Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 144: Chương 144: Nữ Tử Huyết Y




_Tây Hạ Quốc_

“Ngươi nói xem Nạp Lan công chúa kia lúc nào cũng bám theo Na Bố Lạp tướng quân có phải rất không biết xấu hổ không?”

Thiếu nữ Giáp mang vẻ mặt khinh bỉ “Nói trắng ra ngươi ghen tỵ người ta đi, Trưởng công chúa đi rồi Nạp Lan thay tỷ tỷ gả cho tướng quân là chuyện đương nhiên!”

“...”

“Nhớ năm đó Na Bố Lạp tướng quân uy vũ, đơn thân độc mã vào động sơn tặc diệt sạch không còn một tên. Lại nhớ năm đó thiếu niên ấy ở sa trường đánh thắng ngoại xâm khải hoàn trở về...”

Ông lão kể chuyện bên đường nước miếng phun tung tóe kể lại chuyện cũ của vị tướng quân vĩ đại nhất Tây Hạ.

“Trời đất, nữ nhân kia là ai?”

Nam hữu nọ bên cạnh nhìn qua, chỉ thấy nữ tử một thân huyết y khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, nàng xinh đẹp mỏng manh lại cưỡi một con chiến mã hùng dũng. Nam hữu ngơ ngác nhìn theo nàng “Thật xinh đẹp!!!”

Vài quan khách trong gian trà bên đó cũng chú ý đến mỹ nhân vừa xuất hiện kia, lão kể chuyện đang nói hăng say thấy khách quan không chú tâm liền bực bội nhìn theo ánh mắt họ.

Hai nữ tử nói chuyện phiến bên đường cũng nhìn sang nhìn giai nhân đến quên mất mình đang nói cái gì

“Cô nương này nhìn thật xinh đẹp”

“Nhìn y phục của cô ấy thật giống người trung nguyên”

“Không phải chứ, ta từng nhìn thấy loại chiến mã kia, là của Mông Cổ”

“Ta từng thấy trang sức cô ấy đeo, là tác phẩm của một nghệ nhân nổi tiếng ở Phong Nguyệt”

“...”

Mọi người đều kết luận nữ nhân này không phải người thường, huống hồ Tây Hạ khá xa trung nguyên, người đến nơi này chỉ có ba dạng. Thứ nhất dân chạy nạn do chiến tranh, thiên tai. Thứ hai là thương nhân ở trung nguyên không có đất dụng hay gian thương muốn mở rộng thị trường làm ăn buôn bán.

Loại cuối cùng chính là sứ giả.

Nhìn giai nhân kia thật không giống ba loại người trên nha.

Giai nhân trên ngựa cảm nhận được ánh mắt hiếu kì của mọi người liền nhíu mày. Giai nhân nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng, mọi người tức khắc im lặng. Suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là “họ thật ồn ào”

Giai nhân xuống ngựa đi vào gian trà nhã bên đường. Mọi người đều im lặng, con ngươi thủy chung luôn dán lên người nàng.

Lão bà bà chủ quán nước bưng ấm chè đi ra nhìn thấy nàng liền giật mình

“Cô nương là người nơi khác đến sao?”

Giai nhân không lạnh không nóng gật đầu.

Lão bà cười cười ném cho bọn người hóng chuyện một ánh mắt, họ lặp tức ngó nghiêng xung quanh không để ý đến bên này nữa.

“Cô nương chắc không biết, Tây Hạ kị nhất việc nữ tử chưa xuất giá đơn thân ra đường. Nữ tử chưa xuất giá muốn ra ngoài hầu hết phải che mặt lại”

Giai nhân khó hiểu nhìn ra phố, quả thật có rất người mang tấm khăn trùm đầu che kín mặt.

“Che mặt lộ thân?”

Lão bà bị câu hỏi đột ngột làm cho ngẩn ra, lão bà nhìn y phục của Tây Hạ liền hiểu.

“Nữ tử Tây Hạ phóng khoáng, bọn trẻ luôn thích mặc y phục thoải mái cứ thành tục lệ, nữ tử còn có thể săn bắt. Với lại khí hậu Tây Hạ nóng bức không như trung nguyên”

Giai nhân quan sát y phục của nữ tử Tây Hạ một chút, có chút thích thú, nhìn có ba phần giống y phục của hiện đại. Ngoại y của họ để lộ tay, váy dài nhất chỉ tới đầu gối hoặc quần bó sát đổi lại mang giày bó cao. Bên ngoài phủ một lớp áo choàng chóng khí hậu khắc nghiệt của Tây Hạ.

Thật giống y phục của sát thủ, ngoại y của họ rất giống y phục nàng mặt đi thực hiện nhiệm vụ ở đời trước.

“Cô nương?”

“Khách điếm ở đâu?”

Lão bà nghiên người chỉ về một con phố “Đi đến kia rẽ trái đi một đoạn sẽ thấy khách điếm lớn nhất thành”

“Đa tạ” Giai nhân đứng dậy để lại một thỏi bạc rồi lên ngựa đi mất.

Lão bà nhìn thỏi bạc chói mắt kia thở dài, giai nhân chỉ uống ngụm nước, năm đồng là đắt đỏ rồi đằng này lại ở lại thỏi bạc trắng đủ để mua luôn tiệm nước của bà rồi.

“Lão thái thái, thế nào? Giai nhân đó tên gì? Ở đâu? Có dự định gì? Đến đây làm gì?”

Lão bà ném cho tên kia ánh mắt khinh thường “Cô nương kia là người nơi khác tới, nhìn khí chất cô bé kia như vậy không phú thì cũng quý. Ngươi nhìn lại bản thân đi”

Nam tử kia chỉ vào mình khó hiểu “Ta làm sao?”

Nam hữu bên cạnh che miệng cười “Ý của lão bà là ngươi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga đấy”

Nam tử trợn mắt “Ta dù gì của là thế tử Nhĩ Hà Tam Lạc có gì mà không xứng. Các người chờ đó ta nhất định sẽ khiến nàng phe phẩy đuôi chạy theo ta!”

Nam hữu không khách khí nói “Ta chờ ngày thế tử Nhĩ Hà Tam Lạc ngươi phe phẩy đuôi chạy theo nàng!”

Nhĩ Hà Tam Lạc nghiến răng nghiến lợi

“HÀN THANH NGƯƠI ĐỢI ĐÓ”

*

_Khách điếm_

“Cô nương cô muốn ở trọ hay dùng bữa?” - Tiểu nhị tỏ ra thân thiết hỏi

“Ở trọ” - Nữ tử lạnh nhạt phun ra hai chữ.

Tiểu nhị không mấy quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của nàng, vắt khắn lên vai chạy vào trong hô lớn “Chuẩn bị cho vị cô nương này một căn phòng”

Tiểu nhị trở lại với chìa khóa phòng, nữ tử kéo tiểu nhị lại hỏi “Tiệm y phục ở đây?”

Tiểu nhị có chút ngẩn ra, đại đa số người dân ở Tây Hạ đều tự tay may y phục của bản thân. Phải nói tiệm dệt may y phục ở Tây Hạ thật rất hiếm hoặc giá trên trời.

“Ở cuối phố có đấy, nhưng mà có chút...” tiểu nhị đưa ngón cái với ngón trỏ xoa lại, nhìn vẻ mặt hắn cũng biết đắt đến mức nào.

“Đa tạ!” - nử tử nhận lấy chìa khóa phòng rồi rời đi, nàng đến cuối phố, tiệm trang phục kia thật không khó gì để tìm ra. Cuối phố lớn chỉ duy nhất một căn tiệm to với bảng tên mạ vàng sáng chói «Diệp Phục Ti»

“Cô nương người muốn mua y phục gì đây?” cô nương tiếp khách thấy nàng liền đánh giá một vòng, nhìn chất liệu vải y phục của nàng xem ra là người có tiền.

Giai nhân nhìn qua đã biết nàng ta nghĩ gì, chẳng thèm bật tâm đi vào trong

“Cô nương cần gì?” - Lão bản niềm nở, lịch sự hỏi

“Có nhận may y phục?”

“Có có, cô nương muốn may loại nào Diệp Phục Ti đều có thể làm ra. Diệp Phục Ti là phường may nổi tiếng nhất Tây Hạ, nơi này không thể làm ra ắt nơi khác càng không thể”

Tự tin quá chăng? Sao cũng được chỉ cần phù hợp yêu cầu của nàng có cao ngạo sao cũng được. Những thứ không liên quan nàng cũng lười quan tâm.

Giai nhân rút trong người ra tờ giấy đặt lên bàn “Ba ngày!”

Lão bản có chút ngẩn ra chưa kịp tiêu thụ lời của nàng nàng lại nói tiếp “Ba ngày sau giao đến Khách điếm Đông thành!”

Ông chủ giật mình hiểu ra, giai nhân đi đến tủ y phục tùy tiện lấy một bộ huyết y cùng áo choàng màu đen tuyền. Nàng đem đến trước mặt Ông chủ “Một chiếc khăn lụa che mặt, tính tiền!”

Lão bản vội gọi người lấy đồ đến gói lại cho nàng, giai nhân không chút do dự đặt thỏi vàng ròng trước mặt ông chủ “Hôm nay” lại đặt thêm hai thỏi vàng lên bàn “Y phục kia, thời hạn nhớ kĩ!”

Nàng có thể thiếu mọi thứ duy nhất không thiếu tiền, nhìn vàng trên bàn nàng lại nhớ đến người nào đó. Ngân khố hao hục nhiều như vậy không biết lần sau trở về Gia Lỗ Thượng Phong có giết nàng không nhỉ?

Ông chủ lúc này mới nhớ đến cầm tờ giấy lên xem lại nhìn ba thỏi vàng có chút khó xử, muốn nói gì đó nhưng bóng dáng huyết y đã đi xa

“Làm sao vậy?”

“Cô nương kia gia hạn ba ngày phải làm xong bộ y phục này. Nhưng... Ngươi xem” - ông chủ đưa tờ giấy cho ma ma phòng may, một nữ nhân lại đặt may y phục của nam tử?

Vị ma ma kia nhìn qua tờ giấy, khuôn mặt có chút hưng phấn “Bộ y phục này nhìn thật thú vị, cô nương ấy có yêu cầu gì không?”

“Nhìn phía sau”

Người kia lật tờ giấy lại chỉ có bốn chữ “Dùng thứ tốt nhất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.