_Khách điếm Họa thành_
Đại sảnh khách điếm lúc này yên ắng đến lạ thường. Trong sảnh chỉ lác đác vài khách quan dùng bữa trưa.
Hắc Kết, Lam Khanh Khanh, Vu Trác Nhạn, Na Bố Lạp Hàn Minh, Thiệu Phi, năm người cùng ngồi chung bàn nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Không khí im lặng đến khó xử.
Thiệu Phi đưa mắt nhìn Vu Trác Nhạn cùng Na Bố Lạp Hàn Minh, nháy nháy mắt.
Na Bố Lạp Hàn Minh: “Không biết Hắc công tử cùng Lam cô nương tiếp tới đã có dự định gì?”
Khanh Khanh trực tiếp phớt lờ họ, thản nhiên dùng bữa.
Hắc Kết nhìn thoáng qua Khanh Khanh, tiếp lời “Có lẽ bọn ta sẽ trở về Phong Nguyệt” đưa nàng về Dạ Nguyệt sơn trang để họ kiểm tra vết thương của nàng.
Khanh Khanh hơi nâng mắt, không nói gì.
Na Bố Lạp Hàn Minh ngượng ngùng “À” một tiếng.
Thiệu Phi hít sâu một hơi, tựa như lấy hết dũng khí tươi cười mở miệng “Chúng ta tình cờ gặp nhau tại đây hẳn là có duyên phận, chi bằng kết nghĩa kim lang, ngày sau có khó khăn gì liền có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thế nào?”
Đôi mắt Thiệu Phi như tỏa ra ánh sáng lấp lánh, mong chờ nhìn về phía Hắc Kết cùng Khanh Khanh. Vẻ mặt viết rõ “Chờ hai người đồng ý”
Khanh Khanh buông đũa thẳng thừng từ chối “Không có hứng!”
Nụ cười trên mặt Thiệu Phi dần cứng nhắc, hắn chớp chớp mắt nhìn Hắc Kết đầy mong chờ. Vu Trác Nhạn cùng Na Bố Lạp Hàn Minh bên cạnh căng thẳng cũng không kém
*một giờ trước:
“Hắc công tử và Lam cô nương giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, phải nên báo đáp chứ?” - Lăng Vân.
Na Bố Lạp Hàn Minh nghĩ nghĩ “Ta đã gửi thư báo cáo tình hình ở đây cho hoàng thượng, ngài hồi âm chúng ta lấy dang sứ giả đến nước Di thám thính. Ngày mai nên chuẩn bị khởi hành rồi! Cũng chẳng biết được hai vị kia có ý định cùng đi hay không!”
“Ban cho họ vàng bạc châu báo gì gì đó là được rồi, các huynh suy nghĩ cái gì chứ?” - Nạp Lan Hinh Nhã bĩu môi.
“Hinh Nhã!”
Nạp Lan Hinh Nhã nhìn thấy Na Bố Lạp Hàn Minh chau mày nghiêm túc liền ngậm miệng lại.
Lăng Vân vỗ vai nàng nói nhỏ “Chuyện ân nghĩa giang hồ không giống như chuyện thưởng phạt trong cung. Không thể đem như thứ thô tục như tiền bạc mà trả ân cho người khác.”
Nạp Lan Hinh Nhã bĩu môi không nói.
“Hay là kết nghĩa huynh đệ đi?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về người vừa phát ngôn_Thiệu Phi. Hắn cười cười “Ta nói bây giờ các huynh cho dù có tặng gì cho họ họ cũng từ chối đúng không? Nếu trở thành huynh đệ thì chính là người một nhà, còn câu nệ cái gì chứ?”
Thiệu Phi quay đầu nhìn Vu Trác Nhạn, nháy nháy mắt “Đúng không Thập ca?”
Vu Trác Nhạn không phản đối.
Na Bố Lạp Hàn Minh “Nếu như hai vị kia không đồng ý thì sao?”
Không khí bỗng chốc im lặng.
Vu Trác Nhạn “Vị Lam công nương chắc chắn không đồng ý!”
Không khí càng im lặng hơn.
“Chúng ta thử xem, nếu không được thì ta gữi một bức thư về Dạ Nguyệt sơn trang, phái một vài người giúp đỡ họ khi chúng ta tách ra. Thế nào?” - Thiệu Phi.
“Vậy thử xem!”
*
Hắc Kết cười nhẹ “Hình như ta đã cho các vị biết thân phận Xích Hà cung của ta?”
Thiệu Phi nhíu nhíu mày “Kết nghĩa huynh đệ thì liên quan gì đến thân phận giang hồ? Huống hồ các huynh giúp đỡ bọn ta nhiều như vậy bọn ta cũng nên trả nghĩa. Huynh đài ngại thân phận bọn ta hay là chê bọn ta không xứng đây?”
Hắc Kết: “Ta nào dám xem thường mấy vị“. Y thoáng nhìn qua Khanh Khanh.
Nàng nhìn một lượt qua bọn họ, đứng dậy rời đi, quăn lại một câu nhẹ tơn “Giữ thể diện cho bọn họ một chút, ta không cần thiết nữa!”
Hắc Kết lắc đầu khẽ cười, không cần thiết bởi vì vốn dĩ nàng đã là nghĩa muội của bọn họ rồi sao?
Y đứng dậy hướng ba người Thiệu Phi vẫn còn đang đần người không thể tiêu hóa được lời nàng
“Nếu các vị không chê mà nhận Hắc Kết làm nghĩa đệ, Hắc Kết đành thuận theo tâm ý của mọi người. Còn về phần Khanh Khanh, nàng đã bảo không cần thiết ắt là có nguyên do, các vị đừng trách nàng!”
Thiệu Phi ậm ừ cười, khoát tay “Không sao, người là huynh đệ của bọn ta thì nàng cũng chính là muội muội của bọn ta. Vậy hẹn đêm nay ở hậu viện, kết nghĩa kim lang!”
Hắc Kết cười cười, cáo từ ba người họ mà lên lầu.
Na Bố Lạp Hàn Minh thì theo bóng Hắc Kết rời đi, trong lòng như vừa bỏ xuống tản đá. Nếu theo vai vế trên dưới hắn phải gọi Hắc Kết một tiếng công tử, nay lại kết bái huynh đệ, không biết này tư vị gì.
“Vậy là được rồi!”-Thiệu Phi cười cười, đột nhiên lại nhớ đến gì đó “Hắc Kết cùng Lam Khanh Khanh bảo sẽ trở về Phong Nguyệt, họ là người Phong Nguyệt Vương Triều sao?”
“Thì sao?”
“Hai người họ là người của Phong Nguyệt vậy đã nghe qua Thập Nhị muội chưa nhỉ? Chi bằng lần này trở về nhờ họ tìm giúp Thập Nhị muội?”
Na Bố Lạp Hàn Minh chau mày “Là vị Thập Nhị tiểu thư của Dạ Nguyệt sơn trang mất tích hơn hai năm trước?”
Vu Trác Nhạn nặng nề gật đầu, nếu họ không tìm được Thập Nhị muội bí ẩn đó có lẽ Dạ Nguyệt thật sự đóng cổng Phong Nguyệt lại không cho bọn hắn trở về mất.
“Ta gửi một bức thư cho thuộc hạ của Dạ Nguyệt xem có thể tìm được thông tin nào khác tỉ như tranh vẽ chân dung, tên gọi, tuổi tác của muội ấy không.”
“Được, có cơ hội hỏi họ một chút!”
*
Hắc Kết vừa mở cửa phòng Khanh Khanh liền chau mày, nhanh chóng đóng cửa lại đi vào gian trong.
“Đây là...?” - Hắc Kết kinh ngạc.
Trên giường, một nam nhân đang nằm, cơ thể nam nhân bốc ra mùi hư thối.
Khanh Khanh ngồi ở bàn trà, chống cằm nhìn xác nam tử trên giường, không quay đầu nhìn y “Bối Lan, sư tỷ ngươi sảy ra chuyện rồi!”
Hắc Kết cau mày, lại gần kiểm tra thi thể nam nhâm kia. Nam nhân chính là người trong Hàn thất-Tử động, tỷ phu của Hắc Kết, nam nhân duy nhất của Bối Lan.
“Khi ta trở lại phòng đã phát hiện hắn ở đây, có lẽ Bối Lan đã dùng thủ thuật điều khiển hắn đến.”
Khanh Khanh lại gần, dùng phiến thiết lật tay thi thể nam nhân lại, trên đó viết bốn chữ bằng máu thật lớn “Quốc sư Xích Liệt”
Hắc Kết nhíu mày, Xích Liệt? Chính là vị thư thúc khi còn nhỏ y nghe mọi người nhắc đến, vị sư thúc bản tính điên cuồng bị trục xuất ra khỏi sư môn kia?
Bối Lan nói đến quốc sư... chẳng lẽ nói quốc sư nước Di chính là vị sư thúc kia của hắn, Xích Liệt?
Khanh Khanh: “Làm sao?”
“Bối Lan sư tỷ nói Quốc sư nước Di chính là Xích Liệt, sư thúc bị trục xuất khỏi sư môn ngày đó của Xích Hà cung.”
Khanh Khanh: “Bối Lan hẳn là đang ở trong tay ông ta đi?”
Hắc Kết gật đầu “Rất có thể như vậy, sư tỷ có chấp niệm sâu với tỷ phu như vậy, việc khiến tỷ ấy mạo hiểm đưa huynh ấy đến đây chỉ có thể là vì tỷ ấy lực bất tòng tâm, đành nhờ đến chúng ta.”
Khanh Khanh nhớ lại đoạn lời hứa kia của nàng trong Tử Động “Ta hứa sẽ chôn cất nam nhân này, nếu nàng đổi ý.”
Hắc Kết nhìn chằm chằm nam tử “ừ” nhẹ.
“Xem ra phải đi nước Di một chuyến rồi!”
Hắc Kết ngẩn đầu “Còn vết thương của nàng?”
Khanh Khanh huơ huơ cánh tay đang quấn vải chữa thương “Không vấn đề, vết thương đã khép lại rồi, ta có thể tự ăn uống ngủ nghỉ, không chết được!”
“Khanh Khanh, nàng không phải không biết sự lợi hại của Huyết thạch.”
Khanh Khanh nhếch môi “Như ngươi đã nói đấy thôi, cũng chỉ như axit thôi. Ngược lại ta thật thắt mắt là ai lợi hại đến vậy, thứ này cũng chế tạo ra”
Hắc Kết im lặng nhìn nàng.
Nàng vỗ vỗ vai hắn “Xong chuyện liền trở về Phong Nguyệt, ta còn chờ ngươi nói rõ chuyện trước đây. Hiện tại... không chết được!”