Tại quảng trường lớn nước Di lúc này người dân tụ tập thật nhiều, thật náo nhiệt, hai dãy trà lâu cách quảng trường không xa cũng đầy ấp người. Trên quảng trường treo đầy vải bảy màu, trên đài cao đã sớm chuẩn bị một bàn đồ tế lễ.
Trong hậu đài, một nô tài phủ quốc sư vội vã đi lại Xích Liệt, ghé vào tai ông ta nói nhỏ. Xích Liệt nghe người kia bẩm báo xong liền nhếch môi cười vui vẻ. Ông ta phất tay “Ngươi trở về, trông chừng cẩn thận vào”
Nô tài kia gật đầu, vội rời đi.
“Quốc sư, có chuyện gì sao?”-Di hoàng lại gần ân cần hỏi.
Xích Liệt khom người hành lễ, ngẩn đầu lên cười cười “Không có gì, đại lễ hôm nay bước đầu thành công rồi đi.”
Di hoàng nghi hoặc chau mày “Ý quốc sư là?”
“Trận đại loạn kia đã trải qua sáu năm rồi, có ai biết được nó còn có thể trở lại hay không? Năm đó nước Di ta may mắn được trời cao ưu ái mà thoát nạn mới trở thành quốc gia như hiện tại. Hoàng thượng, người nói nếu trận đại loạn kia quay lại lần nữa có phải hay không nước Di của chúng ta lại được trời cao ban phúc?”
Di hoàng nhíu mày “Quốc sư nói đại loạn kia có thể quay lại lần nữa?”
Trận đại loạn khắp lục địa sáu năm trước như vừa mới hôm qua, ai trải qua, sống sót qua trận đại nạn năm đó ắt hẳn dù cả đời cũng chẳng thể quên. Trận đại nạn loạn lạc kia đã trở thành nỗi ám ảnh của biết bao nhiêu người.
Sáu năm trước, khắp đại lục lâm nguy, không biết vô tình hay hữu ý khu vực lãnh thổ nước Di_lúc này còn là một bộ lạc nhỏ là nơi thiên tai ít qua nhất. Hay nói như kiểu toàn bộ đại lục trải qua cơn bão dữ tợn nhưng nước Di chỉ có những cơn mưa nhẹ.
Người dân sáu nước có vài phần di cư đến nước Di, dần dà một bộ tộc nhỏ mở rộng lãnh thổ. Trận đại loạn vừa qua liền trở thành quốc gia thứ bảy trên bản đồ lục địa (tuy vẫn còn chưa được công nhận thành quốc gia chính thống).
Dù nước Di không mấy bị ảnh hưởng bở trận đại nạn loạn lạc năm đó nhưng họ đều chứng khiến qua, nếu lặp lại một lần nữa ai biết được nước Di họ còn được ưu ái như vậy hay không. Hắn là hoàng đế càng không thể đem tính mạng con dân nước Di ra trêu đùa.
Xích Liệt như nhìn thấu suy nghĩ của Di hoàng, ông ta khẽ cười “Vì sao lại sảy ra đại loạn như vậy, ngài từng nghe qua chưa?”
“Sáu năm trước từng nghe nói vì một số người vượt không gian, phá vỡ quy luật tự nhiên mà đến. Trời cao giận dữ mà giáng tội”
Xích Liệt cười khẽ “Ngài có cho rằng điều đó là có thật không?”
Di hoàng lắc đầu “Trẫm chưa từng gặp qua những người vượt thời gian kia, không thể biết rõ!”
Xích Liệt: “Ngược lại thần đã gặp qua.”
Di hoàng nhíu mày.
Ông ta lại bồi thêm một câu “Quả thật là yêu nghiệt!”
Di hoàng: “Nếu nói trận đại loạn sáu năm trước nguyên nhân là do bọn họ, vậy...”
“Diệt cỏ tận gốc là được rồi!”
*
Mật thất tại Phủ quốc sư.
- rầm-
Nữ tử hồng y A Liên bị phản lực đánh bay, va vào lồng sắt, khoa trương rơi xuống đất, khói bụi bay mù mịt. Mấy tên thuộc hạ trông ngục sớm đã bị hai người hạ, đi chầu diêm vương.
A Liên phun ra ngụm máu, trên người đầy vết máu, mặt cũng đầy vết thương. Khuôn mặt xinh đẹp lúc này hệt như cái đầu heo.
Hắc Kết đứng một bên tặc lưỡi “Khanh Khanh, nàng có phải mạnh tay quá rồi không?”
Khanh Khanh phủi phủi bụi đất trên người, ngoái đầu nhìn y “Thương tiếc?”
Hắc Kết nhúng nhúng vai “Nào có nha.”
“Không nhìn được ngươi liền đến tra khảo nàng.”
Y xua xua tay cười gượng “Ta không ra tay với phụ nữ. Cứ để nàng tra thì tốt!”
Khanh Khanh không thèm nhìn đến y nữa. Nàng lại gần A Liên đã sớm ngồi lại không được, ngồi xổm xuống “Nói đi, Xích Liệt có âm mưu gì?”
A Liên nhếch môi “Ta không biết Xích Liệt!”
Khanh Khanh nghiêng đầu, nghĩ nghĩ “Vậy Bạch Hạ? Không sai đi.”
A Liên hừ một tiếng quay mặt đi nơi khác, cố chấp không chịu khai.
“Kết Nhi!”-Bối Lan không lồng sắt khẽ gọi.
Hắc Kết vội đi đến lồng sắt “Sư tỷ?”
“Hai người mau tìm cách rời khỏi đi, hai người đến đây cũng quá dễ dàng đi? E rằng Xích Liệt đánh chủ ý đến hai người.”
Hắc Kết nhìn Khanh Khanh. Y lại gần A Liên, ngồi xổm xuống “Đổi câu hỏi đi, chìa khóa lồng sắt ở đâu? Làm cách nào rời khỏi?”
A Liên bày ra bộ dáng có đánh chết cũng không khai, mặc người hành hạ.
Khanh Khanh nhìn lồng sắt một chút bỗng mở miệng “Khổng Y Kiếm có thể chặt đứt không?”
Trong mắt A Liên thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Khanh Khanh nắm bắt được ánh mắt của A Liên liền đứng dậy, rút kiếm sau lưng chém thật mạnh vào khóa sắt. Tại lúc lưỡi kiếm va chạm vào khóa sắt, xích sắt cùng khóa sắt tóe lữa, rơi xuống như thủy tinh mà vỡ vụn.
Khanh Khanh nhếch môi, này gọi là gì nhỉ? Chém sắt như chém bùn? Đúng thật một trong tứ đại danh có khác.
Hắc Kết vào trong lồng sắt bế ngang Bối Lan ra ngoài. Y cởi áo choàng khoát lên người nàng ấy, che lại một thân tàn tạ không nhìn nổi.
Bối Lan kéo kéo tay áo Hắc Kết “Mau rời khỏi đây đi.”
Khanh Khanh dời mũi kiếm còn đang nhiễm nóng bởi lần ma sát khi nảy kề lên cổ A Liên “Làm cách nào rời khỏi?”
A Liên ngẩn đầu nhìn nàng đột nhiên bật cười, cười đến điên cuồn “Muốn ra ngoài? Muộn rồi muộn rồi!”
Khanh Khanh nhíu mày, lời A Liên vừa dứt dưới chân nàng đột nhiên truyền đến chấn động thật lớn. Lồng sắt vốn yên vị cắm xuống đất dần kéo lên, bức tường trong lồng sắt “ầm” một tiếng tách ra hai bên lộ một mật thất tối đen bên trong.
Bên trong mật thất vang lên tiếng động thật lớn, như quái vật thức tỉnh sau cơn ngủ mê, chậm chạp đi ra.
Hắc Kết ôm Bối Lan lùi lại vài bước, đặt nàng ấy xuống góc tường xem như an toàn.
“Quái Vật” trong động tối dần lộ diện ra ngoài, là một đoàn Thiết Giáp quân bất tử!
A Liên nhếch môi cười, thừa dịp chú ý Khanh Khanh đặt vào đoàn quân Thiết Giáp, nàng ta gượng dậy thoát khỏi khống chế của Khanh Khanh. A Liên nhặt mảnh sắt vụn dưới đất cứa một đường thật dài trên cổ tay, mùi vị máu như càng làm đám quân Thiết Giáp hưng phấn, không ngừng di chuyển về phía này. A Liên đứng trước đám Thiết Giáp vô tri lẩm bẩm đọc gì đó, máu tươi dưới đất tự động vẽ thành một trận pháp quái dị.
Hốc mắt Thiết Giáp quân đột nhiên nổi lên hai ngọn lữa màu đỏ, lúc đầu chỉ nhợt nhạt sau lại bùm cháy như hỏa diễm.
Khanh Khanh nhíu nhíu mày, con mẹ nó lại là Thiết Giáp nàng gặp ở Tử Động.
Bối Lan lắng tai nghe tiếng động, đột nhiên mắng một tiếng. Nàng kéo kéo tay áo Hắc Kết “Dùng máu ngự Thiết Giáp quân, giết người dẫn, phá bỏ trận pháp!”
Hắc Kết đứng dậy, lại hỗ trợ Khanh Khanh, bên kia xung quanh A Liên đã nhiễm một tầng không khí đỏ thẫm, bao bọc người dẫn pháp bên trong. Đôi mắt không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ thẫm, nàng ta nhếch môi hét một từ “Xuất!”
Đoàn quân Thiết Giáp như sói đói nhằm vào Khanh Khanh và Hắc Kết mà lao đến.
Khanh Khanh tặc lưỡi, ẩn ẩn ý ý nhìn Hắc Kết “Xích Hà cung của các người cũng thật quá trâu bò đi?!”
Họa nha, Xích Hà cung cũng có ngày họa ngập đầu nha!