Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 159: Chương 159: Thạch Động




“Ngươi làm sao?”

Hắc Kết cuối đầu không nói, đi về phía thạch động.

Khanh Khanh nhíu nhíu mày không không truy vấn thêm, nàng cảm nhận được từ khi đến trấn nhỏ y luôn có gì đó rất khác thường.

Hắc Kết đến cửa động, nhìn quanh một lát mới từ từ chạm tay vào miếng đá nhô lên, cửa động nặng nề kéo lên lộ ra không gian ẩm tối bên trong, không thể nhìn thấy rõ.

Nàng cùng y vào trong, cửa động liền nặng nề đóng lại.

Bên trong động tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón, mùi ẩm móc quanh quẩn bên mũi.

Hắc Kết nắm lấy tay nàng nhẹ giọng “Bên trong này thật tối, cẩn thận lại lạc nhau!”

Y sợ nàng lại bị lạc một lần nữa? Khanh Khanh thầm nghĩ có lẽ khi nảy quay đầu lại không thấy bóng dáng nàng y có bao nhiêu là kinh sợ.

Nàng không đáp, trở tay nắm lấy tay Hắc Kết cho y cái trấn an.

Hắc Kết lấy trong người ra viên dạ minh châu, đặt trên tay chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ. Hai bên là vách động ghồ ghề chật hẹp. Hắc kết nắm chặt tay nàng dẫn về phía trước.

Đi càng sâu bên trong thạch động thì càng ẩm móc, càng tối, dưới chân hiện tại toàn bùn đất ướt át. Từ cửa động đến chỉ có một con đường duy nhất, không có ngã rẽ cũng chẳng có cơ quan nào.

Vừa đi Hắc Kết vừa kiểm tra xung quanh, hai bên vách động. Khanh Khanh hờ hững đi phía sau y, khi thì đưa mắt nhìn xung quanh, khi thì giúp y cầm dạ minh châu. Bình thản như đang đi thám hiểm, không mảy may đề phòng, tra xét xung quanh.

Vì sao nàng phải vậy ah? Có Hắc Kết bên cạnh, y còn am hiểu hơn nàng rất nhiều, y không nhìn ra thì nàng nhìn ra cái gì? Huống hồ có khi đây là địa bàn y.

Hai người đi tầm non nữa canh giờ thì chạm phải một bức tường đá chặn mất lối đi. Hắc Kết hơi nhíu mày, tiếp tục công tác tra xét xung quanh, vẫn không thể tìm ra bất cứ cơ quan nào.

Hắc Kết đặt một tay lên bức tường, vận nội lực thâm dò. Y hơi cau mày thu tay lại, lắc đầu “Này không thể dùng nội lực phá vỡ được, đây hẳn là nơi cuối cùng của thạch động, “tường” đá dày tầm chục thước, không thể phá vỡ!”

Khanh Khanh đưa mắt nhìn xung quanh một chút “Vậy hẳn ở đây có cơ quan”

Mâu quang nàng chạm tới dưới chân bức tường, đôi mày chau lại “Trong thạch động toàn là bùn đất ẩm móc, có lí nào đột nhiên xuất hiện cát khô không?”

Hắc Kết nhìn theo hướng nàng, nửa ngồi nửa quỳ tra xét, gốc dưới chân tường đá ẩn hiện dấu chân cùng đất khô bên ngoài động.

“Có người từng đây!”

Khanh Khanh nghiêng đầu “Vu Trác Nhạn cùng Na Bố Lạp Hàn Minh!”

Hắc Kết cười nhẹ “Bên ngoài tùy tiện đùa một chút hiện tại là đến nhặt xác thật rồi“.

Khanh Khanh kéo Hắc Kết dậy, bản thân lại tiến lên, ướn thử chân nàng vào, đương lúc Hắc Kết còn đang không hiểu nàng đang làm cái gì thì đột nhiên dùng lực giẫm thật mạnh xuống.

Không gian xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, một cước của nàng ngoại trừ bùn đất nơi đó chấn động một chút thì không còn hiện tượng gì nữa.

Hắc Kết không nỡ cười trước mặt nàng, giơ tay vỗ vỗ vai nàng “Không sao, có lẽ nơi này không có cơ quan...”

Một từ quan vừa thốt ra thạch động yên tĩnh động nhiên vang lên tiếng cọt kẹt của chuỗi cơ quan. Dưới chân hai, người chấn động mạnh, chưa kịp nhận ra bất thường dưới chân đã biến thành khoảng không, hai người trực tiếp rơi xuống dưới.

Hai người đều cảm nhận được trong quá trình rơi xuống xung quanh dường như đang biến đổi. Hàn khí từ bên dưới quất vào mặt đau rát.

Tay Hắc Kết đập phải vật gì tê rần nhưng nhất quyết không buông tay Khanh Khanh ra. Xung quanh thật tối, chỉ nhìn thấy một màu đen, cảm nhận được âm hàn bốc lên cùng nghe tiếng gió rít quỷ dị.

Khanh Khanh trở tay, ngón trỏ ấn mạnh vào mu bàn tay Hắc Kết, cổ tay trượt ra khỏi khống chế của y.

Nàng cảm giác được Hắc Kết kinh hoảng, nàng vô định nhìn xung quanh, chẳng phân biệt y đang ở đâu đành lên tiếng “Ta sẽ không sao, trở ra lại đến tìm ngươi chịu phạt!”

Lời nàng vừa dứt xung quanh lại một lần nữa biến đổi, nàng cảm nhận hàn khí càng ngày càng dày đặc, xung quanh đã không cảm nhận được nhân khí. Nàng và Hắc Kết lại lạc nhau rồi!

Khanh Khanh rơi xuống đất theo tư thế thông thường nhất, toàn thân cứ thế rơi, lưng nàng thân mật tiếp xúc đất. Lần này rơi triệt để không thương hoa tiếc ngọc, xương sườn nàng đều muốn gãy làm đôi.

Nàng khó khăn ngồi dậy, đưa tay xoa lưng đau rát, chạm trúng chất lỏng sềnh sệch, mùi rỉ sắc tràn ngập khoan mũi. Con mẹ nó lại chảy máu!

Nàng đứng dậy quang xác xung quanh một chút, ở đây vẫn tối như trước, giơ tay không thấy năm ngón nhưng vách động đã không còn ghồ ghề. Ba phía là vách nhẵn nhụa, hẳn là nàng đang ở trong một thạch thất.

Nàng sờ loạn trên tường đá một chút, chạm phải một vật lạnh băng tựa ngọc thạch. Nàng hơi đẩy cái thứ lạnh lẽo đó về phía trước một chút cả gian thạch thất đột nhiên bừng sáng. Thứ lạnh lẽo nàng chạm phải là một giá đèn làm từ ngọc thạch. Thứ đặt trên giá đèn không phải nến cũng chẳng phải dạ minh châu, là một khối màu đỏ đỏ nàng chưa thấy qua. Khối màu đỏ kia cũng không cháy thành lữa, chỉ tự mình phát sáng tựa như đèn lồng thu nhỏ.

Gian thạch thất này rộng tầm ba mét, trên tường đá khắc đầy hoa văn kì dị. Nàng hiện tại đang ở một góc thạch thất, cũng không biết là điểm đầu hay điểm cuối. Thạch thất kéo dài một đường chẳng biết nối đến đâu.

Khanh Khanh nương theo một đường đi đến chạm phải một cửa đá khắc hoa văn kì lạ tương tự hoa văn trên tường. Hai bên thạch môn gắn hai giá đèn to tướng, trên là hai viên dạ minh châu cỡ lớn.

Nàng có chút đề phòng xem xét thạch môn. Giá đèn phía bên trái có vẽ một đóa hoa U Lan xinh đẹp, nàng lại gần nhìn một chút liền phát hiện hoa lan như đang nở rộ nhìn về một hướng. Nàng nhìn về phía sau liền phát hiện hướng hoa U Lan nở rộ là một giá đèn khác trên tường.

Khanh Khanh lại gần giá đèn kia, đẩy nhẹ, giá đèn không phản ứng. Nàng lại đẩy trái đẩy phải, ấn vào kéo ra nó đều bất động.

Nàng nhíu mày nhìn chằm chằm khối màu đỏ đỏ to bằng bàn tay trẻ em đang tỏ sáng đặt trên giá đèn. Nàng cẩn thật chạm vào khối màu đỏ, nó phát sáng lâu như vậy ngược lại không nóng như nàng tưởng tượng mà lạnh lẽo tựa khối băng vạn năm.

Nàng bọc tay lại bằng một lớp vải, nhấc khối đỏ đỏ kia ra khỏi giá đèn. Cửa động vốn tĩnh lặng ở đó chậm rãi dịch chuyển mở ra.

Khanh Khanh cầm khối màu đỏ phát sáng đi vào thạch thất bên trong. Khoảng khắc nàng bước vào thạch môn liền đóng chặt. Thạch thất dường như cảm nhận được có người đến toàn bộ giá đèn đều tự động sáng lên, nhưng kì lạ thứ thắp sáng lại là nến đỏ, không còn là khối màu đỏ ngoài kia.

Nàng nhìn thoáng qua gian thạch thất rộng tầm bốn, năm mươi mét vuông, chính giữa gian thạch thất xếp năm mươi cái huyền giáp, sừng sững tựa người.

Khanh Khanh có cảm giác chỗ này có gì đó thật lạ, cảm giác như đi vào lăng mộ mấy vị vua, họ cũng nặng tượng tướng, nô bộc như vậy cùng xuống cửu tuyền hầu hạ mình.

Trong gian thạch thất tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng “leng keng” như giáp sắt va chạm nhau. Nàng cau mày nhìn năm mươi giáp sắc vốn vô tri vô giác lúc này đột nhiên như có sinh khí mà cầm lên binh khí. Hốc mắt của mũ giáp sắc xuất hiện hai ngọn lửa màu đỏ, đồng loạt nhìn tới nàng.

Xem ra đây chính là tử thất rồi!

Năm mươi cái giáp sắc không để nàng suy nghĩ gì thêm, rút ra binh khí lao tới nàng.

Đám lính giáp sắc này không có linh tính, cũng chỉ đơn thuần là đóng sắc vụn bị người ta cố chấp gắn vào mà điều khiển. Giáp sắt đao thương bất nhập, trừ phi tách rời tất cả bộ phận ra biến trở thành đóng sắt vụn.

Khanh Khanh biết chủy thủ không có tác dụng với “đám sắt vụn” này liền không tốn thời gian rút ra, nhanh chân tránh né chiêu tử đánh tới.

Vật vả một hồi toát cả mồ hồi nàng đột nhiên phát hiện “đám sắt vụn” dường như sợ khối màu đỏ phát ra ánh sáng trên tay nàng. Nàng thăm dò đưa khối đỏ đỏ đến, qua nhiên giáp sắc đều lui lại.

Nhưng dần dà bọn họ liền chống cự cái gọi là sợ hãi, nhất loạt xông lên.

Nàng thầm mắng một tiếng chật vật né tránh, trên người chịu không ít vết thương, ăn không ít khổ sở.

Nàng thề lần sau nhất định sẽ không tùy tiện buông tay Hắc Kết nữa ah!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.