“...Họa lại khuôn mặt người cất giữ trong tim ta...
...Không ai có thể lấy đi buổi đầu gặp gỡ...”(*)
“Người đâu?”
Bối Lan làm như không nghe thấy nam nhân trung niên toàn thân đen tuyền, mũ áo choàng che khuất mặt đứng đối diện chấp vấn. Nàng điên điên dại dại ngâm nga ca khúc vô danh, ngồi cạnh giường băng bên nam nhân nàng yêu một đời.
“Bối Lan! Ta đang hỏi ngươi!”
Nàng nghiêng đầu nở nụ cười quỷ dị “Quốc sư đang hỏi đến ai?”
Nam nhân áo đen_một trong hai yêu đạo, quốc sư nước Di híp mắt nhìn nàng, tựa hồ đã bị nàng chọc giận.
Phía sau hắn ta, nữ tử hồng y che ngực bị thương khinh thường nói “Vốn dĩ nàng ta đã thả người đi hết rồi!”
“Bối Lan, ngươi không muốn cứu nam nhân của mình nữa?”
Bối Lan khẽ cười, áp mặt vào khuôn mặt lạnh lẽo của nam nhân “Ta đương nhiên muốn cứu chàng, hơn ai hết ta thật mong chàng tỉnh lại!”
“Ngươi vậy tại sao lại phản bội ta?”
“Quốc sư, ngài đang nói tới chuyện gì? Chỉ là thả vài con thỏ lạc đường thôi, ngài căng thẳng cái gì? Ta phản bội ngài sao? Trước hết ngài nên nói cho ta biết ngài có thể cứu chàng được không đã.”
Bối Lan cười điên cuồng, cơ mặt vặn vẹo đến dữ tợn “Quốc sư, chàng ấy như vậy đã sáu năm rồi! Ngài nói xem có thể tỉnh lại sao? Chung quy ngài chỉ lợi dụng ta thôi. Quốc sư ngài nói xem kế hoạch của ngài là gì?”
Quốc sư Di quốc im lặng vài giây bỗng cười “Bối Lan, ngươi là muốn trở mặt rồi.”
“Quốc sư lừa ta lâu như vậy cũng nên nói thật rồi nhỉ? Ta chỉ cần biết chàng có thể tỉnh lại hay không thôi!”
Quốc sư nhìn chằm chằm Bối Lan hồi lâu mới lên tiếng “Bối Lan, ngươi có biết thân phận của mình?”
“Ta đương nhiên vẫn ý thức được!”
“Đường đường là đại tiểu thư Xích Hà cung ngươi lại bỏ mặc sư môn chạy trốn cùng nhân sĩ giang hồ. Ngươi thấy hổ thẹn không?”
Bối Lan trầm mặt “Sư phụ đã đồng ý, ta là danh chính ngôn thuận!”
“Ồ cái danh chính ngôn thuận của Xích Ngạo Thiên chính là để đệ tử mình từng người từng người phản bội hắn sao? Thật thú vị nhỉ? Nhìn xem kết cục đi nào, Xích Ngạo Thiên bị chính tam công tử Xích Hà cung, tam đồ đệ của hắn_Vô Ưu vây quét đấy.”
Bối Lan nhíu nhíu mày “Ngươi...là ai?”
“Bối Lan, ngươi hiện tại hỏi ta là ai? Không phải là Quốc sư ngươi sùng kính sao?”
Bối Lan khẽ cười, lắc đầu “Ta nhìn nhằm người rồi!”
“Bối Lan, ngươi không nhìn nhằm. Theo vai vế ngươi nên gọi ta một tiếng sư thúc!”
Bối Lan giật mình “Ngươi...là Xích Liệt?”
“Sư điệt, gọi sư thúc ngươi như vậy thật vô lễ, sư phụ ngươi chưa từng dậy sao?”
Kinh ngạc qua đi, Bối Lan bật cười “Ngươi, ta có lợi gì đến kế hoạch của ngươi?”
“Không phải ngươi là đồ đệ ngoan của Xích Ngạo Thiên sao?”
Bối Lan nhíu nhíu mày “Ngươi muốn trả thù sư phụ? Muốn cướp đoạt Xích Hà cung?”
Quốc sư nước Di_Xích Liệt bật cười “Không không, ai lại muốn cái Xích Hà cung rách nát đó chứ? Cái ta muốn chính là thiên hạ! Bối Lan, chẳng phải ngươi rất ghét nhân sĩ giang hồ sao? Chỉ cần giúp ta giết sạch bọn họ, trở thành võ lâm minh chủ ta sẽ gầy dựng lại Xích Hà cung, ngươi sẽ là cung chủ. Đến lúc đó thiên hạ này có cái gì ngươi không có được?”
Bối Lan bật cười, chống tay lên giường băng đứng dậy “Rốt cuộc ta đã biết năm đó cung chủ đời trước tại sao lại đuổi ngươi. Cung chủ chỉ có ba đồ đệ chân truyền, Xích Thành sư thúc tính cách cổ quái yêu thích y dược lại chán ghét thị phi, rời khỏi Xích Hà cung nay đã trở thành Quỷ Y người người cung kính. Sư phụ, ông ấy tuy hồ đồ nóng tính nhưng so với Xích Liệt ngươi hẳn là sự lựa chọn đúng đắn nhất! Ngươi xem trừ cái vẻ ngông cuồng, tự cao tự đại ngươi có cái gì?”
Xích Liệt tức giận tung một chưởng tới giường băng, Bối Lan cảm nhận được áp lực liền nhíu mày. Nàng rút sáo ngọc bên hông, vận nội lực chắn lại nam nhân trên giường băng, nhận chưởng lực hết về nàng.
Bối Lan lau vệt máu bên môi, cười cười “Thế nào? Vãn bối này là nói đúng rồi sao? Để ta đoán thử xem. Xích Thành sư thúc ngươi không đụng được liền chuyển hướng Xích Hà cung đang rời rạc. Dụ Yên cùng Thế tử là con của sư phụ ngươi sẽ không dùng. Đại sư huynh rời Xích Hà đến Phong Quốc trở thành Quốc sư, thế lực cường đại tạm thời không động đến được. Nhị sư đệ hiện là Hoàng đế Tây Hạ, Tam sư đệ là vương gia Phong Nguyệt càng không thể động.
Vậy nên ngươi đánh chủ ý lên ta, khống chế ta trở thành thủ hạ của ngươi. Ta thiết nghĩ chuyện của chàng cũng có tay ngươi nhúng vào. Hắc Kết cũng không tự nhiên mà xuất hiện ở đây. Là ngươi biết Hắc Kết sẽ đến Tây Hạ, lập kế hoạch dụ y đến, nếu ta đoán không nhằm ngươi còn muốn sử dụng nữ nhân bên cạnh Hắc Kết để khống chế đại sư huynh cùng tam sư đệ. Tiếp theo ngươi dùng họ để chế ngự Nhị sư đệ. Chậc chậc, kế hoạch thành hoàn mĩ!”
Xích Liệt bật cười “Quả nhiên không hổ danh là đồ đệ ngoan của Xích Ngạo Thiên. Bối Lan, ngươi biết quá nhiều rồi, cũng nên nghĩ tới kết cục của mình rồi nhỉ? À còn cả chuyện nam nhân của ngươi, ngươi không thắt mắc tại sao lại xuất hiện thủ hạ Xích Hà cung ở Lạc Dương sao? Còn cả chuyện đám nhân sĩ giang hồ bị thiệt mạng.”
Bối Lan cắn răng đưa đôi mắt vô hồn tràn ngập lữa giận nhìn hắn “Là ngươi!”
“Ha ha đừng căng thẳng như vậy, chẳng phải ngươi đã đoán trước rồi sao? Nam nhân của ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại được, ba hồn bảy phách của hắn đã bị ta bóp nát từ lâu rồi!”
Bối Lan căm hận nhìn hắn, móng tay bấm cả vào da thịt chảy máu, hốc mắt vươn ra hai hàng huyết lệ “Tại sao ngươi lại làm vậy? Chàng ấy thì có tội gì?”
Xích Liệt tụ nội công trong tay, cười quỷ dị “Trách hắn là nam nhân của ngươi!“.
Nói đoạn hắn vung chưởng về phía Bối Lan. Nàng khẽ cười, tay trái đập mạnh xuống giường băng, trong chớp mắt bên dưới giường băng mở ra khoảng không. Bối Lan cùng nam tử rơi xuống đó, mặt đất nhanh chóng khép lại.
Xích Liệt tức giận tung một chưởng vào vách động “Khốn kiếp!”
*
_Khách điếm Họa thành_
Hắc Kết bế ngang Lam Khanh Khanh đã bất tỉnh trở lại khách điếm, theo phía sau là Vu Trác Nhạn cùng Na Bố Lạp Hàn Minh trên người be bét máu.
Thiệu Phi đang ngồi ở đại sảnh chờ tin nhìn thấy bốn người họ trở lại suýt bị dọa ngất.
“Này, các người sao lại nhìn thảm như vậy ah?”
Vu Trác Nhạn liếc xéo Thiệu Phi “Ngươi thử đến vật lộn cùng đám súc sinh kia hai ngày đi!”
Thiệu Phi vừa đi lên lầu cùng họ vừa cười đùa “Nha nha, có thể làm cho thập ca nhếch nhát như vậy quả thực rất trâu bò nha.”
Vu Trác Nhạn hừ lạnh, không thèm nói chuyện với hắn.
Thiệu Phi bĩu bĩu môi, nhìn đến Hắc Kết “Lãnh nhị công tử bị thương nặng lắm sao?”
Hắc Kết lắc đầu bế nàng trổ về phòng “Không sao, nàng chỉ mệt mà ngất đi thôi”
Thiệu Phi có chút khó hiểu nhìn y, Hàn Minh kéo Thiệu Phi đang có ý định đến xem thương thế của nàng lại, lắc đầu.
Hắc Kết khôg nói gì thêm đóng cửa lại. Thiệu Phi bị Vu Trác Nhạn lôi trở về phòng.
“Ta cứ cảm thấy quái dị, đã sảy ra chuyện gì?”
Lăng Vân cùng Nạp Lan Hinh Nhã thấy hai người máu me trở về cũng kinh hoảng.
Lăng Vân “Hai người sao lại chật vật như vậy?”
Nạp Lan Hinh Nhã nước mắt ngắn nước mắt dài kéo kéo tay Na Bố Lạp Hàn Minh “Tỷ phu, sao người lại để bản thân bị thương như vậy...”
Na Bố Lạp Hàn Minh bị nàng ta kéo trúng vết thương đau đến nhe răng, hắn đẩy nhẹ tay nàng ta ra “Ta không sao!”
“Này ta đang hỏi hai người đấy!”-Thiệu Phi cầm hộp y dược đến xử lí vết thương cho hai người họ, càu nhàu.
“Ừm, thật ra nhị vị lãnh công tử kia, Lãnh Kết chính là Hắc Kết_tứ công tử Xích Hà cung!”
Thiệu Phi thoáng ngừng tay, Lăng Vân cũng tròn mắt kinh ngạc.
“Ở trong rừng bọn ta truy đuổi hồng y nữ tử sử dụng thủ thuật của Xích Hà cung, truy một đường đến biên giới nước Di, rơi vào Tử Động. Là Hắc Kết cùng Lãnh nhị...à Lam cô nương cứu ra.”
Lăng Vân nhíu mày “Nếu họ đã là người của Xích Hà cung vậy tại sao lại thả hai người?”
“Tử Động kia là do Quốc sư nước Di xây dựng, ta nghĩ nước Di đang có âm mưu gì đó, Xích Hà cung cũng chỉ là con cờ bọn chúng kéo vào thôi!”
Thiệu Phi trầm ngâm giây lác rồi mở miệng “Hai người tin tưởng họ sao?”
Na Bố Lạp Hàn Minh lắc đầu “Không tin cũng phải tin, bọn ta ở Tử Động bị trúng xà độc, là Hắc Kết cho bọn ta uống giải dược.”
Lăng Vân “Huynh dễ dàng tin như vậy?”
Na Bố Lạp Hàn Minh do dự một chút, thở dài “Ta...và Hắc Kết từng có giao tình, nếu các người tin tưởng ta thì tin tưởng họ một lần nữa đi!”
Mọi người trong phòng trâm ngâm, cuối cùng không ai nói câu nào, không khí im ắng đến quỷ dị.
Vu Trác Nhạn cúi đầu, đột nhiên mở miệng “Dù muốn hay không cũng phải tin tưởng họ!”
Lăng Vân cùng Thiệu Phi sửng sốt.
Vu Trác Nhạn chỉ lắc đầu “Đã là ân nhân thì không thể nghi ngờ, đó là đạo nghĩa của Dạ Nguyệt sơn trang, không phải sao?”
______________
(*) lời việt Họa Tình-Diêu Bối Na
P/s: thành thật xin lỗi các nàng vì tên nhân vật! Tớ đã sửa tên nhân vật Xích Phong thành Xích Liệt ạ. Tớ hứa lần sau nhất định cân nhắc kĩ trước khi đặt tên nhân vật để tránh nhầm lẫn với tên nhân vật ở tiểu thuyết khác.
Một lần nữa xin lỗi các nàng!