Trà lâu gần quảng trường Di quốc.
Thiệu Phi gõ gõ phiến quạt nhìn đường phố tấp nập bên dưới tòa lâu “Sao Hắc Kết còn chưa đến?”
Vu Trác Nhạn tựa lưng vào lan can nhìn về phía đài cao trên quảng trường lớn “Ta cứ có cảm giác sẽ có chuyện gì đó sảy ra.”
Khóe môi Thiệu Phi giật giật, lườm hắn một cái “Thất ca, huynh không nói được lời nào may mắn à?”
Vu Trác Nhạn hừ một tiếng không thèm để ý đến hắn nữa. Lúc này bên dưới đường phố có người reo hòa, khắp đường phố thật náo nhiệt. Trên đài cao, quốc sư Di quốc đã lên đài, ông ta một thân đạo bào trắng, tay cầm phất trần, trông như một tiên nhân xuất thế.
*
Khanh Khanh lau đi khóe máu bên môi, dựa vào Khổng Y kiếm đứng dậy. Hắc Kết đập một chưởng về phía Thiết Giáp gần đó, Thiết Giáp chịu áp lực mà vỡ tung. Y muốn lại đỡ nàng nhưng di chuyển được một bước lại bị Thiết Giáp khác chặn đường.
Khanh Khanh nhếch môi, vung kiếm đánh bay đầu sắt dưới chân, đập mạnh về phía Thiết Giáp đang lao tới. Nàng định thần, như cảm nhận được một cỗ khí lực vừa xa lạ vừa quen thuộc xao động, huyết mạch toàn thân như đảo lộn, từ trong kí ức nhận ra những mảnh chiêu thức vụn vặt.
Nàng trở tay dễ dàng khống chế kiếm đánh tới, một hai phát chém rụng đầu, đứt tay Thiết Giáp.
Hạ gục một Thiết Giáp trong mật thất tối lại xuất hiện thêm một Thiết Giáp khác nhảy ra giao chiến, thật không biết bên trong mật thất có bao nhiêu Thiết Giáp.
Bối Lan nghiêng nghiêng đầu lắng nghe, nhắc nhở “Phá trận pháp!”
Hắc Kết đánh bay Thiết Giáp xung quanh, phi thân tới A Liên đang trong trận pháp liền bị một cỗ nội lực đánh bật lại, khiến y phải lùi vài bước.
Luồng ánh sáng màu đỏ xung quanh A Liên càng ngày càng đậm, đôi mắt nàng ta đỏ ngầu như quỷ dữ. Thiết Giáp lại càng hưng phấn mà tấn công người.
Hắc Kết nhổ ra ngụm máu nhíu nhíu mày “Đám Thiết Giáp quân này hầu như không ra chiêu lấy mạng người.”
Khanh Khanh nhếch môi “Muốn giữ chân?”
Bối Lan chau mày như suy nghĩ gì đó bỗng gọi Hắc Kết “Kết Nhi, cho ta chút nội lực.”
“Sư tỷ, người muốn làm gì?”
Bối Lan cắn răng “Ta bị Xích Liệt phế nội công, không còn sức nữa, Kết Nhi truyền cho ta chút khí lực.”
Hắc Kết đẩy Thiết Giáp ra xa, hai ba bước lui ra sau, đến chỗ Bối Lan “Sư Tỷ, người muốn làm gì?”
Bối Lan mỉn cười “Tin tưởng ta!”
Hắc Kết nhíu mày thật chặt, y cắn nát ngón trỏ, dùng máu bản thân vẽ lên lòng bàn tay Bối Lan trận pháp nho nhỏ. Y vận lực, từng dòng từng dòng nội tức màu xanh nhạt truyền vào cơ thể Bối Lan.
Bối Lan thu tay lại, cố gắng tiêu thụ dòng nội lực vừa được đưa vào. Hắc Kết thoáng nhìn thấy có Thiết Giáp đánh lén sau lưng Khanh Khanh liền phi thân đến đánh bay Thiết Giáp.
Bối Lan như có thể nhìn thấy Hắc Kết cùng Khanh Khanh, nàng ấy nhìn qua hai người khẽ cười “Coi như báo đáp ân tình đi?!”
Nói đoạn trên ngón tay Bối Lan tụ một ngọn lữa, dần lan khắp bàn tay nàng, hừng hực đốt cháy. Bối Lan chống tay lên tường mượn lực đứng dậy, đôi môi đỏ thẫm như máu khẽ lẩm bẫm. Xung quanh nàng nổi lên những ngọn lữa màu đỏ nhè nhẹ. Nàng phi thân, lao vào trong trận pháp.
Hắc Kết trợn mắt kinh hãi nhìn Bối Lan như thiêu thân lao vào lữa, y vội phi thân đến ngăn nàng ấy nhưng lại chậm một bước. Bối Lan dùng thân làm vật dẫn, một tiếng nổ thật lớn, trận pháp bị phá vỡ, A Liên bị phản lực văng ra thật xa thổ huyết mà ngất. Đám Thiết Giáp Quân không còn ai điều khiển đồng loạt đình trệ hoạt động.
Khói bụi mịt mù dần tản đi, ở giữa trận pháp thân ảnh Bối Lan người đầy máu me nằm đó, như hoàn toàn hòa vào vũng máu dưới thân.
Hắc Kết đỏ mắt nhìn Bối Lan, y vội chạy lại đỡ lấy người con gái đã không còn nhiều sức lực “Sư tỷ, người tội tình gì phải làm thế?”
Bối Lan cố kéo khóe môi “Ta không nỡ, đệ là do một tay ta nuôi lớn, ta không nỡ để đệ ủy khuất.”
Vốn hốc mắt y đã đỏ vì một lời này của nàng mà rơi lệ.
“Sư tỷ...”
Bối Lan đưa tay lên, cố chạm tới khuôn mặt Hắc Kết thều thào “Đã thật lâu rồi ta chưa nhìn thấy Kết Nhi.”
Hắc Kết cầm lấy tay nàng đặt lên bên mặt y “Không sao, đợi ra khỏi đệ tìm người chữa khỏi mắt cho tỷ!”
Bối Lan khẽ cười lắc đầu “Muộn rồi!”
Muộn, không phải vì đôi mắt nàng bị phế đã lâu không thể cứu vãn mà là sinh mệnh nàng không thể cứu vãn. Nàng không đợi được!
“Kết Nhi, đợi ra khỏi giúp ta chôn cất bên cạnh chàng, có được không?”
Hắc Kết cố nén nước mắt, lắc đầu “Không được, tỷ phải cố gắng, đệ đem tỷ về Xích Hà cung, sư phụ nhất định sẽ cứu được tỷ!”
Đôi mắt vô hồn của Bối Lan ẩm ướt, nàng thật muốn khóc nhưng nước mắt sớm đã khô, thứ trào ra cũng chỉ là máu của bản thân.
Hắc Kết thấy máu nàng xuất huyết càng gấp “Sư tỷ...”
Bối Lan xoa xoa đầu y, khẽ cười “Kết Nhi biết mà, ta tự bạo lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát, không thể vãn hồi...”
Hắc Kết cắn chặt răng cố nén tiếng nức nở, y biết, hơn ai hết y biết chỉ là y không can tâm, thật không can tâm.
Bối Lan dường như đã muốn chịu đựng không xong, nàng nhẹ nhàng xoa đầu Hắc Kết “Kết Nhi, đệ phải sống thật tốt...sư tỷ sẽ lại về thăm ngươi....” Bàn tay Bối Lan trên đầu y vô lực rơi xuống, Hắc Kết muốn cầm lấy nhưng lại vô pháp.
Hắc Kết không kiềm chế bản thân nữa, y ôm thân thể dần lạnh lẽo của Bối Lan khóc lớn “Sư tỷ...”
Từ năm bốn tuổi y được sư phụ đem về Xích Hà cung, y là do một tay sư tỷ nuôi nấng. Y bị sư phụ la mắng nàng liền che chắn y ở đằng sau bảo hộ. Y bị sư huynh đệ đồng môn bắt nạt là nàng dẫn y đến đòi lại công đạo. Y luyện võ bị thương là nàng chữa thương giúp. Y lười biếng trốn học là nàng che giấu.
Thời niên thiếu của y luôn có nàng bảo hộ!
Thời niên thiếu của y luôn có nàng làm y hạnh phúc ấm áp!
Thời niên thiếu luôn có nàng...
Nhưng đợi y trưởng thành thì cái gì cũng không làm được.
Nàng vì y mà chết!
Nàng chết trước mặt y nhưng y lại chẳng thể làm gì!
Nàng, tất cả đều vì y!!!
Hắc Kết ôm thân thể Bối Lan đã lạnh hẳn khóc lớn, người ta nói nước mắt nam nhân rất trân quý, giờ phút này y chẳng quan tâm cái gì nữa, chỉ có đau đớn, thương tâm dằng vặt.
Hắc Kết cảm thấy có một đôi bàn tay đặt trên vai y, y ngẩn đầu nhìn Khanh Khanh.
Khanh Khanh thở dài một tiếng ôm lấy Hắc Kết, bên tai y nhẹ giọng “Còn có ta đây.”
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Hắc Kết yếu đuối như vậy, như một đứa trẻ bị mất đi thứ quý giá nhất, vô pháp mà khóc lớn.
Khanh Khanh ôm Hắc Kết, bàn tay đặt ở lưng y vuốt nhẹ “Không sao, không sao rồi, vẫn còn có ta ở đây, sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Hắc Kết không còn khóc lớn khiến người ta đau đớn tâm can nữa, y vùi đầu vào hõm cổ Khanh Khanh thút thút thít thít như đứa trẻ.
Khanh Khanh vuốt nhẹ sống lưng y, vỗ về “Không sao rồi, Hắc Kết ngoan!”