Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Chương 160: Chương 160: Tử Động Xích Hà cung




Hắc Kết nặng nề rơi xuống đất, phần lưng ma sát với đất đá đến rách cả da thịt. Y mờ mịt nhìn tay mình hồi lâu, trong mắt là kinh hoảng chưa qua đi.

Khanh Khanh vậy mà buông tay y? Nàng thật khiến người ta lo lắng mà!

Hắc Kết ngồi dậy nhìn xung quanh, nương theo ánh sáng của dạ minh châu nhận ra y đang ở trong gian thạch thất rộng tầm ba mét.

Hắc Kết đưa dạ minh châu đến gần tường đá, nhìn thấy hoa văn kì dị trên tường khẽ nhíu mày. Đây là hoa văn của Xích Hà cung!

Hắc Kết tìm thấy giá đèn, đẩy mạnh giá đèn ngọc thạch, cả thạch thất được thắp sáng lên bởi khối màu đỏ tươi.

Hắc Kết cất đi dạ minh châu, đi theo lối duy nhất trong thạch thất. Chẳng qua bao lâu liền chạm phải cửa đá thật to, bên trên khắc vô số hoa văn Xích Hà cung.

Y nhìn thoáng qua hai giá đèn trên thạch môn, nương theo hướng giá đèn bên trái nhìn về phía giá đèn đối diện. Hắc Kết đi đến bên giá đèn, nhấc khối màu đỏ phát sáng ra, thạch động nặng nề mở.

Hắc Kết hơi chau mày, đi lại đứng trước thạch môn ngưng thần thăm dò bên trong. Y nghĩ một chút lấy trong ngực ra viên dạ minh châu ném vào bên trong. Đương lúc dạ minh châu chạm đất, nến trong thạch thất liền được thắp sáng.

Bên trong vang vọng tiếng kêu kì quá, tiếng vỗ cánh phành phạch. Hắc Kết hơi nhíu màu, này là Ưng thất?

Thạch động vang lên tiếng kéo nặng nề, có dấu hiệu muốn đóng lại. Hắc Kết vận nội lực giữ thạch môn, tay cầm khối màu đỏ chuẩn sát ném về phía ngọn nến giữa phòng đang thắp sáng. Y xoay người, cửa động “rầm” một tiếng đóng sầm lại, Hắc Kết lùi ra xa, nhìn về phía giá đèn trống không một chút, đưa tay bẻ gãy.

Ngay lúc giá đèn vỡ nát trong tay Hắc Kết, thạch động vang lên tiếng nổ thật lớn, thạch môn nặng nề cũng không chịu nỗi áp lực lập tức vỡ nát.

Hắc Kết lùi ra thật xa né tránh vụn đá văng ta cùng liệt hỏa đang phừng phừng bùng cháy.

Quả nhiên y đoán không sai, thạch động này dựa trên kiến trúc lẫn thủ thuật của Xích Hà cung mà xây nên. Thạch động này chung quy cũng chỉ là một cái động dựa theo những Tử Động của Xích Hà mà xây, hàng giả cũng chỉ là hàng giả, dùng để đối phó người người ngoài còn tốt, gặp người của Xích Hà cung liền bị phế.

Tay Hắc Kết xiết chặt, y là từ nhỏ đã lớn lên ở Xích Hà cung, những thứ này đối với y cũng chỉ là trò chơi khi còn nhỏ, nhưng mà Khanh Khanh... Nàng nhất định phải thoát ra! Nhất định phải vậy!

Hỏa diễm bùng cháy thật lớn, đốt rụi thạch thất, khối màu đỏ trên giá đèn bên ngoài vừa thấy hỏa diễm liền nháy mắt ngừng phát sáng, biết thành khối băng lạnh lẽo.

Hắc Kết tùy tiện cầm lấy một khối đỏ trên giá đèn, vận nội lực khiến nó phát sáng. Lùi lại vài bước, ném về phía bức tường cạnh thạch môn bị phá vỡ.

Khối màu đỏ vừa chạm ánh lửa lại nổ một tiếng thật lớn, tường đá nó chạm vào bị vỡ nát, hỏa diễm lại hừng hực dâng cao. Hỏa diễm lan ra, chạm vào khối màu đỏ trên tường liền nổ tung. Tiếng nổ không ngừng vang lên, Hắc Kết phải chật vật né vụt đá cùng hỏa diễm phun ra. Chẳng mấy chốc cả thạch động rung dữ dội, không trụ nổi một lát liền sập mất.

Đương lúc Hắc Kết không ngừng lui về sau, tìm lối ra trong Tử Động đột nhiên bước hụt vào khoản không, cả người rơi xuống. Cùng lúc y rơi xuống Tử Động nổ một tiếng thật lớn, toàn bộ chìm trong biển lữa.

Mắt nhìn biển lữa nuối trọn Tử động, Hắc Kết hoảng hốt, Khanh Khanh sợ lửa, nếu nàng gặp phải Tử Động thù phải làm sao?

Hắc Kết lại rơi xuống đất một cách nhanh nhất, lưng bị thương hai lần không ngừng rỉ máu, hàn khí động ngột xông tới khiến y muốn nghẹn.

Hắc Kết khó khăn ngồi dậy, không gian xung quanh lạnh đến mức tường đá đã đóng một lớp băng mỏng, dưới chân là vụn tuyết ẩm ướt.

Hắc Kết nhìn xung quanh thầm phán đoán, nếu y nhớ không nhầm thì Tử Động của Xích Hà cung gồm ba tầng. Tầng thứ nhất là Tử, tên cũng như cảnh, đi vào tầng Tử chỉ có một con đường chết. Tầng thứ nhất lại chia thành ba gian thạch thất

Ưng_thạch động chứa một loài chim cổ quái ăn thịt người, đao kiếm bất nhập, cực kì phiền toái, chính là gian thạch thất y vừa đi qua.

Thiết_thạch động chứa năm mươi kị sĩ huyền giáp, chúng đơn thuần là đống sắt không có linh tính được chủ động điều khiển.

Xà_ thạch động chứ trăm nghìn xà đột hai đầu, có thể chém chết chúng nhưng dính máu của chúng liền bị thối rữa ngay lập tức.

Tầng thứ hai gọi là Hàn, chính là nơi Hắc Kết đang đứng, âm hàn thấu xương, tuy nhiên ngoài vấn đề lạnh buốt thì chẳng có gì nguy hiểm, trừ phi động chủ tuyệt đường sống, làm phép triệu oán linh.

Tầng thứ ba gọi là Linh, là tầng an toàn cũng là nguy hiểm nhất. Tầng Linh chính là nơi động chủ bày trận pháp điều khiển Tử Động. Nếu có vận may thật tốt, không chạm mặt động chủ phá hủy đi trận pháp thì có thể ra ngoài. Nếu đen đủi hoặc gặp động chủ hoặc không khống chế được trận pháp liền trở thành đồ hiến tế cho Tử Động.

Hắc Kết đứng dậy quan sát xung quanh, y hơi nhíu mày nhắm mắt ngưng thần.

Trong thạch động lạnh lẽo cơ hồ vang lên tạp âm rất nhỏ, phàm không phải cao thủ khó mà nghe ra. Trong tiếng tạp âm thoang thoảng nghe ra giọng ca của nữ tử, nhẹ nhàng mà thê lương, thật sự quỷ dị.

Hắc Kết nhíu mày càng chặt, tập trung nghe lấy âm thanh vang vọng thật nhỏ, đột nhiên giọng ca nữ tử dần cao, thanh âm ngày một lớn dần hẳn là hướng về phía này mà đến.

Thạch động âm u lướt qua bóng trắng, Hắc Kết hơi nhíu mày, đuổi theo.

Bóng dáng màu trắng lướt một đoạn đường, đến góc tường thì dừng lại.

Hắc Kết dần nhìn rõ thứ màu trắng kia, là một nữ tử vận trung y trắng toát dài, mái tóc đen nhánh tùy tiện xõa ngang eo rối loạn. Nhìn nàng ta hiện tại không khác gì ma nữ trong truyền thuyết dọa trẻ nhỏ.

Nữ tử bạch y dường như thở dài mang vài phần bất đắc dĩ, xoay người lại “Kết Nhi!”

Hắc Kết giật mình, bàn tay xiết chặt nhìn nữ tử kia, thanh âm nghi hoặc “Ngươi là ai?”

Nữ tử bạch y có vẻ như cười lại có vẻ như đau khổ, nàng bước lại gần y hơn một bước. Tay trái nâng lên, không biết từ khi nào vô số đom đóm tụ lại trên tay, khuôn mặt nàng nương theo ánh sáng của đom đóm mà lộ rõ.

Hắc Kết khó tin nhìn nàng, lùi lại vài bước, âm thanh run nhè nhẹ tỏ vẻ kinh hãi “Sư...tỷ? Là tỷ? Sao tỷ lại có thể ở đây?”

Nữ tử ngẩn đầu, đôi mắt vô hồn trên dung nhan trắng trẻo đến mức quỷ dị, môi nàng đỏ như vừa uống máu tươi, khẽ mấp máy “Kết Nhi, lâu như vậy, đệ không thể nhận ra tỷ rồi sao?”

Trong mắt Hắc Kết là kinh hoảng chứ vơi đi, cũng thật khó trách y không nhận ra nàng ta. Nữ tử trước mặt làn da đã lâu không thấy mặt trời trắng đến mức quỷ dị, cả người tiều tụy, trông thật giống ma nữ tràn ngập oán niệm chưa thể đầu thai.

Hắc Kết than nhẹ một tiếng “Thật sự là tỷ? Bối Lan sư tỷ?”

Trong trí nhớ của y vị đại sư tỷ Bối Lan này là một nữ tử ôn nhuận như ngọc diệu dàng như nước. Nàng là một đóa hoa xinh đẹp trong Xích Hà cung. Hắc Kết lớn lên trong Xích Hà cũng không ích nhờ công lao chăm sóc của nàng, y thật sự xem nàng là tỷ tỷ của mình.

Y nhớ lần cuối cùng gặp nàng cũng đã thuộc về sáu bảy năm trước, trước khi thiên hạ đại loạn. Nàng khi ấy vẫn là Bối Lan sư tỷ một mực y kính trọng, nàng yêu một nam tử giang hồ, bất chấp sư phụ cấm cản mà qua lại với nam nhân kia. Nàng yêu thương nam tử kia đến mức đoạn tuyệt quan hệ với Xích Hà cung cùng nam tử cao chạy xa bay.

Y còn nhớ khi đó nàng từng nói, hắn là nam tử nàng yêu nhất trên đời, là người duy nhất không kì thị tỷ ấy là người của tà môn ngoại đạo. Ngày đó nàng rời đi liền không gặp lại nữa!

Thật không ngờ sau bao năm trùng phùng lại gặp trong tình cảnh này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.