Tử Thần, khôi phục nguyên trạng là được rồi, không cần trang trí thêm.”

Phạm Vô Cứu: “Trang trí có thể tiếp địa khí*, nhưng không thể tiếp địa phủ.”

(*) Tiếp xúc sâu rộng với cuộc sống bình thường của nhân dân.

Mặc dù bọn họ là đi từ địa phủ ra, nhưng không có nghĩa là bọn họ thích loại phong cách trang trí này.

Thanatos biến tất cả các quả bóng bay trên tường thành đầu lâu.

Một chuỗi đầu lâu tạo thành “Happy Birthday”, nhìn thực sự rất kỳ lạ, còn có một loại màu đen hài hước.

Thanatos im lặng một lúc.

Cậu nhìn Diêm La với Ngọc Đế ra cửa với nhau, trong lòng có loại khó chịu không hiểu.

Cái loại khó chịu muốn vác lưỡi hái chém người này.

Nhưng chỗ này không có ai để cho cậu chém, cậu cũng không thể làm tổn thương người vô tội.

Thanatos chỉ có thể biến sự tức giận thành sức lao động quét phòng khách.

Thần Minh có thể tùy tâm sở dục tiến hành trang trí phòng ốc, vốn cậu chỉ muốn dọn dẹp bóng bay, không cẩn thận nên biến thành đầu lâu. Điều này cho thấy tâm trạng hiện tại của cậu rất không vui, hơn nữa loại không vui này có chút mất kiểm soát.

Vui vẻ là Diêm La mang đến, không vui cũng là Diêm La mang đến.

Tâm trạng của cậu hoàn toàn bị Diêm La làm chấn động, sau khi Ngọc Đế xuất hiện, tâm tình chấn động đạt tới đỉnh gió.

Thanatos chậm chạp, nhưng không ngu ngốc.

Cậu chậm chạp vì cậu hiếm khi thiết lập ràng buộc với người khác, ngay cả tình bạn cũng không có, càng chưa kể đến tình yêu.

Tâm trạng ba lần bảy lượt dao động, cậu cũng không rõ vì sao, cho đến khi loại cảm giác này đã đến mức không khống chế được.

Đôi khi hiểu được tâm ý của mình, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Ví dụ như đêm đó, Diêm La đọc văn bản Mạnh Bà gửi tới.

Ví dụ như bây giờ, Thanatos nhìn chằm chằm vào bộ đầu lâu trên tường đến ngẩn ngơ.

Cậu đi tới phương Đông, thích một vị Thần phương Đông.

Anh ấy là Diêm La.

Cậu thích Diêm La.

Nhận thức này khiến Thanatos cảm thấy bối rối chưa từng có. Cậu thu hồi lưỡi hái, im lặng lên tầng, muốn nhốt mình trong phòng để bình tĩnh lại.

Phạm Vô Cứu với Tạ Tất An ở trong phòng khách nhìn Thanatos không nói một tiếng rời đi, nhìn đầu lâu trên tường rồi nhìn nhau một cái.

“Em có muốn bỏ đi không?” Phạm Vô Cứu hỏi.

Thứ này nhìn quá âm tà.

Nhưng dù sao cũng là Tử Thần để lại, bọn họ trực tiếp bỏ thì hình như không tốt lắm. Với trình độ yêu thích của Diêm Vương điện hạ với Tử Thần, mặc kệ Tử Thần thích cái gì anh đều sẽ dung túng.

“Giữ lại đi.” Tạ Tất An nói, “Phòng ốc là của Diêm Vương điện hạ, chờ ngài ấy về quyết định.”

Nhà hàng Yên Lạc.

Ngọc Đế ngồi đối diện Diêm La, nhìn thực đơn, gọi một bàn thức ăn.

Thần tiên đã sớm tịch cốc*, hắn không có hứng thú với thức ăn ở trần gian, gọi nhiều như vậy chỉ là vì kéo dài một chút thời gian nói chuyện. Họ có thể ngồi đây thật lâu.

(*) Là một phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, chỉ chuyện người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành.

Trong quá trình chờ đợi đồ ăn lên, Diêm La không hề mở miệng.

“Sư phụ.” Ngọc Đế mở đầu phá vỡ trầm mặc.

Diêm La lười biếng nói: “Tôi cũng không dạy được đồ đệ như cậu.”

“Nếu cậu còn một chút tôn kính với tôi, gọi Diêm Vương điện hạ thôi.”

Ngọc Đế nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy.”

“Làm sao tôi nhớ rõ nguyên văn là 'một ngày làm thầy, cả đời làm cha'?” Diêm La nhướn mày nhìn hắn, “Sao thế? Không muốn nhận tôi là cha?”

Ngọc Đế: “...”

“Nghe Bích Hà Nguyên Quân nói, hôm qua Diêm Vương điện hạ đã tới Thái Sơn.” Ngọc Đế dừng một chút, “Nhưng chưa vào miếu Ngọc Hoàng của tôi.”

“Tôi đang nghĩ làm sao đột nhiên cậu tới cửa, hóa ra là đến hỏi tội.” Diêm La cười như không cười, “Thế nào? Tôi còn phải đi vào thắp hương ba vái chín lạy cho cậu à?”

“...... Đệ tử không dám.” Ngọc Đế nói xong không dám, trong mắt vẫn bình tĩnh như nước, cũng không sợ hãi.

“Quan hệ thầy trò đã tuyệt, cậu cần gì phải cố chấp?” Diêm La uống một ngụm trà, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, tôi đã sớm nói với cậu.”

“Tôi là do một tay ngài dạy ra, nhất mạch tương thừa*, làm sao lại khác biệt?” Ngọc Đế trầm giọng, “Nếu bàn về đạo, Thần phương Tây với ngài mới hoàn toàn khác biệt, làm sao ngài lại ở chung với hắn?”

(*) Truyền từ đời này sang đời khác.

Bích Hà Nguyên Quân nói, Diêm La leo núi Thái Sơn, là cùng một vị Thần phương Tây.

Diêm La vạn năm chưa từng thân cận với người khác, cho dù hiện giờ sắc mặt không thay đổi với Ngọc Đế, Ngọc Đế cũng có thể tự nói cho mình biết, hắn từng là trường hợp đặc biệt duy nhất.

Bây giờ có một người thứ hai.

Hắn cũng không quá ghen tị, chỉ có chút không cam lòng.

Hắn biết ơn Diêm La niệm chú chi ân nên liều mạng tu luyện, chỉ vì đạt được tán thành từ Diêm La.

Nhưng thật sự khi hắn tu luyện đến cực hạn, đụng phải đạo lý đúng đắn, Diêm La lại đơn phương chặt đứt quan hệ thầy trò, rơi vào âm ty, không gặp lại hắn nữa.

Thân Ngọc Đế là con cưng của trời, mọi việc theo đuổi đều hoàn mỹ, cả đời thuận buồm xuôi gió, duy chỉ có hành động này của Diêm La làm hắn khó hiểu. Hắn vẫn chưa làm sai cái gì, lại bị đuổi ra khỏi sư môn, đây là nét bút hỏng duy nhất trong cuộc đời hắn, gần như thành chấp niệm tâm ma của hắn.

Tâm ma chưa diệt trừ, đạo hạnh khó tiến thêm một bước.

Nghe nói đạo lý đúng đắn đến cực hạn thì có thể hiểu rõ lực nhân quả, có được năng lực nghịch thiên đổi mệnh, ngang hàng với số trời.

Đây là cảnh giới mà mấy vạn năm trước Diêm La đã đạt tới, mà đến nay hắn vẫn chưa thể khám phá.

Cả đời Ngọc Đế chỉ vì tu đạo, theo đuổi đạo lý đúng đắn đến cảnh giới cao nhất, đúng là hạt giống trời sinh thích hợp tu luyện. Đáng tiếc kẹt ở cửa ải cuối cùng, vạn năm không tiến thêm được một bước. Loại khoảng cách chỉ thiếu một chút là vào khung thành nhưng vĩnh viễn không cách nào vượt qua này làm hắn lo lắng. Hắn nhiều lần tìm Diêm La, nói là vì tình nghĩa thầy trò cũng không hoàn toàn đúng, chủ yếu vẫn là vì phá bỏ tâm ma.

Đáng tiếc Diêm La cũng không gặp hắn, mỗi lần chỉ lưu lại một câu “Đạo bất đồng.”

Ngọc Đế không rõ. Hắn tu đạo là vì Diêm La, công pháp cũng do Diêm La dạy, chỗ nào bất đồng? Hắn tin chắc chắn đây chỉ là Diêm La từ chối, sợ hắn hiểu đạo lý sau đó tu vi đuổi kịp anh, nên mới không chịu xuống dốc hỗ trợ.

“Trương Bách Nhẫn.” Đột nhiên Diêm La nói.

Bỗng chốc Ngọc Đế không kịp phản ứng được đây là ai.

Diêm La cười rộ lên: “Ngọc Đế, ngay cả tên của cậu lúc ở trần gian mà cậu cũng không nhớ rõ, thật sự là một thần tiên rõ đầu rõ đuôi.”

“Tôi thích ai, nguyện ở chung với ai, không phải nhìn người ta tu tiên hay là tu ma, đi đạo phương Đông hay đạo phương Tây. Là em ấy sinh ra là thần, còn tồn tại bản chất con người.”

“Sinh ra là thần...” Ngọc Đế lạnh lùng, “Cho nên, ngài vẫn chê tôi xuất thân là người phàm, cho dù sức mạnh bây giờ của tôi đã sớm hơn tiên thiên thần minh?

Trọng điểm hoàn toàn sai.

Cũng may đã sớm không còn trông cậy nữa, cũng không cảm thấy thất vọng.

Nếu ghét xuất thân người phàm, lúc trước cần gì phải mang hắn từ trần gian về?

Diêm La thản nhiên nói: “Ngược lại tôi hận chưa bao giờ làm phép cho cậu.”

“Tôi không còn là sư phụ cậu, cũng không có nghĩa vụ soi sáng đường cho cậu nữa. Nhớ lại tình cảm quá khứ, tôi chỉ nhắc cậu một câu cuối cùng.”

“Tất cả đều là đạo, cậu muốn tu đạo, tu đường nào cũng được. Sư phụ dẫn vào cửa rồi, tu hành dựa vào bản thân, sau này tu phải đạo vô tình là do cậu tự chọn. Nếu trời có tình trời cũng đã già, cậu cảm thấy lẽ trời vô tình, cậu cũng vô tình, thuận theo lẽ trời, liền có thể đạt được.”

“Đúng thật đây cũng là một con đường.”

“Nhưng nếu cậu muốn ngang bằng với trời, vậy ngay từ đầu cậu đã lạc lối.”

“Không có khí phách nghịch thiên, chỉ muốn thuận theo mệnh trời, tuân thủ quy tắc của trời, có tư cách gì để ngồi ngang hàng với cán cân?”

Sắc mặt Ngọc Đế trắng bệch.

...... Hắn có sai ngay từ đầu không?

“Lúc trước ngài, vì sao không ngăn cản tôi ——”

“Năm đó trần gian gặp hạn lớn, không có lương thực thu hoạch, tôi dẫn cậu đi xem trần gian khắp nơi đói khát như luyện ngục. Tôi hỏi cậu có muốn để Long Vương cho mưa hay không, cậu trả lời như thế nào?” Diêm La lạnh lùng hỏi.

Ngọc Đế không nói gì, đã quên năm nào tháng nào xảy ra chuyện như vậy.

Diêm La cười khẽ: “Cậu đã quên, tôi thay cậu trả lời. Lúc đó cậu nói 'Ý trời không cho mưa, mạng bọn họ nên bị như thế' Lời nói cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến máu lạnh.”

Ngọc Đế không nói. Cho đến bây giờ, hắn không cảm thấy câu trả lời này có vấn đề gì. Quy tắc của trời chính là trật tự, ý trời không thể trái ngược. Thần hắn là Thượng Đế, cũng luôn trừng phạt những thần tiên vi phạm quy tắc kia.

Nhưng nghĩ đến câu nói vừa rồi của Diêm La “Không có khí phách nghịch thiên, chỉ muốn thuận theo mệnh trời, tuân thủ quy tắc của trời, có tư cách gì để ngồi ngang hàng với cán cân?”, hắn lại bắt đầu chần chờ.

“Đúng là ý trời khó trái, nhưng là thần minh, cho dù không cách nào cứu vớt người trần, cũng nên có bi thương trong lòng.” Diêm La bình tĩnh nói, “Cậu từ trong xương cốt đều cao ngạo lạnh lùng, coi trần gian tật khổ như đạo lý hiển nhiên, không hề có lòng trắc ẩn. Tâm trí đã thay đổi, không có thuốc để cứu, làm sao tôi có thể nhắc nhở cậu?”

“Nói hết lời này, sau này không cần gặp lại.”

Diêm La cũng không đợi đồ ăn, đứng dậy rời đi: “Nhớ trả tiền cơm.”

Mặc dù nhà hàng Yên Lạc là sản nghiệp của anh, nhưng Diêm La cũng không định mời khách.

Anh chỉ cho Tiểu Tử Thần một ghế là đủ rồi.

Ngọc Đế nghe xong câu nói đó, ngồi tại chỗ ngẩn ngơ thật lâu, cũng không lên tiếng giữ lại.

Từ mấy vạn năm trước, hắn đã mỗi người một ngả với Diêm La.

•••••••

Thanatos ngồi trên giường suy nghĩ lung tung.

Tại sao họ đi ra ngoài lâu như vậy chưa trở lại?

Không phải nói cho tới bây giờ Diêm La đều đóng cửa không tiếp Ngọc Đế à? Tại sao lần này ngoại lệ?

Chẳng lẽ cậu vừa mới hiểu được tâm ý của mình, Diêm La đã cùng đồ đệ nhỏ của anh tái hợp?

Ngọc Đế kia có bộ dạng đẹp như vậy, Diêm La tái hợp với hắn cũng không phải không có khả năng.

Giữa một chàng trai áo trắng tướng mạo tuấn mỹ với một bộ xương cốt luôn quấn chặt áo choàng đen, ai cũng sẽ chọn người trước.

Thanatos rũ mắt xuống.

Cậu có nên bỏ cuộc không? Vĩnh viễn giấu tâm ý của mình ở trong lòng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về Hy Lạp, từ nay về sau không còn quan hệ bạn bè với Diêm La nữa.

Cậu chưa từng chủ động tranh giành cái gì, cũng không dám chủ động tranh giành.

Phòng khách truyền đến tiếng bước chân.

Thanatos run rẩy.

—— Diêm La đã trở lại.

Diêm La trở lại chung cư, mở cửa đã thấy “Happy Birthday” trên tường tạo thành từ đầu lâu, cực kỳ giống cảnh báo tử vong.

Diêm La: “...”

Sáng tạo như vậy, chắc chắn là kiệt tác của Tiểu Tử Thần.

Anh trở lại 401 rồi gõ cửa phòng Thanatos: “Tiểu Tử Thần, cái gì đã xảy ra với mô hình đầu lâu trong phòng khách vậy?”

Trong phòng, Thanatos bất an ôm chặt đầu gối, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.

...... Chính là bởi vì cái kia mà không khống chế được biến ra đầu lâu, cậu mới phát hiện tâm ý của mình.

Đây là tâm sự bí ẩn nhất của cậu, tuyệt đối không dám nói với Diêm La.

Thậm chí không dám gặp mặt Diêm La.

Diêm La thấy cửa chưa mở, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đi ra ngoài?”

Kể từ khi Tanatos quyết định đi xem thế giới mới xinh đẹp, tần suất đi ra ngoài một mình cũng tăng lên, mặc dù vẫn thấp hơn nhiều so với tần suất của người bình thường, nhưng đã là một tiến bộ rất lớn.

Diêm La lại gõ cửa vài cái, vẫn là không mở, coi như Thanatos không ở nhà, trở về phòng ngủ của mình.

Trong phòng có một Thanatos với trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

...... À, cậu không có nhịp tim.

Nhưng cậu cảm thấy như tim cậu sẽ nhảy ra ngoài.

Không hiểu sao lại rất khẩn trương.

Nghe được động tĩnh Diêm La trở về phòng, Thanatos mới dần dần bình tĩnh, vùi đầu vào khuỷu tay.

Duy trì tư thế này, vừa ngồi là cả buổi chiều, ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng đổi thành màn đêm.

Diêm La hoàn toàn không biết Tiểu Tử Thần ở phòng bên cạnh giả người gỗ.

Anh vẫn không nghe thấy động tĩnh Tiểu Tử Thần trở về, còn coi Tiểu Tử Thần có tiến bộ lớn, thế mà lần này có thể đi dạo bên ngoài cả buổi chiều.

Đang lúc Diêm La mở điện thoại ra, chuẩn bị nhắn tin cho Tiểu Tử Thần, hỏi cậu đi dạo chỗ nào ——

Cánh cửa phòng anh đột nhiên bị gõ.

“Cốc, cốc, cốc.”

Ba tiếng rất nhẹ.

Nhưng thật sự đã được gõ.

Diêm La sửng sốt, suy nghĩ chẳng lẽ là Hắc Bạch Vô Thường có việc gõ cửa.

Không có khả năng là Tiểu Tử Thần, em ấy chưa từng gõ cửa phòng anh, ngược lại anh gõ phòng Tiểu Tử Thần vô số lần.

Diêm La đứng lên từ trước bàn làm việc đi đến cửa, xoay tay cầm.

Thanatos mặc áo choàng đen bọc chặt toàn thân đứng ở ngoài cửa, yên tĩnh mà im lặng.

Diêm La cảm thấy ngoài ý muốn: “Tiểu Tử Thần? Có phải gặp phải chuyện gì không ——”

Lời nói của anh chìm trong cổ họng.

Hai bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra từ trong áo choàng đen, chậm rãi cởi mũ, lộ ra một mái tóc bạc chói mắt.

Chàng trai ngẩng mặt lên từ bóng tối.

Có lẽ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, một khuôn mặt cực kỳ châu Âu, tinh tế và thâm thúy.

Làn da tái nhợt đến gần như bị bệnh, nhưng vành tai lại đỏ đến mức muốn nhỏ máu. Đôi mắt bạc rũ xuống, lông mi khẽ run rẩy, giấu sự e lệ bất an ở bên trong. Sống mũi vểnh lên, cánh môi đỏ thẫm, đường cong hàm tinh xảo, xinh đẹp có thể nói là kinh diễm.

Là một chàng trai châu Âu đẹp quá phận.

Cậu là một ngân hà sinh ra trong bóng tối, lấp lánh và rực rỡ.

Khuôn mặt trắng nõn của Thanatos bị ửng đỏ làm mờ nhạt, rũ mắt cắn môi dưới.

Cậu do dự cả buổi chiều rồi quyết định đến để giành chiến thắng.

Cậu cảm thấy bộ dạng của cậu cũng không kém Ngọc Đế.

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.