Diêm La không chỉ đắc ý trong nhóm, mà còn đăng chữ của Thanatos lên vòng bạn bè để làm kỷ niệm.
Nếu như không phải sợ Thanatos thẹn quá hóa giận kéo anh vào danh sách đen, thậm chí anh còn muốn để bốn chữ viết bút lông này thành avatar, dùng đến thiên trường địa cửu.
Nhưng vòng bạn bè của anh, Thanatos cũng có thể nhìn thấy. Diêm La rất ít khi đăng vòng bạn bè, cho nên thỉnh thoảng đăng một cái sẽ rất nổi bật.
Diêm La: Tử Thần phương Tây đang tìm hiểu văn hóa, và em ấy đã học được chữ thư pháp Trung Quốc, hôm nay cũng là một ngày phát huy văn hóa truyền thống Trung Quốc. [Hình ảnh]
Thanatos: “...”
Tên khốn kiếp Diêm La này...
Cái gì mà tìm hiểu văn hóa, rõ ràng là lừa gạt, vậy mà còn không biết xấu hổ đăng lên, lý do còn đường hoàng như thế...
Thanatos lập tức nhắn tin trò chuyện riêng với Diêm La: Xóa đi.
Diêm La giả ngu: Xóa cái gì?
Thanatos: Vòng bạn bè, em thấy rồi.
Diêm La: Em viết tốt như thế, tại sao phải xóa chứ?
Thanatos gửi một nhãn dán ôm súng máy điên cuồng bắn phá, tỏ vẻ lửa giận trong lòng cậu.
Diêm La: Em đừng giận.
Qua vài phút, Diêm La lại gửi một tin nhắn tới.
Diêm La: Được rồi, em vào nhìn vòng bạn bè đi, đừng giận nữa.
Thanatos cho là Diêm La đã xóa bài đăng kia, mở ra xem, căn bản không xóa!
Không chỉ không xóa mà còn thêm một bài khác.
Diêm La: Có qua có lại. [Hình ảnh. Tôi yêu Thanatos.]
Lần này Thanatos đọc được.
Mực trên giấy chưa khô, vừa nhìn đã biết là vừa viết.
Khuôn mặt của Thanatos dần dần ửng đỏ.
Sao Diêm La lại mặt dày vô sỉ như vậy. Thanatos cảm thấy mình nên tức giận hơn.
Kỳ lạ thay, hình như cậu không tức giận.
Còn có một chút ngọt ngào, giống như ăn một đống đồ ngọt.
Thanatos lặng lẽ lưu lại bức ảnh Diêm La đăng.
Diêm La vào khung chat riêng: Thấy rồi nhỉ? Em hết giận chưa?
Thanatos không trả lời, làm như không thấy.
Cho dù thật sự hết giận, cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho Diêm La như thế.
Diêm La luôn bắt nạt cậu như vậy, miệng lưỡi Thanatos không linh hoạt, mỗi lần chỉ có thể tự mình tức giận, không muốn phản ứng Diêm La.
Diêm La sờ thấu tính tình Thanatos, rất biết cách đối phó Tiểu Tử Thần tức giận căm phẫn.
Diêm La: Không để ý tới anh rồi?
Diêm La: Chọt chọt.
Diêm La: Chọt chọt, chọt chọt, chọt chọt, chọt chọt, chọt chọt...
Khung chat không ngừng ting ting nhảy ra, Thanatos muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không có cách.
Thanatos:... Anh không chán à?
Diêm La: Trò chuyện với em sẽ không chán.
Diêm La: Hơn nữa em luôn ở trong phòng không chán hả? Chiều nay em có đi mua sắm không?
Thanatos: Không.
Diêm La: Các cặp người yêu khác đều ra ngoài dạo phố hẹn hò, một chút em cũng không muốn thử sao?
Thanatos: Không muốn.
Diêm La gửi một nhãn dán buồn: Tiểu Tử Thần, anh hy vọng em học được cách từ chối, nhưng không hy vọng em học được cách từ chối xong người đầu tiên từ chối là anh.
Thanatos: “...”
Lời này Diêm La nhắc nhở cậu.
Hiện tại cậu cũng không sợ ra ngoài, nhưng vẫn từ chối Diêm La.
Thanatos chưa bao giờ giỏi từ chối. Sợ xã hội từ chối, cũng sợ từ chối người khác, luôn âm thầm nghe theo tất cả.
Thần bị người trần ghét bỏ và Thần tự chán ghét vứt bỏ chính mình, thật ra trong xương tủy có chút nhân cách nịnh bợ. Không ai không hy vọng bản thân được khẳng định, thần minh cũng vậy.
Chưa bao giờ Thanatos được khẳng định, là Diêm La không ngừng nói cho cậu biết, sự tồn tại của cậu có ý nghĩa, cậu nên đi trong ánh mặt trời. Cậu nói mình không được người khác yêu thích, Diêm La liền nói đã có anh thích cậu.
Cậu có thể giận dỗi tùy tính từ chối Diêm La như vậy là vì đã coi Diêm La trở thành người của mình, không hề sợ hãi nữa.
Cậu không cần lấy lòng Diêm La, bởi vì trong lòng biết rõ, mặc kệ cậu như thế nào, Diêm La cũng sẽ chăm sóc cậu.
Hoa Hạ có một từ để hình dung, gọi là được chiều mà kiêu.
Dù sợ hãi lớn đến đâu mà được thiên vị, cũng không sợ nữa.
Diêm La ngồi ở trong phòng khách chờ một lát, thấy Tiểu Tử Thần chậm chạp không gửi tin nhắn, cười lắc đầu cất điện thoại, cảm thấy buổi chiều hẹn hò không thành.
Lúc này đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra, chàng trai đi ra từ trong phòng: “Đi đâu vậy?”
Tờ giấy trải ra trên bàn còn viết “Tôi yêu Thanatos”, Thanatos nhìn lướt qua, vội vàng rũ mi mắt xuống.
Diêm La nhếch khóe môi, đánh giá bộ trang phục Hy Lạp cổ xưa lấp lánh ánh bạc của Thanatos: “Đi đâu cũng được, nhưng mà trước khi ra ngoài phải thay quần áo, nếu không sẽ có rất nhiều người nhìn em.”
Hoa Hạ đang chuộng mặc hán phục, mặc hán phục đi lại trên phố đã trở nên phổ biến, sẽ không bị chú ý quá nhiều. Nhưng trang phục phong cách Hy Lạp là hoàn toàn hiếm, càng không nói đến là một chàng trai nước ngoài với khuôn mặt đẹp chết người.
Mặc như vậy ra đường sẽ có tỉ lệ quay đầu rất cao, còn dễ bị cướp bóc.
Thanatos không nói hai lời mặc áo choàng đen.
Diêm La bất đắc dĩ: “Thay trang phục như vậy không hiệu quả, thế này thì người nhìn chằm chằm em cũng nhiều chả kém.”
Giọng nói của chàng trai nặng nề hơn: “Em không có quần áo khác.”
Cậu rất nghèo.
Diêm La không cần suy nghĩ: “Mặc tạm của anh trước.”
“Tủ quần áo của anh ở trong phòng ngủ, em cứ chọn tùy ý, anh ở bên ngoài chờ em.”
Thanatos gật gật đầu, xoay người vào phòng ngủ của Diêm La.
Trong tủ quần áo của Diêm La có rất nhiều hán phục, Thanatos tò mò với loại trang phục truyền thống Hoa Hạ phóng khoáng lộng lẫy này đã lâu, nhưng cũng không biết nên mặc như nào. Hơn nữa Diêm La cao hơn cậu, cậu mặc sẽ bị kéo lê xuống đất, rất bất tiện.
Thanatos suy nghĩ một chút, vẫn chọn một bộ trang phục hiện đại.
Năm phút sau, Diêm La thấy Thanatos thay quần áo xong.
Thanatos mặc áo sơ mi và quần short thông thường. Bởi vì dáng người khác nhau nên mặc trên người Thanatos lớn hơn một chút so với Diêm La, vạt áo rủ xuống đùi, có chút trống trải. Quần short dài đến đầu gối, Thanatos mặc thành quần trung bình, giày cũng lớn hơn đáng kể.
Bởi vì eo quá mảnh khảnh, dây quần short thắt chặt hết mức vẫn lỏng lẻo, Thanatos phải thắt bằng dây lưng.
Ăn mặc rất không vừa người, nhưng bởi vì nhan sắc chàng trai quá mạnh, dung nhan quá mức tinh xảo, quần áo như vậy cũng có hiệu quả đẹp kỳ lạ, mặc ra một phong cách mới.
Tiểu Tử Thần trong áo sơ mi của bạn trai.
Diêm La không khỏi nhếch khóe môi, lại nhanh chóng thu liễm, đuổi đi suy nghĩ lộn xà lộn xộn trong đầu.
“Không vừa người không quan trọng, lát nữa đi trung tâm thương mại mua cho em đồ mới.” Diêm La nói.
Khi đi xuống cầu thang, Thanatos đi chậm vì đôi giày quá không vừa chân.
Diêm La hỏi: “Có muốn anh cõng không?”
Thanatos lắc đầu chắc nịch. Thái Sơn cao như vậy được Diêm La cõng còn chưa tính, cầu thang bốn tầng còn phải cõng, vậy cũng quá yếu đuối.
Diêm La nở nụ cười, xuống cầu thang trước, đứng ở cửa cầu thang chờ cậu.
Thanatos vẫn đang di chuyển từng bước một. Giày quá lớn, đi vài bước sẽ rơi ra, phải đi lại, cậu mím môi, có chút phiền não.
Diêm La ở dưới lầu mỉm cười nói: “Cần hỗ trợ thì nói một tiếng, lúc nào anh cũng có thể cung cấp dịch vụ cõng bạn trai.”
Tính tình Thanatos nóng nảy hẳn lên, trong lòng cậu có chút bướng bỉnh, không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà cầu xin Diêm La giúp đỡ.
Sau khi đi lại giày rơi lần nữa, nhìn khoảng cách bảy tám bậc thang, Thanatos rũ mắt suy nghĩ, không có ý định di chuyển từng bước.
Vài giây sau, cậu nhấc chân lên đá hai đôi giày ra ngoài, vẽ ra một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung, quăng nó xuống cầu thang.
Nếu không phải Diêm La né tránh kịp thời, một đôi giày có thể bay lên mặt anh.
Không có sự trói buộc của giày, Thanatos đi bộ nhanh hơn nhiều. Cậu dùng chân trần nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, mặt không chút thay đổi hung hăng giẫm lên giày một phát xong mới như không có việc gì xảy ra một lần nữa đặt chân vào giày. Dáng dấp vẫn cao quý lãnh diễm như cũ, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng nóng nảy vừa rồi.
Diêm La: “...”
Cứu mạng, Tiểu Tử Thần âm thầm hậm hực tức một đôi giày cũng rất dễ thương.
Diêm La lái xe ra, lần này không cần anh lên tiếng, Thanatos đã tự giác ngồi lên ghế lái phụ, thuận tiện tự thắt dây an toàn cho mình.
Đây là lần thứ hai cậu ngồi trên xe của Diêm La, thân phận đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lần trước Diêm La nói: “Lần sau cứ ngồi ở chỗ này đi, người có thể lên xe của tôi cũng chỉ có một mình cậu.”
Vào thời điểm đó, Thanatos tự hỏi: Còn lần sau ư?
Không ai nghĩ cái lần sau đã trở thành một cặp người yêu.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn gắt gao. Lần này không có áo choàng đen ngăn cản, tất cả ánh sáng đều chiếu về phía Thanatos tái nhợt đến gần như trong suốt, qua kính xe phản chiếu ra bộ dáng chàng trai trong trẻo lạnh lùng đắm chìm trong ánh sáng vàng.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe phía trước trung tâm mua sắm Yên Lạc. Vừa nghe cái tên này đã biết, đây lại là một trong những sản nghiệp của Diêm La.
Thật sự Diêm La rất giàu.
Trong trung tâm có người phàm, cũng có yêu tinh, yêu tinh ký hợp đồng là không được làm thương con người, cũng không cho người phàm biết thân phận của bọn họ. Đầu tiên Diêm La dẫn Thanatos đến cửa hàng giày do một con mèo yêu mở.
Mèo yêu cũng là một trong những người thuê chung cư Yên Lạc, liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Diêm La, sợ tới mức thiếu chút nữa chín cái mạng mất một cái.
Trận gió nào đưa vị Đại Thần này tới? Diêm Vương điện hạ muốn cái gì, gọi điện thoại phân phó bọn họ đi làm là được rồi, sao còn tự mình tới đây.
Đúng thật là như thế —— Chẳng qua như vậy không có cách nào đi dạo phố với Tiểu Tử Thần.
Mèo yêu vội vàng tự ra đón tiếp, bởi vì trong tiệm còn có khách hàng khác, hắn không thể gọi thẳng Diêm Vương điện hạ, chỉ đành cung kính nói: “Diêm tiên sinh, ngài thích đôi giày nào?”
Diêm La quay đầu hỏi Thanatos: “Thích đôi nào?”
Bây giờ mèo yêu mới chú ý tới phía sau Diêm La còn có một chàng trai, trong mắt mèo yêu nhanh chóng xẹt qua một chút kinh diễm.
Thật là một chàng trai nước ngoài cao quý và xinh đẹp.
Trên người đối phương mơ hồ tản mát ra hơi thở lớn mạnh, như là một vị thần minh.
Quá kinh ngạc, làm sao mà Diêm Vương điện hạ có thể ở cùng với một vị thần ngoại quốc?
Mèo yêu biết Diêm Vương điện hạ rất hay gạt bỏ những thứ Tây. Đừng hỏi tại sao, lúc trước hắn mở cửa hàng muốn bán buôn giày nước ngoài, bị Diêm Vương điện hạ dạy dỗ một trận —— Thương trường Yên Lạc chỉ có thể xuất hiện giày sản xuất trong nước! Địa bàn của anh không thể chứa các thương hiệu nước ngoài!
Thậm chí ngay cả tiền thuê cũng đối xử khác nhau. Tiền thuê cửa hàng của hắn cao hơn một phần so với con mèo yêu đối diện, cũng bởi vì hắn là một con mèo Ba Tư, bản thể tên đối diện là một con mèo tam thể Trung Hoa.
Lần này hay rồi, trực tiếp dẫn một vị thần nước ngoài vào.
Thanatos nhìn xung quanh một vòng, chỉ cảm thấy bệnh khó lựa chọn lại tái phát: “Không chọn được.”
Diêm Vương tiền nhiều như nước nói: “Vậy thì mua toàn bộ——”
“Đôi kia.” Thanatos vội vàng chọn đôi giày thể thao vừa mắt, sợ thật sự Diêm La sẽ mua cả cửa hàng.
Cậu đã ăn ở của Diêm La, không thể để Diêm La phung phí nữa. Cho dù là yêu đương, cũng không thể vĩnh viễn chỉ đơn phương trả giá. Diêm La có thể vui vẻ tặng cậu, cậu lại không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận.
Chẳng qua trước mắt đúng là cậu không có tiền, chỉ có thể chờ tương lai trở về Hy Lạp, đào ra một ít kho báu ngầm trả lại cho Diêm La.
Mèo yêu cực kỳ có mắt nhìn, mặc kệ Diêm Vương điện hạ có ghét nước ngoài hay không, ít nhất là rất thích vị thần nước ngoài này. Diêm Vương điện hạ thích, hắn cũng không thể đắc tội.
Hắn lập tức lấy đôi giày kia xuống, nhiệt tình nói với Thanatos: “Ánh mắt ngài thật tốt, đây là mẫu mới gần đây, ngài ngồi xuống thử trước, tôi sẽ đi vào cho ngài...”
Mèo yêu chuẩn bị ngồi xổm xuống cởi giày cho Thanatos thì Thanatos lại mất tự nhiên di chuyển một bước.
Ngoại trừ Diêm La ra, đúng là cậu rất chống cự tiếp xúc tay chân với những người khác.
Diêm La lấy giày từ trong tay mèo yêu: “Để tôi.”
Mèo yêu: “...?”
Sau đó hắn nhìn thấy Diêm Vương điện hạ tôn quý nửa ngồi xổm xuống, cởi đôi giày da mà chàng trai tóc bạc không vừa chân, ngón tay thon dài cầm mắt cá chân chàng trai.
Chân chàng trai trắng nõn, móng chân lộ ra màu hồng nhạt như trân châu. Cổ chân nhỏ như thể nhẹ nhàng gập một cái là có thể bẻ gãy, vừa nhìn đã biết chân không đi nhiều, mẫn cảm không chịu nổi.
Trong nháy mắt bị cầm mắt cá chân, chàng trai lập tức run rẩy một chút, muốn rút chân ra, lại bị Diêm La cứng rắn nắm chặt, không thể động đậy chút nào. Ngón cái cầm Bút Phán Quan nhẹ nhàng nâng chân chàng trai lên, giống như ý bảo chàng trai không được lộn xộn.
Khuôn mặt xinh đẹp của chàng trai nước ngoài kia bỗng đỏ lên, nhưng cũng ngoan ngoãn không giãy dụa nữa, ngón tay nắm chặt tay vịn ghế dựa.
Diêm La đích thân đi giày thể thao cho Thanatos, chậm rãi buộc dây giày. Thật vất vả mới đi xong, Thanatos đang muốn đứng lên, lại nghe Diêm La cười khẽ một tiếng: “Còn cái nữa.”
......
Mèo yêu: “...”
Là suy nghĩ của hắn có vấn đề hả? Rõ ràng chỉ đi giày, vì sao ngửi ra mùi mờ ám?
Không, hắn thấy gì? Diêm Vương điện hạ tôn quý đang đi giày cho một vị thần nước ngoài???
Đây là Diêm Vương điện hạ từng nói “Thần nước ngoài cũng không xứng xách giày cho bản vương” ư?