_Cạch_
Lam Khanh Khanh nhàn nhạt liếc nhìn thanh đao vừa để trên bàn, chẳng thèm cho chủ nhân của nó lấy một cái ánh nhìn, tiếp tục vùi đầu vào bàn ăn.
Thiệu Phi cười ha ha hai tiếng đem thanh đao ném tới vị chủ nhân nào đó “Lãnh nhị công tử, xin thứ lỗi Thập ca ta, hắn lúc nào cũng vậy, không có ác ý đâu”
Khanh Khanh hơi ngước đầu nhìn Thiệu Phi cùng Vu Trác Nhạn ngồi xuống đối diện nàng “Chỗ này của ta!”
Thiệu Phi sờ sờ mũi ngượng ngùng “À là vầy, ta có thể nói chút chuyện với huynh được không?”
“Nha, ta vừa đi một lát tại sao đây lại dư ra hai người rồi?” - Hắc Kết nửa cười nửa không cười ngồi xuống bàn.
“À chưa giới thiệu với các vị, ta tên Thiệu Phi, vị này gọi là Vu Trác Nhạn” - Thiệu Phi niềm nở giới thiệu.
“...”
Hắc Kết cùng Khanh Khanh trực tiếp làm lơ.
Thiệu Phi ngượng ngùng sờ sờ mũi, ho khan hai tiếng “Thật ra...”
“Các người là muốn hỏi chuyện đêm hôm đó?”
Thiệu Phi hơi kinh ngạc, vốn dĩ là muốn đến thăm dò một chút, cư nhiên lại ngoài ý muốn đối phương mở lời trước?!
“Thật không dám giấu hai vị đây, bọn ta và Xích Hà cung có chút tư thù riêng. Thật làm phiền các vị rồi” - Hắc Kết bày ra vẻ khổ không thể nói nhìn thoáng qua Khanh Khanh vô tư bên cạnh, bỗng nhiên khẽ cười.
Vu Trác Nhạn liếc nhìn hai người cảm thấy có chút không đúng “Ta có thể biết là vì chuyện gì không?”
Hắc Kết rũ mắt, lắc đầu buồn bả “Không có gì to tát, chỉ là bọn ta còn một vị muội muội gọi là Lãnh Khanh...”
Phụt...
Khanh Khanh phun hết canh ra mặt bàn, trợn mắt nhìn Hắc Kết. Y vẫn bộ dạng “Khổ sở” tùy ý lau mặt cho nàng, nói tiếp
“Muội ấy cũng xem có vài phần tư sắc, không may bị một vị công tử trong Xích Hà cung nhắm trúng. Hắn ta cưỡng ép muội muội ta, muội ấy không chấp thuận liền đánh đập, cưỡng ép. Khi ta cùng đệ đệ đến nơi cứu người thì... Muội ấy chỉ còn lưu lại hơi tàn...”
Khóe môi Khanh Khanh co giật mãnh liệt, nàng đần ra một hồi bỗng nhiên tức giận đứng dậy, giáng một chưởng xuống bàn “Lãnh Kết!”
Khanh Khanh âm thầm véo đùi, đôi mắt lập tức hồng lên, nàng xoay người đi thẳng lên lầu. Trong mắt người khác hiện tại nàng không khác gì vị ca ca “đau lòng”, “khổ sở” khi chuyện cũ của muội muội mình bị khai quật.
Hắc Kết nhìn theo bóng nàng, thở dài “Đệ ấy hẳn vẫn còn khổ sở chuyện của Khanh Nhi, bọn ta thề không đội trời chung với Xích Hà cung!”
Nói dối không chớp mắt!
Hắc Kết trong lòng thầm hối lỗi với mấy vị công tử còn lại của Xích Hà cung, lại tự khen diễn xuất tuyệt vời của bản thân.
Thiệu Phi nhìn qua Vu Trác Nhạn.
“Nếu đã như vậy không biết Lãnh công tử có nguyệt cùng bọn ta xử lí dư đảng đang ẩn nấp ở biên giới hay không?” - Thiệu Phi đề nghị
Hắc Kết tỏ vẻ khó xử “Chuyện này...”
“Hiện tại nước Di đang ngang ngược hoành hành, dư đảng Xích Hà cung cư nhiên vào thời điểm này lộ diện tuyệt không phải trùng hợp. Ta nghi ngờ người nước Di cùng Xích Hà cung đang cấu kết làm bừa. Chẳng lẽ Lãnh công tử nỡ nhìn thấy lại thêm nhiều người khác bị họ hại sao?”
Hắc Kết hơi ngẩn đầu liền nhìn thấy Na Bố Lạp Hàn Minh đứng trước mặt hắn, nghiêm nghị “Lãnh công tử có thể xem xét lại một chút, Hàn Minh mong có thể được Lãnh công tử trợ giúp!“.
*
“Tướng quân tin những lời hắn nói sao?”
Na Bố Lạp Hàn Minh lắc đầu “Không hẳn, như ta đã nói, nước Di phá rối, Xích Hà cung xuất hiện cùng lúc không phải chỉ là trùng hợp, hai người họ xuất hiện cũng không phải là trùng hợp. Hai người họ đối với ta có thể là kẻ thù cũng có thể là hảo hữu. Theo như lời cùng hành động đêm đó của họ hẳn sẽ không là đồng bọn của Xích Hà cung.”
Lăng Vân tiếp lời “Đại ca chắn chắn họ sẽ không đối nghịch chúng ta sao?”
“Ít nhất họ không cùng chiến tuyến với người Xích Hà cung, ánh mắt của vị Lãnh nhị công tử kia tuyệt nhiên là chán ghét, ra tay không chút nương tình.” - Na Bố Lạp Hàn Minh
“Cũng không thể mạo hiểm đưa họ đi theo”
Vu Trác Nhạn trầm ngâm lúc bấy giờ đột nhiên lên tiếng “Ta có linh cảm họ sẽ không đối nghịch với chúng ta!”
Mọi người đưa mắt đến hắn.
“Phòng ngừa vạn nhất ta gữi một phong thư về Dạ Nguyệt giúp điều tra về lai lịch hai người kia. Hai người họ tuyệt đối không phải nhân vật bình thường!”
Na Bố Lạp Hàn Minh gật đầu “Trước tiên cứ như vậy. Ngày mai chúng ta đến trấn nhỏ bên biên giới, nơi đầu tiên xuất hiện dị biến. Mọi người chuẩn bị một chút!”
“Được!”
*
“Ngày mai bọn họ đến trấn nhỏ giáp biên, nàng có muốn đi không?”
Khanh Khanh nửa nằm nửa ngồi trên giường hẹp, nghịch phiến quạt trong tay “Làm gì?”
“Khoảng hai tháng trước nơi này đột nhiên xuất hiện dị biến, mấy ngày liên tiếp mưa gió không ngừng, sấm chớp liên tục. Đêm ngày thứ năm trời bỗng giáng một đạo thiên lôi, đánh ngã một khoảng rừng phía Đông Bắc. Sau đêm đó liền ngừng mưa, thay vào là thời tiết khô hạn, kênh mươn đều dần cạn nước. Người dân đột nhiên trở ra đổ bệnh lạ, ban đầu chỉ sốt cao sau đó liền trở nên thất thần, không lâu sao cơ thể nổi mẫn đỏ, da thịt trở nên thối rửa, lan khắp toàn thân rồi tử vong. Quá trình tầm khoảng mười lăm đến hai mươi ngày, có tính lây truyền rất cao”
Khanh Khanh nâng mắt nhìn Hắc Kết “Họa Thành rất bình an?”
“Bệnh dịch đã lây lan khắp các trấn nhỏ giáp biên, có thể nói Họa Thành chính là biên giới của bệnh dịch, cũng chính là nơi bệch dịch chưa xâm lấn vào”
Khanh Khanh gật gù, chẳng mấy quan tâm. Hắc Kết lại nói tiếp “Có người nói trời giáng thiên tai, ôn dịch hoành hành, có người lại nói nước Di thi triển tà thuật hãm hại, chưa có gì chứng thực rõ việc này cả”
“Ngày mai đi sao?”
Hắc Kết gật đầu.
“Vậy chuẩn bị một chút!” - Khanh Khanh đi về phía giường lại đột nhiên nghĩ đến một chút, xoay người lại “À, chuyện của Lãnh Khanh... Muội, khi nào lại sinh ra một tiểu muội muội như vậy?”
Hắc Kết ha ha hai tiếng huơ huơ tay “Tiểu tiết, chỉ là tiểu tiết chớ có nên để tâm, nàng nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền nữa ha”
Còn chưa nói xong Hắc Kết đã ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi “khu vực nguy hiểm”- phòng nàng, còn không sợ chết ném lại câu “Khanh Khanh, thật sự nàng diễn xuất rất tốt nha”
*
Hoàng Cung Tây Hạ
Doãn Chính Uyên ngồi trên tràng kỉ, trên ngón trỏ tay trái có một con bồ câu trắng đang đậu. Hắn rút ống trúc nhỏ truyền tin được buộc vào chân bồ câu, lấy từ bên trong ra mảnh giấy nhỏ.
Hắn đưa mắt nhìn lướt qua tờ giấy, môi nhếch lên hình bán nguyệt, lộ ra nụ cười rực rỡ
“Từ khi nào công tử Xích Hà cung chơi trò cưỡng ép gái nhà lành đây?”
Hắn nhìn qua hai chữ “Lãnh Kết” phía dưới tặc lưỡi “Chậc, lớn rồi vẫn còn ngây thơ như vậy, thật sự là không biết đệ sống trong cái nơi ăn thịt người đó như thế nào, lại nói nơi như thế lại dưỡng ra một ngốc tử như đệ? Hắc Kết ah”
Doãn Chính Uyên cười tà mị nhấc bút viết lại một mảnh giấy hồi âm. Nhìn chim bồ câu vỗ cánh bay đi hắn vẫn chưa thu hồi ý cười trên mặt
“Này, tứ đệ ghé qua có nên chào hỏi một tiếng không nhỉ? Hay là thông tri một chút cho Vô Ưu? Chậc chậc”