Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 79: Chương 79: Tiệc Cưới




Ngày cưới của Hắc Bạch Vô Thường được định vào ngày 7 tháng 10 âm lịch, dương lịch là ngày 11 tháng 11, trùng với ngày lễ độc thân. Tạ Tất An tự tay viết thiệp mời, Phạm Vô Cứu phát đi khắp nơi, ngay cả chỗ Venus cũng đưa một cái —— Dù sao Cupid cũng là bà mối của bọn họ, làm sao có thể không tham dự hôn lễ.

Chúng tiên nhận được thiệp mời thấy ngày tháng: “...”

Ngày độc thân đi dự đám cưới, quả thật là trào phúng lớn nhất đối với chó độc thân.

Chẳng qua một đôi này bọn họ nhìn đã lâu, tình yêu dài ngàn năm không dễ, chỉ có thể chúc phúc.

Diêm La là cấp trên cũng nhận được hai tấm thiệp mời —— Một tấm là Hắc Bạch Vô Thường nhờ anh chuyển cho Thanatos.

Diêm La quay đầu nói với Thanatos: “Hôn lễ Vô Thường chúng ta cùng tham dự, em xuất hiện kinh diễm, để cho bọn họ nhìn xem bạn trai anh xinh đẹp cỡ nào.”

Thanatos: “...”

Đám cưới của người khác, tại sao anh lại ồn ào đòi giành chiến thắng?

Nhưng Hắc Bạch Vô Thường cũng là bạn của cậu, đám cưới họ, cậu không thể vắng mặt. Tham gia hôn lễ khẳng định có chúng tiên địa phủ, sớm muộn gì cậu cũng phải lộ mặt.

Lần trước mọi người tụ tập một chỗ gặp mặt nhau vẫn là trong bữa tiệc sinh nhật Tử Thần, lúc đó Thanatos còn bọc áo choàng đen, không lộ mặt mũi. Trong khoảng thời gian này Thanatos cũng không khoác áo choàng đen nữa, nhưng Hắc Bạch Vô Thường vội vàng chuẩn bị hôn lễ ở địa phủ, vẫn chưa gặp mặt Thanatos, cũng không biết bộ dáng của cậu. Mỗi ngày Diêm La khoe ân ái các loại ở trong nhóm, cái chuyện lông gà vỏ tỏi cũng phải chụp ảnh gửi lên, duy chỉ không gửi ảnh chụp của Thanatos, Tiểu Tử Thần xinh đẹp, phải tận mắt nhìn thấy mới gọi là rung động.

Thanatos suy nghĩ một chút, mặc áo choàng đen tham dự hôn lễ rất không tôn trọng nhân vật chính của hôn lễ, hơn nữa cậu cũng không có ý định mặc lại, vì thế chấp nhận.

Diêm La vui vẻ hôn cậu một cái, lại nháo Thanatos đến đỏ mặt.

Thật sự Diêm La, động một chút là hôn cậu.

Sau khi ngủ chung một cái lều trại, Diêm La bắt đầu không biết xấu hổ đòi vào giường Thanatos ngủ, nói ôm Thanatos rất thoải mái. Ngay từ đầu Thanatos cứng ngắc không được tự nhiên, về sau dần dần quen với tiếp xúc thân mật, điểm mấu chốt chính là không có bước tiếp theo.

Dù sao ngoại trừ ôm cậu Diêm La cũng sẽ không làm cái gì.

...... À, còn hôn cậu.

Từ khi nụ hôn đầu tiên qua đi, Diêm La sẽ có thêm một hạng mục câu chuyện với Tiểu Tử Thần —— hôn cậu, đặt ở cửa hôn, ấn ở góc tường hôn, đặt ở trên bàn hôn... Bởi vì không cần lo lắng vấn đề hít thở không thông, có đôi khi hôn một chút, như chuồn chuồn lướt nước, có đôi khi hôn thật lâu, hôn đến Tiểu Tử Thần mặt đỏ miệng đỏ.

Tiểu Tử Thần thẹn thùng không biết làm sao, bộ dáng vừa ngoan ngoãn không chống đối quả thực có thể đáng yêu chết anh.

Thanatos bị hôn đến chết lặng, phẫn nộ nghĩ Diêm La là ỷ vào da mặt cậu mỏng manh bắt nạt cậu, còn luôn biến miệng cậu thành sưng đỏ, giống như bôi son. Về sau Thanatos tiến hóa, mắt cũng không nhắm mặt cũng không đỏ, hạ quyết tâm muốn bắt nạt lại, không thể chỉ để Diêm La đơn phương áp chế.

Vì thế, vào một buổi chiều Diêm La nằm sấp trên bàn ngủ, Thanatos cúi người len lén hôn lên má Diêm La.

Chỉ một cái đã nhanh chóng tách ra, Diêm La còn chưa có phản ứng, chính cậu đã đỏ mặt trước.

Rõ ràng đã quen bị hôn, chủ động làm loại chuyện này vẫn rất ngượng ngùng.

...... Không dám đụng miệng, cũng không dám dùng sức cắn.

Cậu làm không được như Diêm La mặt mày vô sỉ.

Thanatos tự mình khẩn trương, không chú ý tới khóe môi Diêm La hơi cong lên.

Thanatos cảm thấy mình không có triển vọng, cái gì cũng không làm được.

Trong lúc suy tư thì nhìn thấy bút lông trong tay Diêm La, chớp chớp mắt.

Cậu rút bút lông ra, vẽ đầu lâu lên mặt Diêm La.

Thật sự có chút trẻ con.

Đều là Diêm La cưng chiều đứa trẻ quen rồi.

Vẽ được một nửa, đột nhiên Diêm La mở mắt ra.

Thanatos hoảng sợ, lông mi bạc run rẩy một chút, thiếu chút nữa bẻ gãy bút tại chỗ.

Diêm La hóa ra một tấm gương soi, không rõ hương vị cười khẽ một tiếng, quyết đoán bắt được Thanatos muốn chạy trốn, đặt trên bàn vẽ đầu lâu nhỏ lên mặt.

Bút lông quẹt vào mặt rất ngứa, Thanatos giãy dụa muốn trốn. Đáng tiếc chút thể lực của cậu, làm sao địch nổi Diêm La, thật sự bị ấn vẽ đầy đầu lâu.

Bởi vì là Bút Phán Quan, nước trong không rửa sạch, thần lực không xóa hết, chỉ có Diêm La mới có thể xoá bỏ. Diêm La tự tay vẽ lên, làm sao có thể dễ dàng xoá bỏ cho Thanatos. Không chỉ không xoá, còn điên cuồng hóa gương cho bốn phía căn phòng, ba trăm sáu mươi độ không góc chết thưởng thức nhan sắc thời đại của Tiểu Tử Thần.

Tiểu Tử Thần tức giận sắp khóc, trốn trong áo choàng không muốn gặp người.

Diêm La liền trêu cậu: “Em hôn anh một cái vào môi, anh sẽ xoá cho em.”

Thanatos vẫn mặc áo choàng không di chuyển.

Diêm La cười nói: “Cũng dám trộm hôn mặt anh, miệng thì làm sao thế?”

Thanatos: “...”

Làm sao anh biết tất cả mọi thứ.

Anh lại giả vờ ngủ!

Thanatos không muốn để đầu lâu trên mặt, cuối cùng vẫn chấp nhận, thò một cái đầu từ trong áo choàng ra, nhẹ nhàng hôn Diêm La.

Thể xác và tinh thần Diêm La đều thoải mái, vung bút lên, ghi nhớ nhật ký.

Ngày này tháng này năm này, Tiểu Tử Thần chủ động hôn tôi một cái.

Chuyện này lại được anh trình bày vào trong nhóm.

Phạm Vô Cứu vui vẻ gửi tới một đoạn giọng nói, giọng điệu càn rỡ.

“Bốn phía phòng hóa đầy gương, thế mà ngài chỉ vẽ đầu lâu trên mặt cậu ấy? Tôi còn dùng để —— Phạm Vô Cứu!” Giọng nói cuối cùng truyền đến tiếng quát lạnh lẽo của Tạ Tất An, sau đó bị anh cắt đứt.

Diêm La: “?”

Anh nói chuyện riêng với Mạnh Bà: Gương không dùng để soi còn có thể dùng để làm gì?

Mạnh Vãn đáp ngay: Có lẽ là gương play.

Diêm La: “...”

Kiến thức kỳ lạ lại tăng lên lần nữa.

Mùng 7 tháng 10, hôn lễ Hắc Bạch Vô Thường.

Hôn lễ của Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An được tổ chức tại địa phủ.

Vô Thường kết hôn, nghe qua đúng là minh hôn, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến hôn lễ cũng giống như tang lễ thổi kèn trống, treo đầy khăn trắng.

Thật ra thì không. Hôn lễ âm gian và dương gian không có gì khác nhau, bọn họ tổ chức là hôn lễ truyền thống kiểu Trung Quốc, tất cả lễ nghi đều dựa theo lễ cổ Trung Quốc, nhiều lắm là chi tiết có chút khác biệt, còn cơ bản thì giống nhau.

Khách mời hôn lễ ngoại trừ chúng tiên địa phủ tham dự toàn bộ thì còn có thần tiên thiên giới với hải giới dự tiệc, không tới cũng sẽ tặng một phần quà. Một thần tiên có giao thiệp rộng bao nhiêu, địa vị cao bao nhiêu, xem khách mời dự tiệc là biết được.

Bản thân Vô Thường Tiên ở giới thần tiên có tư lịch còn nông, thật sự một nghìn tuổi còn rất trẻ, cũng không chơi với quá nhiều Thiên Thần. Không chịu nổi địa vị tôn quý của Diêm Vương, ngay cả Thượng Đế cũng phải gọi anh một tiếng sư phụ. Hắc Bạch Vô Thường lại là thuộc hạ trực tiếp của Diêm Vương, ba giới đều phải nể mặt một chút, bởi vậy tiệc cưới vẫn rất náo nhiệt.

Thái quá nhất vẫn là một bàn có ba vị thần Hy Lạp - Poseidon, Venus và Cupid. Tham dự hôn lễ cần phải mặc trang phục chính thống, bọn họ đều là một thân trang phục thần minh Hy Lạp, gương mặt kỳ lạ cực kỳ bắt mắt.

Đỉnh đầu Cupid có ánh hào quang và một đôi cánh nhỏ, nắm lấy đùi gà gặm gặm. Thần Biển tóc xanh với Mỹ Thần tóc vàng ngồi cùng một chỗ, một người lạnh lùng một người xinh đẹp, hình ảnh đẹp mắt vô cùng.

Các vị thần tiên bản địa đến dự tiệc nhỏ giọng bình luận: “... Nhìn cách ăn mặc đó là Thần phương Tây phải không? Có vẻ như thuộc về hệ Thần Hy Lạp?”

“Diêm Vương điện hạ lại cho phép Thần phương Tây xuất hiện ở địa phủ?”

“Thật sự phạm vi kết bạn của Vô Thường Tiên rất rộng lớn, ngay cả Thần Hy Lạp cũng có thể mời tới.”

“Vị Thần Hy Lạp tóc vàng kia cũng quá xinh đẹp rồi...”

Trong bữa tiệc, có một người mặc đồ đỏ, tóc đen như mực buộc một sợi dây đỏ cười nhưng không nói, liếc mắt nhìn cậu bé tóc vàng gặm đùi gà trên bàn kia.

Nó mà không được mời hả? Nó là “Nguyệt Lão” của Hắc Bạch Vô Thường.

Về phần hắn sao... Hắn mới là Nguyệt Lão người thật giá thật.

Nguyệt Lão cũng không già, như là Mạnh Bà cũng không phải bà bà.

Vốn Hắc Bạch Vô Thường không phải người yêu trong sổ sách của ông trời, bởi vậy Nguyệt Lão không có dây tơ hồng duyên phận của hai người bọn họ, vốn hai vị này không có duyên phận. Mặc dù Diêm La có thể đổi mệnh, nhưng cũng chỉ là trên cơ sở “xác thực có việc này” mà tiến hành sửa đổi, cũng không thể bịa đặt.

Vì vậy, không nên có đám cưới này.

Nhưng Tiểu Ái Thần nước ngoài Cupid nhúng tay vào, lẽ trời Hoa Hạ có thể không cho bọn họ dây tơ hồng, nhưng không ngăn cản được mũi tên vàng của Thần nước ngoài. Trời đất đưa đẩy như vậy làm cho Hắc Bạch Vô Thường hiểu rõ tâm ý, từ không đến có, Diêm La mới có thể viết cho bọn họ một câu chuyện duyên phận.

Mặc dù bị cướp công việc, nhưng Nguyệt Lão cũng rất vui vẻ.

Chúng thần còn đang nói chuyện rôm rả trong bữa tiệc, bỗng nhiên cả đám yên tĩnh trong chớp mắt, đứng dậy chào hỏi: “Diêm Vương điện hạ.”

Chính là Diêm La đầu đội mũ ngọc, mặc hán phục xuất hiện.

Chúng thần nhìn Diêm La, lại nhìn chàng trai bên cạnh Diêm La.

Trang phục Hy Lạp giống như ba vị Thần Hy Lạp trên bàn, đôi mắt bạc lấp lánh và tướng mạo tràn ngập phong tình kỳ lạ đều cho thấy đây là một vị Thần nước ngoài, hơn nữa còn là một vị thần nước ngoài cực kỳ xinh đẹp.

Cậu không phải là cơ thể trưởng thành như Poseidon và Venus, cũng không phải là một đứa trẻ như Cupid. Chàng trai thon dài mảnh khảnh, mặt mày như sao, da trắng như tuyết, yếu ớt dễ vỡ, nhìn xong làm cho người ta rất có ham muốn bảo vệ.

Nhưng....

Tay trong tay với Diêm Vương điện hạ còn rung động hơn.

Ai có ham muốn bảo vệ cậu cũng không thể là Diêm Vương điện hạ. Đây chính là Diêm Vương điện hạ ghét cay ghét đắng phương Tây!

Chắc là Diêm Vương điện hạ đang âm thầm cạnh tranh sức cổ tay với vị Thần phương Tây này, xem ai có thể bóp nát xương tay của ai trước rồi...

Các vị thần thiên giới và hải giới đã tìm thấy một lời giải thích hợp lý cho cái này.

Duy chỉ có trong lòng Tứ Đại Phán Quan, Đầu Trâu Mặt Ngựa và Mạnh Bà là biết rõ.

Diêm Vương điện hạ lại mang Tiểu Tử Thần của anh đến khoe ân ái.

Mạnh Vãn kích động vỗ thẳng bàn: “Đó là Tử Thần! Nhất định là Tử Thần! Tại sao Thanatos lại đẹp như vậy, á á á, mẹ nó, trái tim tan chảy rồi! thế mà cậu ấy là mỹ nhân tóc bạc!”

Lục Chi Đạo kịp thời bắt lấy ly rượu bị chấn động thiếu chút nữa lật đổ: “Cô nương Mạnh, bình tĩnh một chút, bàn sắp nứt rồi.”

Mạnh Vãn: “Nứt không phải là bàn, mà là trái tim tôi, cậu ấy đẹp đến nỗi tan nát cõi lòng!”

Thanatos nhận được nhiều sự chú ý của Thần phương Đông như vậy, co quắp muốn vùi đầu vào trong ngực Diêm La, nhưng trước mắt bao người như thế, làm vậy càng ngượng.

Tầm mắt cậu đảo qua một vòng, mỗi bàn đều ngồi đầy thần tiên không quen biết, chỉ có cái bàn của Mạnh Vãn và Venus là quen thuộc với cậu. Bàn Venus lại chỉ ngồi một nhà ba người bọn họ, vị trí trống không, giống như giành riêng cho Thần Hy Lạp.

Thanatos theo bản năng muốn đến đó ngồi, Diêm La lại giữ chặt tay cậu, đưa cậu đến bàn địa phủ: “Ngồi bên cạnh anh.”

Thanatos bị anh kéo đến bàn Phán Quan ngồi xuống, Diêm La còn thân mật kéo chỗ cho cậu, lau chén đũa xong, thành công nghe được tiếng hít vào của các vị thần trong sảnh lớn.

Bàn này đều là Thần phương Đông, Thanatos là Thần phương Tây duy nhất trà trộn vào một đám Thần phương Đông.

Ở bàn khác, Cupid tò mò hỏi: “Tại sao anh Tử Thần không ngồi bàn chúng ta?”

Poseidon sửa cho nó: “Tử Thần không phải anh con, theo bối cảnh nên gọi là - “ Đột nhiên anh im lặng.

Tử Thần là đời thần thứ hai, Cupid là đời thần thứ tư, Cupid nên gọi là Tử Thần là ông, cũng là cha của ba đời thần.

Chẳng qua nhìn thấy dung nhan Tử Thần so với đời thần thứ ba bọn họ còn trẻ hơn, Poseidon có chút không nói nổi ra miệng.

“Đúng, gọi anh không sai.” Poseidon bình tĩnh nói.

Venus nói: “Bởi vì anh Tử Thần của con đã gặp tình yêu, tất nhiên phải chọn người yêu.”

Cậu đã ngửi thấy tình yêu giữa Diêm La và Thanatos. Bữa tiệc sinh nhật lần trước có cảm giác loáng thoáng, lần này tình yêu nồng đậm hơn rất nhiều, hẳn là đã rõ ràng với nhau.

Tiến độ này so với Hắc Bạch Vô Thường lúc trước nhanh hơn nhiều.

Có lẽ không lâu nữa, cậu lại được mời tiệc rượu của Diêm La với Thanatos.

Dưới tình huống có một đám thần ngồi trên bàn, Thanatos vẫn không dám xoay bàn xoay để ăn món mong muốn.

Nhưng mà Diêm La sẽ lấy thức ăn cho cậu, anh đã nắm khẩu vị của Thanatos trong lòng bàn tay, không ngừng gắp thức ăn cho cậu, để cậu ăn nhiều một chút.

Các vị thần cùng bàn: Mắt không thấy.

Các bàn khác âm thầm chú ý đến các vị thần: Chắc chắn là bọn họ hoa mắt.

Diêm La vừa gắp thức ăn cho Thanatos, vừa giảng giải quá trình hôn lễ của Hoa Hạ: “Hôn lễ Hoa Hạ chú ý tam thư lục lễ, tam thư là sính thư, lễ thư, nghênh thân thư, lục lễ là nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, hoàn thành tất cả là đã kết hôn đàng hoàng. Vốn thần tiên không cần chú ý nhiều, chỉ là khi còn sống hai người bọn họ có thương tiếc, muốn hoàn chỉnh tổ chức một hôn lễ tống chế, một bước cũng không thể bỏ qua.”

Thanatos nghe xong quá trình tam thư lục lễ, chỉ cảm thấy đúng là lễ tiết Hoa Hạ rất phức tạp, cũng rất long trọng.

“Đợi lát nữa chú rể đến, phải bái thiên địa cao đường, hai phu phu bái lạy nhau. Chẳng qua duyên phận này của hai người bọn họ cũng không phải trời định, không cần bái thiên, cao đường thì không biết luân hồi mấy đời rồi, không người nào có thể bái, bái tôi là được.” Diêm La nói như nào cũng viết duyên phận cho họ, lại làm phép biến họ thành tiên, giống như người làm cha làm mẹ, nhận được một bái.

Thanatos gật đầu, vốn định coi như nghe phổ cập thông tin nên có chút nghiêm túc. Ai ngờ Diêm La chuyển đề tài, cười nói: “Hiện tại học được rồi, sau này khi chúng ta kết hôn em cũng có thể quen quy trình.”

Thanatos: “...” Không biết xấu hổ.

Cậu vừa định nói gì đó thì hai chú rể đến. Diêm La nghe tin, đứng dậy đi ngồi ở ghế chủ vị, ngồi rất nghiêm chỉnh.

Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An khi còn sống là người Tống, cô dâu chú rể thời Tống chú ý hồng nam lục nữ, nam mặc đỏ, nữ mặc lục, tân nương thành thân cũng không trùm đầu, chỉ lấy một cái quạt nhỏ che mặt. Chẳng qua lúc này hai nhân vật chính đều là nam, cả hai đều mặc đỏ, cũng không che giấu gì.

Thanatos đã quen với bộ dáng Hắc Bạch Vô Thường lúc nào cũng một đen một trắng, nhìn thấy đồ đỏ của bọn họ, cũng hàm chứa kinh diễm.

Hỉ phục đỏ lộng lẫy quý khí, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh tế.

Dung mạo Vô Thường Tiên đương nhiên là xuất chúng, ngày thường Phạm Vô Cứu khí phách hào hùng, lại mặc một thân đỏ rực, phối hợp với vẻ mặt vui vẻ, có loại quý phái hết sức lông bông. Tạ Tất An vốn là trong trẻo lạnh lùng, khoác áo đỏ lên, đoan chính xinh đẹp, cậu tương đối rụt rè, không cười ngốc ngốc như Phạm Vô Cứu, nhưng cũng mỉm cười, mặt mày vui vẻ.

Một cặp đôi hạnh phúc.

Venus kéo cánh tay Poseidon nhỏ giọng nói: “Anh xem quần áo cưới của người ta đẹp như vậy!”

Poseidon đã tặng cậu vô số quần áo xinh đẹp, nhưng không có của phương Đông.

Poseidon: “Vậy chúng ta sẽ tổ chức một đám cưới kiểu Trung Quốc nhé?”

“Ngược lại cũng không cần.” Venus hâm mộ nói, “Chỉ muốn quần áo đẹp.”

Poseidon âm thầm ghi nhớ, trở về sẽ mua ủng hộ Diêm La quần áo cưới Hoa Hạ với kiểu dáng khác nhau, mỗi ngày đều thay cho Venus.

Nguyệt Lão được mời làm MC, tự lên chủ trì hôn lễ, nói ba tiếng bái đường. Hắc Bạch Vô Thường bái lạy Diêm La hai lần, cuối cùng bái lạy lẫn nhau.

Bái xong thì Diêm La với Nguyệt Lão về vị trí.

Hắc Bạch Vô Thường tới bàn Diêm La trước, nhìn thấy chàng trai tóc bạc xa lạ chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, rất nhanh đã phản ứng lại, kính bọn họ một chén.

Thanatos bị nhiễm bầu không khí náo nhiệt nên uống một ly.

“Đến uống nào, chúc hai người thiên trường địa cửu!” Mạnh Vãn hào sảng uống một hơi cạn sạch.

“Lão Hắc Lão Bạch đều đã kết hôn, khi nào chúng ta có thể thoát cô đơn chứ?” Ngụy Chinh than thở.

“Tâm lý chó độc thân ngàn năm không công bằng, đêm nay nhất định phải làm loạn động phòng!” Thôi Giác hung tợn nói.

Phạm Vô Cứu mang theo sát khí trừng mắt nhìn Thôi Giác một cái, cùng Tạ Tất An đến bàn Venus, cảm ơn một mũi tên của Cupid.

......

Tửu lượng Tạ Tất An không được tốt lắm, Phạm Vô Cứu vì cậu đỡ không ít rượu, mỗi bàn đều kính xong rồi ôm Tạ Tất An nửa say về động phòng, dẫn tới một đám ồn ào.

Nhân vật chính đi rồi, khách mời cũng tản đi hết, chỉ có đám Phán Quan Mạnh Bà quen với Vô Thường muốn đi theo làm loạn động phòng. Cupid và Venus bày tỏ muốn biết động phòng ở Trung Quốc như thế nào, cũng đi góp vui, Poseidon bất đắc dĩ đi cùng.

Thân Diêm La là cấp trên, rốt cuộc nhớ tới phải duy trì uy nghiêm, không đi theo xen vào, dẫn Thanatos về chung cư.

Thanatos cũng tò mò: “Làm loạn động phòng là gì?”

“Cũng là một trong những phong tục hôn lễ của Hoa Hạ, chính là bạn bè và người thân ồn ào gây sự, không để cho bọn họ thuận lợi động phòng hoa chúc.” Diêm La giải thích rất sát nghĩa.

Thanatos vẫn không hiểu: “Vậy động phòng hoa chúc là gì?”

Từ vựng này chỉ Trung Quốc mới có, các vị thần nước ngoài rất khó để hiểu theo nghĩa đen. Thanatos hiểu theo nghĩa bóng, một gian phòng, một bông hoa, một ngọn nến... Hoàn toàn không biết có quan hệ gì, làm sao thuận lợi với không thuận lợi?

Diêm La trầm tư một lát, giải thích: “Là ngư thủy chi hoan, vu sơn vân vũ, bị phiên hồng lãng...”

Thanatos: “...?”

Diêm La dùng một đống từ cậu nghe không hiểu, giải thích ra cậu càng không hiểu.

Những từ này mỗi một từ cậu đều biết, nhưng từ vựng ghép lại với nhau lại làm cho cậu mê hoặc.

Niềm vui của cá và nước là gì? Mây và mưa ở Vu Sơn có gì đặc biệt? Làm sao chăn có thể lật ra những con sóng màu đỏ? Làm sao những từ không liên quan này có thể là từ đồng nghĩa?

Thanatos cảm thấy tiếng Trung của mình vẫn cần phải được cải thiện. Cậu cho rằng biết chữ đã là tinh thông, hiện tại xem ra, mới chỉ là sơ cấp.

Diêm La nói xong những lời này, nhìn Thanatos: “Nghe hiểu chưa?”

Thanatos thành thật lắc đầu.

Diêm La cảm thấy có chút khó xử. Thân là Thần phương Đông hàm súc nội liễm, làm sao anh có thể nói hai chữ kia ra một cách thẳng thắn đây? Cũng bởi vì Diêm La còn một chút phong thái quân tử cuối cùng nên mới không đường đột đưa ra loại thỉnh cầu này.

Nhưng mà đây cũng là một cơ hội.

Quân tử là cái gì, ôm mỹ nhân về tay mới là đúng đắn.

“Như vậy.” Sắc mặt Diêm La như thường, “Thân thể anh sẽ nỗ lực dạy em, em thử qua sẽ hiểu.”

Thanatos mở điện thoại: “En tự tìm xem.”

Điện thoại của cậu bị Diêm La rút đi.

Chàng trai khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

“Hay là để anh dạy em đi.” Diêm La nghiêm túc nói, “Không học được nữa thì cứ bảo anh dừng.”

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.