Tử Thần Khóc

Chương 3: Chương 3: Chương 3: tam giác cân (1).




Ánh sáng le lói qua khung cửa sổ, Đinh Tử giật mình né tránh, lạ thay lần này tiếp xúc với ánh sáng, hắn cũng không hề hấn gì. Rõ ràng là chưa khỏi mà. Là sao?

“Tỉnh?” Cô hỏi hắn nhưng mục đích chính là nhắc nhở hắn, cô đang ở đây.

Ngắm nhìn không gian nơi đây, đây là một căn phòng, đích xác là phòng trọ của một đứa học sinh. Nhưng cô học sinh này có vẻ không được ngăn nắp cho lắm. Quần áo lộn xộn, vứt tứ tung, trên bàn có rất nhiều gói snack dở dang.

“Hừ, cô muốn gì?”

“Điều anh đang nghĩ” cô thản nhiên cầm tách cà phê nóng lên, nhấp một ngụm.

Tuy giật mình nhưng hắn không biểu hiện ra mặt.

“Là muốn bất tử?” như dò hỏi như chắc chắn.

“Đừng giả ngu với tôi! Cái tôi muốn... là khế ước!” Lần này cô chủ động tới gần hắn, con dao trên tay xuất hiện một cách bất ngờ, còn hắn, hắn giật mình, nhưng không cử động được, như bị định chú.

“Phập” tưởng chừng con dao đó gắm vào người hắn, ai ngờ nó găm vào con quạ đằng sau lưng hắn. Mặt hắn chảy dài vài vạch đen, có cần phầi bất ngờ vậy không?

“Đói rồi?” Cô xách con quạ hỏi hắn.

Chú dứt, cả cơ thể hắn như được sống lại, bây giờ, hắn có thể đứng được dưới ánh mặt trời, chỉ là cơ thể hắn lại chẳng sử dụng được chút năng lực nào. Kì lạ, quá kì lạ.

“Không!” Vắt chéo chân, hắn tựa người vào sô pha, khép hờ mắt. Trả lời là thế, hắn còn chưa muốn ăn một con quạ. Bây giờ chưa thể ăn cô, nhưng chắc chắn có một ngày cô sẽ phải cạn máu.

“Lấy sức, khế ước với tôi!” Vứt con quạ xuống dưới chân hắn. Cô khoanh tay nhìn trời.

“Cô nghĩ tôi chịu?”

Lắc lắc cái cổ mỏi nhừ, cô cười: “Anh không muốn? Được thôi!”

Đinh Tử ngạc nhiên. Rất muốn hỏi cho ra lẽ. Không lẽ cô ta bỏ qua cho mình? Sao có thể thế được?

Xoay người, xách chiếc ba lô để ở góc cửa, cô bước ra cửa, trước khi đi cô để lại ba chữ: “Tự tử đi.”

Đinh Tử: “...”

Trường XT, ngôi trường mang sắc thái trang trọng, hiện đại. Thiết bị thuộc hàng nhất đẳng. Trên sân trường tụm năm tụm ba những quý cô thanh lịch, công tử hào hoa. Lướt một vòng quanh sân, chầm chậm cảm nhận những xao động trong lòng, nó cồn cào, quặn thắt, nhưng dường như nó vẫn không thể nào tạo xúc cảm cho đôi mắt của ai kia. Đôi mắt của sự vô cảm.

Cô đi tới đâu, ánh mắt của những quý cô, công tử đều dõi theo cô. Thật không ngờ cô nổi tiếng đến vậy. Bên tai cô nghe được những lời xì xầm to nhỏ, chắc hẳn chúng cố ý để cô nghe thấy.

Giáp ghé lại gần Ất giọng lên xuống khó nghe: “Chậc! Không ngờ mặt nó cũng dày thật đấy, sau khi bị Mạc Đình chơi đùa vẫn còn vác cái mặt tới trường được. Đúng là không thể khinh thường!”

Ất tiếp: “Xí, chim sẻ mà cũng muốn biến thành phượng hoàng, mơ tưởng, may mà anh ấy đá nó!”

Bính: “Ê! Mà tao nghe nói, anh ấy cá cược với nhị vương cua đổ con nhỏ ê sắc ế này nên mới có vụ này phải không?”

Ất cười nhếch môi nói: “Mày cũng nhanh nhạy đấy!”

Giáp bỗng kích động hô lên: “Anh ấy kìa!”

Ất nhíu mày nhìn theo hướng Giáp chỉ, sau khi thấy Mạc Đình cặp mắt sáng lên mang theo niềm hâm mộ.

Cô nghe lũ người kia vừa chỉ chỏ vừa nói về 'cô', cẩm giác tức ngực càng thêm rõ ràng. Đánh mắt lên người đang đứng cách cô hơn 10 mét, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.

Chỉ là một con người tầm thường thôi, có gì đáng để người con gái này bi thương, đau đớn, cô nhíu mày suy nghĩ. Vẫn ánh mắt đó, lạnh nhạt, không màng sự đời nhìn chằm chằm vào người có tên là Mạc Đình. Theo dòng suy nghĩ, cô chầm chậm hồi tưởng lại, đây là Mạc Đình, con trai độc đinh dòng họ Mạc, dòng họ này không tầm thường hắc bạch đạo đều có phần. Thêm nữa hắn là một trong tam vương nổi tiếng không chỉ ở trong trường học mà cả trên mạng xã hội, hiếm người không biết tới hắn.

Cô dừng tại hắn không quá 3 giây đã thu ánh mắt, chân vẫn bước đều theo định hướng từ trí nhớ. Cảm giác đau đớn dần bị thay thế bởi sự vô cảm, vô bi, vô hỉ. Cô không có nghĩa vụ phải trả thù cho 'cô' nên thù oán với Mạc Đình dường như là số không. Vẫn không nên chọc tới hắn thì hơn. Cô còn muốn hoàn thành việc của cô. Nếu dính vào hắn sẽ mất rất nhiều thời gian. Mà thời gian đối với cô gần như là vô giá.

Mạc Đình vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt của cô thường mang theo sự hâm mộ và tình cảm giờ như bay biến, ánh mắt không có xúc cảm kia là sao? Chẳng lẽ do hắn đùa quá trớn mà cô thay đổi? Nghe tên tiểu tử Tạ Lâm kể sự việc ở trước quảng trường hắn thấy không tin, nhưng giờ... dường như cô thay đổi thật. Một thay đổi không hề nhỏ.

Trong khi gần như toàn trường bàn về cô thì trong đầu cô lại nghĩ đến tên huyết tộc chảnh chọe đang ở nhà. Nếu hắn không chịu khế ước, cô sẽ lấy hắn làm bia đỡ đạn thật, chiếc răng của hắn đủ làm hai cái phòng thủ chú, đỡ được hai lần nguy hiểm. Nghĩ tới đây, mày cô giãn ra, ánh mắt vẫn không có xúc cảm nhưng thần thái trên khuân mặt lại khá vui vẻ. Để xem nào, sẽ lấy răng của hắn ra kiểu gì? Có lẽ nên trực tiếp dùng cưa để cưa răng hắn. Cái này thì bạo lực quá, cô không thích bạo lực cho lắm. Vẫn là cột răng hắn vào cửa bằng sợi thép rồi kéo cửa cái rập là nhanh. Suy nghĩ chầm chờn hồi lâu, bất chợt cô ngủ lúc nào không hay. Ngủ ngay trên bàn học.

Gió đưa hương thoang thoảng vờn quanh chóp mũi, cô nhíu mày dần tỉnh khi nghe xung quanh ồn ào. Cô buồn bực ngẩng đầu lên nhìn kẻ phá giấc ngủ của cô. Mạc Đình, Cả lũ người trong và ngoài lớp nữa. Bọn chúng định hợp lại phá cô sao?

Cầm quyển sách trên bàn, úp vào đầu, cô tiếp tục vùi đầu ngủ tiếp. Mặc kệ hắn, thân thể của cô thiếu ngủ trầm trọng buộc phải ngủ bù, ai quản hắn nhiều như vậy?

“Bối Bối tôi biết tôi có lỗi nhưng cô cũng không thể lánh mặt tôi vậy chứ, mấy ngày cô nghỉ học, thực sự tôi vô cùng lo lắng, chúng ta...”

“Anh Mạc, bác sĩ của anh là ai?” Cô buồn bực tỉnh dậy, khoanh tay nhìn Mạc Đình.

“Là bác sĩ Trương” Mạc Đình không kịp suy nghĩ đã trả lời.

“Lẽ nào anh ta chưa tiêm cho anh? Để anh sủa loạn vầy còn ra thể thống gì?” Biếng nhác lắc cổ, tiếng xương vang lên cái rắc trong không gian đến con ruồi bay qua cũng có thể nghe thấy tiếng đập cánh.

Mọi người xung quanh đơ như tượng, những tiếng hút khí cứ thế vang lên. Còn Mạc Đình, mặt hắn đỏ gay như bốc ra lửa, phun ra chỉ được duy nhất một chữ:

“Cô!”

Nghe vậy cô đáp trả: “Cô đây, có gì không cháu?” Miệng cô cười như không cười trêu đùa cái tên mặt mỏng. Cô đã không động đến hắn thì hắn nên biết điều mà lánh đi, quay lại đớp chát cô thì không thể tha thứ được.

Buổi học trôi qua khá là thuận lợi, sau khi Mạc Đình bị cô chọc tức, hắn u ám bỏ đi. Nhưng có một điều chắc chắn, hắn sẽ không bỏ qua cho cô dễ đến vậy, biết được vậy cũng là do khi cô chửi đểu hắn, hắn ta không nóng vội mà chỉ âm trầm phát ra khí thế rồi bỏ đi. Người như vầy mới cần đề phòng. Cô đã trèo lên lưng cọp rồi thì khó xuống đây, nhưng kệ, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, lo nghĩ nhiều chỉ tổn mệt óc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.