“Phong Nguyệt Phủ Hàn...”
Hàm Mộc Vân xông vào thư phòng, nàng dừng chân nhìn căn phòng không một bóng người “Người đâu cả rồi?”
“Hàm nương nương, hoàng thượng đã di giá đến ngự hoa viên rồi ạ” nô tỳ quét dọn ngự thư phong thấy nàng liền hành lễ kính cẩn bẩm.
Mộc Vân đến ngự hoa viên, nàng đi một vòng lớn vẫn chẳng thấy bóng dáng Phong Nguyệt phủ hàn đâu
Mộc Vân bỏ cuộc muốn đi về lại nhìn thấy bóng dáng Tử Thanh trong bộ quan phục đỏ thẩm đặc trưng. “Tử Thanh, ngươi có nhìn thấy Phong Nguyệt Phủ Hàn không?”
Tử Thanh nhìn có vẻ có tâm sự, hắn nhìn phía vườn hoa đào đang đâm chồi chuẩn bị cho một mùa xuân rực rỡ “Hoàng Thượng đang ở trong vườn hoa đào”
Mộc Vân đương muốn vào trong liền bị Tử Thanh kéo lại “Nương nương người nên chú ý một chút, hiện tại tâm trạng hoàng thượng không mấy tốt, người hãy ôn nhu mà tâm sự cùng hoàng thượng”
Mộc Vân cười gượng gật đầu “Được được, ta sẽ chú ý”
Phong Nguyệt Phủ Hoàng một thân hoàng bào vẫn chưa thay đang ngồi bên bàn đá cạnh gốc đào. Mùa xuân đã sắp sang xua cái lạnh của đông giá rét, hoa đào cũng đã chớp nở, chồi non, nụ hoa khắp cành.
Phong Nguyệt Phủ Hàn ngồi đó giữa không gian thoáng đãng nhưng lòng lại ngột ngạt, Mộc Vân hiếm khi thấy hắn như vậy, ưu thương, cô độc. Chỉ duy nhất một lần hắn kể về muội muội hắn, chẳng lẽ...
“Hoa còn chưa nở ngươi ngắm cái gì chứ” Mộc Vân ngồi xuống cạch Phong Nguyệt Phủ Hàn, nàng nghiên đầu nhìn hắn, hắn vẫn chẳng có chút biểu cảm nào. Nàng nhìn thấy bên bàn có phong thư liền lấy ra xem
“Ba ngày sau Ngụy Thiên Sở sẽ phong Nguyệt Mỹ Nhân mới vào cung làm hậu, hiệu Nguyệt Linh Hoàng Hậu. Độc sủng lục cung!”
Mộc Vân đặc bức thư xuống nhìn về phía Phong Nguyệt Phủ Hàn. Hắn như cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn cũng nhìn sang nàng, hắn khẽ cười như khóe mắt chẳng vui nổi. Phong Nguyệt Phủ Hàn dang tay ôm Mộc Vân vào lòng
Hắn đặt cằm lên vai nàng như một con mèo đang cần sự an ủi “Ngụy Thiên Sở đó chính là hoàng đế Ngụy Quốc“. Mộc Vân biết hiện tại lòng hắn có bao nhiêu khổ sở, thương tiếc cho vị muội muội đã khuất kia
Năm đó Phong Nguyệt Linh Nhi bị chỉ đích danh đi hòa thân cũng do một phần Ngụy Thiên Sở động tay chân. Thử nghĩ xem Linh Nhi là nhi nữ hoàng thượng yêu nhất lại là muội muội ruột của thái tử, sao hoàng thượng có thể đẩy nàng qua nước kẻ địch?
Vốn có thể để đế cơ khác thay thế nhưng Linh Nhi chấp nhận hòa thân để cuối cùng nàng tự vẫn nơi đất khách quê người. Nàng ấy, đã làm trọn nghĩ vụ công chúa một nước và ích kỉ giải thoát bản thân với danh nghĩa một con người!
“Hắn ta lập hậu, ta không cam tâm, không cam tâm để Linh Nhi chết như vậy. Nếu không phải hắn ta ép gả Linh Nhi đã không tự sát!”
Mộc Vân vòng tay ôm lấy lưng Phong Nguyệt Phủ Hàn vỗ nhẹ “Ta biết, ta biết hiện tại ngươi rất đau lòng nhưng mà ngươi cũng không thể như thế này được”
Mộc Vân cắn môi chẳng biết an ủi ra sao “Đổi lại là ngươi xem, ngươi nạp bao nhiêu thiếp bao nhiêu phi, giai lệ ngàn người chất đầy lục cung. Hiện tại ngươi sủng ái ta như vậy chẳng phải cũng phản bội bọn họ sao?”
Phong Nguyệt Phủ Hàn chau mày “Hai chuyện không giống nhau!“. “Ta nói là giống đấy, ngươi xem Lan Phi đó không phải là oán đến mức muốn giết ta sao? Hoàng đế các ngươi đều tham lam như vậy có một giai nhân xinh đẹp lại muốn có một mỹ nữ ôn nhu lại đòi hỏi một tri kỉ hiểu chuyện. Ngươi sủng rồi lại bỏ xem nữ nhân như công cụ phát tiết!”
Phong Nguyệt Phủ Hàn bật cười dùng ngón trỏ đẩy trán nàng “Nàng không phải là an ủi ta mà là đang ghen!”
Mộc Vân bĩu môi “Ai thèm ghen chứ!”
Phong Nguyệt Phủ Hàn lại cười cưng chiều nhìn nàng như cả thế giới chỉ mình nàng tồn tại
Mộc Vân cũng mỉn cười, bởi vì chuyện của Phong Nguyệt Phủ Hàn tác động nên nàng quên mất lí do nàng tìm hắn rồi.
*
Khanh Khanh nhận được tín hiệu từ Phùng Liên, nàng ra khỏi Túy Linh Cung liền chạm mặt tỳ nữ bên cạnh Lương Chiêu Nghi.
“Nương nương nhà ta muốn gặp người”
Khanh Khanh cau mày “Tại sao ta phải đi với ngươi?”
Tỳ nữ không rối rắm cũng chẳng khó xử, bình tĩnh mỉn cười đáp “Nương nương muốn gặp người một chút, xin người bỏ chút thời gian”
“Ta cũng không phải là người dễ dãi, ta đi theo ngươi thì có lợi ích gì đây?”, Tỳ nữ hơi suy nghĩ “Sẽ không để người thất vọng!”
Khanh Khanh hơi ngờ vực, hiện tại cũng đã rất lâu chưa gặp nàng ta, nàng ta lại muốn làm chuyện gì đây?
“Được, ta đi theo ngươi!”
Khanh Khanh theo tỳ nữ đến Trúc Yên cung, khung cảnh ở đây vẫn như trước, bình yên khó đoán!
“Đến rồi?”
Lương Chiêu Nghi ngồi trong thủy hiên nghe tiếng liền nói vọng ra, tỳ nữ ra hiệu mời nàng vào đình rồi lặng lẽ rời đi
Khanh Khanh bước vào đình, không khí có chút gì đó không hợp với cảnh sắc, không khí có chút nặng nề, hẳn là vì chủ nhân đang có tâm sự
“Tâm trạng chiêu nghi đang không tốt, gọi ta đến để làm gì đây? Ta cũng không thể mua vui cho người!”
“Ngươi quả thật rất tinh ý!”
Lương chiêu nghi khẽ cười nhưng tâm chẳng vui “Ngươi có muốn nghe ta kể chuyện không?”
Khanh Khanh nhúng vai ngồi xuống bàn đá tự mình rót trà “Tùy ngươi”
“Trong triều có một vị quan nổi tiếng là thanh liêm nhưng ít ai biết rằng ông đang có âm mưu mua chuộc quan lại tước đoạt ngôi vua”
Khanh Khanh hơi khự lại hơi cau mày, nàng ta hẳn là đang nói về phụ thân nàng ta?
“Ông ta có một nhi tử hai nhi nữ cùng nhận nuôi một nghĩ tử. Đại tiểu thư Lương gia từ nhỏ đã lớn lên cùng nghĩa ca sớm đã phải lòng hắn. Nàng ấy cũng đã tỏ lòng với hắn, hẳn là hắn ta cũng coi trọng nàng đi.
Nhưng đến năm nàng vừa đến tuổi cập kê cũng đến năm hoàng thượng tuyển tú. Lương gia vì muốn đạt được mục đích liền ép buộc Đại tiểu thư Lương gia vào cung. Nàng đến cầu xin nghĩa ca giúp đỡ hắn lại nói “lấy sự nghiệp làm trọng“. Nàng cùng với sự tuyệt vọng vào cung, nàng tranh đấu giành lấy sự sủng ái leo lên chức Lương Nghi.
Cuối cùng nàng được gì đây? Tình yêu chẳng có, hạnh phúc cũng không, sống trong thâm cung chỉ biết làm bạn với hoa cỏ thì gọi phế vật. Rốt cuộc học coi nàng là gì đây? Công cụ hay hàng hóa?”
Khanh Khanh trầm ngâm chẳng biết nói gì, im lặng một hồi nàng mở miệng “Ngươi nói những chuyện này cho ta nghe làm gì?”
“Hiện tại ta muốn nhờ ngươi một chuyện ngươi có nguyện ý giúp ta?”
“Ta được lợi gì đây?”
Lương Chiêu Nghi hơi nâng bắt nhìn nàng, nở nụ cười xinh đẹp “Ta có một bí mật muốn trao đổi, thế nào?”
Khanh Khanh không hỏi đến bí mật “Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”
“Ta muốn xuất cung, biến mất như chưa từng tồn tại”