“Có phải người có một vị huynh đệ thất lạc? Hiện tại hắn đang làm thượng thư ở Phong Nguyệt. Lần chuyển bảo vật đến cần người phối hợp!”
Gia Lỗ Thượng Phong nhìn bức thư không đầu không đuôi do Khanh Khanh gữi tới chau mày, nàng là có ý gì?
Gia Lỗ Thượng Phong triệu kiến Triệu Khánh Lâm đến đưa phong thư cho hắn. Triệu Khánh Lâm đọc phong thư một lượt khẽ chau mày
“Có lẽ muội ấy đang có dự tính gì đó, hẳn là trên đường vận chuyển bảo vật sẽ có chuyện gì đó sảy ra”
Gia Lỗ Thượng Phong nhếch môi khẽ cười “Ta đoán hiện tại bên phong nguyệt đang rối thành một đoàn, vị ca ca thất lạc này hẳn là có mưu đồ đoạt ngôi vua”
“Thần không hiểu lắm!”
“Ta từng nghe phụ thân nói qua ngoài thế tử vương huynh ta còn có một vị ca ca, thân là vương tử của thứ phi chẳng đáng nhắc đến. Hiện tại hắn làm quyền cao chức trọng ở Phong Nguyệt nếu cướp ngôi vua, hắn cũng sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua Mông Cổ”
“Vậy phải làm sao?”
Gia Lỗ Thượng Phong suy nghĩ một hồi liền ra ý chỉ “Bảo tiêu đang vận chuyển bảo vật thay người đi, đưa tử sĩ thân cận bên cạnh ngươi vào....”
“...”
Triệu Khánh Lâm tuân lệnh rời đi
*
Ngoại ô kinh thành có một cỗ xe ngựa dừng chân, bên trong bước ra hai nữ tử, một nữ tử trong đó thân bạch y đơn giản, nón rộng vành mạng sa che kín mặt
“Đa tạ!”
Khanh Khanh nhếch môi cười “Là do ngươi dùng bí mật để đổi không phải ta giúp ngươi”
Bạch y nữ tử vén mạng sa lên lộ ra dung mạo không son phấn xinh đẹp “Dù gì cũng là ngươi giúp, đa tạ”
Nữ tử hơi cúi người về phía nàng ý chào từ biệt, nàng ta quay người rời đi lại nghe Khanh Khanh gọi lạ
“Lương Chiêu Nghi...”
“Lam cô nương, vị nương nương Trúc Yên cung kia đã tạ thế rồi, ta hiện tại chỉ là một dân nữ tên Nhạn Nhi”
“Ngươi có hối hận không?”
Lương Hồng Nhạn hay hiện tại nàng là Nhạn Nhi, nàng mỉn cười ngẩn đầu nhìn bầu trời tự do “Không hối hận, vinh hoa phú quý hiện tại đối với ta chỉnh là phù dung. Một chú chim đã được tự do há lại muốn trở về lồng? Còn có...”
Còn có tìm một nơi để chữa lành vết thương lòng, rời xa hắn, cần một khoảng cách thật lớn để dần quên nam nhân tồi tệ đó!
Khanh Khanh mỉn cười “Hy vọng ngươi không hối hận”, nói đoạn nàng quay người đi về phía cổ xe ngựa
Nhạn Nhi mỉn cười lẩm bẩm “Sẽ không, hy vọng là như vậy!”
“Khanh Khanh, ngươi tại sao lại không thử một lần?”
Khanh Khanh hơi dừng bước chân nhưng chẳng quay người đợi Nhạn Nhi nói tiếng “Ngươi không nên giống ta, sai một li đi một dặm, tại sao ngươi không thử làm theo ý mình một lần? Ngươi nên đến Tam vương phủ làm rõ chuyện một chút!”
Khanh Khanh xoay người thì nàng ấy đã leo lên con ngựa đã chuẩn bị từ trước rời đi
Thử làm theo ý mình một lần?
“Khanh Khanh?”
Bạch Nhi ngồi trong xe ngựa thấy nàng đứng thẩn thờ ở ngoài mãi không vào thì lo lắng gọi, cô xuống xe chạy đến bên cạnh Khanh Khanh
“Cô là sao vậy?”
“Không có gì, hồi cung thôi”
Bạch Nhi nhìn nàng như muốn tìm xem nàng có hay không quái lạ “Thật không sao?”
Khanh Khanh hơi nhếch môi mỉn cười, nàng dùng ngón trỏ gõ lên trán Bạch Nhi “Ngươi đi theo Mộc Vân lâu như vậy phải hay không nhiễm cái tính bà cụ non của nó rồi?”
Bạch Nhi xoa xoa trán, bĩu môi “Cô lại ức hiếp ta!”
*
_Hoàng Cung_
“Phải hay không đây...”
“Là thật, ta nghe nói trước đây có vài quái vật ngoài không gian gì gì đó đến chỗ chúng ta giả dạng là người khiến trời trừng phạt mà giáng họa”
“Trời đất, bọn họ khác gì là yêu tinh...”
“Gần đây phi tần trong hậu cung nhiều người đột nhiên biến mất như vậy chẳng lẽ là do...”
“Khẳng định là như vậy rồi!”
Thái dám quản sự trong cung thấy đám cung nữ lười biếng tụ tập tám chuyện liền tức tối đi đến, cất giọng the thé “Bọn nô tỳ các ngươi lại dám lười biếng? Mau mau đi dọn dẹp cho ta”
“Vâng, vâng...”
“Chúng nô tỳ đi ngay”
Đám cung nữ sợ hãi chạy đi phân chia công việc.
Trong cung lẫn ngoài thành bắt đầu xuất hiện một số lời đồn đại ma quỷ trong cung, từ một thành mười từ mười thành trăm chẳng rõ ai phát tán...
*
_Túy Linh Cung_
“Ngươi nghe gì chưa, gần đây có lời đồn trung cung bị ma quỷ nguyền rủa, đấy”
“Làm sao có thể, hoàng thượng là chân mệnh thiên tử làm sao có ma quỷ nào dám lại gần...”
Bạch Nhi nghe thấy đám cung nữ bàn tán liền lại gần “Các người đang nói chuyện gì đó?”
Bạch Nhi từ khi đến Túy Linh Cung đã được phong làm đại cung nữ ngang hàng với Nguyệt Tuy cùng Liên Khuynh, khiến các cung nữ thái dám nể vài phần
“Bạch Nhi tỷ tỷ, tỷ có nghe qua những lời đồn đại trong cung không?”
Bạch Nhi thành thật lắc đầu “Nói gì cơ?”
“Bọn họ ai cũng nói trong cung bị ma quỷ ám, người còn nhớ trong thời gian gần đây có rất nhiều vị chủ tử đột nhiên biến mất không?”
Một cung nữ khác tiếp lời “Trước là Hy phi đột nhiên trở bệnh nặng, hết bệnh lại tự tử mà qua đời. Đến Lan Phi đột nhiên qua đời, sau vài ngày Trang Tần lại bị điều đến lăng thất. Gần đây nhất là Lương Chiêu Nghi vô duyên vô cớ sảy chân xuống hồ, vốn chỉ là té xuống hồ lại dẫn đến cái chết”
Bạch Nhi sờ sờ mũi cảm thấy chột dạ, xem ra toàn là Khanh Khanh nhà cô ban cho cả.
“Tỷ nói xem trước đây làm gì có những chuyện như vậy? Khẳng định là hoàng cung bị ma ám!”
Bạch Nhi cười trừ “Có lẽ vận mệnh họ không tốt, sao có thể nói là do ma quỷ được chứ. Các người đừng nói bậy khẻo đến tai các vị chủ tử họ phạt đánh đấy”
“Bạch Nhi tỷ tỷ không biết rồi, trận loạn lạc năm đó người ta nói cũng là do trời phạt vì có một có một số người ngoài hành tinh, quái vật cái gì vũ trụ đó đến chỗ chúng ta”
“Chính vì họ xé không gian mà đến nên mới bị trời phạt, chỉ không công bằng cho chúng ta, chịu thay họ gánh nạn”
Bạch Nhi cau mày cảm thấy có gì đó không đúng lắm “Là xuyên không sao?”
Cung nữ đó gật đầu “Đúng là xuyên không, ta nghe có người nói vậy”
Sắc mặt Bạch Nhi dần tái đi, cô nhớ Khanh Khanh từng kể cho nàng một câu chuyện, câu chuyện đó...
“Cấm các người bàn tán chuyện này đấy, nếu không chủ tử biết sẽ phạt” Bạch Nhi dọa họ
Bọn cung nữ gật đầu “Nhưng mà trong cung ai cũng biết cả”
“Dù vậy cũng không được bàn tán trong Túy Linh cung”
Bọn cung nữ ngoan ngoãn gật đầu từ ai người nấy đi làm việc của mình
Bạch Nhi chạy tới tìm Khanh Khanh nhưng đến phòng chẳng thấy người đâu. Bạch Nhi phân vâng không biết có nên nói chuyện này với nàng hay không
Nếu nàng biết chắc chắn sẽ tức giận lắm nhưng nếu để bọn thầy pháp gì đó vào cung tìm ma quỷ, nếu tra ra Khanh Khanh và Hàm nương nương thì nguy mất
“Làm gì mà rối bời vậy?”
Bạch Nhi thấy nàng trở về liền nhanh chóng đóng kín cửa lại
“Khanh Khanh không xong rồi, trong cung đang có lời đồn đãi không tốt”
Khanh Khanh không quan tâm cho lắm “Thì cứ kệ họ”
“Là liên quan đến cô là Lương Đệ nương nương” Bạch Nhi gấp gáp nói
Khanh Khanh hơi dừng động tác rót trà chờ Bạch Nhi nói tiếp
“Là liên quan đến chuyện cô là người thế giới khác, xuyên không!”