Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 152: Chương 152: Dịch Bệnh Bắc Biên Cương




Dịch nạn bắt đầu xuất hiện từ trấn nhỏ phía Đông Bắc, dần lan ra khắp vùng lân cận, biên cương phía Bắc duy có Họa Thành vẫn bình an vô sự, cũng là ranh giới dịch nạn.

Trời vừa sáng, trấn nhỏ Đông Bắc đã dư ra thêm bảy người.

Vu Trác Nhạn xuống ngựa nhìn qua phía nữ tử “duy nhất” trong đoàn người, hừ lạnh một tiếng.

Nạp Lan Hinh Nhã vừa xuống ngựa nhìn thấy liền cau mày liễu “Ngươi không vừa ý ta sao?”

“Tại hạ nào dám không vừa ý công chúa” trong lời nói của hắn tràn đầy vẻ khinh thường.

Vốn dĩ Na Bố Lạp Hàn Minh muốn để nàng ta lại khách điếm tại Họa Thành nhưng nàng ta lại một mực đòi đi theo, nháo đến phiền phức, đành phải để nàng ta theo tới. Nữ tử này thật phiền!!!

Thiệu Phi nhìn Nạp Lan Hinh Nhã tức giận đến vung tay vung chân liền chen tới giảng hòa “Ấy ấy, công chúa điện hạ người đừng nóng giận, Thập ca chỉ là lo sợ thân thể người không tốt, không nên đến nơi nguy hiểm như này ah”

“Ai cần hắn lo” Nạp Lan Hinh Nhã trừng Vu Trác Nhạn, nàng ta chạy sang chỗ Na Bố Lạp Hàn Minh liền đổi giọng ngọt ngào gọi hai tiếng “Tỷ phu”

Lam Khanh Khanh nhàn nhạt nhìn về phía Nạp Lan Hinh Nhã, tùy tiện hỏi “Nàng ta là ai?”

“Nàng... Đệ không biết nàng sao? Chính là Nạp Lan công chúa, vị công chúa khác họ của Tây Hạ quốc đấy”

Khanh Khanh nghiêng nghiêng đầu, hình như đã nghe đâu đó, chính là người có scandal tình ái mập mờ với Na Bố Lạp tướng quân kia?

“Nàng ta trước có một tỷ tỷ, chính là vị hôn thê của Na Bố Lạp Hàn Minh, nhưng thật không may trước ngày thành thân lại bỏ mạng. Trước khi mất có để lại vài lời nhờ vị hôn phu chăm sóc muội muội của mình.”

Hử? Tỷ tỷ mất vậy muội muội thế chỗ, thành thân cùng Na Bố Lạp Hàn Minh sao?

Hắc Kết thấy nàng suy tư, khẽ cười, rút trong áo ra mảnh vải che mặt trắng, buộc lên cho nàng “Bên trong trấn bệnh dịch hoàng hoành, cẩn thật!”

Thiệu Phi thúc tay Lăng Vân đang nhìn Nạp Lan Hinh Nhã, hất hất cằm “Huynh nói xem hai người kia là huynh đệ sao?”

Lăng Vân lưu luyến dời mắt “Có chỗ nào lạ sao?”

Thiệu Phi khoanh tay trước ngực “Ta nhìn thế nào cũng giống như một đôi tình nhân”

Lăng Vân cười nhạt từ chối cho ý kiến.

“Mọi người đeo khăn che mặt, vào trấn cẩn thật một chút!”

Vừa vào trấn Khanh Khanh liền cau mày, trong trấn nhìn thật u ám, không khí trong trấn bị nhuộm thành một màu xanh mơ hồ, trong gió có mùi thuốc, thảo dược, còn có mùi thi xác hôi thối. Trông thật quỷ dị!

Mọi người đi một đoạn mới nhìn thấy một người đang ngồi tựa vào tường đá, Lăng Vân lại gần đẩy nhẹ đầu vai hắn, kiểm tra hơi thở rồi đứng dậy lắc đầu “Đã chết rồi!”

Khanh Khanh nhìn qua thi xác, đầu mày hơi nhíu lại.

“Có gì bất thường sao?” - Hắc Kết nghiêng đầu hỏi.

Khanh Khanh lại gần “người” kia, chỉ nhìn qua một chút liền rời đi.

Hắc Kết cũng nhìn thi xác kia nhiều hơn hai lần vẫn cảm thấy không có gì không đúng, đuổi theo Khanh Khanh “Phát hiện cái gì sao?”

Khanh Khanh lắc đầu.

Mọi người lại tiếp tục đi một đoạn, có lẽ đã đến trung tâm trấn nhỏ. Nơi này có một sân đài nhỏ, giữa đài đặt một tòa phật tháp cao tầm hai mét rưỡi, trên tháp có rất nhiều ô vuông tùy tiện đặt các tượng phật nhỏ, không có quy luật. Trước tháp bày một cái bàn gỗ nhỏ, bên trên là lư hương, giấy cúng, có lẽ nơi này thường xuyên làm phép, cầu an.

“Quái lạ, đây hẳn là trung tâm trấn, tại sao một bóng người cũng không có?”

“Các người đến đây làm gì?” - một âm thanh già nua vang lên phía sau họ, là một lão giả tầm tám mươi mấy tuổi, phía sau ông là vài nam thanh niên cùng nữ nhân trung niên. Có lẽ là những người chưa bị bệnh đi tìm lương thực cùng hái thảo dược.

“Các người trở về đi, kẻo lại rước họa vào thân” lão giả lắc đầu nhắc nhở, chống gậy rời đi.

Lăng Vân đi lại, vẻ mặt ôn hòa “Bọn ta đến không phải có ý xấu, này... Bọn ta đến xem bệnh trạng của người trong trấn một chút, chỉ là muốn điều chế thuốc giải, tuyệt không có ý xấu!”

Lão giả hơi nghi ngờ nhìn hắn “Các người đến xem bệnh?”

Lăng Vân gật đầu chắc nịch.

Lão giả xoay người chống gậy đi về một hướng, thanh âm có chút phiền não “Các người có lòng lão xin cảm tạ chỉ là trước đây người đến không phải không có, cuối cùng hoặc nhiễm bệnh hoặc vô pháp mà rời đi. Các vị xem qua một chút rồi có thể rời đi, tránh lại rước thêm phiền phức.”

Này là đồng ý đi?

Bảy người đi theo sau lão giả đi một đoạn liền thấy phía trước là rào cản cao tầm một đứa trẻ mười mấy tuổi, trên rào treo lung tung vải trắng. Đến càng gần mùi thuốc cùng mùi hôi thối càng nồng.

Nạp Lan Hinh Nhã vốn là công chúa trong sống trong nhung lụa từ nhỏ nào đâu gặp qua cảnh này. Nàng ta vừa đến gần liền gập người nôn thốc nôn tháo.

Lão giả nhìn qua nàng có vẻ như không hài lòng. Hai ba thanh niên đi cùng lão kéo ra một hàng rào chắn, tạo ra lối đi để mọi người vào trong.

“Hinh Nhã, nếu muội không khỏe thì ở bên ngoài đi”

Nạp Lan Hinh Nhã còn muốn theo vào lại cảm thấy bụng cồn cào, lại nôn khan.

“Đại ca, để đệ ở lại chăm sóc Hinh Nhã”

Na Bố Lạp Hàn Minh nhìn qua Lăng Vân, gật đầu “Được!”

Trừ Lăng Vân cùng Nạp Lan Hinh Nhã những người còn lại theo lão giả vào trong.

Bên trong chính là những người bị nhiễm dịch bệnh trong trấn, người nằm, người ngồi rải rác khắp nơi.

Hẳn đây là khu cách ly đi? Nhưng dịch bệnh lan ra toàn bộ trong trấn thì tại sao lại cần phải cách ly?

Mọi người chia nhau ra nhìn xem tình trạng bệnh nhân. Đương lúc đang xem xét lại nghe tiếng khóc thê lương của người phụ nữ vang lên. Lão giả cũng không đi lại, chỉ thở dài lắc đầu.

Người phụ nữ kia ôm trong ngực là thi xác một nam nhân, có lẽ là chồng bà, bên cạnh còn một đứa bé ngồi ngơ ngác nhìn cha nó dần dần chết đi.

Thiệu Phi đi đến nhìn qua thi xác nam nhân vừa chết kia qua một lần “Người này có lẽ đã nhiễm bệnh hơn mười ngày, dấu hiệu đều giống những người còn lại trên mình đều có vài phần bị thối rửa”

Lão giả gọi lại mấy thanh niên chưa nhiễm bệnh lại, đặt thi xác nam nhân kia lên một cái chiếu rồi cuốn lại vác đi.

“Này là đến nơi nào?”

“Thi xác người nhiễm bệnh dịch đều được đem chôn ở rừng cây phía Đông Bắc. Này là đem đi an táng, cánh rừng kia vốn vắng vẻ, an táng nơi đó giảm được phần nào mần bệnh “ - lão giả chậm rãi nói

“Các người rất thường ra ngoài?”

Lão giả nhìn qua Khanh Khanh gật đầu lại lắc đầu “Chúng tôi ra ngoài là tìm thức ăn cùng thảo dược, nói nhiều cũng không nhiều, ít cũng không ít, nếu thiếu liền rời đi một chuyến”

Khanh Khanh đi tới một tiểu hài tử, ngồi xổm xuống cầm tay nó lên, trên da xuất hiện vết đỏ đỏ hồng hồng lan khắp tay, còn có một số chỗ bắt đầu hoại tử.

Hắc Kết đi lại chỗ nàng khẽ nhắc nhở “Cẩn thận”

“Tại sao mọi người phải ở đây? Hay nói cách khác tại sao lại có nơi cách ly bệnh nhân này?” - Khanh Khanh đứng dậy hướng lão giả hỏi

“Người bị nhiễm bệnh giai đoạn đầu thì thất thần sau da thịt lại bị thối rửa, làm sao còn có thể hoạt động bình thường? Bọn ta là muốn giảm thiểu phạm vi lây lan cũng là dễ bề chăm sóc họ”

“Người bệnh chưa từng rời khỏi?”

Lão giả gật đầu “Chưa từng!”

Khanh Khanh đột nhiên đưa tay tháo khăn che mặt xuống, tùy tiện lau tay hai cái rồi vứt đi.

“Này... Lãnh công tử?”

“Cái này không thể lây truyền được, nếu đã muốn chúng ta trúng độc che cũng vô ích!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.