Diêm La dẫn Thanatos càn quét toàn bộ trung tâm thương mại, làm mới toàn thân Thanatos từ trên xuống dưới, còn cầm rất nhiều túi mua sắm.
Thanatos muốn Diêm La đừng phá lệ như vậy, Diêm La vui vẻ nói: “Bạn trai em có nhiều tiền nên muốn tiêu cho em.”
Nhìn Tiểu Tử Thần không ngừng thử quần áo thay trang phục, thật sự anh rất có cảm giác thỏa mãn.
Tiểu Tử Thần tinh xảo như bàn tay nhỏ bé, mặc cái gì cũng đẹp, nên ăn mặc thật tốt.
Thanatos không còn gì để nói.
Bởi vì mua sắm quá nhiều hai tay không thể xách nổi nên Diêm La sử dụng dịch vụ giao hàng tận nhà của mình. Hai tay để không, toàn thân thoải mái, không cần xách túi lớn túi nhỏ, liền nắm tay Thanatos đi.
Trong cửa hàng có rất nhiều người, Diêm La với Thanatos quá mức nổi bật nên mặc kệ ăn mặc bình thường như thế nào cũng là phong cảnh đẹp nhất trong đám người. Người qua đường liên tiếp nhìn họ. Thanatos có chút ngượng ngùng, mấy lần muốn rút tay ra khỏi tay Diêm La, nhưng Diêm La nắm chặt, cậu thử không có kết quả, đành phải bỏ qua.
...... Dắt thì dắt, bạn trai nắm tay thì có sao?
Bọn họ đi vào một cửa hàng trang sức do người phàm mở, chị gái nhỏ hướng dẫn mua nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, một người có ánh mắt cưng chiều, một người có vẻ mặt thẹn thùng, thầm nghĩ chẳng lẽ là một đôi người yêu đồng tính xuyên quốc gia.
Đây là giá trị nhan sắc của nam chính trong tiểu thuyết gì đây!
Cô lập tức nhiệt tình rao bán: “Hai vị có muốn xem sợi dây đỏ tình nhân này không, duyên phận ngàn dặm không quanh co, còn buộc nút một lòng, ngụ ý vĩnh viễn một lòng một dạ. Một đôi chỉ cần chín đồng chín, anh trai nhỏ mua một cái đi, khẳng định có thể ở cùng nhau lâu dài, đeo qua đôi tình nhân này của chúng tôi đến cuối cùng đều đã kết hôn!”
Hồ ly tinh mở cửa hàng bên cạnh trợn trắng mắt, bán mê tín mà định bán lên đầu Diêm Vương điện hạ, làm sao Diêm Vương điện hạ có thể muốn loại dây đỏ kém chất lượng đó, còn không bằng trực tiếp tìm Nguyệt Lão kéo một sợi...
Diêm La bỏ tiền ra: “Mua.”
Hồ ly tinh: “...”
Sức mạnh lớn như vậy, không giống Diêm Vương điện hạ.
Nhưng có thể móc ra một tờ tiền giấy mười đồng, cái này lại rất Diêm Vương điện hạ. Trong thời đại các ông giám đốc ngầu lòi đều quẹt thẻ hàng trăm triệu, Diêm Vương điện hạ mới thường xuyên mang theo tiền giấy mệnh giá nhỏ với tiền xu.
Người hướng dẫn đặt hai sợi dây đỏ cho họ với một nụ cười tươi sáng. Diêm La cúi đầu, cầm lấy tay Thanatos, đeo dây đỏ lên cổ tay mảnh khảnh của chàng trai: “Về anh sẽ tìm Nguyệt Lão lấy một sợi, tự làm cho em một cái nút, chất lượng sẽ tốt hơn.”
Thanatos không nhịn được nói: “Vậy tại sao lại mua cái này?”
Diêm La đưa một sợi dây đỏ khác cho Thanatos, cười nói: “Muốn em đeo cho anh.”
“...” Thanatos cầm lấy dây đỏ, đặt trên cổ tay khớp xương rõ ràng của Diêm La. Ngón tay Diêm La thon dài, trắng nõn như ngọc, vừa nhìn đã biết rất quý phái, dây đỏ rẻ tiền đeo lên, giá trị trong nháy mắt tăng lên gấp bội.
Đeo dây đỏ cho nhau, Diêm La còn chưa rời cửa hàng. Nhân viên hướng dẫn mua hàng cảm thấy khí chất của hai người quý phái như vậy, nhất định là làm ăn lớn, duy trì mỉm cười hỏi: “Hai vị còn muốn mua gì không?”
Diêm La nói: “Còn một đồng tiền cô chưa trả tôi.”
Nụ cười của người hướng dẫn nứt rồi.
Trên thế giới lại thật đúng là có anh đẹp trai ăn mặc không giống người, khí chất sang trọng vì một đồng tiền tính toán chi li! Người đàn ông ngầu lòi đưa bạn trai đi mua sắm đáng lẽ phải hào phóng nói một câu “Không cần trả lại.” ư?
Nhân viên hướng dẫn mở ngăn kéo lục lọi một lát, xin lỗi nói: “Xin lỗi quý khách, không có một đồng...”
“Không sao.” Diêm La hiểu ý người lấy điện thoại ra, dịu dàng nói, “Có thể quét mã.”
......
Rời khỏi cửa hàng trang sức, nhìn ánh mắt phức tạp của Thanatos, Diêm La chủ động mở miệng: “Tiết kiệm giữ của cũng là đức tính truyền thống của Trung Quốc, một đồng tiền cũng phải tính toán tỉ mỉ.”
Thanatos: “Nhưng hôm nay anh đã chi cho em mấy trăm vạn!”
Mua một đống quần áo với giày hàng hiệu, càn quét gần hết cửa hàng trang sức mà không cần biết cậu có dùng hết hay không. Một chút cũng không giống bộ dáng tính toán tỉ mỉ, toàn thân tràn ngập hơi thở dân phá sản.
Cái gọi là hàng hiệu không chính hiệu của người phàm ở trong mắt Diêm La đều chỉ là vật phẩm phàm tục bình thường, không hề khác nhau. Bình thường anh mua quần áo giá rẻ như thế nào cũng kệ, nhưng Tiểu Tử Thần đáng được nhận nhất hết thảy.
Mạnh Bà bọn họ thường xuyên ở trong nhóm mắng Diêm La có bao nhiêu keo kiệt, Thanatos chưa từng cảm giác được. Từ trước đến nay Diêm La rất hào phóng với cậu, hôm nay càng điên cuồng mua mua cho cậu, tiêu tiền như nước.
Cho đến khi Thanatos nghe Diêm La nói ra câu “Còn một đồng tiền cô chưa trả tôi.”
“Làm sao có thể giống nhau?” Diêm La như đương nhiên nói.
Tất nhiên Tiểu Tử Thần là để anh thiên vị.
Không, phải nói là tình yêu duy nhất.
Thanatos hơi xúc động, rũ mắt nhìn dây đỏ trên cổ tay: “Anh còn có thể làm ra cái này?”
“Bạn trai em có thể làm được nhiều hơn.” Diêm La thuận miệng nói, “Hôm nay không đủ thời gian, không thì anh có thể thêu cho em một bộ quần áo. Thêu Tô Châu, thêu Hồ Nam, thêu Quảng Đông, thêu Tứ Xuyên anh đều có thể làm cho em.”
Thanatos không hiểu lắm.
“Trên tầng có bán đồng hồ, anh dẫn em đi xem một chút.”
Diêm La nắm tay Thanatos tiếp tục đi về phía trước, nhưng không kéo được.
Anh ghé mắt nhìn, Thanatos dừng lại nói, “Không muốn đi dạo.”
“Đi mệt rồi?” Diêm La nghĩ đến thể lực yếu ớt của Thanatos, “Vậy anh cõng em.”
Thanatos lắc đầu: “Đừng mua nữa.”
Mua quá nhiều rất không cần thiết. Thậm chí Thanatos không hiểu làm sao con người có thể bán đồng hồ của họ cao như vậy. Đồng hồ đắt tiền hơn thì thời gian quý báu cũng không nhiều hơn một giây. Và thời gian là điều không đáng giá nhất với các vị thần.
Chẳng qua thời gian ở cùng Diêm La sẽ trở nên quý giá.
Đột nhiên Thanatos nhận ra sớm hay muộn cậu cũng phải trở về Hy Lạp làm việc, và công việc của Diêm La ở Trung Quốc cũng rất quan trọng. Vậy sau đó thì sao? Cứ yêu xa xuyên quốc gia như thế?
Thanatos bắt đầu lo lắng về vấn đề này, có một chút chán nản.
Diêm La chỉ coi Tiểu Tử Thần là đi dạo chán rồi, dù sao càn quét cả buổi chiều, cũng sắp đến giờ cơm tối.
“Được, vậy về thôi.”
Lên xe một lần nữa, Diêm La khởi động xe, lái cũng không phải đường về phía chung cư.
Thanatos chỉ nghĩ Diêm La muốn vào nhà hàng nào đó ăn tối, không để ý nhiều.
Xe càng lái càng xa, lái đến một chân núi hoang vắng. Diêm La dừng xe rồi nói: “Xuống xe thôi.”
Thanatos không hiểu, nhưng vẫn cởi dây an toàn xuống xe.
Mặt trời hoàng hôn dần dần ngả về Tây, chân trời ráng đỏ nồng đậm, ánh sáng cao ngất.
Diêm La mở cốp xe lấy lều trại, xiên tre, thịt, soda... từ bên trong ra.
Thanatos sững sờ, đây có phải là định cắm trại bên ngoài không?
Diêm La chuẩn bị đầy đủ đồ đạc như vậy, chắc chắn đã sớm có kế hoạch, nhưng lại ngoài dự đoán của Thanatos.
“Em chưa đọc tin tức hả? Tối nay có mưa sao băng Orion.” Diêm La nói, “Hẹn hò thì sao có thể thiếu đi dã ngoại ngắm sao trên đỉnh núi được.”
Diêm La gọi một đám mây tới, chuyển thức ăn với lều trại lên mây: “Ngọn núi này không cao lắm, chỉ hơn hai ba trăm mét, em muốn leo thì leo, không muốn thì anh....”
Thanatos đã tự giác ngồi lên đám mây, câu trả lời rất rõ ràng.
Có thể đi đường tắt thì không nên mất thời gian.
Diêm La nhịn cười: “Em nên rèn luyện nhiều hơn, thể lực kém như vậy thì làm sao được.”
Sao thể lực kém lại không được? Cậu có đôi cánh mạnh mẽ trong công việc của mình. Thanatos buồn bực nghĩ.
Đám mây nhanh như chớp bay lên núi, mặt trời lặn tròn dần, đồng cỏ trên núi mềm mại, gió nhẹ thổi vào mặt. Trên sườn núi rộng lớn chỉ có hai người họ, yên tĩnh không tiếng động, gió cũng dịu dàng.
Diêm La sử dụng pháp thuật, lều trại tự động dựng xong. Anh gọi Thanatos ngồi xuống, đống củi bốc lên lửa trại, nhiệt độ nóng hổi.
—— Là lửa nghiệp.
Diêm La có thể tùy ý khống chế lửa nghiệp, giờ phút này loại bỏ đi sức tàn phá hủy trời diệt đất của lửa nghiệp, chỉ để lại ngọn lửa bình thường là có thể dùng để nướng thịt.
Dùng lửa nghiệp sen đỏ để nướng thịt, trên đời này chỉ có một vị này.
Trời tối rất nhanh. Diêm La lấy xiên tre xâu mấy xiên, đặt trên lửa nướng, vậy mà mặt trời hoàn toàn rơi xuống núi, bầu trời xanh trải màn đêm, ngân hà điểm xuyết ở giữa.
Thịt xiên phát ra âm thanh xì xì, màu vàng óng ánh. Diêm La lật một cái xiên nướng, rắc gia vị lên, hương thơm nồng đậm, động tác rất thành thạo.
Thanatos yên lặng nhìn, Thần phương Đông có thần không ăn pháo lửa trần gian như Ngọc Đế, cũng có Diêm La hoà nhập thế tục như vậy. Cậu rất tò mò, vì sao Diêm La có thể hoà nhập với thế tục tốt như vậy.
Diêm La chú ý tới ánh mắt của Thanatos: “Không phải sinh ra anh đã biết, thần tiên không ăn ngũ cốc, nếu luôn ở Thiên Đình, nào có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.”
“Những năm trước người phàm luôn ăn tươi nuốt sống, con mồi bắt được toàn ăn sống, rất dễ sinh bệnh, tuổi thọ phổ biến không cao, anh xuống trần dạy bọn họ cách sử dụng lửa. Trước khi dạy họ, anh phải học trước.”
“Lẽ trời không chấp nhận, nói anh không cần nhúng tay vào chuyện thế gian, làm trái quy tắc của trời.” Diêm La cười nhạo một tiếng, “Ai thích nổi quy củ này.”
Anh nói rất hời hợt, nhưng Thanatos biết, nhất định lúc trước Diêm La phải trả giá đắt.
Thân là thần minh, quá đồng tình với con người cũng không tốt. Prometheus là vị Thần trí tuệ của Hy Lạp đã đánh cắp ngọn lửa cho con người, và cái giá phải trả là bị Zeus ra lệnh nhốt trên núi Caucasus bị kền kền mổ gan cho đến khi vị thần đời thứ tư Hephaistos lên ngôi.
“Đừng lo.” Nhìn thấy ánh mắt đau lòng của chàng trai, Diêm La cười nói, “Chẳng qua là bị mấy cái sét đánh, không đau không ngứa.”
Thanatos: “...”
Cậu bắt đầu không hiểu ý tứ không đau không ngứa này.
“Cho em.” Diêm La đưa cánh gà đã nướng cho Thanatos.
Thanatos cắn cánh gà, nhìn lửa trại trong bóng đêm phản chiếu ra khuôn mặt tuấn tú của Diêm La, khuôn mặt không nhiễm pháo lửa trần thế, đang tập trung chuyên chú nướng thịt xiên cho cậu.
Mọi âm thanh đều im lặng, họ sánh vai ngồi trước lều trại, trước mặt có lửa trại, cùng nhau ăn uống.
Thấy khóe miệng Thanatos dính vết dầu mỡ, Diêm La liền rút khăn ra cẩn thận lau cho cậu, động tác nhẹ nhàng lưu loát. Ngược lại Thanatos bất ngờ không kịp đề phòng, cả người cứng ngắc.
Cậu không dám thở, nếu không hô hấp sẽ rối loạn.
Đột nhiên Diêm La nói: “Mưa sao băng đến rồi.”
Thanatos quay đầu nhìn, chỉ thấy trong mây đen chằng chịt, sao băng đầy trời xuyên màn đêm, chiếu sáng đôi mắt sáng chói của cậu, không phân biệt được cái nào sáng hơn.
Sao băng bay qua đôi mắt, đẹp và rung động.
“Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, ngân hán điều điều ám độ, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.” Diêm La cao giọng ngâm thơ.
Thanatos không hiểu, chỉ cảm thấy rất hay.
Đó dường như là thơ phương Đông, phần khó hiểu nhất của tiếng Trung Quốc.
“Hứa một điều ước.” Diêm La nói.
Làm sao lại hứa điều ước nữa?
Sinh nhật ước, sao băng cũng phải ước.
Mong muốn của các vị thần, không ai có thể thực hiện.
Nghĩ như vậy, Thanatos vẫn thành thật nhắm mắt lại.
Rất xin lỗi Minh Vương bệ hạ, nhưng cậu hy vọng có thể về Hy Lạp muộn một chút.
Hy vọng em bé trong bụng của Venus rất mạnh mẽ, vì vậy sẽ phải thai nghén nhiều hơn một chút, nhiệm vụ của cậu có thể hoàn thành sau.
Không muốn yêu xa với Diêm La, muốn luôn ở bên cạnh anh.
Thanatos mở mắt ra, quay đầu thấy Diêm La đang nhìn cậu, ánh mắt như có thể hiểu rõ hết thảy làm cho cậu hơi kích động.
Cậu đang muốn né tránh tầm mắt thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của Diêm La: “Tiểu Tử Thần, anh vừa mới ước một nguyện vọng, không biết có thể thành hiện thực không.”
Thanatos không yên lòng trả lời: “Chắc chắn sẽ trở thành sự thật.”
Cậu nghĩ, nguyện vọng mà Diêm La hứa, hẳn là liên quan đến quốc gia, muôn dân trăm họ, hòa bình thế giới.
Diêm La hỏi: “Em muốn biết điều ước của anh là gì không?”
Thanatos nói: “Điều ước nói ra sẽ không linh nghiệm.”
Diêm La không chịu buông tha: “Thế nhưng nguyện vọng của anh chỉ em mới có thể làm.”
Thanatos khó hiểu nhìn anh.
Diêm La mỉm cười, khẽ kề sát vào: “Nguyện vọng vừa rồi của anh là ——”
“Anh có thể hôn Tiểu Tử Thần của anh không?”
Đồng tử Thanatos co lại một chút, con ngươi giống như dải ngân hà hiện lên vài phần luống cuống.
Diêm La nhìn thẳng cậu, giống như đang chờ đợi một đáp án.
Thanatos chớp mắt mấy cái.
Cậu ngại gật đầu đáp ứng.
Cũng không nỡ lắc đầu từ chối.
Cậu im lặng vài giây.
Rồi nhắm mắt lại.
.....